Hóa ra buổi chiều hôm đó, khi Hàn Nghệ đến cầu kiến Trưởng Tôn Vô Kỵ, tuy quản gia trông cửa kia nói Trưởng Tôn Vô Kỵ công vụ bề bộn, không tiện gặp khách, nhưng kỳ thật sau cửa còn có một người đang đứng, người này nói với Hàn Nghệ, bảo hắn buổi tối đến chỗ này.
"Tiểu tử Hàn Nghệ tham kiến Quốc Cữu Công."
Hàn Nghệ khom người vái chào Trưởng Tôn Vô Kỵ.
"Không cần đa lễ."
Trưởng Tôn Vô Kỵ hơi mỉm cười, chỉ tay sang phía đối diện, nói: "Ngồi đi."
"Đa tạ."
Hàn Nghệ đi đến trước ván, đang chuẩn bị lên, bỗng phát hiện phía dưới chân mình toàn là nước bùn đất dơ bẩn, không khỏi có chút ngượng ngùng, cũng không biết có nên lên ngồi hay không.
Bởi vì ngồi trên ván thì nhất định phải cho cả hai chân lên.
Trưởng Tôn Vô Kỵ thấy Hàn Nghệ đứng ngẩn ngơ trước ván, hơi tò mò, ánh mắt thoáng nhìn, liền bừng tỉnh đại ngộ, cười ha hả nói: "Không sao, không sao, trước đó lão phu cũng đến đây như vậy, cứ ngồi đi, ngồi đi."
Lúc này Hàn Nghệ mới ngồi xuống, xếp bằng hai chân, lấy vạt áo trước che hai chân lại.
"Uống trà đi."
Trưởng Tôn Vô Kỵ tự tay rót một chén trà cho Hàn Nghệ, cầm chén trà đặt trước mặt Hàn Nghệ.
"Cảm ơn ngài."
Hàn Nghệ nâng chén trà lên nhấp một ngụm, rồi đặt xuống.
Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không nói lời nào, yên lặng thưởng thức trà, ông ta không nói, Hàn Nghệ cũng không tiện mở miệng, nhưng hắn cũng không cảm thấy trà này ngon gì cả, cứ ngồi yên lặng.
Qua một lát, Trưởng Tôn Vô Kỵ mỉm cười, nói: "Hàn Nghệ, ngươi cảm thấy làm người quan trọng nhất là cái gì?"
Hàn Nghệ hơi trầm ngâm, nói: "Giữ chữ tín."
Trưởng Tôn Vô Kỵ sửng sốt, cười ha hả nói: "Ngươi đây là châm biếm lão phu à, nhưng mà lão phu nhớ là, lão phu chưa từng hứa với người cái gì nha."
Hàn Nghệ vội vàng nói: "Quốc Cữu Công hiểu lầm rồi, tiểu tử thật sự cho rằng như vậy, điều này không liên quan gì đến Quốc Cữu Công đâu.
Tuy tiểu tử không có đọc sách gì, cũng không nhận thức hết các đạo lý lớn.
Nhưng chỉ duy nhất một câu là vô cùng tán đồng, đó chính là, 'Xa vô viên bất thành, nhân vô tín bất lập' (Xe không bánh không chạy được, người không chữ tín không làm được gì).
Người không có chữ tín thì sẽ rất khó được người khác trợ giúp.
Do đó sẽ tự khiến mình tứ cố vô thân, thất bại sẽ là điều khó tránh khỏi.
Vì vậy tiểu tử cho rằng giữ chữ tín mới là điều quan trọng nhất."
Lời này cũng không phải là giả, hắn tuy là kẻ lừa đảo, nhưng nhiệm vụ là nhiệm vụ, lời hứa là lời hứa, hắn vẫn luôn giữ lời hứa với bằng hữu.
"Ngươi nói rất có lý." Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe vậy thoáng gật đầu.
Sau một lúc lâu, ông ta khẽ cười nói: "Nhớ lại lúc đầu khi lão phu nghe nói vở kịch của ngươi, thì có chút xúc động và phẫn nộ.
Ngươi là một bách tính, lại dám tính kế trên đầu lão phu, lúc đó lão phu thật sự rất muốn bỏ mặc ngươi, muốn xem ngươi giải quyết hậu quả ra sao."
Trưởng Tôn Vô Kỵ là ai chứ, sao có thể không nhìn ra ý đồ nhỏ của Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: "Tiểu tử đã mạo phạm Quốc Cữu Công, tội đáng chết vạn lần."
"Mấy câu nhảm này thì không cần nói đâu."
Trưởng Tôn Vô Kỵ khoát tay, tiếp tục nói: "Nhưng cuối cùng lão phu vẫn tới, chủ yếu cũng không phải vì vở kịch của ngươi, mà là vì ngươi.
Lúc đó lão phu hết sức hiếu kỳ, rốt cuộc ngươi là người thế nào mà dám lấy hạt dẻ trong lò lửa.
Chỉ dựa vào phần can đảm này, cũng đã đáng để lão phu đi một lần.
Có điều tiểu tử ngươi đúng là không để lão phu thất vọng.
Còn nhớ hôm đó, ngươi còn thay lão phu xả giận.
Đám sĩ tộc đó tự cho mình là thanh cao, không coi ai ra gì, bây giờ lại bị một kẻ mở thanh lâu mắng cho á khẩu không nói được gì.
Nói thật, trong lòng lão phu thật sự rất sảng khoái đấy.
Nhưng lão phu hoàn toàn không ngờ tới, đó vẫn chỉ là sự khởi đầu.
Sau đó ngươi lại sáng tạo ra cày Hùng Phi, máy dệt vải Tinh Tinh, thậm chí là 'Ngày phụ nữ', đủ để thấy ngươi là một nhân tài.
Sự can đảm mưu lược này đều vượt qua đám trẻ đồng lứa, à, còn cả dã tâm nữa.
Nhưng ngươi có biết vì sao từ đầu đến cuối lão phu vẫn keo kiệt với ngươi vài câu tán thưởng đó?"
Hàn Nghệ lắc đầu.
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: "Đầu tiên, chính như ngươi nói hôm đó, ngươi quá nhỏ tuổi, tuổi trẻ mang ý nghĩa dễ xúc động.
Nhưng lá gan thì lại quá lớn, lão phu cũng có chút lo lắng nha.
Kế tiếp, dã tâm của ngươi quá lớn, xuất thân lại quá mức ti tiện, dùng haykhông dùng, đều khiến người ta đau đầu.
Nhưng ngươi lại có năng lực, nếu như đi quá nhanh, khó tránh khỏi sẽ bị chèn ép.
Điều này đối với ngươi mà nói cũng không phải là chuyện tốt.
Cuối cùng, lão phu cho rằng ngươi ở Phượng Phi Lâu sẽ tốt hơn so với việc làm quan.
Suy trước tính sau, lão phu vẫn quyết định đợi thêm xem sao.
Bất quá chuyện này cũng khiến lão phu phải có cái nhìn khác đối với ngươi.
Nếu là đám trẻ đồng lứa gặp phải chuyện này, nhất định sẽ vô cùng sợ hãi hoặc là xung động, nhưng ngươi đều không có.
Lúc nãy ngươi ngồi ở đây, vẫn không hề biểu lộ ra bất kỳ sự nôn nóng nào, có thể thấy ngươi trưởng thành hơn nhiều so với tuổi tác của ngươi.
Hơn nữa, ngươi còn biết tìm đến lão phu, có thể thấy ngươi không có tự đại mù quáng, nắm bắt rất tốt thế cục, nhưng xuất thân của ngươi trước sau đều không thể thay đổi, muốn vào triều làm quan, khó đấy."
Hàn Nghệ cũng chỉ nghe vậy mà thôi, có quỷ mới biết trong lòng ông nghĩ thế nào, khẽ nhíu mày nói: "Lẽ nào xuất thân quyết định hết thảy sao?"
"Có thể nói như vậy."
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: "Thật ra nếu ngươi là một nông phu, vậy ngược lại cũng đỡ.
Nhưng ngươi là một thương nhân, mà còn là người mở thanh lâu, ở triều ta, thương nhân làm quan, hơn nữa còn có thể ngồi ở chức vị cao, chỉ có một người thôi."
Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: "Ai?"
"Người này tên là Võ Sĩ Hoạch."
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói.
Họ Võ? À, ta nhớ ra rồi, hình như Võ Sĩ Hoạch này chính là cha của Võ Tắc Thiên.
Hàn Nghệ làm ra vẻ không biết, hỏi: "Không biết Võ Sĩ Hoạch này là ai?"
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: "Võ Sĩ Hoạch này là nhân sĩ Tịnh Châu, không phải quý tộc, cũng không phải sĩ tộc, thật ra ban đầu còn không được tính là hàn môn nữa, trước đây còn từng bán đậu hũ, sau này lại dựa vào buôn bán củi mà phát tài, trở thành một phú thương địa phương.
Người này tuy là thương nhân, nhưng đọc sách biết chữ, hơn nữa lòng có hoài bão, không muốn câu nệ hiện trạng, trong thời kỳ cuối Tùy, dứt khoát bỏ việc buôn bán tòng quân, làm một tên tiểu đội chính trong quân, nhưng sau đó lại gặp được Cao Tổ thánh thượng, ông ta không chỉ nhiệt tình khoản đãi, mà còn xuất tiền tương trợ, từ đó cùng Thái Tổ kết thành hảo hữu, từ đó về sau thì dần dần đi lên, nhưng cũng chỉ có như vậy thôi."
Hàn Nghệ hoang mang nói: "Không biết Quốc cữu công nói lời này là có ý gì?"
Điều hắn không hiểu là, rốt cuộc Trưởng Tôn Vô Kỵ bảo hắn phục chế quá trình làm quan của Võ Sĩ Hoạch, hay là có ý lôi Võ Mị Nương ra, hắn không dám phán đoán bừa.
Trưởng Tôn Vô Kỵ cười nói: "Ngươi không biết là ngươi và Võ Sĩ Hoạch rất giống sao?"
Hàn Nghệ cau mày nói: "Nghe Quốc cữu công nói, Võ Sĩ Hoạch này là sống trong thời đại loạn, cơ hội rất nhiều, còn hiện giờ là thái bình thịnh thế, ta không thể đi theo con đường của ông ta."
Trưởng Tôn Vô Kỵ lắc đầu nói: "Cũng không phải ta bảo ngươi đi con đường của ông ta, bởi vì con đường này thật sự là quá khó đi.
Võ Sĩ Hoạch tuy từng làm quan tam phẩm, còn là hảo hữu Thái Tổ tín nhiệm nhất, nhưng bởi ông ta xuất thân ti tiện, cho nên sau khi làm đại quan, sống lại càng như đi trên băng mỏng.
Phong thưởng của Thái Tổ, ông ta không dám nhận, thê nhi bệnh chết, ông ta không dám về, luôn cẩn thận và tôn kính làm hết phận sự, nhưng vẫn chịu sự khinh bỉ của đồng liêu, đến cuối cùng tích lũy thành tật, chưa đến tuổi sáu mươi đã bệnh mà chết rồi.
Bởi vậy có thể thấy, thương nhân làm quan, quan nhỏ thì còn có thể, nếu ngồi vào chức quan cao, còn không bằng không làm."
Hàn Nghệ nghe vậy trầm mặc không nói.
Việc này hắn cũng không rõ lắm, nhưng ngẫm lại, cũng không khó lý giải, đại thần trong triều gần như đều là quý tộc, ngươi một thương nhân kẹp ở bên trong, cuộc đời này có thể sống tốt không? Đến hàn môn mà quý tộc còn xem thường, vậy thì sẽ xem trọng một thương nhân như ngươi không.
Có thể tưởng tượng ngày tháng Võ Sĩ Hoạch làm quan trong triều là gian khổ cỡ nào, hơn nữa hắn cũng không thể phạm sai lầm, bởi vì hắn không nắm chắc, một khi phạm sai lầm, những quý tộc kia nhất định sẽ vạch tội hắn.
Trưởng Tôn Vô Kỵ cười nói: "Nhưng ngươi cũng có thể học tập ông ta.
Nhìn từ việc Võ Sĩ Hoạch làm quan, cần có ba thứ.
Thứ nhất, năng lực.
Thứ hai, can đảm.
Thứ ba, chính là cơ hội.
Hai thứ trước thì ngươi đều có, nhưng chỉ thiếu cơ hội.
Thật ra lão phu cũng hy vọng có thể đề bạt ngươi, nhưng quan vị quá nhỏ, ngươi cũng chê, lão phu cũng cảm thấy không thỏa, khó mà phát triển được tài hoa của ngươi, nhưng quan vị quá lớn, lão phu cũng không cho được, cho nên lão phu cũng vẫn đang xem vận mệnh của ngươi, nếu ý trời như vậy, tất sẽ cho ngươi một cơ hội.
Bây giờ thì cơ hội này xuất hiện rồi."
Hàn Nghệ ngẩn người, cười khổ nói: "Bây giờ tiểu tử đã sắp đi đến bờ vực rồi, nếu có thể giữ được mạng đã là mong mỏi lớn nhất của tiểu tử rồi, cơ hội này thật không biết từ đâu mà ra."
Trưởng Tôn Vô Kỵ cười ha hả, nói: "Cơ hội thường sinh ra bên bờ vực."
Hàn Nghệ hoang mang nói: "Mong Quốc cữu công chỉ giáo."
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: "Có phải trong lòng người vô cùng hoang mang không, trong này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Hàn Nghệ gật đầu, quả thật hắn không hiểu gì cả, nhưng từ lời nói của Trưởng Tôn Vô Kỵ, hắn lại lờ mờ cảm thấy có liên quan đến Võ Mị Nương này, nhưng vấn đề là, hắn và Võ Mị Nương hoàn toàn không có quan hệ, sao có thể liên hệ lại được.
Trưởng Tôn Vô Kỵ thở dài nói: "Việc này không trách ngươi.
Ngươi không làm sai chuyện gì, mà là Thôi Tập Nhận quá giảo hoạt.
Tiểu tử đó không đi làm quan, đúng là đáng tiếc a, nó đây chính là đang dùng chiêu gậy ông đập lưng ông."
Hàn Nghệ nghe vậy lại càng hoang mang hơn.
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: "Lúc trước ngươi lợi dụng vở kịch châm biếm tập tục mua bán hôn nhân của sĩ tộc Sơn Đông, kỳ thật có lẽ ngươi cũng không biết, ngươi ra vở kịch này có ảnh hưởng vô cùng lớn đối với sĩ tộc Sơn Đông, cho nên hai, ba tháng gần đây nhất, sĩ tộc Sơn Đông đều không dám mua bán hôn nhân, theo như lão phu biết, có một số tiểu sĩ tộc Sơn Đông thậm chí còn trì hoãn hôn sự vốn dĩ đã định xong.
Nhưng vở kịch này của ngươi thật ra còn bao hàm một vấn đề, đó chính là tranh chấp giữa hàn môn và quý tộc, ngươi rất thông minh, biết lão phu hiện giờ là Thái úy, lại là Quốc cữu công, chỉ cần không cố ý để lộ ra tranh chấp giữa hàn môn và quý tộc, đặt trọng điểm lên vấn đề hôn nhân, như vậy thì sẽ không có ảnh hưởng gì đối với lão phu, nhưng trước sau thì vấn đề này cũng không thể bỏ qua, mà Thôi Tập Nhận thì lại nắm được nguyên nhân mấu chốt này."
Hàn Nghệ nói: "Ý của Quốc cữu công, chớ không phải là hiện nay đã thành khó khăn cho Quốc cữu công?"
"Thông minh."
Trưởng Tôn Vô Kỵ gật gật đầu, ánh mắt liếc xéo qua phía Hàn Nghệ, dường như có chút do dự.
Xem ra chuyện này không nhỏ a, Hàn Nghệ bắt đầu có chút căng thẳng nho nhỏ.
Qua một lát, Trưởng Tôn Vô Kỵ đột nhiên nói: "Chắc là ngươi đã nghe nói chuyện mấy ngày trước An Định Tư công chúa chết yểu chứ."
Quả nhiên vẫn là có liên quan đến Võ Mị Nương, nhưng chuyện này có quan hệ gì với ta.
Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: "Cũng có nghe qua."
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: "Chuyện công chúa chết yểu đã dẫn đến một vấn đề vô cùng nghiêm trọng."
Hàn Nghệ nói: "Vấn đề gì?"
Trưởng Tôn Vô Kỵ thoáng chần chừ, nói: "Đó chính là, thân mẫu của An Định Tư công chúa là Võ Chiêu nghi, mưu đồ mượn việc này soán vị ngôi Hậu."
Hàn Nghệ nghe vậy đại kinh thất sắc.
Không phải hắn kinh sợ vì chuyện này, dù sao hắn cũng đã biết, mà hắn cảm thấy kinh ngạc vì Trưởng Tôn Vô Kỵ lại nói với hắn chuyện này, mồ hôi trên trán rịn ra, chuyện này lớn rồi đây.
Trưởng Tôn Vô Kỵ liếc nhìn Hàn Nghệ, cười ha hả nói: "Ngươi sợ à?"
Hàn Nghệ không muốn giấu diếm, cũng không giấu diếm được, nếu ngươi không sợ, hoặc ngươi chính là kẻ ngốc, hoặc là ngươi mưu đồ gây rối, ngượng nghịu gật đầu, nói: "Nhưng tiểu tử vô cùng hiếu kỳ, sao chuyện này lại liên quan đến tiểu tử?"
Trưởng Tôn Vô Kỵ mỉm cười, nói: "Đây chính là cơ hội, chuyện rõ ràng không liên quan đến ngươi, lại cố tình kéo ngươi vào, đến ngay cả lão phu cũng không thể không tin, đây là ý trời."
Lúc nói chuyện, ông ta chỉ liếc nhìn Hàn Nghệ, nói: "Võ Chiêu nghi muốn thay thế Vương hoàng hậu, có một quẻ khảm mà cô ta không thể không đối diện, đó chính là, cô ta xuất thân hàn môn."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...