Dịch: mafia777
***
Chỉ thấy Võ Mị Nương lả lướt thướt tha đi tới.
Cũng không biết có phải là vì mang thai hay không, mà nước da trắng nõn nà kia của Võ Mị Nương lại có màu hồng phơn phớt, kiều diễm dị thường, nhất là cái rãnh sâu kia, thật sự là làm người ta toát cả mồ hôi.
Vào giờ khắc này, Hàn nghệ cuối cùng đã hiểu tại sao Đường Thái Tông lại đặt tên cho nàng là Mị Nương rồi, quả thật là một hồ ly tinh a.
Thầm nghĩ, may mà lão tử đã duyệt gái vô số, bằng không e là cũng đã gục dưới váy nàng.
"Hàn Nghệ tham kiến Chiêu Nghi!"
Hàn Nghệ chắp tay thi lễ.
Võ Chiêu Nghi ra vẻ kinh ngạc nói: "Hóa ra là Hàn Ngự sử, mau mau miễn lễ."
"Đa tạ."
Hàn Nghệ ngước lên.
Võ Chiêu Nghi hơi tò mò hỏi: "Tại sao ngươi lại ở nơi này?"
Hàn Nghệ đương nhiên biết là nàng đã biết rồi còn cố hỏi, đứng ở đây mà cũng gặp phải, vậy duyên phận không khỏi cũng hơi quá mạnh đi, nói: "À, lúc nãy bệ hạ gọi ta tới."
"Thì ra là thế." Võ Mị Nương lại nói: "Vậy ngươi và bệ hạ đã nói chuyện xong rồi?"
Hàn Nghệ gật đầu nói: "Vâng, ta cũng chuẩn bị rời cung rồi."
Võ Mị Nương cười nói: "Vừa lúc ta cũng muốn đi về bên đó, thuận tiện tiễn ngươi đi.
Dù nói thế nào ngươi cũng là ân nhân cứu mạng của ta." Lời này rõ ràng là muốn nói cho hai tên tiểu thái giám nghe, lại nhìn hai tiểu thái giám nói: "Các ngươi đi trước đi, lát nữa ta sẽ tự phái người tiễn Hàn Nghệ rời cung."
"Tuân mệnh."
Hai tiểu thái giám kia lập tức rời đi.
Võ Mị Nương đưa tay nói: "Mời."
"Mời."
Võ Mị Nương vừa chậm rãi đi, vừa cười nói: "Hàn Ngự sử, thật sự là chúc mừng.
Ta nghe nói bệ hạ hôm nay cho ngươi vào triều, còn bổ nhiệm ngươi làm Giám Sát Ngự Sử ngay trước mặt văn võ bá quan."
"Đa tạ!" Hàn Nghệ khẽ gật đầu, sau đó cười nói: "Chẳng qua ta càng cần phải chúc mừng Chiêu Nghi mới đúng."
Võ Mị Nương sửng sốt, trong mắt lóe lên vui mừng, nói: "Không lẽ bệ hạ nói với ngươi rồi?"
Hàn Nghệ chỉ khẽ gật đầu.
Võ Mị Nương không khỏi mừng rỡ.
Lý Trị muốn lập Võ Mị Nương làm hậu.
Đương nhiên không phải là nói với Hàn Nghệ đầu tiên.
Không cần nói cũng biết là Võ Mị Nương đã nghe được từ Lý Trị.
Chắc chắn là Lý Trị trước tiên là nhận lời với Võ Mị Nương.
Sau đó mới nói chuyện này với Hàn Nghệ.
Nhưng làm Hoàng đế, lời hứa của y, tuyệt không thể coi là thật.
Trừ khi là Lý Trị nói những lời này với thần tử mới có thể giữ lời.
Vì thế Võ Mị Nương nghe được Lý Trị đã nói với Hàn Nghệ.
Trong lòng không vui sao được.
Vội vàng hỏi: "Vậy ngươi đã nói thế nào?"
Hàn Nghệ vẻ mặt trung thành nói: "Ta đương nhiên là ủng hộ Chiêu Nghi.
Có điều ta khuyên bệ hạ trước tiên là trưng cầu quốc cữu công đồng ý."
Về điểm này Hàn Nghệ trước kia cũng đã nói rồi, Võ Mị Nương cũng hết sức tán thành, lại hỏi: "Vậy bệ hạ có đồng ý không?"
Hàn Nghệ nói: "Bệ hạ cũng không nói rõ.
Nhưng dường như đây là lựa chọn duy nhất."
Võ Mị Nương gật gật đầu, nói: "Nhưng ngươi nói quốc cữu công có đồng ý không?"
Hàn Nghệ cười nói: "Cái này trước kia ta cũng đã nói.
Cho dù là quốc cữu công có đồng ý hay không, đều hết sức có lợi với ngài."
"Cái này ta cũng nhớ." Võ Mị Nương thở dài, nói: "Nhưng hiện giờ quyền lực của quốc cữu công chỉ dưới bệ hạ.
Nếu như bệ hạ làm như vậy.
Ta cũng hết sức lo lắng."
Phải biết rằng trước kia nàng cũng muốn lôi kéo Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Đây chính là một loại biểu hiện sợ hãi.
Đừng nhìn phía sau nàng vẻ vang tới cỡ nào, lợi hại tới cỡ nào.
Nhưng hiện giờ nàng chỉ là một Chiêu Nghi nho nhỏ.
Kẻ thủ của nàng quá mạnh, nói không sợ thì tuyệt đối là giả.
Bởi vì chỉ cần nàng thua, khả năng sẽ muôn kiếp không phục hồi được.
Hàn Nghệ khẽ cười nói: "Chiêu Nghi không cần lo lắng, bất kể là có thành công hay không, nhưng với Chiêu Nghi mà nói, chuyện đã tới nước này, thì không còn đường lui nữa."
Võ Mị Nương gật đầu, nói: "Vậy ngươi nói ta nên làm thế nào đề trưng cầu quốc cữu công đồng ý?"
Hàn Nghệ nói: "Thành ý."
"Thành ý?"
"Đúng vậy, Chiêu Nghi càng có thành ý, càng là ăn nói khép nép.
Như vậy đối với Chiêu nghi càng có lợi."
Võ Mị Nương hết sức khôn khéo.
Chỉ nghe đã hiểu.
Nàng càng ăn nói khép nép.
Chính là đại biểu Lý Trị cũng phải ăn nói khép nép.
Nếu như Trưởng Tôn Vô Kỵ đồng ý thì tốt.
Nhưng nếu như Trưởng Tôn Vô Kỵ không đồng ý thì trong lòng Lý Trị sẽ nghĩ như thế nào? Chắc chắn là sẽ càng muốn lập nàng làm hậu.
Đây chính là trò lấy lùi làm tiến mà lúc nãy Trưởng Tôn Vô Kỵ chơi.
Cười nhạt, nói: "Ta vừa nghe.
Lúc bệ hạ ở triều sớm nổi trận nôi đình."
Quả thực không đơn giản a, chưa bao lâu nàng đã nhận được tin tức.
Hàn Nghệ gật đầu nói: "Ta cho rằng việc này đối với Chiêu Nghi mà nói, là một chuyện rất tốt."
Võ Mị Nương nói: "Nghĩa là sao?"
Hàn Nghệ trong lòng biết nàng khẳng định đã đoán được cái gì, nói: "Chiêu Nghi cũng biết vì sao bệ hạ nổi giận."
Võ Mị Nương cười nói: "Cũng nghe nói chút ít.
Hình như là chuyện gián nghị ngày càng ít."
Hình như cái gì! Ngươi rõ ràng là biết rõ.
Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Nhưng ta xem tình hình này không dễ thay đổi.
Đám đại thần kia không dám vì thế mà đắc tội với quốc cữu công."
Võ Mị Nương hơi hơi chớp mắt, môi son khẽ mở, nói: "Nhưng điều này có liên quan gì tới ta?"
Hàn Nghệ cười nói: "Nếu quần thần không nói, chỉ có bệ hạ tự mình nói.
Nhưng quần thần không nói thì chuyện công không thể nào nói đến.
Còn nói chuyện tư thì bệ hạ nắm quyền chủ động.
Đến lúc đó quần thần muốn đem bách tính thiên hạ ra làm lý do để phản đối bệ hạ, lúc đó uy lực đã giảm nhiều rồi.
Ta nghĩ đây chính là lý do sau khi kết thúc buổi triều sớm.
Bệ hạ lập tức triệu kiến ta.
Bởi vì quần thần càng im lặng, bệ hạ càng cảm thấy bó chân bó tay.
Bệ hạ là thiên tử sao lại có thể cam nguyện như thế."
Võ Mị Nương nghe vậy như thoáng chút suy nghĩ.
Đây chính là một tin tức rất tốt.
Phế hậu vốn dĩ là chuyện riêng của hoàng đế, nếu cộng thêm một quan hệ như vậy.
Vậy thì thuộc về chuyện trong phạm vi chính trị rồi.
Tức là nói, nàng và Lý Trị sẽ trở thành một liên minh chính trị.
Hàn Nghệ liếc nhìn nàng một cái, nói: "Chiêu Nghi, coi như ta nói nhiều một câu."
Võ Mị Nương vội nói: "Mời nói."
Nàng chỉ sợ Hàn Nghệ không nói.
Hàn Nghệ nói: "Hiện giờ tâm tình của bệ hạ không được tốt lắm.
Chiêu Nghi đừng nên thúc giục bệ hạ nữa.
Chiêu Nghi hiện giờ nên toàn tâm toàn ý ủng hộ bệ hạ.
Bởi vì hiện giờ bệ hạ cần sự quan tâm và ủng hộ của thân nhân."
Võ Mị Nương sửng sốt, lập tức cười khanh khách nói: "Không hổ là người bạn của chị em phụ nữ.
Những lời này ta sẽ ghi khắc trong tim."
Hàn Nghệ nói lời này, chẳng qua cũng chỉ là sợ Võ Mị Nương lại đi thúc giục Lý Trị.
Kêu y mau đi tìm Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Đây là vụ khí lợi hại nhất của phụ nữ đầu ấp tay gối.
Võ Mị Nương tuy rằng thông minh, nhưng nàng cũng không thể bỏ đi vũ khí duy nhất trong tay mình.
Nhưng Hàn Nghệ lại cảm thấy, lúc này mà đi thúc giục Lý Trị, cũng không phải là hành động sáng suốt.
Bởi vì Lý Trị trong lòng đã định.
Y hiện giờ cần nhận được ủng hộ.
Võ Mị Nương lại nói: "Hàn Nghệ.
Ta cũng muốn nhắc nhở ngươi một câu.
Quan viên ở ngự sử đài cũng không phải lương thiện.
Mà ngươi xuất thân hèn mọn, ta sợ bọn họ sẽ không xem trọng ngươi.
Ngươi nên chuẩn bị tốt."
Ta đây sớm đã chuẩn bị sẵn sàng.
Hàn Nghệ gật đầu, nói: "Đa tạ ý tốt của Chiêu Nghi.
Hàn Nghệ ghi khắc trong tim."
Bởi vì dù sao cũng là hoàng cung.
Phi tần và thần tử không thể có quá nhiều giao lưu.
Tuy Võ Mị Nương còn muốn nói chuyện với Hàn Nghệ nhiều một chút.
Nhưng nàng cũng phải tuân thủ lễ chế.
Vì thế cho thân tín của mình tiễn Hàn Nghệ xuất cung.
Bởi vì Hàn Nghệ luôn nhớ việc kinh doanh của ngõ bắc.
Vì thế không vội đi ngự sử đài nhậm chức.
Mà mang theo nô dịch và tỳ nữ mà Lý Trị ban cho đi.
Lúc hắn tới ngõ bắc, lo lắng trong lòng bỗng nhiên tan biến.
Kinh doanh của ngày thứ hai tốt hơn so với ngày thứ nhất.
Bởi vì chấn động của ngày thứ nhất, chính là một cách tuyên truyền tốt nhất.
Những bách tính tới qua ngõ bắc đã nói rất tốt về việc ưu đãi và rút thưởng của các tiệm lớn.
Cũng thu hút được nhiều người đến hơn.
Hơn nữa, ngày đầu tiên đám công tử ca kia không mang đủ tiền, chơi cũng không thoải mái.
Hôm nay đều chuẩn bị kỹ lưỡng rồi.
Tiếng quay của vòng quay vang lên tách tách.
Hàn Nghệ thật sự lo lắng nó có chịu nổi ba ngày không.
Lưu Nga nghe nói Hàn Nghệ đến rồi.
Lập tức liền tới hậu viện.
Hỏi thăm tình hình Hàn Nghệ hôm nay lên triều.
Hàn Nghệ biết rằng nàng là từ trong cung ra.
Nghe gió thành mưa, thích nghĩ lung tung, sợ làm nàng sợ.
Vì thế bèn chỉ chọn thứ yếu nói một lần.
Dù sao cũng là chọn những thứ tốt để nói, như lệnh bài, nô dịch.
Lưu Nga nghe vậy vô cùng phấn khích, kích động không ngừng.
Hàn Nghệ cười nói: "Đúng rồi, hôm nay kinh doanh thế nào?"
Lưu Nga nói: "Ngươi không biết.
Việc kinh doanh của hẻm bắc chúng ta hôm nay tốt hơn nhiều so với hôm qua.
Chợ Đào Bảo bị chen chúc sắp sập rồi.
Nói rồi, mặt nàng không khỏi u sầu, nói: "Có điều..."
Hàn Nghệ nói: "Có điều cái gì?"
Lưu Nga buồn bực nói: "Nhưng đám công tử ca kia hiện giờ đã lấy cái quay vòng kia làm trò đánh bạc rồi.
Vây quanh cái vòng quay đó cả buổi sáng rồi.
100 quan phần thưởng của chúng ta sắp bị bọn họ rút hết rồi."
"Đây là một tin tốt nha."
Hàn Nghệ cười nói: "Phần thưởng này rút ra càng nhanh, chính là bọn họ tiêu tiền ở hẻm bắc chúng ta càng nhiều.
Mau đi chuẩn bị phần thưởng."
Lưu Nga nói: "Người kiếm tiền đâu phải chúng ta.
Hay là ngươi đi tìm những thương nhân kia nói chuyện.
Kêu bọn họ chi ra những phần tiền còn lại."
Hàn Nghệ cười khổ nói: "Lưu tỷ, chỗ tiền đó là mồi câu để sang năm chúng ta tăng tiền thuê.
Đến lúc đó tăng tiền thuê, muốn bao nhiêu tiền cũng có.
Tỷ không nên vì cái nhỏ mà lỡ cái lớn."
Lưu Nga vừa nghe, nhỏ giọng nói: "Tiền thuê của chúng ta đã đắt như vậy rồi, còn có thể tăng bao nhiêu?"
Hàn Nghệ ha hả cười nói: "Đó phải xem chỗ này của chúng ta có bao nhiêu khách hàng.
Khách hàng nhiều, tiền thuê có cao đến đâu bọn họ cũng bằng lòng."
Lưu Nga nửa tin nửa ngờ liếc mắt nhìn Hàn Nghệ một cái, nói: "Được, bây giờ ta sẽ đi bảo Tang Mộc sắp xếp."
Lưu Nga vừa mới bước ra, Hàn Nghệ chưa kịp thở một cái, Trà Ngũ đã bước vào.
Vẻ mặt thấp thỏm.
Hàn Nghệ vừa thấy, nói: "Có phải là chuyện thu đất gặp phiền toái."
Trà Ngũ kinh ngạc nói: "Tiểu Nghệ ca, sao huynh biết?"
"Vẻ mặt này của ngươi, nếu ta không nhìn ra thì không phải thành người mù sao." Hàn Nghệ bình thản nói: "Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Chuyện kinh doanh buôn bán, rất khó làm cho hắn kinh ngạc.
Trà Ngũ lập tức nói: "Tiểu Nghệ ca, chuyện là như vậy.
Vốn dĩ chuyện thu đất diễn ra hết sức thuận lợi.
Chúng ta đã mua được bảy tám phần địa bàn.
Còn ba phần còn lại, vẫn luôn gật đầu đồng ý.
Chỉ là nói còn một số chi tiết cần phải suy xét.
Ta cho rằng không có vấn đề gì.
Vì thế ta và Tá Vụ đã bắt đầu ký hiệp ước với bọn họ.
Nhưng tới lúc ta đi tìm bọn họ, bọn họ đột nhiên nói.
Nhà này không bán, cũng không chịu nói lý do.
Thậm chí còn không bằng lòng gặp ta.
Gay go hơn là hơn 10 hộ bọn họ đều nằm ở giữa, chiếm phần lớn đường.
Nếu không thu được đất của bọn họ, thì chợ của chúng ta căn bản là không mở được."
Hàn Nghệ nhíu nhíu mày, nói: "Ngươi mang bản đồ Bình Khang Lý ra đây."
"Ta có mang theo đây."
Trà Ngũ lập tức rút tấm bản đồ từ trong ngực ra.
Sau đó chỉ cho Hàn Nghê xem chỗ không chịu bán đất.
Hàn Nghệ vừa nhìn.
Đây quả thực là muốn lấy mạng người rồi.
Dường như là chiếm hết các đường quan trọng.
Sửa đường không dễ sửa, nói: "Vậy các cư dân khác thì sao? Ngươi đều ký hiệp ước với bọn họ rồi?"
Trà ngũ gật đầu, nước mắt từ trong hốc mắt chảy ra, nói: "Xin lỗi, Tiểu Nghệ ca.
Ta không biết là sẽ biến thành như này."
Hàn Nghệ nói: "Cái này cũng không trách ngươi.
Đây rõ ràng là có người âm thầm thao túng."
Trà Ngũ liên tục gật đầu nói: "Ta cũng nghĩ như vậy."
Hàn Nghệ nói: "Vậy ngươi đã đi dò la xem sao chưa?"
Trà Ngũ nói: "Ta đã đi dò la rồi.
Nhưng đối phương che giấu quá kỹ.
Không dò la được gì.
Lại sợ hỏng chuyện lớn của Tiểu Nghệ ca.
Mới vội đi nói với huynh.
Tiểu Nghệ ca, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?"
Hàn Nghệ mỉm cười: "Ngươi sợ cái gì.
Đối phương làm như vậy, đơn giản là muốn kiếm lợi.
Nếu đã như vậy, sớm muộn cũng tìm đến chúng ta.
Ngươi hãy đi làm tốt chuyện với những cư dân đã ký hiệp ước, không được có sai xót nữa.
Ồ, Chuyện lúc sớm ta dặn dò ngươi đi làm, ngươi làm tới đâu rồi?"
Trà Ngũ trước tiên là sửng sốt, sau đó nói; "Đã dò la rõ hết rồi."
"Có ghi lại không?"
"Có ghi.
Nếu như bây giờ huynh cần ta sẽ đi lấy."
"Vậy ngươi còn chờ cái gì?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...