Thành Phần Cá Biệt

Bên ngoài có tiếng cạy khóa làm Ái Lạp lờ mờ tỉnh giấc. Ánh sáng đèn phòng thể chất rọi vào mắt Ái Lạp, nó nhíu mày, bò dậy.

Trí giục thành viên hội bẻ khóa nhanh hơn, rốt cuộc không đợi được nên đích thân cầm búa đập nát tay nắm cửa. Anh vừa mở cửa ra liền thấy Ái Lạp ngái ngủ che miệng ngáp, hai bên khóe mắt còn ẩm ướt nước mắt sinh lí.

Sắp tới trường muốn dựng triển lãm ở đây nên hội sinh viên phải đích thân qua xem xét rồi nghĩ cách bài trí. Trí âm thầm cảm thấy may mắn vì hiệu trưởng cứ nhất quyết bắt chủ tịch đích thân làm, nếu không theo thời khóa biểu thì hôm nay, không còn tiết học nào cần sử dụng nhà thể chất cả.

- Đạ... Ái Lạp? Tỉnh chưa?

Ái Lạp ngẩng đầu lên nhìn Trí, bản ghi âm cầu cứu trong máy điện thoại vẫn đang lặp đi lặp lại vang khắp cả phòng. Ái Lạp với tay tắt nó đi, nói với anh:

- Chân em trật khớp rồi.

- ?

Ban nãy đạp cho cố vào, cửa không mẻ nổi một miếng, chân thì sưng vù lên. Trí nắn thử mắt cá chân Ái Lạp, nó lập tức la lên. Anh thở dài, nhẹ giọng hỏi:

- Anh cõng em về nhé?

- Ừm.

Trí đỡ nó lên trong con mắt kinh ngạc của thành viên hội học sinh. Lúc ra ngoài, chiếc cặp của Ái Lạp quả nhiên đã biến mất không vết tích.

Đối phương có vẻ đã chuẩn bị kĩ càng từng chi tiết nhỏ. Từ việc tính toán hôm nay ca chiều cũng không có tiết thể dục, tới việc tạo cớ bắt nó ở lại phòng thể chất, cả cách xử lí dấu vết tránh cho có ai tìm được nó sớm. Tiếc là không tính được hội học sinh có việc phải tới đây, cũng không tính tới Ái Lạp đem theo sạc dự phòng.

Buổi tối bố mẹ không thấy nó về chắc chắn sẽ đi tìm. Song từ giờ tới 12 giờ đêm còn xa lắm. Buổi đêm mùa đông còn lạnh, e là Ái Lạp sẽ chết cóng trước khi được cứu ra.

- Không sợ bị phát hiện quen với chủ tịch nữa à?

Khắp sân trường đã có nhiều người nhìn lắm rồi, chúng nó lại còn ới nhau để đám trên lớp thi nhau chạy ra xem nữa. Ái Lạp thở dài thườn thượt, mệt mỏi gục xuống lưng anh. Nó chẳng buồn đáp, mặc anh muốn đoán gì thì đoán.

- Đại tỷ ơi!

Trí gọi khẽ, chỉ đủ cho hai người nghe thấy.

- Hmmm?

- Tỷ định đánh lẻ đi đâu đúng không?

- Sao ông biết?

- Ồ, không gọi 'anh' nữa à?

Trí cười, hơi thở của anh phả vào không khí tạo thành những làn khói mỏng, chốc lát đã biến mất.

- Bình thường tỷ có bao giờ đi về một mình đâu? Vừa đúng hôm tính đi riêng thì bị nhốt ý gì.

- Bị nhốt cứt! Tôi cố tình để nó nhốt tôi đấy!

- À vậy luôn!

Trí tỏ vẻ hùa theo, đoạn nói chuyện với bác bảo vệ để xin ra ngoài trường. Tới khi hai đứa đã đi được một đoạn cách trường khá xa, Ái Lạp liền tháo khẩu trang của Trí ra. Ngày nào tới trường Trí với An cũng đeo thứ này. Trông thì thần bí thật, nhưng ngột chết. Chẳng hiểu sao hai người chịu được.

- Tôi tính đi mua quà giáng sinh, mà chân thế này thì thôi nghỉ khỏe.

- Sao đâu, em đi với tỷ.

- Thồi ông tống tôi lên taxi là được rồi. Ông còn việc trên trường mà?

- Để mai làm.
1


Trên đoạn đường này có cửa hàng đồ lưu niệm rất nổi tiếng, năm ngoái An có dắt Trí đi mấy lần, anh vẫn nhớ cụ thể nó nằm ở chỗ nào. Trí mang Ái Lạp vào cửa hàng, đặt nó ở ghế đệm vuông đặt giữa tiệm, cho nó thoải mái mà lựa.

Ái Lạp nhặt mấy cái móc treo chìa khóa nhỏ, nhờ Trí đi tính tiền. Anh đón lấy đống đồ trong tay nó bỏ vào giỏ, chìa ra một cái lắc chân hình ngôi sao. Trí nhấc chân Ái Lạp lên, cẩn thận đeo vào cho nó:

- Hợp phết. Cái này em mua làm quà giáng sinh cho tỷ luôn nhé!

Mấy ngôi sao xanh thi nhau đung đưa theo nhịp đưa chân của Ái Lạp. Nó chạm vào, phát hiện ruột sao còn có huỳnh quang. Trong giỏ còn có thêm mấy đồ trang sức kiểu này nữa, chắc là mua cho mấy đứa kia.

- Ông mua cái này cho An á?

Ái Lạp cầm kẹp tóc hồng hình bé heo lên, quan ngại hỏi. Hình tượng trên trường của An hiện tại không hợp đeo thứ này, mà bản thân An sợ rằng cũng chẳng dám đeo.

- Tỷ không biết đâu, hôm trước nó sang nhà em, xong nó mặc bộ đồ ngủ hồng phấn liền thân có mũ mà mấy đứa trên Tiktok hay mặc ý. Nó bảo đây là đồ ngủ khủng long bay, nhưng em thề với tỷ em nhìn chỉ thấy giống con này.

Trí mở điện thoại, giơ ảnh ra cho Ái Lạp xem. Ái Lạp bụm miệng, không nhịn được phá lên cười.

(Full ảnh khủng long bay hồng HD không che:

)

- Đù má sao có thể giống đến thế nhỉ, giống tới mức em quên nó là người luôn. Mấy hôm nay em cứ gọi nó là "khủng long bay", nhưng chắc nó không biết em đang chửi nó là con lợn đâu.

Hai vai Ái Lạp run lên, cười nghiêng ngả. Nó đánh vào người Trí làm anh ré lên, mắng:

- Này! Đừng có bắt người ta cười khi người ta đang buồn chứ! Khó chịu lắm biết không hả?

Trí nhún vai, tháo lắc ở chân Ái Lạp ra:

- Xin lỗi vì sở hữu biệt tài đánh bay nỗi buồn của tỷ nhé.

Mãi Ái Lạp mới nhịn được cười, thế mà lúc bước ra khỏi cửa hàng đồ lưu niệm, Trí lại chọc cho nó cười tiếp.

Cười tới mức hôm sau đi học Ái Lạp không những đau chân, mà còn đau cả bụng.

- Trịnh tóc xoăn lại nổi tiếng rồi.

Trung giơ cái điện thoại sang trái cho Bảo, Quỳnh Giao với Cường xem, Ái Lạp cũng ngó nghiêng xem cùng.

Màn hình hiển thị khung cảnh chụp từ tầng 2. Nhân vật chính trong khung hình là một đôi nam nữ đang đi dưới sân trường. Nữ có mái tóc xoăn rong biển dài tới gần thắt lưng được buộc túm sơ sài. Nam đi giày thể thao trắng, mặt đeo khẩu trang, mặc áo khoác gió riêng dành cho hội học sinh.

Người con trai chắc chắn là chủ tịch hội học sinh của cái trường này, nhưng đứa con gái được chủ tịch cõng thì mọi người không chắc chắn lắm.

Mục bình luận dưới tấm ảnh đã lên tới con số mấy trăm, mặc dù bài đăng chỉ mới lên được hơn 10 phút.

- Bọn này online trong giờ học à?

Quỳnh Giao nhìn số lượng người nhảy vào bình luân vẫn không ngừng tăng, sợ hãi thốt lên.

Phạm Diệu Ly: "Nhìn coi <Ảnh>"

Huonghamhochoi: "Xóa bài lẹ đi chủ thớt ơi!"

Tao không gay nhé: "=))))))))))))))))))"
>Reply: Ngọc Mai: "=))))))))))))))))))"
>Reply: Chíp hôi: "=))))))))))))))))))"
>Reply: Láo nháo pay acc giờ: "=)))))))))))))))))) thương các bạn lắm"

Tao nghĩ là: "Quả tóc này của Trịnh Gia Ái Lạp chắc kèo :)"
>Reply: Thảo Nhi: "Gòy xong, lòi loz triến xĩ :)"
>Reply: Thôi ông im mẹ đi: "Quả tóc biểu tượng vl"

>Reply: Sương sa hột lựu: "Nhìn phát biết luôn :)"

Thắng rồi: " Chủ tịt của iem..."

Hoàng: "@Nguyễn Thành Đức mày vào mà xem các em..."
>Reply: Nguyễn Thành Đức: "Vl chủ tịt :))))"

Bùi Thành Nam: "@Gió ơi bé ông tia bị chủ tịt cướp rồi kìa =))))"
>Reply: Gió: "Kèo này bể òi :) Sao đọ được với chủ tịt"
>Reply: Đan Linh: "Lớp đó có bé lớp trưởng với bé người Nga cũng xinh lắm luôn ấy!"
>Reply: Thành Đạt Ng: "Ừa, lớp đó đếm sương sương cũng phải được 5 6 em xinh lắm!"
> Reply: Mê trai lắm, mê gái nữa: "Trai lớp đó cũng chất lượng cực nhé "

Miaaa: "Thôi đúng là sắp loạn trường thật rồi =))"

Tiên tri: "Bảo rồi đéo ai nghe :)"

Tiến con chim: "Là cái con bé trong vở kịch hôm khai giảng đúng không?"
>Reply: Tiến Dú: "Nó đó"

Búng búng beng beng: "Chồng ngoại tình kìa bạn hội phó ơiiiiii"
>Reply: Hoàng My: "=)))))))))))))) Ai tag chị hội phó vô coi"
>Reply: ChỊu đẤy: "@An Nguyễn"
>Reply: ewemnhiu: "vl đúng chuẩn =))) suốt ngày ship anh chủ tịch với chị hội phó"

Nhung Hồng: "Lại một mùa cơm chó tới..."

Hội học sinh THPT Thanh Lịch: "Yêu cầu bạn chụp ảnh lên văn phòng nhé."
>Reply: Mai An Tiêm: "Gòy xong =))))))))))))))))))))))"
>Reply: Đỗ Trịnh Việt Kiều: "Chơi gì kì vậy má =))))))))"
>Reply: Tới liềnnn: "Muốn phạt phải có lỗi chớ =)))))))"
>Reply: Lê Khánh: "Nằm vùng vl vậy chủ tịt =))))))))))))"
>Reply: Ây dô: "@Lê Khánh dốt à? Hội học sinh lập group này mà =)))))"
>Reply: Hội học sinh THPT Thanh Lịch: "Thứ nhất là ảnh chụp có tòa nhà đang xây sửa của trường nên ban giám hiệu yêu cầu gỡ xuống. Thứ hai, học sinh đăng thuộc lớp 10C. Thời gian đăng bài vào giữa tiết 3 của thời khóa biểu khối sáng, nên mời bạn lên văn phòng viết kiểm điểm và nhận phạt ạ."
>Reply: Đức Thành Lê: "Các em lớp 10 học ở trường thì nên học dần mấy cái luật ngầm đi nhé =))"
>Reply: Phương Anh: "Tóm lại là vẫn phải lên =))))))"

Ái Lạp nuốt nước bọn, đón nhận mấy chục ánh mắt đổ dồn về phía mình. Chuyện nó bị nhốt và được Trí cõng về hôm qua đã khai báo hết trong nhóm chat 6 người rồi. Có điều hôm qua buồn quá nên chẳng quan tâm gì nhiều, giờ mới thấy hối hận.

Trong trường có một luật ngầm là không được chụp ảnh chủ tịch và hội phó hội học sinh, nên chỉ sau 17 phút bài đăng đã bị gỡ xuống. Song ngần ấy thời gian cũng đủ để những con giời hóng hớt biết được biến. Hiện tại trong lớp đang có kha khá người căng tai nghe đám Ái Lạp nói chuyện.

- Hóng thì hóng kín đáo một chút đi bọn này!

Sự thật là xung quanh bàn mấy đứa Ái Lạp này đã có người công khai đứng nghe, chen chúc tới chật ních. Trung thiếu khí đẩy mấy đứa đang chèn ép mình ra đằng sau, giật cổ áo vì nóng.

- Lên tiếng mau con ranh!

Lớp phó học tập chất vấn, đám người liền gật đầu lia lịa. Ái Lạp rụt cổ núp phía sau lưng Bảo, lí nhí phủ nhận:

- Người trong ảnh không phải tao đâu...

Tin được chết liền!

Đám đông chuẩn bị nổi khùng thì bị Bảo chặn lại. Cậu dúi vào tay đứa đứng gần nhất gói kẹo to tướng, xùy xùy đuổi chúng nó đi.

- Hối lộ nên tạm tha nhé!


Cô bạn đứng gần nhất trừng mắt, mang kẹo ra chỗ khác ngồi bàn tán. Những con giời nhiều chuyện rút dần, trả lại không gian thoáng đãng cho một góc lớp học. Thầy giáo bước vào đúng lúc, mang bầu không khí tĩnh lặng trở lại.

Ái Lạp ngoan ngoãn học bài, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của bản thân xuống mức thấp nhất. Lòng bàn tay bỗng nhiên bị gõ. Con bé quay sang bên cạnh, phát hiện Bảo đang giơ ám hiệu, chỉ nó nhìn xuống dưới ngăn bàn.

Ái Lạp lục lọi, trông thấy hộp quả đỏ nhỏ xinh liền nhanh chóng mở ra. Nó bịt miệng, cố gắng ghìm cổ họng xuống mức thấp nhất có thể, thiếu chút nữa phá lên mà cười.

Nằm giữa chiếc hộp là hai cái hoa tai Kitkat.

Móc khoá được làm khá tỉ mỉ, nhìn như đồ chợ Xanh nhưng cũng không phải. Có điều bình thường Ái Lạp thích ăn Kitkat trà xanh không có nghĩa nó sẽ mê một món trang sức có hình Kitkat.

- Thế nào?

Bảo hỏi, Ái Lạp có thể nghe được sự mong chờ trong giọng nói cậu. Vốn dĩ định giáng sinh mới tặng, song lúc biết tin Ái Lạp bị nhốt ở trường một mình, Bảo rất áy náy. Cậu muốn lấy thứ gì đó ra để an ủi Ái Lạp.

Ái Lạp cười tít hai mắt lại, vẻ nín cười trên gương mặt bị Bảo hiểu lầm thành vui mừng. Nó ôm lấy cổ cậu, vui vẻ nói:

- Tao thích lắm.

Đoạn Ái Lạp buông Bảo ra, nâng đôi khuyên lên ngắm nghía. Lâu lắm rồi nó mới thấy Bảo ngờ nghệch đáng yêu thế này. Bình thường cậu toàn khôn ranh, hoàn toàn không có dáng vẻ của một cậu học sinh 16 tuổi.

Bảo hơi đơ, mất mấy giây mới định thần lại được. Cậu cúi xuống nhìn quyển sách giáo khoa chi chít chữ, chẳng thể nhập tâm nổi.

Sao giống... người yêu tặng quà cho nhau thế này....

Thiết bị chặn sóng được hội học sinh tìm thấy khi tiến hành rà soát phòng thể chất. Cặp của Ái Lạp bị lấy mất cũng được tìm thấy ở thùng rác cách trường mấy trăm mét. Quỳnh Giao làm đơn tố cáo bắt nạt học đường. Cấp III Thanh Lịch trước giờ vốn nổi tiếng kỉ luật gắt nên đơn rất nhanh được tiếp nhận.

Hội học sinh chứ không phải đội Bảo Vệ Chính Nghĩa, chỉ tiếp nhận đơn và đưa Ái Lạp vào trường hợp cần được lưu tâm chứ không tiến hành điều tra. Từ giờ tất cả những đối tượng có quan hệ với Ái Lạp đều sẽ đưa vào diện tình nghi và theo dõi sát sao.

Sau đó mấy ngày là tới giáng sinh. Giữa sân trường dựng một cây thông Noel rất lớn, ngoài ra còn có cả khu check-in cho học sinh trong trường. Các phòng học treo đầy đồ trang trí giáng sinh. Khắp nơi đều lấp ló màu đỏ đặc trưng, nhộn nhịp không khí vui vẻ.

Quỳnh Giao lôi đồ ăn sáng đã chuẩn bị từ trước ra, chuẩn bị lon ton chạy tới chỗ cũ để ăn sáng với mấy đứa. Ánh đã đứng đợi sẵn ở ngoài cửa lớp, trông thấy Quỳnh Giao ra liền cười nói:

- Đi thôi.

Khuôn mặt Quỳnh Giao thoáng chốc trở nên khó xử. Ánh đứng chờ một lúc mà Quỳnh Giao vẫn không nhúc nhích, hơi sốt ruột hỏi:

- Sao thế?

- À, thật ra hôm nay tôi ngủ quên nên mẹ đã chuẩn bị đồ ăn hộ. Mẹ tôi chỉ chuẩn bị có 4 phần ăn thôi, tại mẹ biết mỗi Ái Lạp với Bảo.

Ánh nở nụ cười mỉm, tỏ ra không có gì xua tay:

- Không sao. Vậy mấy cậu ăn vui vẻ nhé!

- Haha, cảm ơn cậu.

Quỳnh Giao chuồn thật nhanh, vừa đi vừa thở phào. Thật ra phần ăn này Quỳnh Giao tự tay chuẩn bị. Có điều hôm trước Ái Lạp bị nhốt ở phòng thể chất, giờ cô bé nhớ lại vẫn cảm thấy rất khó chịu. Dù thủ phạm là Ánh hay bất kì ai cũng vậy, Quỳnh Giao không muốn tin tưởng người bên ngoài nữa.

Giáng sinh năm nay rơi vào ngày thường nên buổi sáng mọi người trong nhóm vẫn đi học bình thường, trưa dắt díu nhau về nhà Ái Lạp ăn liên hoan. Nhẽ ra lớp 10A cũng định tổ chức, nhưng vì thầy chủ nhiệm bận nên cả lớp quyết định sẽ làm vào giờ sinh hoạt cuối tuần.

Quỳnh Giao phải họp ban cán sự lớp về việc tổ chức Noel nên bảo mấy đứa kia về trước. Buổi họp diễn ra khá nhanh, do Quỳnh Giao đã có sự chuẩn bị, chỉ đề xuất ý kiến rồi cho mọi người lựa chọn. Sau khi phân công công việc xong, Quỳnh Giao là người ở lại cuối cùng. Lớp trưởng 10A cẩn thận kê lại bàn ghế bị xô dịch do cãi vã trong cuộc họp, tắt hết đèn rồi mới đeo cặp ra về.

Gió mùa về làm khí trời buốt lạnh, đồ trang trí treo ngoài cửa bị thổi đung đa đung đưa. Quỳnh Giao kéo cổ áo cao lên, vừa đi vừa chìm vào những suy nghĩ miên man.

Cô bé mải mê không để ý tới bóng dáng đứng sau lưng mình từ lúc nào. Bóng dáng nhân lúc Quỳnh Giao sơ sểnh, đẩy thật mạnh khiến con bé ngã lăn, xoay vài vòng từ trên bậc cao xuống.

Đầu Quỳnh Giao đập mạnh vào cạnh cầu thang, mắt hoa lên rồi bất tỉnh. Trông thấy Quỳnh Giao ngất đi, đối phương cực kì hoảng sợ. Vốn hắn chỉ định gây ra thương tích bên ngoài, chứ nếu Quỳnh Giao có chấn thương thì lớn chuyện.

Bóng dáng vội vã chạy xuống kiểm tra Quỳnh Giao, thở phào vì không có vết máu. Hắn kiểm tra xung quanh xem có ai không, vội vã trốn mất.

Bóng dáng vừa đi khỏi, Quỳnh Giao liền từ từ mở mắt ra. Khuôn mặt của thủ phạm đã được con bé ghi nhớ. Quỳnh Giao ôm gối bò dậy, mở máy gọi cứu trợ.

Ái Lạp giống như bay tới, chỉ mấy phút đã có mặt ở trường. Nó nhìn đôi chân trải đầy những vết thương của Quỳnh Giao, lao tới ôm cô bé vào lòng.

- Tao xin lỗi, tao xin lỗi, tao xin lỗi,...

Ái Lạp lẩm bẩm, tròng mắt đỏ hoe sắp khóc. Bảo kéo nó ra để Cường có thể bế Quỳnh Giao lên. Quỳnh Giao bị chấn động, vừa tựa vào vai Cường liền yên tâm ngủ thiếp đi.

Quỳnh Giao đã cố gắng tỉnh táo chờ Ái Lạp đến để nói với nó mình không sao, nhưng cuối cùng lại không nói kịp.


Mấy đứa nhanh chóng mang Quỳnh Giao vào bệnh viện kiểm tra. Ngoài việc đầu va chạm mạnh nên bị chuếnh ra thì khắp người cô bé đều rải rác vết bầm. Mặc dù không ảnh hưởng gì tới não, nhưng cô bé đã bị đẩy ngã từ trên cầu thang xuống. Cái cầu thang đó có bao nhiêu bậc cơ chứ? Ái Lạp tưởng tượng số vòng mà Quỳnh Giao đã lăn, lồng ngực căng thẳng muốn nổ tung.

- Đừng cắn móng tay.

Bảo gỡ ngón tay khỏi miệng Ái Lạp, nắm lấy hai bàn tay lạnh toát của nó. Ngón cái Bảo không ngừng xoa đều những đốt xương gồ lên trên bàn tay Ái Lạp, liên tục trấn an.

- Trò đùa này bắt đầu trở nên quá đáng rồi.

Chất giọng Ái Lạp lạnh ngắt, không còn đủ sức để khóc nữa. Nó không dám nghĩ tới viễn cảnh khác, trường hợp sự tình còn tệ hơn hiện tại. Bảo cứ nói với nó rằng kết quả bây giờ đã rất may mắn rồi. Nó biết thế. Nhưng nếu không may mắn thì sao? Ai sẽ là người trả giá cho chuyện này?

Thương tích vẫn sẽ nằm trên người Quỳnh Giao. Thủ phạm chịu thương tích thay chắc?

Chuông báo tin nhắn vang lên, Bảo không dám buông tay Ái Lạp, dùng tay còn lại xem tin nhắn. Trí chụp kết quả điều tra lên, kẻ đẩy Quỳnh Giao là người thuộc đồng đảng của Vy hồi trước.

- Bảo à...

- Ơi?

Bảo giấu điện thoại đi, ngẩng đầu lên nhìn Ái Lạp.

- Mày biết bọn tao nghi ngờ ai đúng không? Tất cả bọn tao?

Thay vì trả lời câu hỏi, Bảo chỉ có thể siết chặt Ái Lạp. Tất nhiên, cậu có mù đâu mà không nhận ra.

Suốt quãng thời gian qua, Ánh luôn cố tạo cho mình một vị trí trong nhóm cậu. Có thể theo chiều hướng nào đó, Ánh chỉ muốn chiếm lấy tình thương của anh trai mình. Song theo một chiều hướng khác, cô không thật sự thích ai trong nhóm, thậm chí là ghét.

Sự tốt bụng của Ánh hoàn toàn chỉ vì những người được cô đối tốt có hữu dụng. Ví dụ như Quỳnh Giao, người ngay lập tức trở nên vô dụng ngay khi vừa từ chối dắt Ánh đi ăn cùng. Hay Ái Lạp, người đã thẳng thừng từ chối việc cho Ánh tham gia vào buổi liên hoan tại nhà riêng.

Lần đầu tiên biết mình còn có một người em, thật ra Bảo rất hoang mang. Ánh lại trái ngược, cô không giấu nổi nét vui mừng trên khuôn mặt và đã chạy đi tìm Bảo ngay khi vừa mới về nước.

Lần đầu tiên Bảo gặp Ánh, Ánh mặc một cái váy đỏ, rụt rè níu tay cậu. Lần đầu tiên Bảo gặp Ánh, Ánh nhìn hộp ước trên cổ cậu với ánh mắt ghen tị.

Ấn tượng đầu tiên rõ ràng là thứ có thể khiến cho người ta đánh giá bản chất của một con người. Bảo quyết định không bắt lấy tay Ánh lúc đó vì cậu sợ đôi mắt tham lam ghen tị của đối phương.

Cậu sợ rằng nó sẽ làm tổn thương những người quan trọng đối với cậu.

Ái Lạp nằm bất động trong vòng tay Bảo, dường như đã quá mệt mỏi với những thứ cứ liên tiếp nhảy vào cuộc sống nó.

- Mày đừng nghĩ cho tao, Ái Lạp ạ. Cứ làm bất cứ thứ gì mày muốn. Bởi vì dù là bất kể người nào trên thế giới này... cũng đều không quan trọng bằng mày.
2

Mày là tài sản quý giá nhất mà tao đang sở hữu.

Bảo để Ái Lạp dựa lên vai mình, cảm nhận nó đang dần kiệt sức, chìm sâu vào giấc ngủ.


***
Ánh vui vẻ dạo một vòng quanh mấy hàng lưu niệm, rốt cuộc cũng tìm được nơi bán dây chuyền hộp ước. Giáng sinh năm ngoái, lần đầu tiên gặp mặt, cô bắt gặp Bảo trong bộ dạng ngồi sụp giữa đường, tay nắm chặt hộp ước nhỏ xíu màu cam.

Hai tai anh đỏ lựng, niềm hạnh phúc trên khuôn mặt không hề biến mất ngay cả khi nói chuyện với Ánh. Lần đâu tiên cô phát hiện, hóa ra thứ này có thể khiến một người vui vẻ đến thế.

Hồi nhỏ bố rất hay cho Ánh xem hình anh. Trong giấc mơ hằng đêm của cô, bức ảnh gia đình sẽ có đầy đủ bố, mẹ, Ánh và anh trai. Nhưng bố nửa năm mới ghé một lần, nên bức ảnh gia đình ba người treo trên tường dần trở thành món đồ tượng trưng cho có.

Cô đã tưởng tượng ra hàng trăm viễn cảnh đoàn tụ, nhưng mọi thứ hoàn toàn bị phá hỏng khi anh trai không hề biết gì về sự tồn tại của cô.

Cô đã lấy hết dung khí để nói: "Em là em gái của anh đây!" Cô tưởng anh sẽ vui mừng giống cô, nhưng không. Anh chỉ lạnh nhạt đáp anh không có em gái nào hết.

Ánh đã ước gì mình là cái hộp ước được anh nâng niu trên tay, chứ không phải người đứng nhìn bóng lưng anh xa dần dưới trời đông lạnh giá.

Đôi tay thon dài chạm vào hộp ước vào xanh đựng nước óng ánh, mong chờ gỡ nó xuống. Không biết liệu anh Bảo có hạnh phúc khi nhận được món quà này không nhỉ? Giống như khi đó vậy.

Ánh mang dây chuyền đi thanh toán, mở tin nhắn của mẹ ra xem. Trong màn hình, mẹ nói mẹ sẽ rất vui nếu gia đình ta có đầy đủ 4 người.

Đôi mắt nâu màu hổ phách cong lên, khóe môi chậm rãi nở nụ cười. Ánh biết rõ mẹ có suy tính của riêng mình. Thế thì sao? Chỉ cần gia đình mình có đủ 4 người là được.

Để mang Bảo về bên mình, Ánh sẽ dùng tất cả mọi thứ cô có.


***


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận