Hôm nay là thứ sáu, cuối giở có tiết sinh hoạt. Thường thì lớp sẽ dùng tiết này để nhận xét về tuần vừa rồi. Sau khi lớp trưởng và lớp phó báo cáo qua về tình hình chung của lớp, thầy chủ nhiệm liền để lớp tự quản, còn thầy lên phòng họp có chút việc.
2
Quỳnh Giao ngồi tổng hợp lại các lỗi vi phạm trong tuần này, quả nhiên lại có tên Ái Lạp. Con bé nhíu mày, tự dưng có ý nghĩ muốn lạm quyền xóa đi. Rốt cuộc thân là lớp trưởng làm gương cho các bạn, Quỳnh Giao vẫn cắn răng làm tốt công việc của mình.
Chỉ còn hơn tháng nữa là thi học kì, tới lúc đó bình xét hạnh kiểm, số lỗi của Ái Lạp sẽ dài như bản tấu sớ. Nếu hạnh kiểm không tốt nó sẽ bị tước danh hiệu học sinh xuất sắc, thậm chí là giỏi, hoặc tiên tiến.
- Có thể mượn quyền chỉ huy lớp một chút không?
Ái Lạp tiến đến gần Quỳnh Giao, lớp trưởng 10A ngẩn ra, gật đầu đồng ý.
Quỳnh Giao hô các bạn trật tự, cả lớp lập tức im lặng nhìn lên bảng. Ái Lạp mỉm cười bước ra giữa bục giảng, vừa truyền giấy màu xuống vừa nói:
- Lớp mình làm một cuộc khảo sát nhỏ nhé.
Người trong lớp nhận lấy đống giấy màu, ngơ ngác nhìn trên mặt giấy chỉ có hai chữ "có/không" viết tay. Giấy truyền tới bàn cuối cùng, Ái Lạp tiếp tục giải thích:
- Nếu mọi người cảm thấy các hành vi gần đây của tao làm ảnh hưởng tới lớp, thấy khó chịu với tao thì khoanh "có", ngược lại khoanh "không". Số "có" mà lớn hơn 30% thì tao sẽ xin chuyển lớp.
- Ể? Sao tự nhiên lại vậy?
- Đúng rồi, có ai nói gì mày đâu!
Ở dưới có mấy đứa chất vấn. Ái Lạp cười:
- Chúng mày không nói đâu có nghĩa là người khác không nghĩ vậy?
Đoạn nó dừng lại vài dây rồi nói tiếp:
- Hôm qua tao vô tình nghe được một ý kiến rất đáng để tâm. Người đó nói lớp mình có thể không sao, nhưng còn thầy? Có một đứa học trò suốt ngày gây gổ làm xấu hình ảnh lớp, hơn nữa còn khiến lớp không được nhận danh hiệu lớp tiên tiến của năm, liệu thầy sẽ vui chứ? Vấn đề này rất quan trọng đấy, cứ điền đi.
Bầu không khí rơi vào tĩnh lặng. Rốt cuộc đám bên dưới lớp đầu hàng, nghiêm túc truyền giấy cho mọi ngưởi.
Bảo mân mê tờ giấy màu trong tay, không rõ đang suy tính gì. Quỳnh Giao nhận phiếu từ chính tay Ái Lạp, nhanh chóng tích "không". Cường trực tiếp lăn ra ngủ, không thèm quan tâm đến cuộc bỏ phiếu.
- Cường, dậy bỏ phiếu kìa mày.
- Vứt cho Ánh tích hộ đi.
Cậu bạn lay Cường dậy bất ngờ 'há' lên một tiếng, ngó đông ngó tây kiểm chứng xem mình có nghe nhầm không. Cậu ta ngập ngừng chuyển tờ giấy màu cho Ánh, cùng lúc đó Cường nói:
- Tích xong nhét luôn vào hòm ý.
Ánh tiếp nhận giấy, tích bừa hai dấu rồi bỏ cả hai vào hòm. Cô vẫn còn thấp thỏm lo lắng không hiểu Ái Lạp định giở trò gì. Kết cục của những kẻ động vào Ái Lạp đến giờ vẫn còn ám ảnh Ánh. Sau khi bị phát hiện nói xấu ngày hôm qua, vẻ vô hại cô cố gắng gây dựng với Ái Lạp sợ rằng đã bay sạch.
Để có thể chơi trò ném đá giấu tay, trước tiên phải khiến cho người bị ném hoàn toàn không có cơ sở nghi ngờ mình. Ánh đã rất cố gắng đối xử tốt với Ái Lạp, dù cho chỉ là ở mặt ngoài đi chăng nữa.
Cô siết chặt tay, thầm cầu nguyện ít nhất thì những lời nói của mình sẽ tác động được mọi người. Mong rằng số phiếu sẽ lớn hơn 30%.
Bỏ phiếu kín nên mọi người không cần ghi tên. Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong năm phút ngắn ngủi. Cường lặng lẽ huých chân Bảo, Bảo hiểu ý, đứng lên kiểm phiếu cho Ái Lạp.
Trong lúc kiểm ngón tay Bảo hơi dừng ở một tờ phiếu màu vàng. Cậu động tay, tờ phiếu nhanh chóng chạy vào túi áo. Bảo bình tĩnh kiểm phiếu như thường, lúc xong liền thông báo cho cả lớp nghe:
- 1-39.
- Một người vote "có" á? Đứa nào đấy, đứng lên coi!
- Sốc vl vẫn có đứa vote "có" hả?
Ái Lạp ở trên lớp đối xử với mọi người cực kì tốt. Nếu nói Ánh hay buông những lời hay ý đẹp để làm vui lòng đối phương, thì Ái Lạp lại mắng chửi vì những điều ngu dốt mà đối phương đã làm trước, sau đó hỗ trợ họ cứu vãn tình hình.
Ai cũng thích nghe những lời ngọt ngào có cánh, nhưng sự giúp đỡ từ Ái Lạp mới là thứ cứu họ nhiều nhất. Hơn nữa lời hay ý đẹp chỉ làm vừa lòng nhau tại thời điểm đó, chứ chẳng giúp ích được gì.
Ái Lạp ra dấu im lặng, mọi người trong lớp lập tức dịu xuống. Nó cúi gập người 90 độ thay cho lời cảm ơn, thật sự rất trân trọng những gì mọi người đã dành cho nó. Tất nhiên, cảm xúc Ái Lạp giấu trong lòng vĩnh viễn sẽ biến đổi khi thoát ra khỏi miệng. Nó cợt nhả trêu:
- Cảm ơn các anh các chị trong lớp đã dung túng cho em làm càn. Bản tính của em sẽ không bao giờ thay đổi, nên khi nào cạn tình thì anh chị báo em một tiếng, em sẽ chuyển lớp.
- Khônggg, đừng chuyển lớp!!
- Các anh chị yêu em mà!
Mấy câu hùa vang lên khiến Ái Lạp bật cười thành tiếng. Quỳnh Giao ngồi ở bàn giáo viên lén thở phào, ngược lại Bảo có vẻ không bất ngờ với kết quả này lắm. Lần đầu tiên, cậu mở mục tin nhắn chờ ra, nhắn cho Ánh:
"Tan học gặp ở sân sau. Có chuyện cần nói."
Tay Ánh siết chặt điện thoại, tim trong lồng ngực đập loạn, nỗi sợ trong lòng cô được đẩy lên điểm cao nhất, khắp người đều toát mồ hôi lạnh. Bạn cùng bàn Ánh hỏi cô làm sao đấy, Ánh chỉ lắc đầu, không đáp.
- Lớp mình đang bỏ phiếu cho cái gì vậy?
Giữa lúc đang hài hòa vui vẻ, thầy chủ nhiệm đột ngột bước vào khiến mọi người trở tay không kịp. Ái Lạp vội vã tiến lên chắn đống giấy màu đi, không ngờ thầy lại nói:
- Thầy đứng bên ngoài nghe hết rồi.
Cả lớp đồng loạt hít sâu một hơi. Đối diện với ánh mắt chất vấn của thầy, Ái Lạp chỉ có thể cúi đầu lảng tránh. Nó gượng cười, cố biện minh cho bản thân:
- Điều em lo lắng cũng hợp lí mà thầy...
Thầy giáo nhìn Ái Lạp, rồi lại quay qua nhìn đám học trò ngây ngô của mình, bất lực đẩy gọng kính:
- Thầy đúng là rất buồn... Nhưng thầy không hề buồn vì lớp mình không nhận được cờ thi đua.
Đoạn thầy gõ bàn đứa ngồi gần cửa ra vào nhất, hỏi nó:
- Lí do cố gắng học tập của em là gì?
Cô bạn bị thầy hỏi gãi đầu gãi tai, ngập ngừng một lát mới trả lời:
- Dạ em... muốn làm bố mẹ vui lòng.
- Rất tốt. Vậy nếu phải hi sinh thành tích của em để cứu rỗi một người khác thì em có làm không?
Trông thấy học trò của mình ấm ớ không trả lời được, thầy lại nói:
- Tôi ở đây bao năm, dìu dắt bao nhiêu lứa học trò, đứa nào cũng giỏi giang cả. Chúng nó phấn đấu vì kì vọng của bố mẹ, cao cả hơn là vì chính bản thân chúng nó. Song, cả đời làm nghề của tôi chưa thấy đứa nào dám bung mình ra khỏi cái đạo đức sáo rỗng của "đống giấy tờ" cả.
Thầy nhại lại lời Ái Lạp, đoạn tiếp tục nhắc nhở:
- Học sinh giỏi thường cố gắng chấp hành nội quy, hành xử ngoan ngoãn để không bị gọi là đứa trẻ hư hỏng. Con nhà người ta cũng không phải là một đứa trẻ ngoan. Đó chỉ là đứa trẻ sống theo mong muốn của người khác.
- Bây giờ đứng trước mặt tôi đây, đang có một đứa sẵn sàng đánh đổi dòng chữ "tốt" vô nghĩa trên học bạ để theo đuổi thứ tốt chân thật. Tôi có thể buồn sao? Không được dạy nó nữa mới là điểu khiến tôi hối tiếc nhất.
1
- Oh no thầy ơiiii!!!!!
Ái Lạp cảm động chạy tới ôm lấy thầy, đám còn lại ai cũng bùi ngùi xúc động, nhao nhao chạy đến. Thầy chủ nhiệm già bị cả lũ thanh niên trai tráng bấu víu, xương cốt như muốn gãy, vừa đau vừa buồn cười. Cả lớp ôm nhau gào thét, luôn miệng hứa mai sau sẽ trở thành người tốt để báo ơn thầy.
Cường ngồi ngoài cuộc náo loạn, thản nhiên nhìn Ánh nhíu chặt chân mày, nhếch miệng cười khẽ.
Thấy vừa lòng ghê.
***
Ánh bồn chồn đứng dưới gốc cây ngoày sân sau, đợi Bảo tới.
Bỗng dưng có chút mỉa mai, không ngờ lần đầu cậu nhắn cho cô lại là trong hoàn cảnh này.
Đợi một lát, sau lưng Ánh liền có tiếng bước chân đang tới gần. Ánh vội vã xoay đầu lại, đối diện cô là ánh mắt điềm tĩnh của Bảo. Ánh nuốt nước bọt, không nhịn được hơi run rẩy.
Mắt anh đẹp quá, đôi đồng tử nâu trầm như màu cà phê sữa, nhưng không hề đục. Khi đứng dưới ánh nắng, chúng ánh lên những tia đỏ nâu rực rỡ, tựa như những bông hoa đỏ chớm nở dưới buổi hoàng hôn buông.
Có lẽ do đều được di truyền từ bố nên đôi mắt Ánh cũng mang màu nâu, nhưng là màu nâu hổ phách trong trẻo. Giờ đây sự trong trẻo trong đôi mắt kia đang khẽ tan rã, nhường chỗ cho nỗi lo hoang mang và những bùi nhùi rối ren.
- Có chuyện gì ạ?
Ánh cố gắng mỉm cười như mọi ngày, biểu lộ dáng vẻ đơn thuần nhất cho Bảo xem. Giống như lần đầu gặp nhau dưới cái lạnh của đêm Noel, hoàn toàn vô hại.
- Tại sao cậu ghét Ái Lạp?
Ánh tỏ ra không hiểu câu hỏi của Bảo, nói câu không hề liên quan:
- Anh có thể gọi em là "em" được không?
Bảo ngừng lại, sự khó chịu không giấu nổi bắt đầu thi nhau trào ra. Ánh có vẻ không quan tâm đến thứ cậu quan tâm, điều đó khiến cậu cáu.
Ánh ngạc nhiên trợn mắt, Bảo xông tới ấn cô vào thân cây phía sau. Đồng tử của cậu không ngừng bị những tia đỏ xâm chiếm, theo cách so sánh ban nãy chính là một rừng hoa đang thi nhau nở rộ trong cốc cà phê sữa.
- Tao đã cố đè nén nghi ngờ vì mày là con gái bố tao. Tao cũng chưa bao giờ thừa nhận mày với tư cách em gái. Tại sao mày cứ cố chiếm lấy điều không thuộc về mình, xen vào cuộc sống của tao?
1
Cằm Ánh bị siết chặt đau điếng, phải kiễng chân chống đỡ bàn tay ngày một nâng đầu cô lên cao hơn. Ánh khó thở, hoảng loạn cấu tay Bảo, muốn cậu buông ra.
Bảo vẫn luôn giữ khoảng cách với Ánh vì cậu cảm thấy điều đó là cần thiết. Cậu không muốn nhận vơ một đứa em trong khi tình cảm với bố mẹ ruột cậu còn không có. Kể cả khi sự tồn tại của Ánh là do ý muốn của người lớn, bản thân cô không hề có lỗi gì.
Mỗi lần có chuyện xảy ra với Ái Lạp, cậu đều nghi ngờ Ánh. Cô là người có động cơ rõ ràng nhất, người có khao khát mãnh liệt nhất và luôn muốn thay thế vị trí của Ái Lạp. Song, cậu không có bằng chứng để động thủ, cậu muốn tin rằng người có quan hệ huyết thống với mình sẽ không tồi tệ đến mức đấy.
Một tờ giấy màu Cường chuẩn bị đã moi móc tất cả lí do cho Bảo động thủ. Bảo lôi tờ bỏ phiếu ban nãy ra, ở góc giấy có ghi chữ "Cường" bằng bút hết mực mà chỉ khi soi nghiêng ngoài ánh sáng mới thấy được.
1
Giữa hai phương án, Ánh đã khoanh "có".
- Người khiến nó phải mở cuộc bình bầu này cũng là mày đúng không? Còn cả lần nó bị nhốt ở phòng thể chất hồi đầu năm, tất cả đều do mày?
Dù Ái Lạp không thể hiện rõ ràng, nhưng Bảo có thể nhận thấy rõ nó có ý hướng vào Ánh. Sự chán ghét của Ái Lạp đối với Ánh không chỉ biểu hiện qua nét mặt, mà còn qua cả hành động, lời nói.
Người Bảo thích đang ghét một ai đó, hiển nhiên cậu có thể cảm nhận rõ ràng.
Nó chưa bao giờ thù ghét một người vô cớ. Trong những lần xô xát gây sự, Ái Lạp luôn chốt lại bằng câu nói "bảo người đứng sau mày ra gặp tao". Rõ ràng, nó đang ám chỉ cùng một người.
Nhớ đến những chuyện tồi tệ xảy đến trong quá khứ, Bảo không cam lòng thả Ánh ra. Mặc kệ cô vội vã hít lấy hít để không khí, Bảo buông lời cảnh cáo:
- Đây là lời cảnh cáo cuối cùng cũng như ranh giới của tao. Mày mà còn làm trò mèo gì, đừng nghĩ có thể há miệng ra gọi "anh" nữa.
Tao sẽ lấy kìm bẻ từng cái răng trong miệng mày.
- Anh làm thế là không công bằng với em!
Ánh hét lên, rõ ràng cô đã tích "có" trong hai tờ phiếu bầu chọn nhưng kết quả kiểm phiếu lại ra 1-39. Bảo đã ăn gian một tờ.
- Anh không thể công nhận em dù chỉ một chút à? Mẹ anh cũng đâu có yêu thương gì anh? Em biết anh khát khao tình thương gia đình. Tại sao anh không sử dụng em để lót vào chỗ trống đấy?!
- Câm mồm!
Bảo mắng, tay ghìm Ánh chặt hơn. Ánh nghĩ bản thân là gì? Chúa toàn năng? Đấng cứu thế? Ánh tự cho là mình đang cứu rỗi cậu rồi đòi hỏi cậu phải cảm kích. Tại sao Bảo phải đón nhận tình cảm bố thí của cô ta rồi tỏ ra biết ơn? Bảo nhờ vả cô ta hả? Bảo van xin cô ta sao?
Giọng Ánh lúc hoảng loạn đặc biệt chói tai. Bảo nghĩ rằng cô ta bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế gì đó. Hai mắt cô ta long lên, bộ dạng phát rồ như kiểu mọi chuyện bắt buộc phải theo ý cô ta, không thì cô ta sẽ phá hủy mọi thứ.
Cái đức tính này đúng là giống mẹ ruột cậu một cách kì lạ.
Bảo nhìn thoáng qua chuông điện thoại reo vang, trả lại sự tự do cho Ánh. Chiếc điện thoại rơi trên đất không ngừng rung, màn hình hiển thị chân dung của một người phụ nữ người Nga xinh đẹp. có lẽ là mẹ Ánh.
Bảo xoay người, Ánh nhìn bóng Bảo đi xa dần, đau đớn ngã vật xuống đất.
***
Đám đàn em của Thống Trị Thế Giới bị bắt đi họp khẩn. Cuộc họp này không hề có sự góp mặt của Ái Lạp. Đám đàn em trơ mắt nhìn nhau, biết chắc quả này mình ăn cát rồi.
Trí vắt chéo chân dựa tường, đối diện là một đống con trai đang quỳ gối, giơ tay cao trên đầu. Quỳnh Giao đi quanh tịch thu hết thiết bị điện tử, không mảy may quan tâm đến tín hiệu cầu cứu của đám đang quỳ.
- Mọi người đều là người thông minh, hẳn đã biết nguyên nhân rồi đúng không?
Trí cầm mấy tấm ảnh chụp màn hình đã được in sẵn, đơn giản vứt xuống trước mặt đám đàn em. Mấy tên con trai ở đầu hàng da đầu run lên, ấp úng giải thích:
- Chỉ là nhiệm vụ nhỏ thôi... Bình thường đại tỷ và đại ca vẫn hay sai vặt bọn tao, mày cũng biết mà...
- Thế sao phải gỡ tin nhắn?
- Tại tao nghĩ chuyện nhỏ thế này nhắn riêng cho đại tỷ là được rồi. Lúc ấy cũng chưa có ai xem tin nhắn, nên tao gỡ cho mọi người đỡ hỏi han thôi... ạ.
- Ồ, lí do hợp lí cực luôn! Cơ mà biết làm sao đây, đại ca nói chuyện này có vấn đề.
Khuôn mặt đám đàn em nhanh chóng trở nên xây xẩm. Nếu Bảo đã nghi ngờ thì chuyện hơi khó giải quyết, vì trước giờ cậu chưa từng đoán sai điều gì.
Đàn em biết rõ hôm nay không bịa chuyện tử tế thì khó mà qua ải được. Nhưng chị An đang ngồi góc kia, chị thông minh lắm, câu trước đá câu sau là chị biết ngay. Lơ ngơ là lại ăn đồng bằng cả lũ.
Mấy đứa bấm bụng nháy nhau, để cho thằng thông minh nhất trong đám đứng ra giải quyết, tránh thằng nọ đá thằng kia.
- Tao nghĩ là... đại tỷ có vẻ ghét con bé người Nga học chung lớp?
Đàn em học lớp 12 mở miệng. Thật ra Ái Lạp cũng chỉ giao nhiệm vụ gây sự với Ánh, chứ không nói cụ thể lí do tại sao. Câu này không tính là nói dối, bởi ai nghe Ái Lạp nói xong cũng đều đoán vậy.
- Đải tỷ bảo bọn tao trêu chọc con bé đó một chút, ngoài ra không làm gì cả.
Ái lạp là người trẻ con như thế sao? Chắc chắn là không! Nếu ghét ai, nó sẽ chạy đến đấm thẳng mặt, mọi người đều biết.
Trí hỏi lại lần nữa, đám đàn em đồng loạt nhao nhao xác nhận. Đàn em lớp 12 nói thêm:
- Tao biết nghe hơi khó tin. Có thể là đại tỷ ngại? Dù sao nó cũng là em gái đại ca.
Nghe cũng khá hợp lí rồi, nhưng vẫn khó tin lắm. Động cơ phù hợp về mặt logic, nhưng lại lệch hoàn toàn với cá tính Ái Lạp. An chưa chịu buông tha, hỏi thêm:
- Sau khi bị trêu thì Ánh phản ứng thế nào?
Mấy đàn em lặng lẽ cụp mắt, từ chối trả lời. Trí với An nhìn nhau, chậm chạp thở dài.
Rồi xong.
Ra vấn đề.
***
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...