Thành Phố Hoang Vắng

Quay về trường học, Thái Hồng gọi điện cho Đông Lâm,
chuyển lời của Lợi Lợi.

“Chết tiệt!” Tô Đông Lâm mắng một câu, thoáng trầm
ngâm, rồi nói: “Em đang ở đâu? Ở trường hả?”

“Vâng.”

“Anh đến đón em, có chuyện này muốn nói với em.”

“Hôm nay em không rảnh, phải chấm bài.”

“Em nợ anh chuyện Hàn Thanh.”

Thái Hồng xìu xuống: “Được thôi.”

Từ phòng tư liệu đi ra, cô trông thấy Quý Hoàng đang
nói chuyện với một thầy giáo khác ngoài hành lang, nếu muốn xuống lầu cô buộc
phải đi qua chỗ anh.

Ánh sáng hắt lên người anh càng làm tôn lên dáng dấp
cao ráo, dáng vẻ trầm lặng tựa như ngưng đọng ở giây phút ấy. Ông thầy đứng đối
diện không ngừng vung vẩy tay khi nói chuyện, người lắc lư đầy phấn khích,
nhưng anh gần như bất động, thi thoảng gật đầu, hoặc chêm vào một câu… Hình như
hai người đang nói về Tam Á, thầy giáo đó mới đi du lịch Hải Nam về, khi nói
đến những điều thích thú hoặc đắc ý lại vỗ mạnh vào vai Quý Hoàng, anh cũng
không để bụng, vẫn lễ phép đứng nghe.

Thái Hồng khẽ chau mày. Chẳng lẽ cô đã phán đoán sai
rồi sao? Có lẽ anh không quá ngạo mạn, khó hòa đồng như cô nghĩ? Trải qua bao
nhiêu việc, có lẽ anh cũng rất rành rẽ những chuyện đối nhân xử thế?

Cô thở dài, chẳng buồn chào hỏi lấy một câu, cứ thế
lướt qua chỗ anh. Xuống lầu lại bắt đầu oán trách, không ngờ anh dám ngó lơ cô,
càng chẳng thèm đuổi theo cô. Haizz! Xem phim truyền hình nhiều quá đúng là
không tốt mà!

Cứ thế, cô buồn bực đi ra cổng trường, từ xa đã thấy
bóng Tô Đông Lâm đang đứng bên đường đợi cô. Vẫn dáng vẻ cũ, áo khoác dài, kính
râm đen, tay cầm chiếc ô trắng, đứng dưới cây ngô đồng phì phèo khói thuốc…
Cũng chẳng biết anh đang gặp chuyện phiền não gì mà đôi mày chau lại, từ xa đã
có thể trông thấy anh đang nhăn nhó.

Thấy cô đi qua, Đông Lâm ngẩng lên nhìn. Thái Hồng vừa
định cất tiếng chào, bỗng có một bàn tay đưa qua siết chặt lấy cô.

“Ối…”

Là Quý Hoàng. Cô dừng bước, mặt đanh lại.

“Xin lỗi, lúc nãy anh nói hơi nặng lời, hy vọng em
không để bụng.” Anh nói.

Anh nói câu xin lỗi nhưng trong ánh mắt lại lẫn nét
cười, và có chút lười biếng.

“Em có chút chuyện cần nói với bạn, có gì thì sau này
hãy nói.” Cô đanh mặt.

“Người đó chính là bạn em đấy à?” Quý Hoàng ngước mắt,
thoáng nhìn sang phía cây ngô đồng bên kia. “Anh cũng quen đấy chứ.”

“Anh ấy có việc tìm em.”

“Được, anh đi cùng em.”

Quý Hoàng nhanh chóng đáp lại. Thái Hồng ngẩn ra nửa
buổi trời mới ý thức được câu nói được buột ra từ miệng anh đó.

“Anh đi cùng? Vì sao?”

Anh mấp máy môi, không nghĩ ra lý do gì, nhưng tay vẫn
nắm chặt tay cô.

Cuối cùng, Tô Đông Lâm bước qua chào hỏi trước: “Thầy
Quý!”

“Chào anh Tô!”

Hai người đàn ông bắt tay nhau.

“Thầy Quý hôm nay rỗi rãi, cùng Thái Hồng đi dạo à?”
Tô Đông Lâm chìa bao thuốc lá ra, Quý Hoàng đưa tay tỏ ý từ chối.

“Đúng vậy.” Quý Hoàng đáp. “Mới cho sinh viên thi
xong, đang định mời Thái Hồng đi ăn cơm. Vừa khéo cậu Tô cũng có mặt ở đây, hay
là đi cùng chúng tôi nhé?”

Vừa nghe xong, Thái Hồng suýt lăn đùng ra ngất xỉu, chỉ
muốn cốc một cái thật mạnh vào đầu Quý Hoàng. Thầy Quý ơi! Anh muốn thể hiện
phong độ đàn ông cũng được, nhưng sao không biết liệu cơm mà gắp mắm thế? Để
mời anh chàng thiếu gia này, hôm qua tôi đã tốm mất hai nghìn tệ đấy! Anh nhiều
tiền quá nên muốn đốt chơi cho vui hả?

Đang nghĩ cách từ chối khéo, Đông Lâm đã dụi tắt đầu
thuốc, mỉm cười: “Thầy Quý đã khách sáo thế rồi, tôi cung kính không bằng tuân
lệnh. À, đúng rồi, tôi còn một người bạn đang đợi ở đằng kia. Thực ra hai người
cũng biết đấy, chính là cậu Tần hôm qua.”

Cậu Tần? Vậy là Tần Vị rồi. Thái Hồng đau đầu, nóng
ruột đến mức người bứt rứt mãi không thôi. Tuy Đông Lâm hay đùa dai, nhưng chơi
với nhau lâu rồi, dù gì Thái Hồng cũng nghĩ ra cách đối phó với anh. Giờ thêm
Tần Vị thì khó mà nói chắc được.

Đang nói, Đông Lâm giơ tay chỉ về phía bên kia đường,
một chiếc Lincoln đang đậu ở đó: “Chúng tôi có xe, thầy muốn đi đâu ăn cứ nói.”

Quý Hoàng cười nói: “Bạn của cậu cũng là cậu, chúng
tôi đều hoan nghênh. Tôi không rành nơi này lắm, cậu có biết quán nào ngon để
giới thiệu cho tôi không?”

Dáng vẻ trầm tĩnh của anh khiến Thái Hồng cảm thấy
mình như đang chứng kiến cảnh trùm xã hội đen đang giao dịch, mua bán ma túy.
Cô vội xen vào: “Món Tây hay món Trung đều ăn chán rồi, lần này đi ăn món gì
truyền thống ấy. Mì bò ở phố người Hồi ngon, món xúp thịt cừu cũng khá được,
cách đây cũng không xa lắm. Em chọn đi ăn ở phố người Hồi.” Nói rồi cô nhéo
mạnh lòng bàn tay Quý Hoàng một cái. Thấy anh không phản ứng gì, cô lại ra hiệu
cho Tô Đông Lâm bằng ánh mắt răn đe.

Đông Lâm hiểu ý, liền nói: “Ừm, chúng ta nên nhường
cho con gái chọn…”


“Ở khu này chắc chắn phải có quán ăn ngon hơn đồ ăn ở
phố người Hồi chứ nhỉ?” Quý Hoàng nói. “Phố người Hồi tôi có đến một lần, mùi
vị khá được, cũng sạch sẽ, chỉ là xung quanh ồn ào quá.”

Thái Hồng trợn mắt nhìn trời, đang định phản bác lại,
Tần Vị đã xuống xe từ lúc nào, bước qua chỗ này, nói: “Đến Đồng Tâm Lâu ăn hải
sản đi, nhân tiện có thể đánh thêm vài ván bi a luôn.”

Thái Hồng cắt ngang anh: “Ê, chúng ta bàn thêm chút
nữa đã…”

“Cứ quyết định vậy đi.” Tần Vị ném một cái nhìn độc
đoán về phía mọi người, ánh mắt như đang nói, mấy người này, có mỗi chuyện ăn
cơm thôi mà cũng bàn bạc cả buổi trời, đúng là nhảm nhí!

Đông Lâm thích đánh bi a, Thái Hồng đi theo anh có học
qua vài lần, nhưng cô không mấy hứng thú, chơi được mấy lần thì bỏ luôn, bây
giờ đến chuyện đánh bi nào, thắng được bao nhiêu điểm cô cũng chẳng nhớ gì nữa.

Ăn hải sản, đánh bi a chắc chắn là một ý kiến chẳng
hay ho gì. Mỗi lần chơi trò này là Đông Lâm lại thích cá độ, đã có một lần cô
tận mắt chứng kiến anh thua đến mấy chục nghìn tệ.

“Này, Quý Hoàng không biết chơi bi a…” Cô lên tiếng
phản đối.

Tần Vị khẽ chau mày, mắt nhìn cô, vẻ cười cợt thấp
thoáng trên môi: “Chỉ chơi vui thôi mà. Bi a cũng đâu có khó, làm đàn ông ai
chẳng biết đánh vài đường… Thầy Quý, thử một lần không?”

“Được thôi, mọi người vui vẻ là được rồi.” Quý Hoàng
thản nhiên đáp.

Tần Vị tỏ vẻ hài lòng. Anh mặc một chiếc sơ mi trắng,
trên ngón áp út đeo một chiếc nhẫn hình thù kỳ dị. Da anh trắng xanh, dánh
người mảnh khảnh, toát lên vẻ tao nhã nhưng cũng có nét phớt đời, cao ngạo… Ánh
mắt cô bất giác trượt xuống nơi cổ áo rộng mở của anh, bất thình lình cô lãnh
một cú đánh vào đầu.

“Ối!”

Định thần lại, cô hấp tấp nói: “Xin lỗi, em có chút
chuyện phải nói với thầy Quý. Hai anh lên xe trước đi, bọn em sẽ đến ngay.”

Thái Hồng kéo Quý Hoàng ra một góc, thấp giọng nói:
“Này, anh điên à? Sao lại mời cơm hai gã đại thiếu gia kia? Hai người đó chẳng
bao giờ thèm nhìn giá khi gọi món đâu, gọi một chai rượu ngoại phải đến một
nghìn tệ mà cứ thản nhiên chẳng chớp mắt lấy một cái. Anh ở đó bày vẽ sĩ diện
hão gì với hai người đó hả?”

Quý Hoàng thoáng sững người, hỏi lại: “Ý em là… anh
rất nghèo, đến nỗi không thể mời cơm họ?”

“Không phải, mà là…”, Thái Hồng sốt ruột nói. “Em sợ
anh…”

“Em sợ anh… không có đủ tiền?”

“Cũng không phải…” Thái Hồng thầm nghĩ, tức chết đi
được, hải sản đắt thế nào, Tần Vị ăn là phải có rượu, chẳng phải em sợ anh
không đủ tiền đấy sao?

Quý Hoàng nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, tỏ vẻ không hiểu:
“Thế thì em lo lắng cái gì?”

Thái Hồng mấp máy môi định nói gì đó rồi lại thôi.

“Em còn chưa nói cho anh biết, em đã tha thứ cho anh
chưa.” Anh khẽ nhéo tai cô, nhẹ nhàng nói. “Hả? Đã tha thứ chưa?”

Ngón tay anh hơi thô ráp, cọ vào vành tai cô có cảm
giác nhồn nhột, cô bỗng bật cười.

“Chưa.” Cô nói thế, nhưng lại bẽn lẽn nắm lấy ngón tay
anh.

“Anh giúp em chấm bài thi nhé!” Giọng anh trầm ấm và
dịu dàng đến kì lạ. “Tất cả những bài thi còn lại của học kỳ này anh sẽ giúp em
chấm hết, được chưa nào?”

“Thế thì em… chẳng phải là có thể nghỉ phép rồi sao?”

“Đúng rồi.” Anh nói. “Người đang tức giận, tim mạch
không bình thường, cần phải nghỉ ngơi nhiều.”

“Vậy thì… bài luận đó anh cũng sửa giúp em luôn nhé?”
Cô được voi đòi tiên.

“Bài luận đó là chuyện của bản thân em, chúng ta đã
nói rõ rồi mà.”

Cô nhìn anh, giận dỗi: “Không sửa bài luận đó thì
không tha thứ cho anh.”

“Thế thì đừng tha thứ.”

Cô tức giận đáp: “Này, anh nới lỏng nguyên tắc một
chút thì chết sao?”

“Đừng lười biếng. Thực ra anh giúp em sửa bài cũng
được, nhưng mà, nó không có ích cho em.”

“Thế thì thôi.”

“Thế em chịu tha thứ cho anh chưa?” Anh vẫn không nản
lòng, hỏi tiếp.

“…”

“Thái Hồng?”

“…”

“Cô giáo Hà?”

“Tha thứ rồi.”

Mọi người lên xe của Tần Vị, đi thẳng về hướng nhà
hàng hải sản Đồng Tâm Lâu ở phía Nam thành phố.

Đây là một địa điểm xa xỉ khác trong thành phố, đặc

điểm của nó là ngoài ăn uống ra còn có thể chơi bời. Không ai đến đây mà không
trầm trồ về sự sang trọng của nó. Cả quãng đường thấp thỏm không yên, Thái Hồng
cảm thấy mình thực sự đã bị tâm hồn thích tính toán của mẹ nhập vào người rồi,
lo lắng không biết Quý Hoàng có trả nổi bữa cơm này không… Thực ra lo lắng của
cô cũng rất hợp lý. Là một cơ quan nhà nước, trường đại học không như doanh
nghiệp nước ngoài, lương của giáo viên chỉ ba cọc ba đồng. Ngoại trừ tính theo
số năm trong nghề và giờ giảng dạy có khác biệt, thì chức danh nào có lương
bổng gì, tất cả đều có tiêu chuẩn. Cho nên Thái Hồng biết lương của Quý Hoàng
dù có cao hơn mình nhưng cũng chẳng nhiều hơn là bao, cùng lắm cũng chỉ vài
trăm tệ là cùng. Mà cô biết hoàn cảnh gia đình Quý Hoàng, nếu không phải vì kẹt
tiền thì anh đâu cần đi làm thêm nhiều việc vất vả như thế…

Cô không khỏi thán phục trước sự bình tĩnh của Quý
Hoàng. Cả quãng đường đi, anh ung dung trò chuyện với Đông Lâm, Tần Vị về những
điều tâm đắc của yoga, anh ngồi trên xe của người khác mà thản nhiên, tự tại
như đang ngồi trên chính xe của mình. Còn Thái Hồng thì chẳng thể nào bình thản
được, cảm thấy anh như Gia Cát Lượng đang diễn màn “không thành kế” vậy…

Phòng riêng rất rộng, trong đó có một bàn bi a Snooker
mới tinh. Còn lâu mới đến giờ ăn tối, mọi người liền gọi một ít trái cây và món
khai vị. Tần Vị rút ra một cây gậy bi a màu đen, nói: “Còn sớm quá, hay là chơi
một lúc rồi hãy ăn?”

Tô Đông Lâm hùa theo: “Thầy Quý, thầy có thích đánh bi
a không?”

Thái Hồng lập tức nhảy vào ngăn cản: “Không thích,
cũng không biết đánh… Đúng không, Quý Hoàng?”

Quý Hoàng đưa mắt nhìn Thái Hồng, rồi nhìn Tô Đông
Lâm, khẽ nhấp một ngụm rượu: “Không hay chơi lắm, nhưng có biết chút ít.”

“Thầy Quý khiêm tốn rồi”, đôi mắt Tần Vị hơi nheo lại.
“Thế thì cùng chơi vài ván đi, thầy muốn chơi với tôi trước? Hay là với Đông
Lâm?”

Thái Hồng thầm “hứ” một tiếng khinh miệt. Chẳng biết
anh chàng Tần Vị này học ở đâu ra kiểu tỏ vẻ bí ẩn khi nói chuyện như vậy, cứ
như đang đàm phán, như có ý đồ gì đó sau lời nói của anh ta…

“Hai người chơi trước đi”, Quý Hoàng đưa tay làm cử
chỉ mời. “Lâu lắm rồi tôi không chơi lại, tôi quan sát một chút đã.”

Tần Vị móc ví tiền ra, ném vào tay Thái Hồng: “Phiền
cô giữ giúp tôi một lát.”

Thái Hồng buồn bực: “Anh đưa tôi ví tiền để làm gì?”

Vừa dứt lời, Tô Đông Lâm cũng cầm ví tiền của mình đưa
cho cô: “Em làm trọng tài. Ai thua thì em lấy hết số tiền mặt có trong ví của
người đó, rồi nhét vào ví của người kia.”

“Đang yên đang yên lại bày cái trò này!” Quả nhiên lại
độ bi a nữa. Thái Hồng chẳng biết nói sao: “Tình bạn là chính, thi đấu là phụ,
không được sao?”

“Đều là người quen cả, không sao đâu.”

Thái Hồng thở dài, nhìn Quý Hoàng với ánh mắt tuyệt
vọng, thầm nghĩ, anh bạn của tôi ơi, hôm nay anh bạn chết chắc rồi! Ngẫm nghĩ
lại cô lại thấy may mắn, ít ra Đông Lâm đứng về phía cô, nếu anh dám làm Quý
Hoàng bẽ mặt, xem sau này cô sẽ trừng trị anh thế nào? Huống chi Minh Châu đại
nhân đã sớm dạy rằng, trò chơi của đàn ông đàn bà không hiểu, cứ để bọn họ
chơi, bọn họ tự giải quyết được, con chỉ cần đứng ngoài quan sát mà thôi.

Thế là, cô cầm đĩa trái cây qua, từ tốn dùng dĩa đưa
lên miệng ăn.

Sau khi tung đồng xu, Tần Vị cầm gậy, một tiếng “bốp”
vang lên, viên bi đỏ lăn tròn, ván đánh đã bắt đầu.

Quý Hoàng cầm ly rượu, đứng bên cạnh xem ván đấu với
Thái Hồng.

“Anh học đánh bi a từ lúc nào thế?” Thái Hồng huých
huých vào cánh tay anh. “Trước giờ em luôn nghĩ đánh bi a là trò chơi yêu thích
của đám choai choai lưu manh đầu đường xó chợ thôi chứ.”

“Hồi học đại học anh từng đi làm thêm ở một tiệm bi a,
khi rảnh rỗi có xem người ta đánh, nên cũng học lỏm được chút ít, có thể coi nó
là thú tiêu khiển duy nhất trong cuộc đời sinh viên gian khổ của anh.”

Thái Hồng cười tủm tỉm, thầm nghĩ, nếu câu nói ban nãy
được đăng trên mục tin tức, thì thêm câu tiêu đề như thế này là hợp nhất: “Cuộc
đời Quý Hoàng phong phú bởi làm thêm.”

“Thế thì…”, cô nói. “Ngoài cái này ra anh còn sở thích
nào khác không?”

“Đọc sách có tính không?”

“Tính. Ngoài đọc sách còn gì nữa?”

“Chạy bộ, đạp xe, trồng hoa và cây… Biết vẽ nguệch
ngoạc truyện tranh trình độ sơ cấp.”

“Mấy cái này thôi?”

“Còn nữa… Nhặt đá”, anh nói. “Anh từng nhặt được hóa
thạch.”

“Thật sao?”

“Em cũng thích đá lắm, em đã thu thập được rất nhiều
đá vũ hoa đấy nhé!”

“Anh còn thích thiên văn, thích ngắm nhìn những vì sao
trên bầu trời.”

“Em cũng vậy, em đặt mua báo Những
người yêu thích thiên văn suốt bao
nhiêu năm rồi ấy chứ!”

“Còn có Niên lịch phổ cập thiên văn.” Anh dịu dàng nói tiếp. “Nói thế thì… chúng ta có
rất nhiều sở thích giống nhau đấy chứ?”


Thái Hồng gật đầu thật mạnh: “Thêm cả Sherlock Holmes
nữa!”

“Đúng rồi.”

“Tiền lương của chúng ta cũng xấp xỉ nhau.”

“Em xem, đến thu nhập cũng xứng đôi vừa lứa thế này…”

“Đúng là hợp quá đi mất!”

Thái Hồng ngẫm nghĩ, hỏi tiếp: “Quý Hoàng này! Thế anh
có đồng tình với chủ nghĩa nữ quyền không?”

“Có.”

“Anh đã đọc qua Beauvoir chưa?”

“Những quyển sách có thể tìm được của bà ấy anh đều đã
đọc.”

“Vậy anh… có tin vào “bad faith” không?”

Anh lắc đầu: “Còn em?”

“Quý Hoàng, quả nhân có bệnh.” Thái Hồng đột nhiên thở
dài thườn thượt.

“Em… háo sắc?”

“Không.” Cô cười khổ. “Em sợ mẹ em.”

Anh nghiêng đầu nhìn cô: “Vì sao? Bác gái khó tính lắm
à?”

“Không phải…”, cô đau đáu nhìn anh, như muốn chìm ngập
trong ánh mắt dịu dàng tựa nước hồ thu của anh, hai má bất giác nóng bừng, tim
đập rộn ràng.

Bình tĩnh, bình tĩnh… Cô thầm nhủ, rồi uống một ngụm
rượu lớn như để khỏa lấp cảm giác của mình.

Có thể Quý Hoàng không cao bằng Đông Lâm, không điển
trai bằng Tần Vị, nhưng trông anh ưa nhìn hơn hẳn hai người. Anh như một viên
kim cương chịu được sự quan sát ở cự ly gần, chịu được sự cắt mài trên mọi góc
cạnh, cũng chịu được sự chiếu rọi ở bất kỳ góc độ nào, đến cả dáng lưng anh
cũng đẹp đến thế kia… Hơn nữa, ánh mắt anh rất trong, sáng ngời nhưng pha lẫn
nét thanh lạnh tựa như bóng núi xa xăm.

Trên người anh có khí chất khó gọi tên, vẫn luôn ẩn
hiện xung quanh khiến cô động lòng, cảm mến từ lúc nào không hay…

Thái Hồng dịu dàng cười, nói: “Quý Hoàng, anh chính là
vật chất đen nhỉ?”

Nghe nói vật chất đen là loại vật chất đại diện cho
hơn chín mươi phần trăm các vật chất và năng lượng có trong vũ trụ, nhưng bạn
không thể quan sát được nó, chỉ có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, bởi vì
nó có thể quấy nhiễu sóng ánh sáng và lực hút từ tinh cầu phát ra.

“Không phải chứ?” Anh nói. “Chẳng lẽ sự tồn tại của
anh quấy nhiễu em sao?”

“Không phải mà…”

Tô Đông Lâm bước đến gần: “Ván này bọn anh đánh xong
rồi.”

“Ồ!” Thái Hồng định thần lại. “Nhanh thế sao? Ai thắng
rồi?”

“A Vị.”

Cô mở ví tiền của Đông Lâm ra, rút cả một xấp tiền mặt
rồi nhét vào ví của Tần Vị.

“Đến phiên thầy rồi kìa, thầy Quý.”

“Được.”

Không ngờ anh cũng móc ví tiền của mình ra, đặt vào
tay Thái Hồng.

Thái Hồng trố mắt, sửng sốt đến nỗi như thấy con ngươi
rơi ra ngoài: “Anh… anh cũng cá độ á?”, nhưng cô chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng
của anh, Quý Hoàng đã quay người đi lấy gậy bi a rồi.

Hóa ra… đàn ông dễ bị khiêu khích thế sao? Thái Hồng
tự an ủi mình, may mà Quý Hoàng không có nhiều tiền, nếu thắng thì lời to, còn
thua thì cũng chẳng chịu thiệt mấy.

Trong phòng phảng phất một mùi hương, có lẽ là mùi
nước hoa của Tần Vị. Hai tay Thái Hồng cầm hai chiếc ví, hình ảnh này trông hài
hước mà cũng thật mỉa mai. Không hiểu vì sao, cô căng thẳng đến mức toàn thân
đẫm mồ hôi. Chiếc ví của Quý Hoàng rất đỗi bình thường, ít nhất không phải bằng
da thật, chiếc ví rất cũ, kiểu dáng bình thường, hình như anh đã dùng nó lâu
lắm rồi. Thái Hồng muốn mở ví của anh ra xem bên trong có những gì nhưng cô lập
tức kiềm chế sự mong muốn đó lại.

Đột nhiên cô nhớ ra một chuyện, Quý Hoàng có đến ba
công việc, dạy học, dạy yoga, đầu bếp. Như thế, tính ra thì thu nhập của anh
cũng chẳng phải vừa, ít nhất cũng gấp ba lần của cô. Nhưng, dù thu nhập có là
bao nhiêu đi nữa thì cũng chỉ là dân làm công ăn lương, với gia cảnh của Quý
Hoàng, việc độ bi a với hai anh chàng thiếu gia kia quả thực tiền cược chênh
lệch quá.

Không biết khi bị rơi vào tình huống bối rối, khó xử,
dáng vẻ anh sẽ như thế nào nhỉ? Bỗng nhiên cô rất muốn được thấy cảnh ấy… Tuy ý
nghĩ như thế không được tử tế cho lắm, nhưng bây giờ biết còn tốt hơn là về sau
mới biết.

Sau khi tung đồng xu, vẫn là Tần Vị bắt đầu đánh
trước. Chỉ thấy anh nhẹ nhàng thọc gậy, viên bi trắng lao đi, bi đỏ lăn tròn.

Trên bàn vang lên tiếng lách cách của những viên bi va
chạm nhau.

Gậy đầu tiên của Quý Hoàng kích trúng một viên bi đỏ,
viên bi lăn về hướng lỗ bi, nhưng lại xẹt qua, cách lỗ chỉ một centimet.

Tần Vị khẽ cười: “ Chắc là thầy Quý lâu lắm rồi không
chơi trò này đúng không?”

“Ừ, cũng mấy năm rồi.” Quý Hoàng lấy hộc phấn xoa đều
đầu gậy. “Khi đó không có bàn bi a cao cấp thế này, lớp nhung cũng chẳng dày
được như thế, còn chưa quen lắm để kiểm soát lực đánh.”

“Đánh thêm mấy cơ nữa là ổn thôi.” Tần Vị nói. “Có thể
thấy thầy rất có kinh nghiệm.”

Vừa dứt lời, một tiếng “cách” vang lên, một viên bi đỏ
rơi xuống lỗ. Tiếp đó Tần Vị lại kích trúng một bi xanh và một bi đỏ khác. Bi
trắng lăn trên bàn, sau cùng dừng lại ở một vị trí bất lợi, ý định của anh là
kích trúng một viên bi hồng nhưng không thành công.

Đến lượt Quý Hoàng, lần này vận may của anh rất tốt.
Trước tiên, một bi đỏ rơi xuống lỗ, tiếp sau đánh trúng một viên bi đen. Sau
đó, một cú đánh tuyệt đẹp, bi trắng lại kích trúng bi đỏ rồi lăn về vị trí có
lợi. Anh lại đánh trúng bi đen rơi xuống lỗ, điểm số tăng vùn vụt.


“Ha…”, Tô Đông Lâm hớn hở. “Thầy Quý lợi hại quá! Hôm
nay A Vị gặp phải đối thủ rồi!”

Sau đó, suốt mười phút, Quý Hoàng liên tiếp đánh bi
đen rơi xuống lỗ, Tần Vị không có cơ hội cầm gậy đánh.

Đợi đến lượt mình, Tần Vị bắt buộc phải đánh trúng một
bi đỏ trước, nhưng nhận ra Quý Hoàng đã đánh bi trắng vào thế bi tuyệt đối,
không thể kích trúng được bi đỏ. Tần Vị phát một gậy mạnh, đánh một cú effe,
tuy không trúng bi đỏ nhưng lại đưa bi trắng vào vị trí càng khuất hơn nữa.

Thái Hồng không có hứng thú với bi a, nhưng dáng vẻ
cầm gậy của Quý Hoàng, người cúi xuống, hai mắt nheo lại, chăm chú nhìn vào mục
tiêu, cô cảm thấy thật tao nhã, thật gợi cảm biết bao! Nhắm mắt lại, cô tưởng
tượng mình biến thành một viên bi hồng, bị anh phát gậy đánh trúng, rơi xuống
lỗ…

Một tiếng “cách” vang lên, cũng là một cú effe, Quý
Hoàng đánh trúng viên bi đỏ một cách chính xác.

Đông Lâm không khỏi cảm thấy thán phục: “Thầy Quý, kỹ
thuật của thầy học từ đâu ra thế?”

“Hồi học đại học tôi từng đi làm thêm ở tiệm bi a.”
Quý Hoàng đáp. “Tôi học đánh bi a từ một ông chú, có một thời gian tôi rất
thích chơi.”

Ồ, Thái Hồng bất giác nghĩ, một người bận rộn như Quý
Hoàng chắc cũng có quãng thời gian thuộc về chính mình chứ nhỉ? Vô ưu vô lo
theo đuổi niềm vui, cũng như cô thời niên thiếu say mê truyện kiếm hiệp vậy,
mua hết quyển này đến quyển khác, đọc đến quên ăn quên ngủ. Mẹ cô không cho, cô
trốn trong chăn, dùng đèn pin soi để đọc truyện.

“Cách.” Quý Hoàng lại đánh một bi rơi vào lỗ.

Kể từ giây phút đó, Tần Vị không chạm được vào bàn bi
a thêm lần nào nữa. Quý Hoàng đánh đâu trúng đó, không cho anh ta cơ hội ra
tay.

Người đứng bên cạnh tính điểm hy vọng anh sẽ biết cần
đánh trượt vài bi để đối thủ có cơ hội nâng điểm, nhưng Quý Hoàng không phạm
phải bất cứ sai lầm nào, dù chỉ một lần. Những cú đánh của anh vừa mạnh lại
chính xác, tiếp tục đánh không đến mười phút, dựa vào điểm số, Tần Vị không còn
khả năng lội ngược dòng nữa.

Anh ta đành chịu thua giữa trận.

“Thêm một ván nữa chứ?” Trên gương mặt thờ ơ của Tần
Vị lộ ra nét hăm hở, phấn khích hiếm thấy.

Thái Hồng và Đông Lâm đưa mắt nhìn nhau.

Nên dừng lại ở đây thôi, Thái Hồng cười, nói: “Chắc
đến giờ ăn cơm rồi nhỉ?”

“Còn sớm chán.” Tần Vị phớt lờ cô, bắt đầu sắp bi lại.

“Thầy Quý hôm nay không còn việc gì nữa đúng không?
Đánh thêm vài ván trước đã, đợi khi nào ăn cơm xong chúng ta sẽ chuyển sang chỗ
khác đánh tiếp. Bàn bi a ở đây không tốt, gậy cũng tệ, hay là đến nhà tôi đánh
nhé?”

Thái Hồng buồn cười, gã Tần Vị này y như đứa trẻ vậy,
chơi ghiền rồi nên bám riết lấy Quý Hoàng không buông.

“Ừm…” Quý Hoàng thoáng gập người, từ chối khéo: “Buổi
tối tôi còn phải đi làm, là ca tối, ăn cơm xong chắc phải đi ngay. Nhưng nếu
cậu Tần đang có hứng, bây giờ vẫn còn sớm, tôi chơi với cậu thêm vài ván nữa.”

“Tần Vị, anh thua rồi, tất cả tiền của anh giờ là của
Quý Hoàng nhé!” Thái Hồng không chút khách khí rút hết tiền mặt của anh ta ra,
nhét vào ví của Quý Hoàng.

Bọn họ lại chơi thêm ba ván, Đông Lâm cũng tham gia.
Quý Hoàng thắng hai thua một, thắng hết tất cả tiền mặt.

Trận thua duy nhất của anh có phần miễn cưỡng, chắc
hẳn Quý Hoàng nhường Đông Lâm. Thái Hồng nhẩm tính, tiền Quý Hoàng thắng cược
chắc cũng đến bảy, tám nghìn, bữa ăn tối nay dù có hết ba nghìn thì anh vẫn
kiếm được bốn, năm nghìn, cô không khỏi mừng thầm thay anh.

Nhưng khi bọn họ gọi món, Quý Hoàng không chút do dự
gọi ngay hai chai rượu ngoại rất đắt tiền. Món thì do Tần Vị gọi, anh ta bảo
từng đến đây ăn hai lần, biết món nào ngon. Thái Hồng vốn cũng chẳng để tâm
lắm, nhưng khi cầm thực đơn lên xem, mẹ ơi, đúng là cái nào đắt thì gọi ngay
cái đấy, chẳng chùn tay tí nào, tính ra thì… chậc, Quý Hoàng không móc ngược
hầu bao ra bù vào đã là may lắm rồi.

Từ khi còn nhỏ, Minh Châu đã dạy Thái Hồng làm thế nào
để nhận biết một người đàn ông giữa bàn tiệc. Đạo đức, văn hóa, phong độ và
thói quen của một người rất dễ dàng quan sát được trên bàn tiệc, vì đàn ông khi
đang thả lỏng, tinh thần thoải mái chính là lúc dễ lộ bản chất thật của họ
nhất.

Hôm nay Tần Vị mặc bộ com lê màu ngà rất tinh tế, áo
sơ mi trắng, ở cổ là một chiếc nơ nhỏ được thắt bởi sợi dây màu xanh thẫm. Nếu
là người khác mặc bộ com lê màu này chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho giới
thời trang, nhưng khoác lên người Tần Vị thì lại trở thành cá tính và thời
thượng. Còn Tô Đông Lâm thì mặc một chiếc áo jacket màu trắng, bên trong là áo
ba lỗ trắng, quần jean đen, giày boot, rất trẻ trung. Hai người đi bên cạnh
nhau trông thực sự rất giống hai diễn viên Hollywood.

Tần Vị và Đông Lâm ăn uống đến no say, ngay cả món
bánh ngọt dùng để tráng miệng mà Thái Hồng chê là béo ngậy cũng không bỏ sót.
Ngược lại, Quý Hoàng chỉ ăn một ít salad, trứng cá và thịt cua, còn lại thì hầu
như không đụng đũa vào hải sản.

Đến cuối bữa, Thái Hồng không nén được hỏi: “Sao thế,
anh không thích ăn hải sản à?”

“Anh thích ăn lắm”, Quý Hoàng đáp. “Nhưng anh bị dị
ứng hải sản.”

“Thật sao?” Thái Hồng tò mò. “Cả người sẽ nổi đầy mẩn
đỏ hả?”

“Không phải. Cơ thể anh không mấy hấp thụ được chất
protein dị thể”, anh nói. “Nó sẽ khiến anh lên cơn hen suyễn.”

“Vậy bây giờ anh có thường xuyên phát bệnh không?”

“Không.”

Không kiềm chế được, cô nhìn anh.

Anh ăn hai, ba miếng rau sống, ngoảnh đầu nhìn cô:
“Sao thế? Có chỗ nào không ổn ư?”

Đông Lâm đập tay vào vai Quý Hoàng: “Thầy Quý, thầy
đừng bận tâm. Hiếm khi cô Hà lên cơn mê giai một lần…”

Đang nói cười vui vẻ, cửa phòng bỗng bật mở. Thái Hồng
ngỡ là nhân viên phục vụ, nhưng không ngờ có đến ba người xông vào phòng.

Dẫn đầu là một người thân hình cao to, ánh mắt lạnh
băng, trên người vận bộ com lê màu đen xám, dáng vẻ trông như mới từ bàn đàm
phán đi ra. Sau lưng hắn có hai người, thân hình vạm vỡ, vẻ mặt vô cảm.

Đó là anh trai của Đông Lâm, Tô Đông Vũ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận