Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều


Buổi sáng hôm đó, có không ít người ngồi trên lầu hai của Phượng Phi Lâu, những người này đều là thương nhân có chút danh tiếng ở Trường An.

Tuy bọn họ địa vị ti tiện, nhưng hết sức giàu có, từ phục sức hoa lệ trên người bọn họ là không khó để nhận ra.
Không bao lâu sau, chỉ thấy một người trẻ tuổi đi lên, chính là Hàn Nghệ.
Những thương nhân này đương nhiên cũng là do Hàn Nghệ gọi đến
"Hàn tiểu ca, ngươi gọi chúng ta có chuyện gì?"
Hàn Nghệ lên tới nơi còn chưa kịp thở một hơi, Tiền Đại Phương đã nói với vẻ hơi bất mãn.
Hiển nhiên, bọn họ cảm thấy vô cùng bất mãn với hành vi thường xuyên đến trễ này của Hàn Nghệ.
"Vốn dĩ ta muốn nói một câu chào buổi sáng với các vị, nhưng dường như các vị đều không để ý."
Hàn Nghệ khẽ cười, nói: "Vậy thì ta nói thẳng luôn, hôm nay ta mời các vị tiền bối đến, là có chút chuyện nhỏ muốn thương lượng với các vị."
"Chuyện gì?"
Giọng điệu của các tiền bối vẫn rất thẳng thừng.
Hàn Nghệ ngược lại cũng không vội vã, rót cho mình một chén trà nóng, hớp một ngụm, nói: "Không giấu gì các vị, kỳ thật ta vẫn cảm thấy như mơ đối với tất cả những gì ta có hiện nay.

Thái độ của các vị đối với ta, cũng có thể chứng minh điểm này."
Dừng một chút, hắn vừa cười nói: "Nói vậy chắc các vị cũng đã nghe qua, mấy năm trước ta chỉ là một tiểu nông phu của Dương Châu, lúc đó trong nhà rất nghèo, đến may một bộ y phục mới cũng phải vay tiền người khác, khiến cho sau này còn phải bán ruộng để trả nợ, thật sự là rất thê thảm.

Mỗi lần ta ngủ trong căn nhà nhỏ tồi tàn đó, ta luôn cảm thấy hai con mắt này đối với ta có chút dư thừa, bởi vì ta mở một mắt thì đến hang chuột trong góc nhà cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Phòng ốc nhỏ hẹp, nóc nhà ẩm mốc, chiếc giường cũ nát đã bị không biết nhiêu người ngồi lên khiến ta vô cùng chán ghét, lúc đó ta đã thề, ta nhất định phải cố gắng kiếm tiền, sống trong một căn nhà lớn, rời xa tất cả những thứ này.

Trong một cơ hội ngẫu nhiên, ta may mắn được sống ở phủ Thứ sử Dương Châu mấy ngày, tiền sảnh rộng thênh thang, phòng ngủ đàn hương ngào ngạt, hoa viên ở phía sau, thủy tạ ở phía trước, cảnh sắc vô cùng đẹp.

Nhưng ta lại không cảm thấy vui thích đối với những thứ này, bởi vì môi trường xa lạ khiến ta vô cùng sợ sệt, trong tiềm thức ta đã cự tuyệt tất cả những thứ này.

Ta đã quen với căn nhà nhỏ rách nát của ta rồi, mấy ngày đó thật sự là trằn trọc, dày vò.

Ta đã nghĩ, có phải con người như ta trời sinh đã mang kiếp nghèo rồi không.


Mãi sau khi ta ở đó một đoạn thời gian, thì bỗng nhiên cảm thấy nhà cao cửa rộng vẫn tốt nha, ta mong sau này ta cũng có một căn nhà như thế."
"Thật sự chúc mừng Hàn tiểu ca, bây giờ ngươi đã làm được rồi."
Đậu Nghĩa cười ha hả nói.
"Cảm ơn."
Hàn Nghệ cười nói.
Triệu Tứ Giáp nói: "Nhưng chuyện này có liên quan gì với chúng ta, ngươi gọi chúng ta đến, không phải chỉ là để kể chuyện cũ cho chúng ta nghe đó chứ."
Tiền Đại Phương hừ nói: "Có khi là muốn để chúng ta sùng bái hắn."
Mọi người đều nhìn Hàn Nghệ với vẻ mặt nghi hoặc.
"Không không không!" Hàn Nghệ lắc đầu, nói: "Câu chuyện ta kể này, trọng điểm không phải là ta, mà là ở nhà lớn và nhà nhỏ.

Khi một người ngày nào cũng đối diện với cùng một sự việc, hoặc là cùng một người nào đó, thì sẽ hình thành một loại thói quen.

Nếu như ngươi đột nhiên phải đối diện với một người, ngươi sẽ cảm thấy hết sức xa lạ, bất luận người đó có phải là mỹ nữ hay không, vì ngươi phải cần một quá trình thích ứng.
Tương tự, hiện giờ dân chúng Trường An đều đã quen đến hai chợ mua đồ, làm thế nào để khiến họ thay đổi thói quen của mình, đến hẻm Bắc chúng ta mua đồ, đây là chuyện chúng ta cần phải suy xét.

Mặc dù hẻm Bắc của chúng ta rất tốt, nhưng cái thứ gọi là thói quen này hết sức khó lường, chúng ta cần phải khiến bọn họ bước vào hẻm Bắc, quen mua đồ của hẻm Bắc chúng ta, thì mới có thể khiến bọn họ biết hẻm Bắc của chúng ta tốt dường nào.

Một người ngẫu nhiên đến một tửu lầu ăn cơm, cái ăn chính là hương vị.

Nhưng nếu đến mười năm, thì cái ăn sẽ là tình cảm."
Giả Phú Quý cười ha ha nói: "Ta còn tưởng là chuyện gì, hóa ra là chuyện này à.

Không phải là có kịch nói của Phượng Phi Lâu các ngươi sao, chỉ cần Phượng Phi Lâu các ngươi đừng giống trước đây, muốn mở là mở, muốn đóng là đóng, thì khách hàng tự nhiên sẽ đến chỗ chúng ta mua đồ."
Rama Sayyid cười ha hả: "Còn có 'Ngày phụ nữ' nữa."
"Nếu không phải như vậy, chúng ta đến hẻm Bắc của ngươi làm gì."
Hàn Nghệ cười gật đầu nói: "Các vị nói không sai, có kịch nói và 'Ngày phụ nữ', từ từ hẻm Bắc chúng ta sẽ trở nên thịnh vượng.

Nhưng các vị đừng có quên, nếu như vậy, mọi người sẽ đến để xem kịch nói là chính, rồi thuận tiện đi thăm thú chung quanh, việc này sẽ kéo dài thời gian chợ hẻm Bắc chúng ta rút ngắn khoảng cách với hai chợ lớn.


Mà thời gian càng lâu, thì nguy cơ sẽ càng cao.

Đối với chúng ta mà nói, kết quả tốt nhất chính là khiến dân chúng ngay từ đầu đã đến vì cửa hàng của các vị."
Tiền Đại Phương nói: "Việc này ngươi nói thì đơn giản, nhưng trước đó ngươi cũng đã nói rồi, dân chúng đã quen đến hai chợ kia mua đồ, không ai lại đến cửa hàng của chúng ta ngay từ đầu cả."
"Thành bại tại người cả." Hàn Nghệ mỉm cười nói.
Đậu Nghĩa mắt sáng lên, nói: "Xem ra Hàn tiểu ca có cách hay làm được điều này."
Nói đến đây, hứng thú của mọi người dần dần dâng lên.

Nếu có thể dựa vào cửa hàng của mình để thu hút khách đến ngay từ ban đầu, chứ không phải hoàn toàn dựa vào kịch nói, đối với bọn họ mà nói, đương nhiên là không còn gì tốt hơn.
Rama Sayyid nói: "Hàn đông chủ, ngươi có cách gì, cứ nói thẳng là được."
"Vậy được, ta sẽ nói thẳng luôn."
Hàn Nghệ nói: "Ta hi vọng mọi người có thể thống nhất giảm giá trong ba ngày khai trương, lấy việc này để thu hút khách hàng.

Không có bất cứ thứ gì hấp dẫn khách hàng hơn hàng hóa giá rẻ cả."
Các vị thương nhân nghe xong đều trợn mắt nhìn Hàn Nghệ.

Nếu dùng một câu để miêu tả, thì đó chính là nếu ánh mắt có thể giết người, thì lúc này Hàn Nghệ đã bị vạn tiễn xuyên tâm rồi.
Tiền Đại Phương hừ một tiếng: "Ta còn tưởng là cách gì hay, hóa ra là chủ ý này.

Cái này ai mà không biết, mấu chốt là chúng ta cũng đâu phải Hàn tiểu ca, thương nhân nhỏ như chúng ta không chịu nổi cái giá này."
Vừa nghe đã biết là kẻ vắt cổ chày ra nước.
Nếu đặt tên có thể mang tác dụng ngược, thì lão tử sinh một đứa con trai sẽ gọi nó là 'Hàn Nghèo Lùn', tự 'Ục Ịch', như thế tương lai chắc chắn nó sẽ trở thành một người giàu có, cao ráo đẹp trai.

Hàn Nghệ không thể không ngừng khinh bỉ tên Tiền Đại Phương này trong lòng.

Kỳ thật rốt cuộc trong nhà Tiền Đại Phương có bao nhiêu tiền, đến nay vẫn là một câu đố, dù sao mọi người chỉ biết là lão ta vô cùng keo kiệt.
Kỳ thật không cần nói đến Tiền Đại Phương, việc này sẽ chẳng có thương nhân nào đồng ý.

Tốn tiền để hút người, cái này có ai mà không biết chứ.

Mấu chốt là không có ai chịu tốn khoản tiền này, hơn nữa ở đây còn có kịch nói thu hút người đến xem, sớm muộn gì hẻm Bắc cũng sẽ hưng thịnh.

Họ đều cảm thấy không đáng phải vội vã như vậy.
Nhưng Hàn Nghệ thì khác.

Hàn Nghệ là một kẻ tạo ra thị trường mới, đương nhiên hắn hi vọng có thể nhanh chóng khẳng định vị thế của hẻm Bắc.

Một phát là nổi tiếng luôn, tránh cho đêm dài lắm mộng.
Những thương nhân này cũng không ngốc.

Hiện tại bọn họ đã rõ tâm tư của Hàn Nghệ, nhưng sau khi rõ rồi thì càng phẫn nộ hơn nữa, ngươi đây không phải là bắt chúng ta chịu lỗ, kiếm danh tiếng cho ngươi sao.
"Hàn tiểu ca, thứ cho ta nói một câu đắc tội.

Tiền thuê chỗ này của ngươi đã đắt như vậy, giờ chúng ta mà còn giảm giá, thì chẳng còn kiếm được gì rồi."
"Hôm trước chúng ta bàn vấn đề tiền thuê với ngươi, ngươi cũng không phải là thái độ này."
"Hàn tiểu ca, tuy ngươi kinh doanh lợi hại, chúng ta đều khâm phục, nhưng ngươi cũng đừng xem mọi người đều là kẻ ngốc chứ!"
Những thương nhân thông minh khôn khéo này, nói gần nói xa, đều là mang vẻ châm chọc trong lời nói nhằm vào Hàn Nghệ, hiển nhiên khi bọn họ vẫn đang nói về hôm đó, cảm thấy vô cùng bất mãn với giọng điều hăm dọa của Hàn Nghệ.
Kỳ thật ngươi bảo bọn họ làm gì cũng được, duy chỉ có việc lỗ tiền này là không được.

Đây chính là thương nhân.
Hàn Nghệ lại nhếch miệng mỉm cười, nói: "Mọi người đều là người làm ăn, rốt cuộc là lãi hay lỗ, trong lòng cũng đều rõ.

Nhưng các vị nói cũng đúng, không lý nào ta lại chỉ bảo các vị giảm giá, một mình ta ngồi mát ăn bát vàng, như vậy đi, Phượng Phi Lâu chúng ta lấy mình làm gương."
Tiền Đại Phương cười ha hả nói: "Hàn tiểu ca, ngươi chớ nói đùa nữa, giá vé xem kịch của Phượng Phi Lâu các ngươi chỉ có một văn tiền, còn giảm thế nào được nữa a!
Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Ta là người sáng tạo hẻm Bắc, nếu như ta chỉ giám giá giống như các vị, vậy thì không khỏi cũng nhỏ mọn quá rồi, các vị cũng sẽ không đồng ý a! Nhiều cửa hàng như vậy cùng giảm giá với ta, dựa vào gì chứ."
Tiền Đại Phương "ồ" một tiếng: "Vậy thì cũng thú vị, không phải giảm giá, lẽ nào Hàn tiểu ca còn định tặng quà?"
"Đúng là như thế."
Hàn Nghệ gật đầu cười nói.
Mọi người đều cả kinh.
"Lời...!lời này là thật?"
Tiền Đại Phương hơi líu lưỡi.

"Ta cũng đâu phải là lần đầu tiên làm kiểu buôn bán này.

Trước đây khi Phượng Phi Lâu khai trương, không phải ta đã chịu lỗ vốn đó sao? Một văn tiền mà vừa ăn, vừa uống, tính toán thế nào ta cũng không có lãi được.

Cho dù là hiện giờ cũng như vậy, giờ kịch của ta được mọi người yêu thích như vậy, đừng nói một văn tiền, cho dù mười văn tiền, hai mươi văn tiền cũng không sợ không có người đến xem, tính toán như vậy, không phải ta lỗ vốn sao."
Hàn Nghệ cười ha hả, lại nói: "Nhưng cũng chính bởi việc làm ăn lỗ vốn lúc đầu của ta, mới có ta thành công của hôm nay."
Lời này cũng là sự thật, không ít người cũng đều gật đầu.

Thời kỳ đầu khi Phượng Phi Lâu khai trương, cũng làm cho xôn xao dư luận, bọn họ đều không tin, trên đời lại có người ngốc như vậy, một văn tiền bao ăn bao uống bao chơi, nhưng chính là như vậy, vở kịch trở nên vô cùng nổi tiếng.
Sự hậu Gia Cát Lượng (trước khi việc xảy ra thì không nói gì, nhưng sau khi việc xảy ra lại nói mình đã dự liệu được mọi thứ), bây giờ xem ra, sự lựa chọn lúc đầu của Hàn Nghệ là vô cùng sáng suốt.
Nghĩ lại, có vẻ như Hàn Nghệ lại muốn lặp lại chiêu cũ.
Nhưng cho dù kế hoạch thành công gần trong gang tấc, bọn họ cũng không chịu làm như vậy, bởi vì bây giờ bọn họ không cần, Phượng Phi Lâu trước đây không có ai đến, còn bây giờ, chỉ cần diễn kịch thì không sợ không có người đến.
Hàn Nghệ biết trong lòng bọn họ đang suy nghĩ gì, vung tay lên nói: "Nhưng việc này căn bản cũng không là gì, khoản lỗ vốn đó của ta đều là vì bản thân ta, nhưng lần này, ta lỗ vốn, tất cả đều là giúp các vị kiếm lãi lớn."
"Giúp...!giúp chúng ta kiếm lãi lớn?"
Mọi người đều có chút sửng sốt.
Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Ngay từ lúc bắt đầu ta đã nói không chỉ một lần, các vị tốt, hẻm Bắc chúng ta mới có thể tốt, cho nên ta dự định lỗ vốn để giúp các vị kiếm lãi lớn."
Người nào người nấy đều ngỡ ngàng.
Đậu Nghĩa hoang mang nói: "Xin thứ cho Đậu mỗ ngu dốt, Hàn tiểu ca nói lời này là có ý gì?"
Hàn Nghệ cười nói: "Ta tin là các vị cũng đã nghe nói, một loạt thương phẩm của Phượng Phi Lâu chúng ta như thỏ Khuê Mật, máy dệt vải, kẹo hồ lô, cày Hùng Phi, vân vân, ngoài ra còn bao gồm cả vé xem kịch, tiền đồng, vải vóc, trái cây, thịt, vân vân, ta sẽ dùng những thương phẩm này làm phần thưởng, rồi bố trí một hoạt động rút thưởng, mà tư cách để được rút thưởng rất đơn giản, chính là chi tiêu các mức như năm mươi văn tiền, một trăm văn tiền ở hẻm Bắc là có tư cách rút thưởng."
Thương nhân ngồi ở đây đều là những kẻ lõi đời, nghe nói vậy mắt sáng lên, thầm nghĩ, đây cũng đúng là một cách hay a!
Hàn Nghệ đều nhận ra, thầm nghĩ, mấy con cáo già các ngươi, nếu không cho các ngươi ăn ngọt một chút, các ngươi sẽ chịu nghe ta hay sao.
Đậu Nghĩa cười nói: "Ta nghĩ chắc chắn sẽ khó rút trúng thưởng."
Tên này tẩm ngẩm tầm ngầm, nhưng đầu óc hoạt động rất nhanh a! Hàn Nghệ nói thầm một câu, nếu rút thưởng mà cứ không trúng, ngược lại sẽ còn phản tác dụng, cười nói: "Việc này thì các vị cứ yên tâm, tất có người trúng, chỉ là quà tặng là gì thôi.

Tóm lại, ta sẽ lấy số phần thưởng trị giá một trăm quan, theo ta ước tính, đến khi một trăm quan của ta đều được rút trúng toàn bộ, khách hàng ít nhất cũng phải tiêu hai ngàn quan tiền ở hẻm Bắc chúng ta."
Nói cũng đã nói đến mức này rồi, người không động lòng thì đúng là ý chí sắt đá a!
Triệu Tứ Giáp nói: "Vậy không biết Hàn tiểu ca định để chúng ta giảm giá thế nào?"
Hàn Nghệ nói: "Việc này ta không cần biết mọi người giảm giá thế nào, nhưng nhất định phải đủ để thu hút khách hàng, đương nhiên, chỗ ta đây có vài cách có thể cung cấp cho mọi người tham khảo."
Hắn nói xong, tôi tớ lập tức đem phương án trình lên, mỗi người một bản.
Mọi người cầm lấy xem, lúc đầu còn có chút cẩn trọng, nhưng xem đến phía sau, tất cả đều chớp mắt lia lịa.
Tất cả những cách phía sau đều là một số thủ đoạn kinh doanh hết sức thông thường ở hậu thế, ví dụ như, một món năm văn tiền, mua ba món thì mười văn tiền, hoặc là mua muối tặng gạo, bởi vì muối đắt hơn gạo nhiều, mua trang sức tặng vải, vân vân.
Rama Sayyid cười ha hả, nói: "Hàn tiểu ca, ta hoàn toàn ủng hộ ngươi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui