Thành Phố Hoang Vắng

Không như những cô gái khác, Thái Hồng không thích tắm
rửa. Nhưng hôm nay, không những Thái Hồng dậy sớm mà còn tắm gội kỹ càng. Sau
hơn một tiếng đồng hồ đứng trong phòng tắm, cô bước ra với vẻ vô cùng quyến rũ,
đôi môi anh đào cong cong vô cùng đáng yêu. Cô mặc áo len Kashmir xanh dương
thêu hoa trắng, bên dưới là chiếc váy ngắn lông cừu ca rô đỏ, mái tóc đen dài
buông hờ hững…

Cô ăn bữa sáng rất cẩn thận, sợ nước xốt dính lên áo
váy. Minh Châu vừa uống sữa đậu nành vừa quan sát cô, cuối cùng bỗng nói: “Thái
Hồng, con có người yêu rồi à?”

Thái Hồng đang uống sữa, suýt nữa bị sặc: “Hả? Đâu
có!”

“Thế là con phải lòng ai rồi.”

“Không có.”

“Chắc chắn là cái cậu hôm qua đưa con về.” Minh Châu
quan sát nét mặt con gái. “Tần Vị, đúng không?”

Khả năng tìm kiếm của Lý Minh Châu còn mạnh hơn cả
Baidu, chỉ cần cho bà một cái tên, ngay đến tổ tông tám đời nhà người đó bà
cũng dò la được. Thái Hồng vội lắc đầu. “Con cũng không biết.” Sợ mẹ nghĩ rằng
mình đang giả ngốc, cô vội nói tiếp: “Để con hỏi Đông Lâm rồi nói cho mẹ biết.”

“Nói vậy là cậu ta rồi?”

“Mẹ, mẹ cứ đoán bừa không đâu!”

Mặt cô bất giác đỏ ửng, cô thầm nghĩ, trước khi mọi
việc còn chưa sáng tỏ, tốt nhất là chuyển sự chú ý của mẹ sang chuyện khác.

Minh Châu tiếp tục đưa mắt nhìn cô, lát sau lắc đầu:
“Không được, con ăn mặc, trang điểm như thế này cứ như mỡ để miệng mèo, nhưng
loại đàn ông như Tần Vị không ngã lòng bởi chiêu này đâu. Càng chủ động càng
không gây được sự chú ý của cậu ta.”

Thái Hồng cúi gằm mặt, tiêu rồi, bài giảng “câu” đại
gia lại bắt đầu rồi.

“Có muốn nghe ý kiến của mẹ con không?”

“Mẹ cứ nói đi ạ.”

“Tần Vị và Đông Lâm thân nhau lắm à?”

“Chắc chỉ là bạn bình thường thôi.”

“Quãng thời gian này con tạm thời lạnh nhạt với Đông
Lâm đi”, bà nói. “Nhất là trong trường hợp có mặt cả hai người họ.”

Thái Hồng ngớ ra: “Tại sao ạ?”


“Con phải làm cho mình trở nên bí ẩn một chút chứ. Đến
Đông Lâm, một quý tộc độc thân có điều kiện tốt như thế con còn chẳng thèm ngó
ngàng, những gã đàn ông khác chắc chắn sẽ cảm thấy con rất thú vị.” Bà cắn một
miếng bánh bao rồi nói tiếp: “Đừng có cố lấy lòng người ta, ngược lại, phải tỏ
ra không có hứng thú, như là xung quanh con toàn những gã đàn ông như thế, gặp
nhiều quá rồi, chẳng buồn quan tâm nữa.”

Thái Hồng cảm thấy mẹ mình càng nói càng sâu xa, đã
đạt đến tầm cao của lý thuyết trò chơi, cô tròn xoe mắt, hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó con lửng lơ con cá vàng. Có biết tại sao đàn
ông thích trò chơi điện tử không?” Minh Châu cố ý dừng lại, tỏ vẻ bí mật. “Bởi
vì bọn họ thích những thứ bí ẩn, cho nên đừng để họ dễ dàng qua được cửa ải của
con, hiểu chưa? Nếu họ gọi điện cho con, phải đổ bốn hồi chuông con mới được
bắt máy. Hẹn con ra ngoài, đừng đồng ý vội, phải nói là con bận việc, cần phải
sắp xếp thời gian… Chốt lại một câu, con phải là bảo vật trong trò chơi đó,
không được để tìm thấy dễ dàng, càng không để người khác dễ dàng có được.”

“Uh, có lý. Rồi sau đó?”

“Nhiệm vụ chính của con khi ở bên cạnh cậu ta là quan
sát và lắng nghe, cho nên đừng nói quá nhiều về bản thân mình. Con phải quan
sát xem thái độ của cậu ta đối với người yếu thế hơn mình, chẳng hạn thái độ
với nhân viên phục vụ, với người lái taxi, với người qua đường, ăn mày… từ đó
con có thể biết được cậu ta có tốt bụng hay không. Quan sát cậu ta đánh giá như
thế nào về các cô gái khác, từ đó có thể nhìn ra cậu ta kỳ vọng gì ở phụ nữ.
Quan sát cậu ta phê bình người khác, xem cậu ta là người hà khắc hay khoan
dung. Bắt cậu ta xếp hàng cùng con, quan sát tính nhẫn nại của cậu ta. Nhìn cậu
ta chơi đùa cùng trẻ nhỏ, có thể biết được cậu ta sẽ là người cha tốt hay
không…”

Thái Hồng nhìn đồng hồ rồi đứng bật dậy, không thể cứ
ở đây “sau đó” mãi được, cô bèn cười rồi cắt ngang: “Mẹ, đến giờ rồi, mẹ phải
đi làm, con cũng phải đến trường rồi.”

Minh Châu đưa mắt nhìn đồng hồ: “Ôi trời, sắp tám giờ
ròi, sao con không nói sớm?! Nhớ mang cơm trưa theo đấy. Mẹ có làm cho con món
thịt bò ngũ vị và ớt xanh xào đấy.”

Thái Hồng kéo cửa định bước ra, đột nhiên bị Minh Châu
kéo giật lại.

“Ối!” Thái Hồng đau đến xanh mặt.

“Nhớ kỹ! Tuyệt đối không được lên giường với đàn ông.”
Ánh mắt Minh Châu như một cây búa, đập từng chữ, từng chữ răn đe vào đầu cô con
gái. “Đàn bà cần một lý do để lên giường, đàn ông chỉ cần một nơi để lên giường
mà thôi. Đi sai bước này không ai cứu được con đâu.”

Câu nói này Thái Hồng nghe mà lạnh toát sống lưng. Cô
gượng cười, nói: “Mẹ, con biết rồi.”


Thái Hồng gặp Hàn Thanh trong cửa hàng trước cổng
trường. Cô muốn mua vài cây bút bi để chấm bài. Vừa ngẩng lên liền trông thấy
cả nhà Hàn Thanh đang chọn bình nước ở giá hàng đối diện. Hạ Phong đẩy xe đẩy,
Đa Đa ngồi trên xe chăm chú mút kẹo que, hai người tay trong tay, thì thầm với
nhau, trông rất ngọt ngào, ấm cúng.

Ôi, đúng là vợ chồng trẻ cãi nhau, cãi nhau đầu
giường, làm lành cuối giường. Thái Hồng không hiểu tối qua mẹ mình cứ gắng xen
vào làm gì, mắng người ta một trận tơi bời, không biết là trút giận thay Hàn
Thanh hay là mắng cho sướng miệng nữa…

“Hàn Thanh!” Thái Hồng đứng cách đó hai gian hàng, vẫy
tay với Hàn Thanh.

Cửa hàng rất ồn ào, giọng cô cũng không to lắm, nhưng
cô nghĩ Hàn Thanh chắc chắn nghe thấy. Nhưng Hàn Thanh lại cúi đầu, vờ như
không biết.

Ơ…

Thái Hồng đang định đi qua đó, đột nhiên Hàn Thanh
ngẩng lên đưa mắt ra hiệu cho cô, rồi chỉ tay vào di động, ý là cô đừng qua đó,
đợi lát nữa liên lạc qua di động.

Làm trò gì thế này?

Thái Hồng đành thanh toán rồi ra cửa. Còn chưa đi đến
tòa nhà của khoa Văn, di động rung lên, là tin nhắn của Hàn Thanh: “Xin lỗi,
ban nãy không tiện nói chuyện. Tối qua Hạ Phong giận mẹ cậu, không cho mình nói
chuyện với cậu.”

Thái Hồng tức giận, soạn tin nhắn: “Hắn giận cái khỉ
gì hả?!”

“Anh ấy xin lỗi mình rồi. Nói dạo này công việc không
thuận lợi, nhiều áp lực, tâm trạng không tốt… rồi xin mình tha thứ.”

“Thế là cậu tha thứ luôn?”

“Anh ấy là cha của con trai mình, cả nhà đều dựa vào
anh ấy, cậu muốn mình phải làm sao đây? Tối qua anh ấy nói mà đau khổ đến bật
khóc luôn. Hạ Phong chưa bao giờ khóc trước mặt mình.”

“Nhưng đánh người là không đúng! Cậu không thể tha thứ
quá dễ dàng vậy được.”

“Hai tháng tới cậu đừng gọi điện cho mình, liên lạc
qua tin nhắn nhé!”

“Không, mình còn định hôm nay sẽ ghé qua nhà cậu thăm

Đa Đa nữa kia.”

“Đừng đến nhà mình, xin cậu đấy!”

Thái Hồng đọc tin nhắn mà vô cùng sửng sốt. Đúng là
một đôi vợ chồng kỳ quặc, nhưng thấu hiểu nhau là chuyện đáng mừng rồi. Chiếc
cân trong lòng cô lại nghiêng về phía Hạ Phong lần nữa. Lúc còn đi học, Hạ
Phong nghèo rớt mùng tơi, không bao giờ mua thức ăn ở căng tin. Mỗi lần đến
trường, chỉ mang một túi to dưa muối, trái ớt và cải muối, ăn với cơm trắng
trong căng tin một cách ngon lành. Thái Hồng nhìn thấy mà lòng xót xa một lúc
lâu. Sau đó cậu ta tìm được công việc gia sư, cuộc sống mới dần tốt hơn. Những
ngày tháng gian khổ như thế không cản trở được người ta làm hết bài thơ này đến
bài thơ khác. Thái Hồng và Hàn Thanh đều là độc giả nhiệt tình của cậu ta, tự
bỏ tiền túi thu thập các bài thơ rồi mang đến xưởng in mấy chục quyển tập thơ
cho cậu ta rồi đem phân phát khắp nơi. Nghe nói Hạ Phong tìm được công việc
hiện nay, tập thơ tinh xảo kia cũng góp công rất lớn. Trẻ con thôn quê lên
thành phố ăn học thực sự không dễ dàng chút nào. Tài nguyên hạn hẹp, thiếu thốn
mối quan hệ, không chỗ mượn tiền, việc gì cũng gặp trắc trở. Chuyện người khác
cố gắng một phần có thể làm được, mà cậu nỗ lực gấp mười lần có khi cũng chỉ là
công cốc. Nghĩ đến đây, trong lòng Thái Hồng dậy lên cảm giác áy áy, tối qua mẹ
cô cũng quá cậy thế hiếp người rồi.

Đến văn phòng, ngồi chấm bài suốt hai tiếng đồng hồ,
Thái Hồng ra ngoài pha cốc trà, khi quay về thì trông thấy Quý Hoàng đang ngồi
trên sofa.

“Hi, anh họp xong rồi à?” Cô hỏi.

“Xong rồi.”

“Anh có cần dùng bàn không?” Cô dọn xấp bài thi đang
bày ra trên bàn sang một bên, chừa ra một khoảng trống.

“Không cần”, anh đáp. “Cô cứ dùng đi.”

Rồi hai người chìm vào im lặng.

“Thầy Quý…”

“Hãy gọi tôi là Quý Hoàng.”

“Uhm, Quý Hoàng, tôi… tôi có viết một bài để gửi cho
một tạp chí chuyên ngành, muốn nhờ anh xem giúp rồi cho ý kiến, được không?”
Thái Hồng lấy từ ngăn kéo ra một tập giấy, nhìn anh với vẻ rất khiêm nhường.

Thực ra đó là chương ba trong luận văn thạc sĩ của cô,
thêm phần mở đầu và kết luận liền trở thành một bài riêng lẻ, cô tự cảm thấy trong
đó có vài ý kiến hay ho, nếu không cũng chẳng dám tùy tiện mang ra khoe.

Quý Hoàng nhận lấy, đọc lướt tiêu đề, nói: “Tôi e rằng
không thể cho ý kiến chuyên sâu được, tôi chưa đọc nhiều về Trương Ái Linh.”

Đôi mày của Thái Hồng cau lại, thầm nghĩ, thầy Quý,
anh bận lắm sao? Anh không biết đây là tôi đang kiếm cớ bắt chuyện với anh ứ?
Anh chưa từng hẹn hò hay anh quá khờ?

“Ồ! Anh không cần phải hiểu kỹ về Trương Ái Linh đâu,
chỉ cần anh kiểm tra giúp tôi phần lý luận là được rồi.” Giọng cô khách sáo
hơn. “Hai bài viết của anh đăng trên Bình luận văn học tôi đều đã đọc kỹ.”

Tuy đó là chuyện cô mới tìm hiểu được trong thư viện

hôm qua, nhưng mời bậc thầy về lý luận sửa bài viết, đưa ra lời khen đúng lúc
cũng cần lắm đấy.

Anh ngồi trên sofa chăm chú xem suốt mười lăm phút.
Bài viết không dài, chỉ có tám trang giấy.

“Anh thấy sao?” Cô lấy một quả táo, cắn một miếng.

“Cũng được.” Anh nói.

“Cũng được? Nhận xét chỉ vậy thôi hả?”

“Cô gửi cho tạp chí trường F à?”

“Tạp chí trường Đại học B, tôi muốn thử gửi lên một
tạp chí có uy tín một chút.”

“Nếu là trường Đại học B, bài này có phải hơi ngắn
không?”

“Ngắn sao?”

“Tôi nghĩ là ngắn. Có vài chỗ còn có thể viết sâu
hơn.”

“Ý của anh là tôi phân tích chưa đủ tường tận?”

“Uhm… Các khái niệm riêng vẫn còn có thể làm rõ hơn
nữa.”

“Nói cách khác là có vài khái niệm vẫn chưa rõ ràng?”

“Đương nhiên, phần phân tích văn bản của cô chiếm gần
hết bài viết, nếu như đầu tư thêm vào phần lý luận nữa thì không thể nào dưới
hai mươi ngàn chữ đâu.”

“Ý anh là lý luận của tôi thiếu chiều sâu?”

“Có vài chỗ, tính logic hơi…”, anh tìm từ diễn tả.
“Thiếu chặt chẽ.”

“Thầy Quý, thầy nói tiếp đi. Thầy cứ việc nói tiếp,
thầy đủ tư cách làm Bộ trưởng Bộ Ngoại giao rồi đấy.”

Anh xòe hai bàn tay ra, nghiêng nghiêng đầu, không nói
nữa.

“Này…” Thái Hồng lấy lại bình tĩnh, nhoẻn nụ cười rộng
lượng, nói. “Không cần phải để ý đến lòng tự tôn của tôi, tôi có thể chấp nhận
những lời phê bình nghiêm khắc.”

“Thật sao?”

“Thật.”

“Thế thì cô đừng gửi bài này cho tạp chí.” Anh vo tròn
tập giấy, ném vào sọt rác. “Không hay.”

Cô ngẩn ra. Lúc đầu cô còn định phản bác vài câu,
nhưng máu nóng đã bốc lên đâu, cô giận dữ lao ra ngoài, trước khi đi còn hung
hăng ném nửa quả táo vào sọt rác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận