14. Đồi Mơ
Truyện ngắn của Huỳnh Thị Mẫn Thục
Ngôi nhà ấy trông như một bông hoa trắng khi ẩn khi hiện giữa lớp sương mù bồng bềnh quanh năm bao phủ lấy cao nguyên. Mấy khung cửa sổ tròn lấp lánh ánh sáng dịu dàng của nến tựa hồ những đôi mắt mở to đăm đắm nhìn vào không gian chơi vơi sương khói. Ngồi trầm ngâm nhìn những khúc củi cháy được trong lò sưởi là chủ nhân ngôi nhà, một tay bề ngoài đã cổ quái mà cái nghề lão đang làm cũng thuộc hàng kỳ quặc nhất thế gian: bán giấc mơ.
Nhiều người bảo rằng lão chỉ là một tay lừa đảo chuyên nghiệp. Nhiều người bước vào nhà lão mà lòng đầy nghi hoặc. Nhưng thiên hạ vẫn vung vãi tiền vào đủ trò nhảm nhí, thì có tiếc gì khi mất thêm chút ít để mua một giấc mơ? Dù sao, có một điều phải khẳng định, là chưa có khách hàng nào của lão lên tiếng than phiền cả. Có người còn cho rằng lão không bán giấc mơ, mà bán hạnh phúc.
Lão bán giấc mơ kiểu gì? Theo như lời đồn đại, lão chỉ cần nhìn vào mắt một ai đó là đã có thể biết được những giấc mơ đã mất của họ. Và lão trả về cho họ những giấc mơ ấy, chứa trong một chiếc bình pha lê - sau khi đã thoả thuận giá cả. Khách hàng của lão sau khi ra khỏi nhà bằng cửa sau sẽ được chào đón bởi cả một rừng hoa dại nở hân hoan phủ kín triền đồi. Họ như sắp mọc cánh bay lên trong một không gian thanh khiết mát lạnh tràn ngập mùi hoa dại, cỏ non và mùi lá thông. Giữa chốn thiên đường ấy, họ mở nắp chiếc bình pha lê, và nếu có ai vô tình nhìn vào thì cũng chỉ thấy được một làn khói trắng mỏng manh bay lên. Chỉ có chủ nhân của giấc mơ mới có thể nhìn được từ làn khói ấy giấc mơ đã mất của mình. Thực hư thế nào chẳng ai kiểm chứng được. Nhưng có một nhà tỷ phú kể lại rằng khi ông ngắm “giấc mơ”, ông thấy mình trong bộ dạng của một vị giáo sư khả kính, đạo mạo đứng giảng bài trước hàng trăm sinh viên đang lắng nghe chăm chú, say sưa. Đó đúng là ước mơ của ông, khi ông còn là một học sinh cấp 2. Ông cười sảng khoái “hồi đó mình học giỏi, cứ nghĩ sau này nhất định phải làm giáo sư, tiến sĩ, cứ mơ như vậy. Rồi theo nghề kinh doanh, công việc ngập đầu, cũng quên bẵng đi mất. Vậy mà lão điên ấy biết được mới hay” Còn một chính khách (xin được giấu tên nhé) thì bật cười khi thấy trong đám khói mờ kia cả một núi kẹo đường. Một bí mật ông đã quên mất từ khá lâu rồi. Làm sao có ai biết một người như ông đây khi còn là một đứa trẻ lên chín đã lấy trộm tiền tiết kiệm của bà (mỗi lần một ít thôi, ông khôn lắm cơ) để mua kẹo đường. Và nghĩ khi lớn lên nhất định sẽ làm giàu để có tiền mua kẹo đường ăn đến khi chán thì thôi. Những chuyện đại loại như vậy thì nhiều lắm. Nói chung khách hàng của lão đều hài lòng vì đã có một khoảng thời gian để sống trong giấc mơ của mình, để yêu đời hơn và mình hơn.
Đôi khi lão tặng không giấc mơ cho những người không đủ khả năng mua nó. Nhiều người sau đó bảo rằng nhờ lão mà họ thấy đời còn đáng sống. Họ được nhắc nhở về một ước mơ, có được một chút niềm tin và một chút hạnh phúc nhỏ nhoi để cố gắng vượt qua tình trạng tuyệt vọng. Khi họ trở lại một ngày nào đó, và trả ơn lão hậu hĩ, lão thản nhiên nhận lấy. Mà nếu họ không trở lại cũng chẳng hề gì.
Có đôi khi, lão từ chối khách hàng - những người đã bán đi giấc mơ của mình vì một lý do nào đó. Tiền tài, danh vọng, quyền lực ….. Lão lắc đầu, giấc mơ bị lãng quên còn có hi vọng tìm lại được, chứ nếu đã bị bán mất thì đành chịu, cho dù họ có trả giá cao đến đâu cũng chẳng nhận được gì hơn một cái lắc đầu.
Một điều hẳn nhiên là lão rất giàu, nhờ tiền bán những giấc mơ. Nhưng chẳng ai hình dung ra nổi lão sử dụng tiền vào việc gì. Ngôi nhà thì nhỏ và giản dị, còn lão sống cũng bình thường. Ngọn đồi của lão cũng không cao giá lắm, đất thảo nguyên bạt ngàn mà.
Một điều nữa cũng hẳn nhiên, là lão điên. Hoặc rất điên. Tóc tai dài thậm thượt, lúc nào cũng rối bù, ăn mặc lôi thôi và làm đủ trò khác người. Nhà lão thắp nến suốt ngày, ban đêm lạnh tái người thì lão lại ra phía sau đồi ngồi thổi sáo một mình. Những hôm rảnh, lão đi sang mấy ngọn đồi lân cận xin thông non về trồng. Không thấy lão giao thiệp với ai, cũng chẳng thấy bà con họ hàng đến thăm bao giờ. Thiên hạ lúc rỗi hơi lại xì xầm bàn tán, và đoán phỏng xem khi lão chết đi thì gia tài ấy sẽ vào tay ai?
Khi nàng bước vào, lão đang ngủ gục bên lò sưởi. Lửa đã gần tàn, nến leo lắt cháy. Nghe tiếng động, lão thức giấc, làu bàu “không đọc được chữ à?” Nàng chăm chú quan sát gã đàn ông cổ quái như còn sót lại từ thời tiền sử rồi khẽ hỏi “sao ông đóng cửa tiệm luôn vậy?” Lão gào lên “mặc xác tôi” rồi vùng dậy như muốn tống khứ ngay tức khắc cái kẻ phiền nhiễu – là nàng. Nhưng khi vừa nhìn thấy nàng, lão khựng lại. Có điều gì đó thật thân quen mà lão không thể nhớ ra. Dường như lão đã gặp nàng đâu đó rồi.
“ Ông không bán giấc mơ nữa sao?” Nàng hỏi, vẫn giọng nói trong trẻo thanh thanh. Cả giọng nói này cũng quen lắm. Lão đã bình tĩnh lại, ngồi lặng lẽ một lúc rồi trả lời “không còn gì để bán nữa” Nàng kéo ghế ngồi, cử chỉ tự nhiên như thể đã ngồi đây hàng ngàn lần rồi “Giấc mơ thì làm sao mà hết được?” Giọng lão trở nên chán chường, mệt mỏi “Giấc mơ thì không hết, nhưng giấc mơ của tôi thì hết rồi.” Lão thở dài” Tôi già rồi. Hôm trước, tôi bán nhầm giấc mơ của tôi. Thế là tôi chẳng còn gì cả. Đôi tay lão siết vào nhau, tuyệt vọng “Cô nghĩ xem, tôi còn cần những thứ này làm gì?”
Nàng chợt đưa ra một đề nghị lạ lùng “Tôi giúp ông tìm lại nó nhé. Sau đó, ông sẽ tặng cho tôi một giấc mơ, được chứ?” Lão từ chối ngay “Xưa nay tôi chỉ giúp người khác tìm giấc mơ, chứ có nhờ ai bao giờ. Hơn nữa, nếu đánh mất thì còn hi vọng, chứ …..” Nàng ngắt lời lão, chưa thử làm sao ông biết . Tôi đang được nghỉ phép vài ngày, cho tôi ở lại nhà ông, rồi tôi sẽ giúp ông tìm ra giấc mơ, và ông tặng tôi một - trước khi tôi về lại thành phố.
Rất ngạc nhiên, và bối rối, thế mà lão cũng nhận lời. Dường như không thể từ chối nàng được. Ở người phụ nữ xa lạ mà thân thuộc kia toát ra một sức quyến rũ hiển hiện như một thứ quyền lực bí ẩn khiến lão vừa muốn khám phá, vừa muốn quy phục, lại vừa muốn thoát ra khỏi nó càng sớm càng tốt. Nhưng cuối cùng thì lão thua, và ngôi nhà nhỏ trên đồi đã có một vị khách ở lại - lần đầu tiên, kể từ khi nó được cất lên.
Cuộc sống của lão đang bị xáo trộn. Ban ngày, nàng tắt hết nến và mở rộng cửa sổ. Lão lại làu bàu vì mất đi khung cảnh quen thuộc, nhưng cũng phải đồng ý với nàng rằng không khí buổi sáng làm tươi mới căn nhà. Nàng hay đứng tựa cửa ngắm cảnh, thỉnh thoảng nhìn sang lão tươi cười, nói gì đấy với lão. Lão không thể nghe được gì, vì nụ cười lộng lẫy hơn cả buổi ban mai kia đã hớp mất hồn vía của lão rồi. Khi nàng đứng xoay lưng lại, lão cứ hình dung ra một cành huệ xanh đang vươn nở. Tóc cặp lên, cổ cao trắng ngần, và đôi bàn tay từng ngón dài thanh mảnh. Hình dung đã xinh đẹp, lại thêm cung cách có nét gì đó vừa sang cả, quý phái vừa tự nhiên, duyên dáng. Và hơn nữa, nàng gây cho lão một cảm giác gần gũi, cứ như mỗi sáng thức dậy, lão đều thấy nàng bên cạnh. Trong những ngày này thì đúng là như vậy. Nàng theo lão đi trồng thông non, ngồi nghe lão kể về những chuyến phiêu lưu thời trai trẻ, và cả những câu chuyện cổ tích nàng chưa từng được nghe. Nhưng hình như có một phần nào đó thiếu vắng trong những câu chuyện của lão, lão quên mất chăng? Nnàg không hỏi, cũng tuyệt nhiên không đề cập đến giấc mơ mà mình định mua.
Đang vào mùa xuân, và hoa anh đào nở rộ dưới thung lũng. Lão đưa nàng đi ngắm hoa. Khi đi, nàng có vẻ háo hức như trẻ con, nhưng khi tận mắt nhìn thấy rừng anh đào đang đơm hoa trĩu cành thì nàng bỗng trở nên lặng lẽ. Lão biết, niềm vui của nàng đang lắng xuống, trở nên sâu thẳm hơn, ngọt ngào hơn và cảm giác bình yên đang lan toả nhẹ nhàng trong tâm hồn nàng. Khi nàng lặng nhìn theo những cánh hoa nhuốm hồng nhẹ xoay trong gió, trông nàng cũng dịu dàng và bay bổng như chúng. Lão rụt rè gỡ mấy cánh hoa vương trên tóc nàng. Nàng không nói gì, chỉ mỉm cười.
Buổi tối, lão vẫn ra đồi cỏ ngồi thổi sáo một mình. Nhưng chỉ vài hôm sau, nàng xin đi theo, và lão lại không thể chối từ. Trăng toả sáng trên cao, nàng thôi không cặp tóc, để mái tóc huyền buông dài tựa hồ dòng suối trôi chảy theo bờ vai thon thả mong manh. Bỗng nhiên, tiếng sáo của lão không còn u uẩn buồn bã như trước nữa. Một chút niềm vui len lén chen vào, rồi từ từ dâng tràn mạnh mẽ như thác đổ. Từng chuỗi thanh âm lóng lánh nương theo gió phiêu du khắp thảo nguyên, trôi bồng bềnh cùng sương và mang theo một phần tâm hồn lão xuống đến tận thung lũng nơi hoa đào cũng đang thao thức lắng nghe. Nàng thì thầm “để tôi gọi giấc mơ về cho ông nhé…..” và cất tiếng hát, khẽ khàng đủ để hai người nghe – khúc ca về một người có tâm hồn rộng mở tựa thảo nguyên. Bước chân ngưòi ấy lãng du qua muôn sông ngàn núi, rồi một hôm quay về và thấy lòng xúc động khi nhìn thấy nếp nhà xưa. Nàng hát về những giấc mơ bỏ lại của lũ trẻ trốn ngủ trưa lên đồi cao ngắm mây bay. Bất chợt nàng quay sang lão, như nhiều lần khác nhưng lần này lão đã có thể nhìn vào mắt nàng. Trong đám khói sương lãng đãng che mờ ánh nhìn mơ màng ấy, lão thấy cả một bầu trời sao lấp lánh. Rồi lão thấy nàng bay lên, hái một ngôi sao, và cứ hái nữa, hái mãi cho đến khi đã đầy tay thì nàng rải chúng xuống một hồ nước phẳng lặng giữa khu rừng già. Hoá ra, giấc mơ của nàng là thế. Lão có thể tặng nàng ngay, nhưng lão lại chần chừ vì muốn giữ nàng lại thêm vài ngày nữa. Lão sợ rằng khi đã tìm được giấc mơ, nàng sẽ bỏ đi – như bao nhiêu người khác.
Dù lão không dám đếm thời gian, thì nó vẫn trôi qua – đã đến lúc nàng trở về. Đêm xuống, nàng sắp xếp vài món lặt vặt vào rương rồi nói với lão “tôi rất tiếc đã không giúp được ông” Lão thở dài “Thôi bỏ đi. Tối nay tôi sẽ tặng cô một giấc mơ, để chuyến đi của cô không uổng công”.
Và lão dẫn nàng đi, băng qua ngọn đồi hai người vẫn ngồi bên nhau mỗi tối, băng qua thung lũng hoa đào ngủ say, qua cánh rừng thông gió rì rào thơm mùi nhưa non. Đi mãi, đến khi đôi chân nhỏ nhắn mỏi rã rời, nàng vẫn không hỏi lão xem họ đang đi đâu. May mắn thay, câu trả lời đến ngay sau đó. Sâu trong khu rừng là một hồ nước êm ả trải ra mênh mang, khẽ gợn làm ánh sao phản chiếu trong lòng hồ như cũng sóng sánh. Những dải khói mong manh như tơ thoáng giăng trên nước. Ven hồ, những khóm huệ nước thân vươn dài kiêu hãnh soi bóng xuống mặt gương phẳng lặng, từng chùm hoa tím xanh từ từ mở cánh. Trên cao kia là bầu trời đêm như một bức màn nhung đính đầy những ngôi sao lấp lánh. Lão lấy chiếc bình pha lê đẹp nhất vẫn mang theo từ trước ra, bảo nàng “Tôi múc cho cô một ít nước, cô mang về thành phố, khi nào muốn hái sao thì cứ mang ra, những ngôi sao sẽ rơi xuống đấy cho cô. Gìơ cô cứ ngắm cảnh đi, bình yên quá, phải không? Giấc mơ mà tôi định tặng cô chỉ có thế thôi.
Nàng ngăn lão lại khi lão chuẩn bị nhúng chiếc bình xuống hồ nước “khoan đã. Ông làm những ngôi sao vỡ ra mất. Cứ để chúng yên như thế này đi. Mà làm sao ông có thể tìm được một nơi tuyệt vậy nhỉ?”
“Cô còn nhớ những chuyện phiêu lưu tôi kể cho cô nghe chứ?”
Nàng ậm ừ khe khẽ, và lão chậm rãi tiếp tục câu chuyện.
“ Thời trẻ, tôi đi khắp nơi tìm giấc mơ của mình. Nhưng tôi không tìm thấy. Cho đến lúc đã quá mệt mỏi với việc tìm kiếm, tôi về đây, tạo ra nơi này để cho giấc mơ của tôi, để chờ giấc mơ của tôi. Hoặc để mơ giấc mơ ấy, cũng chẳng hề gì. Rồi cách đây không lâu, tôi bán nhầm nó.”
“Trong giấc mơ ấy, có một người phụ nữ ?”
“Đúng, một người giống như cô. Khi tôi bán nó đi, tôi quên tất cả, dù cố gắng bao nhiêu cũng không thể hình dung lại được. Chỉ thấy thiếu vắng và hụt hẫng. Lúc cô bước vào nhà tôi, tôi đã hơi ngờ ngợ ….”
“Ông nhận ra từ bao giờ?”
“Khi cô gọi giấc mơ về cho tôi, tôi biết cô chính là thứ quý báu mà tôi đã vô tình vuột mất ấy.”
“Ông có biết vì sao tôi đến tìm ông chứ?”
“Cô muốn mua một giấc mơ, và tôi đã tặng cô rồi đấy tôi.”
Nàng bật cười. Tiếng cười trong trẻo ngân nga làm lão đau lòng. Ngày mai, tạo vật xinh đẹp này sẽ rời bỏ lão. Xét cho cùng, có ai giữ được giấc mơ?
“Mua giấc mơ …. Ái chà, tôi nói ông đừng giận, chứ tôi thấy đây quả là một trò ngu ngốc. Hôm trước một tay đồng nghiệp của tôi cũng bỏ công chạy đến chỗ ông mua về một cái lọ chứa mơ với ước ấy. Anh ta mang về, mở ra cho tôi cùng xem và sau đó thì mất mấy ngày nguyền rủa vì chỉ nhìn thấy một ít khói, chả có gì hơn.”
Lão rầu rĩ “Vậy là hắn mua phải giấc mơ của tôi rồi. Người ta không thể thấy những gì người khác mơ được.”
“Vậy mà tôi thấy. Tôi nhìn ra trong đám khói kia một người phụ nữ trông rất giống tôi. Cô ấy ngồi hát trên đồi, rồi một người nữa đến bên cạnh cô ấy….”
“Là tôi?”
“Đúng vậy. Ông nắm tay cô ấy, hai người cùng đến một nơi, là nơi tôi và ông đang đứng đây này. Và ….”
Gương mặt nàng thoáng ửng hồng. Lão không cần nàng mô tả thêm nữa.
“Tôi phải công nhận là tôi rất tò mò, nhất là với những gì tôi đã nhìn thấy nên cứ hỏi tay đồng nghiệp xem hắn mua cái thứ phải gió kia ở đâu. Rồi tôi đến tìm ông. Phần sau thì ông biết rồi.”
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống khiến đám cỏ non rùng mình. Lão lắc đầu, giọng trầm hẳn xuống
“Tôi đã tìm cả đời không được, thế mà có ngày những gì tôi mong chờ lại đến tìm tôi. Tuy không thể giữ, tôi cũng mãn nguyện rồi. Cô cũng thế, hãy cứ ngắm khung cảnh này đi, để nhớ. Tôi biết cô không ở lại, dù rằng thực sự, tôi sẵn lòng tặng cả giấc mơ này cho cô.”
“Ai bảo ông đây là giấc mơ của tôi?”
“Nhìn vào mắt cô, tôi biết. “
“Ông hãy nhìn vào mắt em một lần nữa xem …”
Trái tim lão như tan ra thành nước khi tiếng “em” êm ái cất lên. Run rẩy, cẩn trọng và đầy thương yêu, lão nhìn vào đôi mắt của giấc mơ, và rồi xiết chặt nàng trong vòng tay mình như thể nếu lão buông ra, nàng sẽ tan biến ngay vào lớp sương trên mặt hồ. Nơi đó, trong ánh nhìn nồng nàn của người đẹp, lão không thấy trăng sao, không thấy hồ nước, cũng chẳng có cánh rừng. Chỉ là gương mặt lão đang nhìn lại lão, mỉm cười ….
Những ngôi sao rơi xuống cõi vô cùng. Bóng đêm khẽ lay động, và những bông hoa tím xanh lặng lẽ toả hương …
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...