Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều


Ra hậu viện, Hàn Nghệ lập tức hỏi: "Tứ Nương dựa vào cái gì nói Tiểu Thiến trộm túi thơm của nàng ấy."
Hương Nhi nói: "Trước đó Tiểu Thiến không cẩn thận va vào nàng ấy một cái.

Sau đó, nàng ấy nói không thấy cái túi thơm đâu cả, liền bảo là Tiểu Thiến trộm.

Nhưng Tiểu Thiến nói không có lấy trộm.

Lưu tỷ vì muốn chứng mình sự trong sạch đã cho người lục soát Tiểu Thiến.

Nhưng kết quả là lại tìm thấy trên Tiểu Thiến có một túi thơm."
Chẳng lẽ Tiểu Thiến là đồng nghiệp?
Hàn Nghệ có chút ngạc nhiên, trong óc không khỏi hiện ra bóng dáng nhu mì của Tiểu Thiến, thấy thế nào cũng không giống một tên trộm.

Nhưng nàng cũng đã bị bắt quả tang, sẽ rất khó để giải thích.

Thật là phiền toái.

Ra đến bên ngoài, chỉ thấy cách đó không xa có một đám nữ nhân đang túm tụm.

Nữ nhân, đúng là chỉ thích xem náo nhiệt.

Hàn Nghệ thấy các nàng xúm lại một chỗ, mắt đảo liên, nghĩ ra một kế, liền thì thầm với Hương Nhi.

Hương Nhi đầu tiên là ngẩn người, ngay sau đó gật đầu nói: "Vâng, ta biết rồi."
Giữa đám người ấy là một tiểu thư xinh đẹp dang chỉ vào mặt một thiếu nữ chỉ mười lăm mười sáu tuổi: "Ngươi thật sự là kẻ rất vô lễ.

Người đụng phía trước ta, ta không tính toán với ngươi.

Không nghĩ là ngươi lại dám trộm của ta túi thơm.

Thật là nực cười."
Cô gái kia khóc sướt mướt nói: "Thưa nương tử, ta không trộm túi thơm của cô, ta thật không lấy trộm đâu."
"Hừ.

Tang vật hiện đã lấy được, ngươi còn muốn nói dối sao.

Lưu tỷ, người này là người của cô.

Cô nói xem cô định thế nào?"
"Đây là lỗi của ta.

Xin lỗi.

Ta sẽ nhất định trừng phạt nghiêm khắc cô ả này."
"Cứ như thế là muốn ta bỏ qua ư?"
"Sao? Thế thế Tứ nương, cô muốn thế nào?"
Đang lúc lúc này, chợt nghe bên ngoài có nữ nhân hô: "Mọi người tránh ra.

Mọi người tránh ra." Hàn Tiểu ca tới.

Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy một nha hoàn đứng bên ngoài đám người.

Đột nhiên, trong đám người phát ra tiếng ồn ào.

Hàn Nghệ chen chúc trong đám người, ngoài miệng không ngừng nói: "Xin lỗi.

Xin lỗi!"
Chuyện này thật không ổn.


Giữa một đám nữ nhân đang đứng lại có một nam nhân chui vào bên trong.

Nhưng mọi người thấy vẻ mặt lo lắng của Hàn Nghệ cũng hiểu được.

Tứ Nương nhìn thấy Hàn Nghệ, nói: "Hàn tiểu ca, ngươi tới thật đúng lúc, hạ nhân của ngươi trộm túi thơm của ta."
Tiểu Thiến thấy Hàn Nghệ đến đây như gặp cứu tinh.

Khóc ròng nói: "Tiểu Nghệ ca, ta không lấy trộm, ta thật sự không có lấy trộm.

Ngươi phải tin ta."
Hàn Nghệ khoát tay, bảo tiểu Thiến không cần lên tiếng, sau đó quay sang Tứ Nương: "Vu Nương tử, việc này bất kể thế nào mà nói, sai là ở bọn ta.

Ta xin lỗi cô trước.

Trong lòng Hàn Nghệ này cảm thấy rất có lỗi.

Rất xin lỗi."
Tứ Nương thấy Hàn Nghệ vừa đến đã xin lỗi nàng ngay nên tức giận trong lòng giảm xuống, giọng điệu cũng hòa nhã một chút: - Việc này ta đương nhiên tin tưởng Hàn tiểu ca không có liên quan.

Chỉ có điều, người này quá ghê tởm.

Hàn Nghệ nói: "Chuyện vừa qua ta đã nghe nói.

Nhưng Phượng Phi Lâu chúng ta áp dụng chế độ thuê người làm, ta không có quyền trách phạt các nàng ấy.

Cho nên tính giao cho quan phủ đi xử lý, không biết cho Tứ Nương ý như thế nào?"
Tứ Nương nói: "Theo lý là như thế."
Tiểu Thiến vừa nghe, một cái, ngã quỵ xuống đất mà khóc: "Tiểu Nghệ ca.

Oan uổng cho ta lắm.

Ngươi đừng giao ta cho quan phủ.

Ta van ngươi."
Hàn Nghệ nói: "Nếu cô trong sạch, quan phủ đương nhiên sẽ không xử oan cô.

Chỉ có như vậy, mới chứng minh được sự trong sạch của cô."
Nói xong hắn liếc Lưu Nga một cái.

Lưu Nga xem ra có chút không rõ, nếu đưa đi quan phủ, thì sự việc này thành lớn chuyện.

vì thế, thanh danh của Phượng Phi Lâu nhất định sẽ chịu ảnh hưởng.

Nàng cảm thấy việc này hẳn là dàn xếp ổn thoả, nhưng Hàn Nghệ nói như vậy, nàng cũng không hỏi thêm điều gì, lập tức gọi người đến, nói: "Đưa Tiểu Thiến đi quan phủ."
"Lưu tỷ, ta bị oan.

Ta không trộm cái đó.

Ta không trộm mà."
Tiểu Thiến lập tức gào khóc, nhưng vô ích, đã bị mấy nha nô cưỡng chế đưa đi.

Hàn Nghệ lại nói với Tứ Nương: - Vu Nương tử, thật sự là có lỗi.

Là ta tin nhầm người.

Để bớt áy náy, ta muốn bồi thường cho cô năm quan tiền.

Thật sự rất xin lỗi.


Hàn Nghệ xin lỗi mãi làm cho Tứ Nương tan hết giận giữ.

Hơn nữa, Hàn Nghệ cũng để lại trong nàng ấn tượng tốt nên cười: "Hàn tiểu ca nói quá lời.

Ta nói là không trách ngươi mà.

Hơn nữa ta cũng rất cảm ơn ngươi, vì ngươi giúp cho ta và phu quân ta tan hết mọi hiểu lầm.

Tiền này coi như thôi đi.

Đó cũng không phải chuyện lớn gì."
"Cảm ơn sự rộng lượng của nương tử."
Hàn Nghệ nói với những người còn lại: "Thật là có lỗi với các cô.

Ta thật không nghĩ rằng sẽ phát sinh sự việc này.

Đã làm ảnh hướng tới sự hứng thú của các cô rồi."
Các nữ nhân còn lại đều an ủi Hàn Nghệ, bảo Hàn Nghệ không phải để tâm làm gì.

"Cảm ơn.

Cảm ơn!"
Hàn Nghệ liên tục chắp tay, nói: "Các cô cứ tiếp tục chơi cờ nhảy đi."
"Tiểu Nghệ ca, nghe nói cờ nhảy là do ngươi phát minh phải không?"
"Đúng vậy.

Không biết các cô có thích không?"
"Đương nhiên là thích.

Cờ nhảy này rất thú vị."
"Hàn Tiểu ca.

Ta mới thua xong.

Cờ nhảy này do ngươi phát minh, nhất định ngươi rất giỏi.

Ngươi hãy dạy cho ta nhé."
"Đúng đấy.

Ngươi dạy cho bọn ta nhé."
Những nữ nhân này rất nhanh quên chuyện vừa xảy ra.

Dạy thì dạy, các cô cứ ném những ánh mắt quyến rũ ra đi.

Các cô sùng bái thế, ta dạy thế nào được.

Hàn Nghệ cười nói: "Kỳ thật ta chơi cờ không được tốt lắm, còn không bằng Lưu tỷ."
"Sao có thể như thế được.

Hay là Hàn tiểu ca không muốn dạy chúng ta" Một thiếu nữ nói.

"Tuyệt nhiên là không phải." Cô nương hiểu lầm rồi.

Hàn Nghệ ha hả: "Người phát minh, không nhất định biết chơi.

Giống như cái váy hoa mà cô nương đang mặc trên người.


Ta tin rằng người may chiếc váy này mặc nó nhất định không đẹp bằng cô nương."
Lời này rất êm tai.

Cô nương nói: "Thật sao? Hàn Tiểu ca thấy váy hoa của ta đẹp ư?"
Hàn Nghệ nói: "Đương nhiên rồi.

Cô nương nào trẻ tuổi, nhan sắc tươi tắn ngọt ngào, phối cái váy này với quần hoa càng lay động lòng người, khí chất càng xinh đẹp rạng ngời."
Thiếu nữ nghe xong không ngừng thẹn thùng.

"Hàn tiểu ca.

Không biết rằng được ngươi còn hiểu về sự phối hợp trang sức nữa đó."
"Nếu không thể hiểu thì ta rất hổ thẹn khi làm bạn với phái nữ các cô rồi."
Nói xong, Hàn Nghệ chợt thấy rất nhiều thiếu phụ lộ ra ánh mắt mong chờ.

Không nên phải bình luận thêm nữa, vội vàng nói: "Tốt lắm, sự tình đã giải quyết xong, ta phải trước.

Xin lỗi không tiếp được."
"Sao ngươi đi vội thế?"
"Dù sao hôm nay cũng là ngày nữ nhân.

Ta là một nam nhân, cũng không tiện ra vào nơi này.

Với lại, tôi cũng đã có hẹn từ trước.

Nếu không làm gương tốt, làm sao mà yêu cầu người khác được.

Xin lỗi không tiếp được, xin lỗi không tiếp được."
Hàn Nghệ liên tục chắp tay.

Hắn đương nhiên hy vọng ở lại đây.

Vấn đề là, không dám ở lại nữa, thể hiện ra là trong trong lòng sung sướng thì chẳng phải là thành tâm nhận tội hay sao?
Kỳ thật, những nữ nhân này thật thích nói chuyện với Hàn Nghệ, quá hài hước.

Hơn nữa, Hàn Nghệ vừa nói thế, họ liền không phản ứng, tản ra rồi chơi cờ tiếp.

Còn Hàn Nghệ thì đi tới hậu viện.

Lưu Nga vội vàng đuổi theo, nói: "Hàn tiểu ca, ta thấy việc này không đơn giản.

Tiểu Thiến không giống kẻ trộm đồ đâu."
"Ta biết."
Hàn Nghệ nói xong, ánh mắt đột nhiên quay ra đằng sau, thấy những nữ nhân kia đều đã tản ra.

Xoay người mạnh một cái, nói: "Các cô nương, thật sự rất xin lỗi.

Nhờ các cô một chút.

Chuyện vừa rồi khiến trong lòng ta vẫn còn hơi lo lắng.

Các cô đều nhìn lại mình xem đồ của mình có hay không."
Các nữ nhân này nghe có lý đều tìm trong tay áo, trong người.

"Ôi, không thấy miếng ngọc bội của ta đâu cả."
"Túi thơm của ta cũng không còn."
"Dương Tam tỷ, túi tiền của chúng ta cũng không thấy."
Lập tức, thêm bốn năm người phát hiện không thấy đồ của mình.

Lưu Nga nghe được lạnh cả người.

Chuyện gì xảy ra vậy.

Nhanh chóng cũng sờ soạng trên người.

Hàn Nghệ sợ hãi không ngừng nói: "Thật hay giả.

Các nàng thấy rõ ràng đấy chứ."
Còn chưa dứt lời, lại nghe được một nữ tỳ nói: "Ối? Sao ta lại có một miếng ngọc bội."

"Túi tiền của ai đây?"
"Nhị tỷ, túi thơm này của tỷ này."
Chỉ thấy vài nữ tỳ đều rối rít giơ tay lên, mỗi người trong tay cầm các túi thơm, túi tiền.

Lưu Nga đột nhiên ngẩn ra, rút ra ở hông một cái khăn lụa tơ tằm, trên mặt thêu hình rất đẹp: "Khăn này của ai, sao lại ở chỗ ta?"
"Đó là khăn lụa của ta."
Một thiếu phụ vội vàng đã đi tới, kinh ngạc nói: "Lưu tỷ, khăn lụa của ta làm sao chạy đến chỗ ngươi thế?"
Lưu Nga oan uổng nói: "Ta cũng không biết.

Ta không lấy khăn lụa của ngươi mà."
"Đây chẳng phải là miếng ngọc bội của ta sao?"
"Túi tiền của ta sao lại ở trong túi ngươi?"
"Nhị nương, túi thơm của ta sao lại có phúc trong tay ngươi nhỉ?"
"Ngươi hỏi ta thì làm sao ta biết? Chẳng lẽ nhà giàu như ta lại đi trộm cái túi thơm của ngươi.

Thực là buồn cười."
"Ta có nói là trộm đâu.

Ta chỉ hỏi vậy thôi, người lại nói như thế là sao? Chứ không phải có tật giật mình à?"
"Ngươi nói ai có tật giật mình.

Ngươi thử nói lại lần nữa xem."
"Nói thì nói."
"Khoan đã!"
Hàn Nghệ đột nhiên kêu lên, sắc mặt nghiêm trọng nói: "Các cô nương, đừng để mắc bẫy."
"Mắc bẫy?"
Cả đám nữ nhân nhìn Hàn Nghệ kinh ngạc.

Hàn Nghệ nói: "Việc này như có chỗ bất hợp lý."
Một thiếu phụ nói: "Chẳng lẽ hẻm Bắc này lại có chuyện ma quái sao?"
Vừa nói xong, mọi người chợt cảm thấy từng luồng gió lạnh.

Thông minh thế thôi sao! Trên đời lại có ma quỷ đẹp trai như vậy sao? Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Ta xem ra có người cố ý tới đây quấy rối.

Ta từng nghe nói trên đời này có một số kỳ nhân dị sĩ, có phép thần không biết quỷ không hay lấy trộm đồ trên người.

Thế thì, chúng cũng có thể thần không biết quỷ không hay lấy đồ vật bị mất để vào người khác."
Lưu Nga đảo mắt, hừ: "Ta thấy đích thị là nữ nhân kia gây nên."
Tứ Nương nói: "Lưu tỷ, người ngươi nói là ai?"
Lưu Nga đang muốn mở miệng, Hàn Nghệ đột nhiên hai mắt trừng, nói: "Lưu tỷ, hiện giờ hết thảy đều là phỏng đoán.

cô chớ nói lung tung."
Lại có một người nói: "Lưu tỷ, có khi là mấy tên tiểu yêu ở hẻm Trung đấy."
Họ là những người rất hận lầu xanh ở hẻm Trung, hẻm Nam.

Cho nên lời vừa nói ra, mọi người đều cho là do người ở ngõ Trung làm.

Dẫu sao, ân oán của Phượng Phi Lâu và Nguyệt lâu các nàng đều khẳng định là nghe qua, không khỏi tức giận, kêu là sẽ không tha cho mấy kẻ ở ngõ Trung.

Tứ Nương đột nhiên kêu ối một tiếng: "Thế thì, vừa rồi ta hiểu lầm kia tiểu Thiến rồi."
Hàn Nghệ hơi hơi nhíu mày, lộ vẻ mặt vẻ áy náy.

Tứ Nương nói: "Thật xin lỗi, Hàn tiểu ca.

Ta thật sự là quá hồ đồ rồi.

Ngươi nhanh đi bảo cho người ta thả tiểu Thiến đi."
Hàn Nghệ gật gật đầu, liếc sang Lưu Nga một cái.

Lại nói với các nữ nhân: "Các cô nương cũng phải cẩn thận nếu có người lạ ở cạnh.

Ta tin rằng đối phương sẽ thấy không có khả năng lợi dụng các cô để hãm hại ta Phượng Phi Lâu, Kẻ mà đối phương phái tới nhất định không phải quý tộc.

Chỉ cần các cô cẩn thận một chút, như vậy đối phương sẽ không có cơ hội đâu."
Mọi người nghe xong đều nhìn xung quanh.

Lúc Hàn Nghệ nói, mắt đột nhiên bỗng lóe lên một chút


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui