Thanh Niên Nghiêm Túc Tại Dị Giới

Quay lại tình huống hiện tại, cái người đang kêu gào đòi đánh giết Trần Nguyên và Lý Quân Sinh này là bang chủ một một trong sáu đại bang phái, bang Cuồng Cẩu bang ở Gia Định thành cách Hoàng Thành sáu nghìn dặm, tên là Đại Cẩu.
Còn gã thanh niên đang nằm thẳng cẳng trên mặt đất là con trai độc nhất của Đại Cẩu, Đại Miêu, cũng có thể miễn cưỡng xem là một tên ăn chơi trác táng, nhưng hôm nay chính là ngày đen đủi nhất của cuộc đời hắn. Đụng đến hai tên điên cuồng, hơn nữa còn chọc một tên lai lịch khủng đang có nhu cầu cấp thiết để giải toả cơn tức thì có khác gì con gà lao thẳng vào miệng con sói đói đâu.
-“Con trai của Đại Cẩu ta, thằng nào dám làm nó đau thì ta giết cả chín họ nhà thằng đó!” Đại Cẩu đã hung tợn nhìn Lý Quân Sinh:
-“Thằng mặt trắng bê đê kia, đánh con tao như vậy, chắc là mày chán sống rồi hả....”
-“Chậc...một cao thủ Đấu Linh bảy sao...đúng là có tư cách là bang chủ một bang, nhưng...ừm... nhưng người mà ngươi không thể động vào vẫn còn đông lắm! Nói nôm na thì là quân địch rất đông và hung hãn. Một Đấu Linh như ngươi...chưa đủ nhét kẽ răng của đâu.
-"A miêu a cẩu ở đâu thìcút về nơi đó!” Trần Nguyên cầm Huyết Lang Đao trên tay, ánh mắt sắc như dao, tử (màu tím) khí cuồn cuộn, quả là tuyệt thế thần binh. Dường như Huyết Lôi Đao cũng có sinh mệnh, phóng tử khí bao lấy cơ thể của Đại Cẩu.
Đại Cẩu nhất thời cảm thấy một cỗ khí thế cường đại ép lên cơ thể, nhất thời cả người lóe ra ánh sáng màu xanh lá, ngay lập rút lại thái độ kiêu ngạo, thận trọng nhìn Trần Nguyên:
-“Tại hạ là..Đại Cẩu..bang chủ Cuồng Cẩu bang ở Gia Định thành, xin hỏi cao danh quý tính của vị công tử đây..?”
Lúc này nội tâm của vị bang chủ này đang vô cùng lo lắng, mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu, nói gì thì nói đã leo lên chức bang chủ một bang, có thể nói Đại Cẩu cũng có chút đầu óc, chứ không phải là loại não không ngấn. Hai gã thanh niên này rốt cục là ai? Tên mặt trắng là Đại Đấu Sư tám sao, tên mồm rộng kia thì không thể nhìn thấu được, không lẽ đã là Đấu Tông!? Lẽ nào lần này con hắn chọc vào hai tên gia thế kinh khủng rồi sao?
-“Chậc...Cuồng Cẩu bang ư!? Gia Định thành sao...chà...để ta nói ngươi nghe...nơi này là HOÀNG THÀNH chứ không phải Gia Định thành đâu! Ở xa tới đây thế mà dám làm càn, còn hỏi ta là ai? Tư cách của người còn chưa đủ để biết đâu, nhưng mà cả ngươi lẫn con ngươi đều dám mạo phạm ta, tội không thể tha, cái con mẹ nó...đến cả Hoàng Tử ngươi cũng đòi đánh thì ngay Hoàng Thượng ngươi coi ra cân gì. Có phải thấy sống trong Gia Định tốt quá nên muốn nhảy lên bàn thờ ngồi hả? Nhìn đây!” Lý Quân Sinh điên cuồng gào thét, nước miếng nước mũi bắn đầy mặt Đại Cẩu, vừa nói hắn vừa móc ra hoàng lệnh chứng tỏ thân phận của mình.
-“Hoàng...hoàng...hoàng tử!??” Đại Cẩu nghe được những lời này thiếu chút nữa đã bất tỉnh nhân sự, cũng may Trần Nguyên tốt bụng đá vào căn cơ của hắn khiến hắn bật dậy. Hiện tại Đại Cẩu rất sợ hãi, móa nó...đây lại là động tới con vua đấy. Hắn là con của Hoàng đế Nam Việt sao...trời ạ....một cái bang nho nhỏ của mình chỉ cần Hoàng Thượng muốn diệt là diệt chỉ như hỉ mũi mà thôi, mẹ nó ơi.... cả cơ thể cường tráng của Đại Cẩu bây giờ đang run lẩy bẩy đến sắp ngất.

-“Ha ha ha.... Quân Sinh à, đệ tức giận làm gì. Chẳng qua chỉ là hiểu lầm chút mà, bọn chúng đều là người của ta, đệ nể mặt ta bỏ qua cho bọn chúng đi...ha ha...với Trần Nguyên lại là nhân tài kiệt xuất của đế quốc ta...cho nên ta muốn mời hắn qua phủ để bàn luận vài câu thôi mà...ha ha..”
Đúng lúc đó có tiếng cười vọng đến. Một người mặc võ phục màu xám, hông đeo ngọc bội, tuy đã gần ba ngươi tuổi nhưng nhìn vẫn rất anh tuấn và nho nhã. So với Lý Quân Sinh lầy lội bựa rách thì đúng là một trời một vực, cũng không giống với lão Hoàng Đế Lý Thiên chút nào. Nhưng mà lão hoàng đế này lại yêu thương Lý Quân Sinh hơn mới đau.
Thái tử tên Lý Hoàng hiện nay đã hai mươi tám tuổi, từ nhỏ đã được phong làm Thái tử, địa vị cao dưới một người mà trên vạn người. Từ lâu Thái tử đã có nhiều người ủng hộ, hơn thế, những người này hiện đều giữ những vị trí quan trọng trong triều. Mới đầu Lý Hoàng rất tích cực học tập, rất biết hành sự, được Lý Thiên vô cùng yêu thích, nhưng không lâu sau tính tình hắn thay đổi đột ngột, yêu thích tửu sắc, sau đó Lý Thiên vì muốn chấn chỉnh Lý Hoàng nên mới bắt đầu chú tâm vào tài bồi Lý Quân Sinh, để hắn tiến vào Nam Việt học viện, rồi sau đó còn để cho hắn tham gia vào bàn chính sự và dẫn quân đánh giặc, mục đích là để cho Lý Hoàng cảm nhận được vị trí Thái tử của hắn đã bị uy hiếp, nhưng khổ tâm của hắn cũng không lấy được hiệu quả, hành vi sau này của Lý Hoàng càng lúc càng quá đáng, tới mức Lý Thiên đã có ý định phế trưởng lập ấu.
Lời của Thái tử làm sắc mặt những người ngồi ăn xung quanh đều biến sắc. Vốn lần này Đại Cẩu lên kinh thành cũng là vì Thái Tử Lý Hoàng có việc cần nhờ hắn làm, không ngờ lại đụng phải sát tinh, xém nữa ném luôn cái mạng nhỏ.
-“Trần Nguyên là huynh đệ của đệ, hơn nữa bọn đệ mới lĩnh quân chinh chiến từ xa trở về, Thái tử à, huynh có gì thì cứ nói tại đây đi?” Lời nói của Lý Quân Sinh không đến nỗi quá khó nghe, nhưng lại rất gay gắt, Lý Hoàng gượng cười, mặt biến sắc, trong ánh mắt xuất hiện vẻ hận thù kinh khủng.
-“Rất tiếc thưa Thái tử, thần không có hứng thú nói chuyện với người...rất tiếc....ha ha...” Trần Nguyên trầm ngâm môt hồi rồi mới từ chối, giọng điệu vô cùng lạnh lùng, căn bản không cho Lý Hoàng chút cơ hội nào cả.
-"Bốp ~”Lý Hoàng đập tay xuống cái bàn bên cạnh, đấu khí màu vàng đất bùng ra, nhìn Trần Nguyên đang ngôi gắp đồ ăn, quát lớn, có thể thấy vị thái tử này đang rất là phẫn nộ, lúc này hắn chỉ muốn rút gân lột da Trần Nguyên cho bõ tức: “Trần Nguyên… Ngươi đừng quên ta là thái tử đương triều! Ngươi hãy suy nghĩ kĩ đi, ta cho ngươi một cơ hội nữa.”
-
“Ha ha.... rất tiếc là ta không nể mặt thái tử, thái tử cũng chỉ là thái tử, không phải là hoàng đế…ta nói người nghe một câu...ba mươi..chưa phải là tết!” Trần Nguyên thản nhiên từ chối lần nữa, còn bồi thêm một câu cuối đầy ẩn ý. Những người khách xung quanh sắc mặt đều biến đổi, lập tức đứng phắt dậy tính tiền rồi dùng tốc độ nhanh nhất chạy khỏi Tràng Tiền lâu.
-“Ôi cha mẹ ơi, sao cứ mỗi lần hai tên này tới là lại đuổi hết khách của ta đi thế này..ôi lỗ vốn rồi...” Một tên chưởng quỹ có bộ râu rùa núp dưới gầm bàn đau khổ rên rỉ.

-“Quân Sinh, chúng ta đi đến đấu giá hội ê...nghe nói có nhiều thứ hay lắm.” Trần Nguyên nhìn Lý Quân Sinh đang ngồi gắp đồ ăn lia lịa không khỏi tức giận đá hắn một phát.
-“Ồ....đi liền...chờ ta ăn nốt món này đã....bỏ thì tiếc tiền lắm....” Lý Quân Sinh gặm một cái đùi Địa Trư, miệng dính đầy dầu mỡ trả lời Trần Nguyên.
-“Hừ...chúng ta đi!” Thấy Trần Nguyên và Lý Quân Sinh trực tiếp ngó lơ mình, Lý Hoàng mặc dù bụng đầy lửa giận nhưng vẫn ráng kìm nén dẫn đám người Bắc Cẩu bang đi.
-“Sâu bọ...ngươi chơi liều thế...dám vì ta mà lật mặt với cả huynh trưởng của ta..không sợ hắn tìm ngươi “páo chù” à!?” Lý Quân Sinh mắt to mắt nhỏ nhìn Trần Nguyên, giọng nói có chút cảm động.
-“Hứ, chỉ là lão tử thích chơi trội, đập muỗi thì phải lựa con nào đậu trên đầu người có quyền thế mà đập, như vậy mới gọi là kích thích! Chứ cứ đập mấy con tép riu, hóa ra bản thân mình cũng ngang hàng với bọn nó à!” Trần Nguyên cất Huyết Lôi Đao vào trong không gian trữ vật của Sói ca, cái mũi vểnh lên, vẻ mặt cao cao tại thượng.
.................................................................
-“Ế...ngươi dắt ta đi đâu thế đê tiện, hôm trước phá nát sàn đấu giá của Đinh Tử Hoa thương hội, nay lại đến đó hả!?” Trần Nguyên bị Lý Quân Sinh kéo đi như chủ lôi chó.
-“Ngu! Ở Hoàng Thành gần hai năm mà ngươi vẫn không hiểu cái gì à! Sàn đấu giá của thương hội Đinh Tử Hoa của mẹ ngươi chính là một nơi khiến cho hầu hết bộ phận giới quyền quý của Nam Việt đế quốc phải cháy túi! Cũng là một nơi chốn để các quan lại quý tộc thượng lưu chứng tỏ đẳng cấp. Ở sàn đấu giá này là điểm bán đấu giá lớn nhất ở Nam Việt đế quốc, hầu như mọi châu báu, công pháp, đấu kĩ hay là bất cứ thứ gì quý báu, ở đây đều có thể có! Nhưng mà nơi này có một điều kiện bất thành văn khiến không phải ai muốn vào là vào, đó là cho dù là thương nhân giàu sụ, con ông cháu cha, danh nổi như cồn thì trước khi bước vào cũng phải xem lại túi mình có mang đủ tiền hay không. Nếu không đủ tiền thì chính là tự mình bêu xấu mình, ngay lập tức có thể nổi danh thiên hạ. Ngươi đã thông não chưa!?” Lý Quân Sinh dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Trần Nguyên, giọng nói tràn ngập sự chế giễu.
-“Vào đây muốn có chỗ ngồi tốt thì phải có phí, như hoàng gia thì đã có sẵn chỗ xịn mà chả mất đồng nào rồi, còn các quan lại quý tộc hay thương nhân, nếu mà muốn có thì phải xì tiền ra, còn không móc tiền thì ngồi ngoài đại sảnh, mà đối với đám con cháu danh gia vọng tộc quyền quý hay quan lại thì tiền bạc không quan trọng, quan trong là mặt mũi, cho nên chỗ ngồi ở sàn đấu giá của Đinh Tử Hoa thương đã sớm trở thành một loại dấu hiệu thể hiện đẳng cấp riêng. Hơn hết, hàng tháng ở đây sẽ một lần đấu giá một món bảo vật! Hôm nay chính là ngày đó!” Lý Quân Sinh vừa đi vừa thao thao bất tuyệt, nước mua tung bay đầy trời khiến cho mặt mũi Trần Nguyên càng lúc càng nghệch ra.
-“Công nhận mẹ của mình đúng là bá đạo thật, kiểu nào cũng kinh doanh được, đánh trúng tâm lý háo thắng của đám quý tộc thượng lưu nữa chứ! Nếu mà mẹ sống ở tiền thế thì thôi rồi!” Trần Nguyên âm thầm đưa ngón cái, trong lòng thể hiện sự bái phục vô hạn.

-“Đây đây...theo ta ngồi chỗ này..đây là hàng ghế của Hoàng gia, chỗ víp đấy...” Lý Quân Sinh kéo Trần Nguyên đến lô ghế hoàng gia rồi bắt đầu ngồi xuống, đúng lúc đó đoàn người của Thái Tử cũng xuất hiện, nhưng tiến về phía khác chứ không phải là lô ghế Hoàng gia.
........................................................................
Hơn mười lăm phút sau....
Lúc lầy phòng khách và các phòng vip đã đầy khách, đại sảnh cũng thế. Sân khấu vốn tối om giờ đây rực sáng, vẫn là Ngọc Lan, người lần trước dẫn chương trình bán Bích Ngưng Tuyết, lần này cô nàng tiếp tục chạy sô, lần này cũng như lần trước, cô vừa xuất hiện thì chỉ thấy đâu đâu cũng vang lên những tiếng hò hét của đám đàn ông.
Hôm nay cô mặc một cái váy bó sát người, phần ngực khoét một khe sâu làm lộ ra 1/3 bộ ngực no tròn trắng ngần, khiến đám đàn ông nuốt nước miếng ừng ực, chiếc váy dài tà xẻ cao lộ ra cặp đùi trắng ngần, thon và đẹp, kết hợp với khuôn mặt như thiên sứ và giọng nói thánh thót, Vũ Ngọc Lan quả là một báu vật khiến cho vô số người đàn ông thèm muốn.
-“Dồi ôi!! Nàng ấy thật đẹp làm sao...chái trym ta sẽ ngừng đập mất...ôi nụ cười ấy...làm trym ta xao động...tâm hồn ta...ôi....Ngọc Lan ơi...ta đến với nàng đây....” Lý Quân Sinh vừa thấy Ngọc Lan bước ra liền ngay lập tức hóa thành trư bát giới, nở cười hềnh hệch, khuôn mặt lộ vẻ say đắm khó tả, hai tay nắm chặt lạy vung qua vung lại, môi chu chu lên, nước dãi chảy ra be bét.
- Đĩa bay kìa- Trần Nguyên chỉ tay lên nóc
- Cái gì? Đâu đâu?
-“Bốp.” Trần Nguyên gõ một côn vào ót Lý Quân Sinh khiến tên này ngã xuống bất tỉnh.
..................................................................................
Sau một hồi đấu giá điên cuồng với mấy món trang sức cùng mấy cuốn đấu kĩ, hầu như tất cả đều về tay của Thái Tử Nam Việt Lý Hoàng, còn mấy món trang sức thì đều rơi vào trong tay mấy vị thương nhân, phú hào rộng rãi dưới đại sảnh., cuối cùng đã bắt đầu tới món hàng đấu giá quan trọng nhất, sau vài câu khách sáo dài dòng, cuối cùng Ngọc Lan đã vào thẳng vấn đề, tuổi đời cô nàng còn rất trẻ, mới hai mươi bốn nhưng có vẻ làm trời sinh cô nàng này thích hợp với việc dẫn chương trình kiêm chủ trì đấu giá hội rồi, rất lọc lọi và cáo già. Mà hầu như tới phần cuối này thì không có bất cứ kẻ nào có hứng thú nghe cô nói cái gì nữa, mà tất cả đều muốn nhanh chóng muốn đấu giá kiện vật phẩm quý giá và nghe tiếng búa trong tay cô đập xuống bàn.
-“Ui đau thế....ta đang ở đâu...mà đấu giá xong rồi sao? Ta có bỏ lỡ cái gì không...ặc...” Lý Quân Sinh lồm cồm bò dậy, vừa tỉnh thì cái mồm đã liên thanh không ngớt, Trần Nguyên trực tiếp cầm một quả táo nhét thẳng vào mồm Lý Quân Sinh.

-“Mợ nó...sâu bọ...ngươi...ặc...” Lý Quân Sinh vừa nuốt xong trái táo, định nói gì đó thì Trần Nguyên lại tiếp tục nhét thêm mấy quả chanh vào mồm.
-“Dâm đãng, chuẩn bị hô giá đi. Lập tức đem giá cả nâng lên trước! Không cho đám người Thái Tử có cơ hội ra giá!” Trần Nguyên nắm quần Lý Quân Sinh lôi lại nói nhỏ vào tai.
-“Ý ngươi là sao? Sao ngươi biết sắp tới thằng anh chết dẫm trời đánh của ta sẽ ra giá??” Lý Quân Sinh khó khăn nuốt mấy quả chanh vô bụng, mặt mày xanh lè xanh lét, nhăn nhúm, khuôn mặt trư bát giới tràn đầy nghi vấn hỏi Trần Nguyên.
-“Phía bên tên Thái tử có dao động, ta để ý thấy cứ mỗi lần bên đó có dao động là sẽ ra giá mua hàng!” Trần Nguyên nhét vào vào mồm Lý Quân Sinh quả chuối, quả quyết nói.
-“Ụ...á.....Ần..Uyên...ươi...à...ừa...a...ì...a...ẽ...ịch...ươi....(Đậu xanh..Trần Nguyên, ngươi mà lừa ta thì ta sẽ phịch ngươi)” Lý Quân Sinh bị thồn nguyên quả chuối vô cổ, nói không ra hơi.
*************************************
Trong lúc các huynh đệ chờ chương mới thì hãy đọc những truyện sau để ủng hộ các tác giả Việt nhé:
truyencv.com/di-gioi-lien-minh/ của Bestazir123 :D

truyencv.com/uy-chan-cuong-toc/ của Đoàn Tam Thiếu nhé.
Cảm ơn các bạn vì đã theo dõi truyện của mình!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận