Thật ra Hàn Nghệ đã sớm biết, chế độ xếp hàng nguyên thủy này không thể duy trì lâu dài, bởi vì nó không khoa học.
Từ lâu hắn đã nghĩ đến chế độ bán vé, nhưng vấn đề là trong giai đoạn Phượng Phi Lâu mới bắt đầu, Hàn Nghệ hi vọng có thể tạo ra hiệu quả oanh động, về bản chất chính là makerting.
bởi vì thời đại này không có truyền thông, chỉ có thể dựa vào dư luận, hiển nhiên, chế độ bán vé không thể thỏa mãn được điểm này.
Mặt khác, chính là văn hóa một văn tiền, nếu dùng chế độ bán vé, thì giá tiền chắc chắn không thể đồng nhất được.
Khu vực hàng trước chắc chắc phải mắc hơn một chút.
Chứ nếu không thì mọi người đều có vé, dựa vào cái gì mà ngươi ngồi hàng trước, ta ngồi hàng sau, vậy thì chắc chắn sẽ xảy ra tranh cãi.
Chế độ bán vé thay thế chế độ xếp hàng là điều hiển nhiên, chỉ phải xem khi nào thì thời cơ chín muồi.
Bây giờ thời cơ đã chín muồi, bởi vì chế độ xếp hàng đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc buôn bán của các cửa hàng hẻm bắc.
Trước khi các cửa hàng ở hẻm bắc chính thức khai trương, Hàn Nghệ nhất định phải áp dụng chế độ bán vé.
Chẳng qua chuyện này phải đợi sau khi hắn trở về từ Vạn Niên Cung mới có thể tính toán, dù sao thì bây giờ hắn cũng không có tâm trí để chơi những thứ này.
Thế nhưng, hôm nay đối với những người mê kịch mà nói, thật sự là buồn vui lẫn lộn.
Tiểu phẩm vừa rồi coi thật vui vẻ, cười đến méo cả miệng, nhưng 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》 hôm nay lại khiến mọi người không thể nào cười ra tiếng được.
Bởi vì Thôi gia trong kịch nói đã tìm được Hùng Phi và Thôi Tinh Tinh, một âm mưu sắp diễn ra.
Tim của đám khán giả mê kịch liền thắt lại.
Rốt cuộc lần này Hùng Phi còn có thể thành công trốn thoát hay không, trong lòng mỗi người đều đặt một dấu chấm hỏi.
Điều khiến người ta không thoải mái chính là, bây giờ Phượng Phi lâu áp dụng chế độ cách ngày diễn một lần, hơn nữa còn có ngày phụ nữ, tức là bọn họ phải đợi đến 3 ngày mới có thể được xem.
Cũng như mọi ngày, mọi người đều ôm theo oán hận với Hàn Nghệ mà rời khỏi Phượng Phi Lâu.
Ngày hôm sau, Hàn Nghệ thừa dịp nghỉ ngơi hiếm có này mà đi một chuyến đến xưởng quần áo.
Bây giờ các nhân công của xưởng quần áo đang cố gắng chế tác y phục mùa hè, đây đều là những thứ rất đơn giản.
Hàn Nghệ đã viết vô cùng chi tiết trên bản thiết kế rồi, nếu như vậy rồi mà còn không làm tốt được thì vụ làm ăn này thật sự không cần phải làm nữa.
Thế nhưng do thời đại này chuyện gì cũng phải nhờ vào sức người, tốc độ may cũng như thế, Hàn Nghệ cũng chỉ có thể làm từng bước một, những chuyện này không gấp được.
Sau khi tuần tra một vòng, Hàn Nghệ lại nói với Từ Cửu thúc rằng, trước khi mở bán, phàm là nữ nhân công ở đây thì đều tặng cho mỗi người một bộ.
Từ Cửu thúc nghe mà không hiểu, y phục đã đủ rẻ rồi, gần như chỉ bán vải thôi, ngươi còn tặng nữa à?
Hàn Nghệ lại giải thích với ông ta một phen rằng đây gọi là làm tuyên truyền.
Sau khi những phụ nữ này cầm y phục về, chắc chắn sẽ khuyến khích trượng phu của mình mặc vào, bởi vì là do bọn họ làm nha, việc này liên quan đến sự nghiệp của bọn họ nha, nhất định phải mặc nha! Một khi mặc vào, những nông phu kia sẽ lập tức cảm nhận được chỗ tiện lợi của y phục kiểu mới này, một đồn mười, mười đồn trăm, rất nhanh sẽ được lan truyền, đến lúc đó lại bán ra ngoài, vậy thì đỡ được nhiều việc rồi.
Từ Cửu giờ mới hiểu ra, liên tục khen hay, sau đó lại hỏi chuyện thỏ Khuê Mật.
Về phần thỏ Khuê Mật, Hàn Nghệ nhất định phải lợi dụng thật tốt, bởi vì đây là thương phẩm nhất định nóng, do vậy nói cho Từ Cửu biết chuyện này không gấp lắm, đợi sau khi hắn từ Vạn Niên Cung về rồi nói, nhưng nhất định không thể ngừng lại, nhất định cũng phải làm gấp.
Nói trắng ra là, bây giờ Hàn Nghệ có đánh rắm ra cũng không đủ nha, bởi vì sói nhiều thịt ít, sức sản xuất cũng chỉ như thế, chỉ có thể tích lũy nhờ thời gian và sức người, đây là chuyện Hàn Nghệ vô cùng ảo não.
Sau khi từ xưởng y phục về, Hàn Nghệ lại chạy vào phòng bếp, bởi vì ngày mai không chỉ là ngày nữ nhân, hơn nữa còn có đại hội giao lưu mỹ thực, hắn làm chủ nhà, chắc chắn phải thả tép bắt tôm, đương nhiên cũng phải lấy một số thứ đặc sắc ra chứ, dẫn theo Tiểu Béo đến nhà bếp xoay vòng cả buổi trưa.
Ngày thứ hai, sáng tinh mơ, Lưu Nga đã mang theo hạ nhân bắc đầu bận rộn ở ngõ bắc, chỉ thấy từng chiếc từng chiếc bàn dài được bày ngay ngắn chỉnh tề hai bên đường phố, một tấm vải viết "Đại hội giao lưu mỹ thực" được treo ở đầu ngõ.
Chưa qua giờ thìn, từng chiếc xe ngựa, từng chiếc kiệu đã lục tục đến ngõ bắc.
Bởi vì là đại hội giao lưu mỹ thực, nên nhất định phải có thời gian quy định, bằng không thì người tới sớm cứ tới sớm, người tới muộn cứ tới muộn, rất khó làm xong.
Từng tiểu nương tử xinh đẹp, từng thiếu phụ phong tình vạn chủng, từng quý phụ duyên dáng sang trọng lần lượt bước xuống xe ngựa, ai ai cũng vô cùng hưng phấn.
Vốn dĩ đại hội này nên cử hành từ sớm rồi, nhưng vì chuyện của Hàn Nghệ nên cứ kéo rồi lại kéo, bọn họ từng cho rằng chuyện này coi như bỏ, nào biết lại xuất hiện phong hồi lộ chuyển, do vậy đều vô cùng trân trọng cơ hội này.
Bên cạnh các nàng còn có hai nữ tỳ đi theo, hoặc là bưng mâm nhỏ, hoặc là ôm nồi đất, đủ loại dụng cụ.
Lưu Nga dẫn một đám tùy tùng nhanh chóng tiến lên đón, các nàng Hương Nhi, Uyển Nhi cũng chỉ dẫn những nữ tỳ kia bày mỹ thực của các nhà lên bàn, từng món từng món ăn tinh tế thật sự là mỹ ngọc lấp lánh, rực rỡ chói mắt.
Còn những nữ tử quý tộc này lại túm năm tụm ba lại, hỏi thăm đôi bên mang theo món ngon nào đến, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng kêu kinh ngạc.
Chỉ một thoáng, ngõ bắc ngập tràn hương thơm.
Cho dù là những ca kỹ ngõ trung ngửi được mùi thơm truyền đến từ ngõ bắc, đều không khỏi ngừng tay, đi đến trước cửa sổ gần ngõ bắc, ra sức hít hà, trong mắt ngập tràn vẻ hâm mộ.
Xã hội quý tộc vô cùng khao khát mỹ thực.
Mỹ thực hiện nay cực kỳ ít xuất phát từ tay dân chúng, cũng không có điều kiện để làm, dù sao thì những nguyên liệu quý hiếm này đều bị quý tộc lũng đoạn cả rồi, hơn phân nửa đều đến từ xã hội quý tộc.
Những món ngon này, dân chúng bình thường căn bản không ăn được, hơn nữa những quý tộc này đều mẹ nó quá khôn khéo, phần lớn đều giữ kỹ phương pháp nấu, do vậy giữa quý tộc với nhau cũng rất khó ăn được món ngon trong nhà đối phương.
Cho nên đừng thấy những người tham gia đều là quý tộc, nhưng các nàng cũng vô cùng mong chờ lần đại hội giao lưu mỹ thực này.
Bởi vì khí hậu bây giờ đã ấm áp, đa số mọi người đều mang theo những món như rau trộn, hoặc là các loại điểm tâm, chỉ có số ít mang theo món nóng, nhưng đều mang theo cả lò nhỏ tới theo.
Thật lâu sau, thời gian cũng không xê xích nhiều, mọi người đều đã đợi không được nữa rồi, chỉ thấy hai hạ nhân của Phượng Phi Lâu bưng một cái mâm lớn ra, trên đó còn đậy một cái chụp, còn có một nhóc mập đi theo, không phải Hùng Đệ thì là ai.
Ánh mắt của chúng nữ đều nhìn sang bên đó, một người hỏi Tiểu Béo: "Đó là cái gì?"
Hùng Đệ xoa tay, ha ha nói: "Các vị tỷ tỷ, Hàn đại ca của ta nói, đại hội giao lưu mỹ thực hôm nay do Phượng Phi Lâu của chúng ta làm chủ, đương nhiên phải do Phượng Phi Lâu chúng ta khai mạc trước.
Món ăn kia là do Hàn đại ca của ta đích thân nghiên cứu ra, do Tiểu Béo ta chính tay làm, Diêm thủy hà."
"Diêm thủy hà?"
Chúng nữ không khỏi sửng sốt.
Hùng Đệ mở cái chụp ra, chỉ thấy từng con từng con tôm nhỏ óng ánh trong suốt, trắng đỏ đan xen nhau, thân hình cuộn lại, tựa sát vào nhau, được xếp ngay ngắn chỉnh tề thành một vòng, ngoài ra bên cạnh còn có một dĩa nước tương, ha ha nói: "Đây chính là Diêm thủy hà, chấm vào nước tương rồi ăn, rất ngon."
Còn cần ngươi nói sao, nhìn thôi đã mê người nha!
"Hàn tiểu ca còn biết nấu ăn sao?"
Một tiểu nương tử kinh ngạc nói.
Hùng đệ lập tức nói: "Đương nhiên, Hàn đại ca nấu ăn rất ngon."
Tiểu nương tử lại hỏi: "Hàn tiểu ca sao lại không đến?"
Lưu Nga cũng không biết những nữ nhân này rốt cuộc đã ăn phải cái gì, cứ luôn nhớ đến Hàn Nghệ, cười nói: "Hàn tiểu ca còn chút việc phải xử lý, e rằng không có thời gian rảnh."
Chúng nữ nghe thấy mà không khỏi thất vọng.
Theo sự xuất hiện món Diêm thủy hà của Phượng Phi Lâu, đại hội giao lưu mỹ thực chính thức bắt đầu.
Các nhà lần lượt công bố món ăn bí mật mà mình mang đến, tuyệt đối không trùng lặp, bởi vì đây đều là món ăn bí mật của nhà họ.
Có điểm tâm bảy màu, có "Cơm thanh phong" dùng gạo nếp, bột long tình, bơ trộn chung với nhau, có "Thấu hoa từ" trong suốt óng ánh, trong đó thu hút ánh mắt nhất vẫn là "Khảo đà phong" mỏng như trang giấy của Độc Cô gia, hương thơm ngào ngạy, thật sự là muốn cắn một miếng.
Hùng Đệ nhìn thấy mà nước miếng chảy ào ạt ra, toàn trường chỉ có một mình y là nam.
Việc này đương nhiên là do Hàn Nghệ cố ý sắp xếp như thế.
Hắn biết Hùng Đệ thích ăn, thế là mượn món Diêm thủy hà để Hùng Đệ hòa lẫn vào trong này, bởi vì nhóc mập Hùng Đệ đáng yêu vô cùng, hơn nữa nói chuyện cũng khờ khạo không giả dối, miệng lại ngọt, tuổi cũng nhỏ, cho nên y tham dự vào trong đó, không có bất cứ nữ nhân nào cảm thấy không thích, ngược lại còn được hoan nghênh.
Hôm nay thật sự là ngày hội của nữ nhân ăn hàng, một khi bắt đầu thì căn bản không ngừng lại được, ai cũng lần lượt tìm kiếm món ngon mà mình ngưỡng mộ, thật vui vẻ.
"Hàn đại ca, huynh đang làm gì vậy?"
Hai tay Tiểu Dã chống cằm, vẻ mặt hoang mang nhìn Hàn Nghệ.
Chỉ thấy Hàn Nghệ ngồi trước bàn, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, tay trái cầm thước gỗ, tay phải cầm một cây kéo đặc chế, còn trước mặt lại là một tờ giấy vàng cứng.
Tờ giấy này cho Hàn Nghệ chùi đít, Hàn Nghệ còn chê nó cứng nữa, nhưng nghề giấy bây giờ không phải phát đạt lắm, giấy vàng cứng này là tờ giấy tốt nhất hiện nay, đương nhiên, chắc chắn là triều đình lũng đoạn, đắt muốn chết.
Tuy hắn cũng có nghiên cứu về chuyện ăn uống, nhưng cũng không giống như Tiểu Béo, có ăn chính là nương.
Ăn từng ăn rất nhiều món ngon, đi khắp các nơi trên thế giới, có gì mà chưa từng thấy, cũng không thèm thường gì.
Hắn tổ chức đại hội giao lưu mỹ thực này, chỉ là để tăng thêm sức sống cho ngày nữ nhân, chứ không phải để thỏa mãn con trùng tham ăn trong bụng mình, hắn đã giao toàn quyền cho Lưu Nga rồi.
Vốn dĩ Hắn còn muốn kêu Tiểu Dã đi ăn chung với Hùng Đệ, nhưng Tiểu Dã cũng không có hứng thú gì với những thứ này, quan trọng là cậu ta cũng không quen giao tiếp với người lạ, thế là ngồi trong phòng chung với Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ cắt một cách vô cùng cẩn thận, nói: "Ta đang làm một loại bài mới.
Ta nghe nói đi Vạn Niên Cung cũng đi mất vài ngày, vậy thì buồn chán biết bao nha, có loại bài này rồi, chúng ta sẽ không buồn chán nữa."
Cái hắn nói đương nhiên là bài tú lơ khơ.
Là một tên lừa gạt, thế giới không có bài khiến hắn cảm thấy vô cùng xa lạ, tuy rằng hắn cũng không dựa vào bài kiếm ăn, nhưng hoạt động tiêu khiển không rời được trò chơi này.
Dù sao cũng là tay của kẻ lừa gạt, linh hoạt vô cùng, rất nhanh đã cắt tấm giấy vàng lớn thành từng mảnh giấy hình chữ nhật nhỏ.
Tiểu Dã nói: "Cứ vậy là được sao?"
Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Vẫn chưa được, ta còn phải vẻ hình lên trên mới đại công cáo thành."
Đúng lúc này, chỉ nghe thấy bên ngoài có người nói: "Hai vị tôn khách xin chờ một lát, tiểu nhân đi coi Hàn tiểu ca có ở trong phòng không."
"Ai tới vậy?"
Hàn Nghệ tò mò nói.
Lại nghe được tiếng gõ cửa: "Hàn tiểu ca, huynh có trong phòng không?"
Hàn Nghệ nói: "Có."
"À, Dương bát nương và Mẫu Đơn nương tử đến rồi."
Hàn Nghệ à một tiếng, nói: "Lát nữa ta sẽ ra."
Đầu tiên hắn thu dọn xong mảnh giấy, sau đó liền ra ngoài với Tiểu Dã.
Chỉ thấy bên ngoài có một đại mỹ nhân và một tiểu mỹ nhân đứng đó.
Đại mỹ nhân lạnh lùng cao quý, đặc biệt là thân hình cao kia, đủ khiến vô số nam nhân nhìn mà chùn bước, còn tiểu mỹ nhân lại ngây thơ khờ khạo, thuần mỹ thiện lương.
Chính là Nguyên Mẫu Đơn và Dương Phi Tuyết.
Nếu là xử nam thì nhất định là thích Dương Phi Tuyết, bởi vì xử nam đều hướng về tình yêu thuần mỹ, còn tay chơi lão luyện chắc chắn sẽ hướng về Nguyên Mẫu Đơn, bởi vì khó lòng chinh phục mà.
Nhưng đối với Hàn Nghệ mà nói, hoàn toàn không có vấn đề lựa chọn.
Hắn có một trái tim lãng tử hộp đêm, nhưng lại có thân thể vừa mới phá thân, lớn nhỏ đều ăn, cười nói: "Dương cô nương, ta đoán đúng hôm nay cô sẽ đến tìm ta mà."
Dương Phi Tuyết kinh ngạc nói: "Ngươi ngươi làm sao biết?"
Hàn Nghệ nói: "Ta đã xảy ra chuyện lớn như vậy, cô làm bạn bè, chắc chắn sẽ đến thăm ta thôi."
Dương Phi Tuyết nghe xong, lập tức áy náy trong lòng, nói: "Xin lỗi, thật ra ta đã muốn đến thăm ngươi từ sớm, nhưng nhị bá ta không cho ta xuất môn, không giúp được ngươi."
Hàn Nghệ cười ha ha nói: "Ta nói đùa thôi, nhị bá cô không cho cô đến là đúng, ngược lại cô còn giúp ta một đại ân nữa, ta còn phải nói một tiếng đa tạ cô nữa.
Ta nghĩ chắc là do lời cầu nguyện của cô cảm động được ông trời, ông trời mới cho ta cơ hội một lần, để ta ở lại Trường An."
Dương Phi Tuyết cả kinh, nói: "Sao ngươi biết?"
Hàn Nghệ cười nói: "Thiếu công tử nói cho biết.
Lần sau nếu ta xảy ra chuyện gì, cô cứ ở nhà giúp ta cầu nguyện, biết chưa?"
Dương Phi Tuyết sửng sốt, sau đó liếc trắng Hàn Nghệ, phì nói: "Cái gì mà cầu nguyện, rõ ràng là ngươi sợ ta liên lụy ngươi.
Tiểu Mông này, thật là nhiều chuyện.
Tuy rằng nàng đơn thuần, nhưng không ngốc, ngược lại rất khôn khéo, thường vạch trần lời nói dối của Hàn Nghệ."
Toát mồ hôi! Bị nhìn thấu rồi, Hàn Nghệ mặt không đổi sắc nói: "Làm gì có chứ, bằng không cô làm sao giải thích chuyện này đây.
Nếu không phải thánh dụ của Thánh thượng, sợ rằng ta đã về Dương Châu rồi.
Lần này hoàn toàn là ông trời giúp đỡ nha, mà ai lại nói chuyện này cho ông trời biết? Ta nghĩ ngoài trừ cô ra thì không còn ai khác, cho nên ta vẫn luôn muốn cám ơn cô."
Dương Phi Tuyết chớp mắt, cảm thấy thật sự có lý.
Hàn Nghệ thấy lừa được rồi, vội vàng chuyển đề tài, lại nói với Nguyên Mẫu Đơn lạnh lùng: "Mẫu Đơn nương tử, chuyện này cô thật không phúc hậu mà, lúc trước ta phải đi, cô lập tức chạy đến ném đá xuống giếng, muốn mua Phượng Phi Lâu của ta.
Bây giờ ta về rồi, cô cũng không đến thăm ta, cô làm thế là qua cầu rút ván nha, thật sự là khiến ta lạnh cả lòng mà."
Nguyên Mẫu Đơn thản nhiên nói: "Ta với ngươi ngay cả giao tình hời hợt còn chưa tới, tại sao phải đến thăm ngươi? Huống hồ ngay cả cầu còn không có, làm sao ta rút ván?"
Kiêu ngạo như vậy! Hàn Nghệ tò mò nói: "Vậy sao hôm nay cô lại đến đây?"
Dương Phi Tuyết vội vàng nói: "Là ta gọi Mẫu Đơn tỷ theo ta đến." Nói rồi, nàng đột nhân nhấc một cái giỏ nhỏ trong tay trái lên, cười nói: "Ngươi coi, đây là món ngon mà Mẫu Đơn tỷ tặng cho ngươi đó."
Nguyên Mẫu Đơn lập tức nói: "Lần này rõ ràng là muội muốn cho hắn ăn mà."
Hàn Nghệ đương nhiên biết Nguyên Mẫu Đơn cũng không có hảo tâm như vậy, nhưng hắn làm ra vẻ không nghe thấy, nhận lấy cái giỏ, cười nói với Nguyên Mẫu Đơn: "Coi như cô còn chút lương tâm."
Giọng điệu thật mờ ám nha!
"Ta đã nói rồi."
Nguyên Mẫu Đơn vừa mới mở miệng, Dương Phi Tuyết liền khoác tay lên cánh tay nàng, cười hì hì nói: "Mẫu Đơn tỷ, hắn cố ý chọc giận tỷ đó, tỷ càng giận thì hắn càng vui, tỷ đừng so đo với hắn."
Hàn Nghệ cười ha ha, vươn tay nói: "Hai vị mời ngồi, mời ngồi."
Bốn người ngồi xuống, Hàn Nghệ đặt giỏ lên bàn đá, có chút mong chờ nói:" Để coi Mẫu Đơn nương tử tặng gì cho ta."
Trên đời này còn ai mặt dày hơn không.
Nguyên Mẫu Đơn biết rõ tiểu tử này cố ý, nhưng kiềm nén cơn giận trong lòng, nói: "Độc dược!"
Hàn Nghệ hắc một tiếng: "Thật sự là sinh ta ra là cha mẹ, hiểu ta là Mẫu Đơn.
Cái gì ta cũng đều ăn rồi, nhưng lại chưa từng ăn độc dược, vậy ta phải nếm thử mới được."
Vừa mở nắp ra, chỉ thấy trong đó là từng quả anh đào đỏ rực, hơi trong suốt, nhìn vô cùng tươi ngon, bên cạnh còn có hai cái bình nhỏ, nhưng không biết trong hai bình đó chưa cái gì.
Dương Phi Tuyết nói: "Đây là Lạc anh đào mật chế của Nguyên gia, trong này còn có nước mía và lạc, hơn nữa còn được ướp lạnh, rưới chúng lên anh đào rồi ăn rất ngon."
Cách ăn này lại có chút giống như salad, nhìn anh đào đỏ tươi thắm, con trùng tham ăn của Hàn Nghệ đã bị hấp dẫn, cười nói: - Vậy ta phải nếm thử coi.
Nói xong hắn liền cầm một cái bình lên, chỉ thấy còn có chút nước đá, rõ ràng từng được ướp lạnh, đối với Nguyên gia mà nói, hầm băng quả thật không đáng nhắc đến, đổ lên trên anh đào, chỉ thấy một chất lỏng màu hổ phách từ từ chảy ra từ trong bình, vô cùng sệt, nhưng cũng vô cùng đẹp, mùi mía thanh u mang theo cảm giác mát mẻ nhè nhẹ, lặng lẽ chui vào trong mũi Hàn Nghệ.
Hóa ra kỹ thuật làm đường hiện nay vẫn có, quý tộc dùng nước cốt mía nêm nếm, lại lấy nước mía phơi nắng, cô đọng lại thành mật ngọt sền sệt, bảo quản trong những vật dụng như vại, bình, sau đó đặt trong hầm băng ướp lạnh.
Mà Nguyên gia lại có vườn mía lớn nhất hiện nay, chỉ riêng thu hoạch mía một năm đã vô cùng khả quan rồi.
Chỉ e đây là nước mía tốt nhất trên đời.
Sau khi rưới nước mía xong, Hàn Nghệ lại nhấc bình khác lên, ngửi thấy vị chua trong đó, giống như sữa chua đời sau.
Thật ra là chế phẩm của sữa, cũng từng được ướp lạnh qua, tưới lên anh đào đỏ tươi, anh đào đỏ tươi được nước mía và sữa chua bao phủ, như ẩn như hiện, càng thêm mê người.
Bởi vì Hàn Nghệ cũng chưa từng ăn anh đào chế theo kiểu này, có chút không chờ được nữa, kêu Tiểu Dã nói: "Tiểu Dã, nếm thử xem."
Tiểu Dã gật đầu.
Hai người cầm lấy một quả anh đào cho vào miệng, khẽ cắn một cái, nước văng khắp nơi, vị béo nồng của sữa chua phối với chất lỏng tươi ngọt của anh đào mới chín, lại thêm nước mía lạnh màu hổ phách, vị ngon khắp miệng, thật sự là không nói nên lời, không nói hết được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...