"Hàn Nghệ bái kiến Võ Chiêu Nghi."
Hàn Nghệ hơi chắp tay hành lễ với nàng, nhưng ánh mắt lại vụng trộm liếc về phía bốn nữ tì đang cầm tơ lụa ở phía sau Võ Chiêu nghi kia, trong lòng cũng đoán được bảy tám phần.
"Mau miễn lễ."
Võ Mị Nương vẻ mặt hiền lành mỉm cười nói: "Ta đang xử lý chút việc vặt ở hậu viện thì nghe ngươi đến, thế là định tới đây nói tiếng cảm ơn với ngươi một phen, nhưng ta thật không ngờ ngươi lại nhanh như vậy đã nói chuyện với bệ hạ xong rồi.
Hàn Nghệ cười nói: "Chiêu Nghi quá lời rồi, đó chẳng qua là bổn phận của Hàn Nghệ mà thôi."
Võ Mị Nương nói: "Cũng không thể nói như vậy, tính mạng hết sức quan trọng, mỗi người đều muốn tự bảo vệ mình, mà ngươi thì trong lúc nguy cấp như thế mà vẫn còn nhớ tới ta và bệ hạ, ân tình lần này, nếu ta không đích thân tới đáo tạ ngươi, thì trong lòng Mị Nương sẽ không được thoải mái."
Nói xong nàng vẫy tay, bốn nữ tì sau lưng nàng lập tức tiến lên phía trước.
Hàn Nghệ đã có thể xem là cấp bậc chuyên gia đối với mấy thứ đồ vật quý giá, vừa nhìn đã biết là tơ lụa cao cấp nhất hiện nay.
Võ Mị Nương nói: "Chỉ là chút lễ mọn mà thôi, cũng chưa đủ thể hiện thành ý, nhưng ngươi đừng chối từ."
Hàn Nghệ không hề có chút do dự nào, chắp tay nói: "Chiêu Nghi như vậy đã nhiều thành ý lắm rồi, Hàn Nghệ từ chối thì quá bất kính rồi."
Lễ nặng hay nhẹ không thành vấn đề, quan trọng nhất là hắn ta phải nhận.
Võ Mị Nương vô cùng hài lòng biểu hiện của Hàn Nghệ, nhìn chung quanh một chút cười nói: "Nơi này không phải chỗ để nói chuyện, nếu ngươi không có việc gì gấp, chúng ta hãy tới bên đình kia nói chuyện, không biết ý ngươi thế nào?"
Hàn Nghệ duỗi tay ra, nói: "Chiêu Nghi, mời."
"Mời."
Hai người đi vào trong đình, bốn tỳ nữ đi theo Võ Chiêu Nghi đứng ở phía ngoài đình cách xa bọn họ một chút.
Võ Mị Nương ngồi xuống, sau đó tay chỉ ra phía ghế đá nói: "Mời ngồi."
"Đa tạ."
Hàn Nghệ cũng theo ngồi xuống.
Võ Mị Nương nhìn chung quanh, sau đó nói: "Mấy ngày trước, xung quanh đều là những kỳ hoa dị thảo, cảnh đẹp ý vui, mùi thơm mê người, nhưng hiện giờ còn lại một mảnh đất vàng, nếu như không phải ngươi kịp thời thông báo, thì kết quả của ta và chúng chỉ sợ đã giống nhau rồi, làm cho người ta không thể không than thế sự này vô thường."
Nói xong, nàng đột nhiên che miệng cười, trong lúc vô tình vẻ kiều mỵ lan tràn khắp nơi, nói: "Đến đây làm cho ta nhớ đến một câu thơ."
Nữ nhân này đúng là một con yêu tinh, may mắn là ta không phải trai ngơ nữa rồi, ca ta đây còn chống chọi được được.
Hàn Nghệ thấy hiếu kỳ nói: "Là thơ gì?"
Võ Mị Nương cười nói: "Nhân sinh đắc ý, hãy tận hứng; Chớ để chén vàng trơ bóng nguyệt.."
Hàn Nghệ sửng sốt, liền cười nói: "Bài thơ kém cỏi của thần, khiến cho Chiêu Nghi chê cười rồi."
"Những câu thơ hay như vậy, ta nghĩ trên thế gian này có thể gặp người cười, chỉ sợ là không có rồi."
Võ Mị Nương tán thưởng một câu: "Ngươi thật đúng là không biết, hôm qua bệ hạ về hậu cung, đối với bài thơ này của ngươi luôn tán thưởng nó, Mị Nương ta cũng khâm phục bội phần chỉ là."
Nói đến đây, nàng đột nhiên dừng lại.
Hàn Nghệ cười hỏi: "Vẫn mong Chiêu Nghi chỉ giáo thêm."
Võ Mị Nương nhẹ nhàng vẫy tay nói: "Chỉ giáo thì không dám nhận, chỉ là ta cho rằng bài thơ này đúng là một bài thơ hay, nhưng đối với người làm thơ thì là một loại bi ai."
Đừng có ở đây mà châm chích nữa, Hàn Nghệ thở dài không nói gì.
Võ Mị Nương nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Kỳ thực ta cũng không biết việc bệ hạ phong cho ngươi giữ chức Giám sát ngự sử đối với ngươi mà nói là việc tốt hay là xấu."
Hàn Nghệ nói: "Việc này thần vô cùng cảm tạ bệ hạ, bởi vì điều này đối với ta mà nói, là việc vô cùng tốt, bởi vì ta luôn hy vọng có thể thực hiện nguyện vọng của mình và nay bệ hạ đã cho ta cơ hội này."
Võ Mị Nương nói: "Nhưng mà ngươi có từng nghĩ qua, những ngày tháng sắp tới của ngươi sẽ không được tốt như hiện giờ."
Hàn Nghệ cười nói: "Phấn đấu vì lý tưởng, cho dù có gian nan, thì cũng quyết không oán không hận, ta cũng chưa bao giờ nghĩ tới con đường mình đi sẽ luôn bằng phẳng."
Võ Mị Nương hiếu kỳ nói: "Lý tưởng của ngươi là gì?"
Hàn Nghệ nói: "Được mọi người tôn trọng."
Võ Mị Nương hơi sững sờ, nói: "Điều này không dễ dàng chút nào!"
"Vì vậy nên mới phải phấn đấu." Hàn Nghệ cười nói.
Võ Mị Nương gật gật đầu, thở dài nói: "Nhưng mà cái chuyện này, cho dù ngươi có nỗ lực phấn đấu thế nào đi chăng nữa, đến cuối cùng cũng chỉ là làm chuyện vô ích."
Hàn Nghệ thấy cũng không xê xích gì nhiều, cũng đến lúc nói chuyện chính rồi: "Chiêu Nghi người dường như có tâm sự, nếu như người không ngại thì Hàn Nghệ muốn giúp người giải bày tâm sự, Hàn Nghệ nguyện hiến kế cho người, để báo đáp ân tình này cho người."
Võ Mị Nương ngẩn người ra, nàng đương nhiên hiểu rõ, ân tình mà Hàn Nghệ nói chính là lần Hàn Nghệ đến biểu diễn ở Vạn Niên cung, nhưng nàng không ngờ Hàn Nghệ lại có thể thẳng thắn đến thế, vốn dĩ nàng còn tính để chốc lát nữa rồi hãy nói.
Kỳ thực Hàn Nghệ cũng không biết rằng mình thẳng thắn đến vậy, nhưng vấn đề là thật lòng hắn cảm thấy không tất yếu, cứ ngay trước cửa vòng tới vòng lui, làm không được chuyện gì, nói đến cuối cùng cũng phải nói ra, hà tất phải lòng vòng nhiều như vậy, hai người ngồi ở đây, hơn nữa cả hai đều hiểu rõ, còn giả bộ cho ai coi chứ, hơn nữa cũng đã đến bước này rồi, còn do thám tình hình chi nữa.
Hàn Nghệ đã gọn gàng dứt khoát như vậy, thì Võ Mị Nương cũng không giấu làm gì, nàng đương nhiên là tới hỏi Hàn Nghệ kế sách, nàng tốn tâm tư suy nghĩ, chẳng qua là cũng vì muốn giúp Hàn Nghệ được vào làm quan, đương nhiên là vẫn muốn Hàn Nghệ có thể giúp đỡ được cho nàng, đến nay thì Hàn Nghệ cũng đã làm quan rồi, cũng chính là lúc, phải nhận được hồi báo rồi, hơn nữa nàng thấy trong lòng hắn hiểu rõ lúc đầu là nàng ở sau lưng giúp đỡ cho hắn, trong lòng cũng vô cùng vui mừng, nàng nói: "Không giấu gì ngươi, nay ta thân ở hậu cung, tuy được bệ hạ sủng ái, nhưng chẳng qua như đi trên băng mỏng, nếu lơ là không cẩn thận sẽ chết không có đất chôn thây."
Đây là những lời nói thật lòng, nàng cũng chỉ là một con người, đằng sau không có thế lực gia tộc, về điểm này nàng thật không thể nào sánh bằng với Vương hoàng hậu, nàng tuyệt đối không cho phép mình mắc phải sai lầm nào, điều này cũng như Hàn Nghệ và Thôi Tập Nhận đấu tranh, cách làm thì khác nhau nhưng kết quả thì lại giống nhau đến kỳ diệu.
Hàn Nghệ vô cùng thấu hiểu, nói: "Vậy không biết Chiêu nghi dự tính xử lý thế nào?"
Võ Mị Nương có hơi do dự, rồi lập tức nói: "Nếu có thể được triều đình ủng hộ thì không còn gì tốt hơn rồi." Hàn Nghệ hơi trầm ngâm nói: "Chiêu Nghi người không phải là muốn tìm sự giúp đỡ của Quốc Cữu Công đấy chứ?"
Võ Mị Nương khẽ gật đầu, nói: "Không biết ngươi còn cách nào khác không?"
Hiện giờ Lý Trị tuy rằng vẫn chưa quyết định lập nàng làm hoàng hậu, nhưng cũng không khác biệt gì nhiều, nàng biết rõ điều mà Lý Trị lo lắng không phải là về mặt tình cảm, mà là trong triều đình kia.
Nói cách khác, nàng muốn làm hoàng hậu, nhất thiết phải có sự ủng hộ của Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Với lại hiện tại với thế lực của Trưởng Tôn Vô Kỵ, có ai dám đối đầu với ông ta chứ, hiện giờ trong lòng của Võ Mị Nương e dè với Trưởng Tôn Vô Kỵ chẳng khác gì sợ hổ, lúc mà Võ Mị Nương thật sự lợi hại, sau khi Lý Trị bị bệnh, nàng mới bắt đầu từ từ bước lên con đường vương giả, đợi sau khi Lý Trị chết đi thì nàng mới bắt đầu lật tay thành mây, đảo tay thành mưa.
Võ Mị Nương của bây giờ cũng chỉ là một con kiến, đám người các nàng đang đấu đá với nhau, cũng chỉ có thể đánh bại Vương hoàng hậu người đàn bà xuất thân danh môn, hiện tại trong triều vốn không phải là nơi nàng có thể chơi đùa, mà là chiến trường của Lý Trị, nàng ngay cả tư cách đứng phía bên ngoài cũng không có.
Rất nhiều người nói trong lịch sử người đã đánh bại Trưởng Tôn Vô Kỵ chính là Võ Mị Nương, đây là lời nói hoàn toàn vô căn cứ, Võ Mị Nương bây giờ được tính là cái gì, ngay cả phi tử cũng không với tới được, một Chiêu Nghi nhị phẩm thì có tài cán gì đối đầu với Trưởng Tôn Vô Kỵ, từ đầu chí cuối đều là Lý Trị và Trưởng Tôn Vô Kỵ đối kháng với nhau, người được lợi nhiều nhất vẫn chính là Lý Trị, Võ Mị Nương chỉ là một vật phẩm phụ thuộc thôi.
Hiện giờ là lúc nàng đang gặp khó khăn nhiều nhất, một mặt nàng phải làm xa cách mối quan hệ giữa Lý Trị và Trưởng Tôn Vô Kỵ, nếu mối quan hệ hai người đó tốt đẹp, vậy thì nàng xong rồi, nhưng một mặt khác, nàng lại không dám đối nghịch với Trưởng Tôn Vô Kỵ, đừng nói nàng, ngay cả Lý Trị cũng không dám, nàng vẫn luôn muốn có được sự ủng hộ của Trưởng Tôn Vô Kỵ, cũng chính là hướng vào tập đoàn Quan Lũng, nếu như vậy, nàng có thể nhanh chóng bước lên ngôi vị hoàng hậu, hơn nữa địa vị sẽ không hề dao động.
Võ Mị Nương cũng không có khả năng vừa mới bắt đầu liền suy nghĩ muốn đi làm gì Trưởng Tôn Vô Kỵ, nàng căn bản không có tư cách chơi trò cân não, cũng không có năng lực đó, kỳ thực trong lịch sử, nàng cũng là bị buộc phải đi bước này.
Hàn Nghệ trong lòng hiểu rất rõ, nhưng thời buổi hiện giờ ai mà dám đối địch với Trưởng Tôn Vô Kỵ chứ, có thể làm bạn đương nhiên không làm kẻ thù, trầm ngâm một lát rồi nói: "Ta cho rằng người có thể làm vậy, nhưng ngàn vạn lần không thể nghĩ như vậy."
Võ Mị Nương vẻ nghi hoặc khó hiểu, nói: "Vì sao?"
Hàn Nghệ nói: "Nguyên nhân rất đơn giản, thiên tử triều nào, thần tử triều nấy."
Võ Mị Nương trợn mắt.
Hàn Nghệ nói: "Đây kỳ thực là quy luật trong chính trị, không phải nói thần không tốt, lại càng không phải nói là do thiên tử không tốt, về mặt này thì có quá nhiều nguyên nhân, nhưng điều này luôn không thể làm ngược lại, Chiêu Nghi đáng lẽ phải biết, bệ hạ là một minh quân, thử hỏi minh quân sao lại để thành ra hiện trạng như vậy? Nếu như Chiêu Nghi vì bức thiết đạt được ngôi vị hoàng hậu mà đi tìm sự giúp đỡ của đám người Quốc Cữu Công, điều này hoàn toàn ngược lại với tư tưởng của bệ hạ, đối với Chiêu Nghi mà nói, tuyệt không phải chuyện tốt."
Đồng minh chính trị? Đây đúng là một cách nghĩ vô cùng lớn gan! Võ Mị Nương trong lòng chấn động, trầm tư suy nghĩ hết nửa ngày, nói: "Nhưng mà kéo dài thêm nữa thì đối với ta mà nói thì càng thêm bất lợi."
Tài sản của nàng hiện giờ là gì chứ, chỉ là tình yêu của Lý Trị dành cho nàng, ngoài ra thì nàng không còn cái gì nữa, nếu chẳng may Lý Trị thay lòng, vậy thì nàng cũng xong đời, vì thế nàng nhất thiết cần phải thượng vị, rất cần đạt được sự ủng hộ của mọi người.
Hàn Nghệ nói: "Không sai, không thể kéo dài được nữa, vì vậy ta cho rằng nên đem chuyện này đặt lên vũ đài thôi, nhưng đây tuyệt đối là một trận chiến lâu dài, Chiêu Nghi nhất định phải nhẫn nại."
Võ Mị Nương nói: "Vậy cuối cùng phải làm sao để đưa chuyện này lên vũ đài chứ?"
Hàn Nghệ cười nói: "Đương nhiên là phải đi tìm Quốc Cữu Công rồi."
Võ Mị Nương vẻ nghi hoặc nhìn Hàn Nghệ
Hàn Nghệ nói: "Cho dù là con nhà bình thường muốn cưới vợ hay lấy chồng, đều phải hỏi ý trưởng bối, cha mẹ không ở đây thì cữu cữu là lớn nhất, đây là lễ nghĩa, vì vậy bất kể ra sao trước tiên phải đi trưng cầu sự đồng ý của Quốc Cữu Công."
"Nhưng mà ngươi vừa mới."
"Ý thần là có thể làm như vậy, nhưng không thể nghĩ như thế." Hàn Nghệ nghiêm mặt nói: "Chiêu Nghi, chỗ dựa vững chắc duy nhất của người bây giờ là bệ hạ, phàm việc gì người cũng không thể đem lợi ích của bản thân mình đặt lên trên hết, mà phải đặt lợi ích của bệ hạ lên trên, nếu như người có thể đem việc này trở thành lý do duy nhất đột phá vòng vây thì mối quan hệ vợ chồng lại có thêm mối quan hệ đồng minh, vậy thì người sẽ luôn bất bại, lo lắng trong lòng người cũng không còn tồn tại."
Võ Mị Nương là một cô gái khôn khéo, Hàn Nghệ nói vậy nàng liền ngay lập tức hiểu ra, tim không ngừng đập liên hồi, nói: "Ngươi là nói Quốc Cữu Công sẽ không đồng ý?"
Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Thần nói là Chiêu Nghi người có thể hết lòng mà làm thử, nếu như thất bại người cũng không nên vì vậy mà cảm thấy thất vọng, người vẫn là người thắng cuộc, nhưng nếu như Quốc Cữu Công gật đầu đồng ý, thì xem như là niềm vui bất ngờ, người vẫn là người thắng cuộc."
Võ Mị Nương chớp chớp mắt, nhưng cũng có vẻ khó tin, nói: "Ta thật sự không hề nghĩ đến, ngươi lại có thể thẳng thắn đến vậy."
Hàn Nghệ cười nói: "Bệ hạ tốt, Chiêu Nghi tốt, vậy thì thần cũng theo đó mà trở nên tốt hơn, nếu như lỡ có vạn nhất thì thần nhất định là kẻ đầu tiên gặp xui xẻo, trong tình huống này, thần nên giữ lại chút gì đó, đây chẳng phải là đang giữ lại cái đầu của mình hay sao, một người mà ba lòng hai dạ thì luôn là người chết nhanh nhất." Trong lòng nghĩ thầm nửa câu sau là mình đang nói nhảm, ngàn vạn lần không thể có hiệu quả nha.
Bởi vì hắn hiện giờ là người đang ăn cơm ba nhà, vậy thì hắn ta không phải là người ba lòng hai dạ hay sao
Võ Mị Nương gật đầu tỏ vẻ rất hài lòng, bởi vì sự phân tích này của Hàn Nghệ, là hoàn toàn đang đặt lợi ích của nàng lên đầu, hơn nữa không có giữ lại bất cứ cái gì, điều này làm cho nàng thấy rằng Hàn Nghệ là một người tuyệt đối đáng tin.
Lại nhìn Hàn Nghệ một lần nữa, chưa kịp mở miệng thì Hàn Nghệ đã nói trước: "Chiêu Nghi có phải người đang muốn hỏi ta có phải đã che giấu tuổi của mình."
Võ Mị Nương kinh ngạc nói: "Sao ngươi có thể đoán được."
Hàn Nghệ cười nói: "Bởi vì nếu đổi lại là người khác thì ai cũng hiếu kỳ.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, kỳ thực thì điều này vô cùng bình thường, nếu như ta hoàn toàn không biết gì cả, không có bất kỳ sự chuẩn bị nào, vậy thì bệ hạ dùng ta để làm gì nữa.
Bệ hạ, Chiêu Nghi cũng không thiếu người rót nước dâng trà, không giấu Chiêu Nghi, ta đã sớm bắt đầu chuẩn bị rồi, ta nghĩ bệ hạ và Chiêu Nghi đều hy vọng con người này có thể lập tức phát huy tác dụng, mà không phải từ từ bồi dưỡng, dù sao thế cục hiện giờ cũng không cho phép."
Hàn Nghệ gần như giải thích rất hợp lý, nhưng cố tình làm cho người ta cảm giác không hợp lý, Võ Mị Nương nói: "Cho dù như thế, ngươi vẫn có thể nghĩ đến thấu đáo như vậy, khó trách làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc."
Hàn Nghệ mỉm cười nói: "Nếu như Chiêu Nghi nhất định muốn ta phải giải thích điểm này, ta nghĩ chỉ có một lý do có thể giải thích thôi."
"Là lý do gì?"
"Ta nói, Chiêu Nghi đừng cười nhé."
Võ Mị Nương gật đầu.
"Vì ta là một thiên tài."
Võ Mị Nương sửng sốt, liền lập tức cười khanh khách, ngoài miệng còn giải thích nói: "Xin lỗi, ta thật sự không muốn cười đâu."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...