Thành Phố Mùa Tuyết Tan

Ánh mắt hai người trở về một ngày xa xăm của ba năm về trước. Trà thay bộ đồ thường nhật, khoác lên mình bộ đồng phục của tiếp viên hàng không. Vói khuôn mặt niềm nở vừa tươi cười vừa chào đòn quý khách, cô đã gây thiện cảm cho bao người. Đây là ngày đầu tiên cô bay trong chuyến bay thực tế chứ không phài là những bài kiểm tra nữa.
Phục vụ cho khoang hành khách VIP. Chuyến bay cất cánh được khoảng 30’, một đứa trẻ ngồi hàng ghế đầu tiên chạy vụt ra làm ly nước trong tay cô đang cầm hất thẳng lên người con trai đang đi đến. Anh mặc vest đen tuyền, quần âu,mái tcos đen ngắn,khuôn mặt trắng trẻo, ngũ quan sáng sủa. Nhìn anh cực kì tuấn tú.
Anh nhìn xuống chiếc áo vest có chất lỏng màu vàng đang chảy xuống thì nhăn mặt. Căn bản là anh đang cực kì tức giận vì việc đàm thảo với ddooiis tác bị thất bại.
-Cô có mù không vậy? Ướt hết đồ của tôi rồi! Thiệt tình.
Trà tròn mắt, rối rít xin lỗi, dùng khăn tay của mình lau lên áo anh. Vừa chạm vào chiếc áo đã nghe giọng lạnh như băng của anh:
-Bỏ bàn tay dơ bẩn của cô ra.
Trà bất giác rụt tay lại, khuôn mặt cô đỏ lựng không biết phải làm sao.
Hành khách trong khoang nhìn chằm chằm vào họ. Vài người lắc đầu:

-Tiếp viên mà thế à???
Số khác can đảm hơn thì nói là: -Dù sao người ta cũng cin lỗi rồi. Người kia trông đẹp trai lại cư xử chẳng lịch thiệp tẹo nào. Tưởng nhiều tiền mà vênh mặt hả.
Thành Phong tức giận đi về phía nhà vệ sinh, còn Trà thì lủi thủi dọn dẹp nước cam rớt dưới sàn. Thế là hết. Một khởi đầu không gì thê thảm hơn. Cô đang khĩ không biết phải giải thích thế nào với cơ trưởng đây. Không biết buổi sáng mình bước chân phải hay chân trái ra ngoài. Xui sẻo hết biết. Lúc tiếp tân cho khách hàng phía sau cô đã tránh không giáp mặt với anh ta và cố gắng đi thật nhanh.
-Xoẹt…bịch…Á..a..a..a…
Tiếng kêu vang cọng trong khu VIP. Trà ngã xấp mặt xuống dưới sàn. Lồm cồ bò dậy, chiếc váy của cô đã bị rách một miếng bên hông. Mặt cô đỏ lựng, lấy tay vừa kéo vừa che. Mọi người cười thầm, trố mắt nhìn, bắt gặp ánh mắt xấu hổ của Trà, họ liề quay mặt đi, thản nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra. Riêng cái tên đã đưa chân ra gạt chân cô thì vẫn đưa mắt nhìn một cách thư thái. Từ việc xấu hổ, Trà chuyển nagy sang giai đoạn 2: tức nổ đom đóm mắt:
-Đồ biến thái!
Đúng là một sự sỉ nhục lớn lao. Thù này nhất định phải trả. Dù có mất việc cũng phải trả. Hắn liếc xuống phần váy rách, cười tủm tỉm rồi quay đi. Trà nhìn hắn như bò tót nhìn chiếc thảm đỏ cứ phất phơ trước mặt. “ĐỢi bản cô nương thay đồ ròi sẽ tính lế trả thù ngươi”. Cô quay người đi, chân nọ díu vào chân kia bước đi một cách hó khăn.
Trà vừa thay đồ mà hận không thể bóp cổ cho chết hắn ta. Cô xin người quản lý không phục vụ khoang VIP nữa nhưng đến giờ ăn trưa, hắn nhất quyết đòi cô phục vụ bữa trưa cho hắn. Cô chưa gặp cái tên nào mà mặt dày như hắn. Giờ cô mới hiểu thấu câu mà cha ông ta nói “chớ xem mặt mà bắt hình dong”. Mặt mũi sáng sủa đẹp trai ngời ngời nhưng bên trong bụng dạ thì không thể tưởng tượng được.
Trà về phòng ăn, kêu đầu bếp nấu xuất ăn thượng hạng,trong lúc chờ đợi, cô nghĩ cách để trả thù hắn. Người phục vụ bếp đang dọn dẹp thức ăn còn thừa trên bàn. Mắt cô chợt sáng lên ý ngĩ xấu xa.
Cô nhớ đến Nicky, con thú cưng được mẹ nuôi trong nhà, miệng cười tủm tỉm nhìn khay thức ăn cô đang cầm trêm tay. Chẳng phải mẹ thường cho Nicky ăn hỗn tạp như vậy sao? Oa… Vậy chẳng phải anh ta cũng giống chó hay sao? Nhưng Nicky là chó thuần chủng, còn anh ta là chó biến thái. Cô sung sướng cười tủm tỉm.
Thành Phong thấy cô cười tươi khi gặp mình liền nhận thấy ám khí nhưng nhất thời chưa biết ở đâu ra.
-Chúc quý khách ăn ngon miệng!
Anh hơi ngạ nhiên nhưng vẫn gật đầu, ăn ngon lành. Đâu biết rằng sau hàng ghế dài, Trà nắm tay mỉm cười đắc thắng. Cô giữ khuôn mặt vui tươi gặp anh sau bữa ăn, hỏi han rất tình cảm:
-Anh ăn ngon miệng chứ ạ?

Anh nhìn cô, đáng lẽ cô phải tức chứ nhỉ. Anh gật đầu đáp lại:
-Cũng được, khá hợp khẩu vị của tôi.
Khuôn mặt cô hồng lên vì nhịn cười. Cô cúi sát vào tai anh thì thầm. Anh nghe xong mặt xám ngoét, chạy một lèo vào nhà vệ sinh. Tiếc là không thể…
Mọi người nghe đến đoạn này thì cười nẻ bụng. Mặt trà hồng hồng lên, tự cảm thấy cuộc gặp gỡ này thật là lại kì. Dưới gầm bàn, Phong tủm tỉm cười, nắm tay Trà. Suy nghĩ một lúc, Trang nói ra thắc mắc trong lòng mình:
-Vậy sau này hai người gặp lại nhau lúc nào?
-À. Lúc ấy mình đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị đuổi việc nhưng cuối cùng lại chẳng bị sao cả. (Trà lại cười). Một tuần sau thì thấy giám đốc chuyển mình đến tếp viên ột hãng hàng không tư nhân.
Mọi người đồng thanh một tiếng “à” hiểu ra vấn đề.
-Hãng tư nhân đó là của Thành Phong.
Cặp đôi đồng thuận gật đầu, ánh mắt họ nhìn nhau chan chứa. Mến nhìn cặp đôi kia rồi chép miệng:
-Đúng là không đánh không quen. Cãi nhau nhiều…

-“Yêu nhau cũng nhiều”- Bốn từ cuối, cả hội đòng thanh hô.
Trò truyện một lúc đã 10h. Thành Phong cũng đứng dậy ra về. Mọi người đều leo lên giường, tuy đã buồn ngủ nhưng vẫn cố gắng gượng thêm chút nữa:
-Nếu một trong tám chúng ta phải kết hôn thì phải làm sao..?
-Thì theo vef nhà chồng chứ sao…
-Eo! Thế xa mọi người à, buồn lắm.Vậy đừng kết hôn nữa, cứ yêu rồi như thế đi…
-Làm gì có thằng đàn ông nào chịu như thế. Định làm bà cô già à…?
-Sau này ai cũng có cuộc sống riêng. Chỉ cần mỗi tháng gặp nhau vài lần là được rồi. Cứ thế đi…
-….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui