Chức vụ của Trần Nguyên rất nhanh đã được thông qua, hắn là tân binh của Bách Chiến quân đoàn, tiểu đội trưởng của đội một thuộc trung đoàn bảy, thủ hạ gồm… chín người…chính là chín người vừa rồi bị Trần Nguyên đánh nằm bẹp.
-“E hèm. Lũ tân binh kia, lão tử chỉ nói một lần, nhưng bất kể có kẻ nào trái lệnh, không có ngoại lệ, không có lần thứ hai! Giết không tha!
- Dưới sự huấn luyện của ông, không có xử phạt bằng quân côn, lão tử không dùng cách xử phạt về thể xác. Càng không có chuyện bỏ qua. Chỉ có ở lại, hoặc là cút đi! Trước mắt đám thỏ con các ngươi, chỉ có hai con đường này!
-Từ giờ trở đi, cho đến khi huấn luyện chấm dứt, ta chính là chỉ huy tối cao của các ngươi. Trong lúc này, chỉ cho phép nghe theo mệnh lệnh của ta, ngoài ta ra không nghe lệnh của bất cứ ai. Trái lệnh, Chém!
-Theo thời gian huấn luyện đặt ra, người nào đến muộn, Chém! - Lòng có bất mãn dám không tuân theo mệnh lệnh, Chém!
- Sau khi trở về mặc kệ là ăn cơm hay đi vệ sinh đều phải quy định thời gian rõ ràng. Một khi vượt qua thời gian quy định sẽ bị phạt nặng mà không cần hỏi lý do. Bất kỳ chuyện gì đều phải quy định giờ giấc, vi phạm, Chém!
- Cãi lời ta, cũng Chém luôn!” Vị giáo quan dáng người cao lớn, khuôn mặt thon gầy mắng té tát Trần Nguyên vào buổi sáng bây giờ lại xuất hiện, lại còn sẽ là ngưới huấn luyện tiểu đội của hắn thì bỏ mẹ rồi.
-“Thấy mấy cây gỗ đó không? Không sử dụng đấu khí, vác mấy cây gỗ đó chạy hai mươi vòng quanh thao trường. Bắt đầu!” Vị giáo quan đó chỉ vào mấy cây gỗ rồi quát lớn.
-“Ngươi, mang thêm bao cát này trên lưng cho ta.” Vị giáo quan chỉ đích danh Trần Nguyên, bắt hắn phải mang thêm bao cát.
-"Điều ta muốn không phải là sức mạnh cá nhân, mà là sức mạnh thể. Trên chiến trường nếu không biết phối hợp, không biết chiếu cố lẫn nhau thì chỉ có một kết quả: CHẾT! Nhớ cho kỹ: Tính mạng của đồng đội cũng chính là tính mạng của bản thân. Là một tập thể chỉ có thể đoàn kết mới phát huy được sức chiến đấu lớn nhất. Nếu các ngươi chỉ biết chạy trối chết thì cho dù mỗi người các ngươi đều là những cao thủ Đấu Linh hay Đấu Tông thì cũng không tránh khỏi toàn quân bị diệt.”
Thế là cả tiểu đội của Trần Nguyên khiêng lên một cây gỗ thô liều mạng trốn chạy không dám nghỉ ngơi. (Chiều dài đường chạy của thao trường này là mười lăm km.)
Sau khi chạy xong là bắt đầu ngồi bật cóc, hít xà, đẩy tạ, quấn dây thừng xung quanh một thân cây, đấm hàng nghìn lần cho tới khi tay ứa máu, sau đó tiếp tục đấm vào bao muối để ngăn vết thương nhiễm trùng, vác đá trên lưng tiếp tục chạy bộ....
Vị giáo quan mặt khỉ (cái tên do Trần Nguyên đặt) không ngừng đi tới đi lui giám sát bọn họ. Nhìn thấy ai vi phạm liền đánh một roi. Thỉnh thoảng lại đạp Trần Nguyên một cái.
Huấn luyện cứ thế kéo dài, những ngày tháng khổ sở của Trần Nguyên cũng bắt đầu...
.................................................................................................
Tiểu đội của Trần Nguyên thuộc bộ binh, sau khi nhận được áo giáp và binh khí, bắt đầu có thêm những bài huấn luyện nâng cao, huấn luyện có thể nói là gần như càng ngày càng điên cuồng, không đơn giản là bổ chém và dàn quân trận hình vuông như những tiểu đội khác, mà còn phải học rất nhiều thứ…
Chớp mắt một cái một tháng đã trôi qua, Trần Nguyên không ngừng điên cuồng luyện tập, đồng thời huấn luyện mấy thằng đệ theo mình đàng hoàng, khiến bọn họ đặc biệt nghe lời…
...................................................................................................
Trần Nguyên cứ thế luyện tập suốt một năm, nhưng hắn không hề biết trong một năm hắn trốn trong quân doanh, bên ngoài đã xảy ra vô số chuyện hay ho do Lý Quân Sinh và Nguyễn Tuấn Long làm ra.
Lý Quân Sinh thì đơn giản thôi, một ngày vô cùng đẹp trời, hắn đang đi dạo chơi trên đường thì thấy hoàng tử của Quốc Hoa đế quốc sang Nam Việt đi sứ, đang cưỡng ép con gái nhà lành trên phố, thế là gã hoàng tử xui xẻo đó liền bị tên này bắt gặp, không nói nhiều, đánh thành ngu ngốc trước đã, sau đó còn cắt bỏ tờ rym…
Nguyễn Tuấn Long thì có khá khẩm hơn, trong lúc Quốc Hoa đế quốc đang đi sứ thì có một tên hoàng tử khác có chút thực lực, hình như là Đấu Linh ba sao, mỗi tội bị ảo tưởng sức mạnh, cho nên nên đã khiêu chiến tất cả thanh niên cao thủ ở Hoàng Thành, hình như là hắn muốn đánh bại toàn bộ thanh niên cao thủ để dằn mặt Nam Việt đế quốc hay sao ấy, nhưng số hắn chó mực rồi, rất nhanh liền bị con hàng này một kiếm cắt bay đầu.
Còn Trần Nguyên lúc này thì.......
Vào lúc chạng vạng, bầu trời đã chuyển dần sang màu xám xịt, mặt trời lặn về phía Tây, ở đầu đường, một đoàn người tốp năm tốp ba không ngừng di chuyển, từng bước tiến vào trong nhà nghỉ. Hôm nay toàn thể người dân Hoàng Thành Thăng Long đều bí mật nhận được một mệnh lệnh giới nghiêm, không cho bất cứ ai tự ý ra vào, kể cả quý tộc hay quan lại.
Toàn bộ dân cư ở khu vực Bắc thành Thăng Long đã bị di dời đi từ trước, lúc này giáo quan mặt khỉ cùng tiểu đội Trần Nguyên bắt đầu hành động, bọn hắn sẽ cùng với ba vạn Cấm Vệ Quân và hai vạn Thành Vệ Quân phối hợp với nhau tiêu diệt sứ đoàn của Quốc Hoa đế quốc trong im lặng.
Vào đúng lúc bóng tối lan tỏa khắp không gian, những đám mây đen từ từ kéo đến, sấm sét dần nổi lên, vô số ngọn đuốc được thắp lên, hàng vạn cung thủ chia ra trèo lên các nóc nhà cao xung quanh con đường, nơi dừng chân của Đoàn Kỵ Sĩ giáp đen đã bị bao vây bốn phía.
Chỉ trong mấy phút đồng hồ, hàng vạn binh sĩ đã vào vị trí, thuẫn thủ phía trước, trường thương thủ phía sau, kỵ binh đợi lệnh, bộ binh sẵn sàng trận địa đón quân địch, tất cả đều diễn ra vô cùng im lặng, động tác cực nhanh, chứng tỏ là bọn họ đã chuẩn bị tất cả từ sớm. Cả sứ đoàn của Quốc Hoa đế quốc không hề biết bọn nó sắp phải lên bàn thờ ngắm gà.
Lần này Quốc Hoa đế quốc cử sứ đoàn sang Nam Việt đế quốc mang theo một nửa Đoàn Kỵ Sỹ Giáp Đen, không chỉ vì một lần nữa yêu cầu gả công chúa, mà còn cử mấy tên gián điệp theo để trà trộn ăn cắp thông tin trong quân đội là làm loạn lòng dân, rất tiếc tất cả đều bị hai tên ngang như con cua Lý Quân Sinh và Nguyễn Tuấn Long vô tình phá hoại.
Chiến lực của Đoàn Kỵ Sỹ Giáp Đen đương nhiên là mạnh nhất, rồi tới kỵ binh sau đó mới là bộ binh tác chiến. Nói thật mặc dù thực lực của mỗi người trong đám lính của Quốc Hoa đế quốc đều rất khá nhưng lần này nghịch dại rồi, ở đây lại là nơi đường phố chật hẹp chứ không phải là một dải đất bình nguyên rộng lớn, hơn nữa bốn phía đều có cung tiễn thủ, và vô số trường thương, kỵ binh mà vô đây chỉ còn nước về chầu ông bà ông vải, muốn thoát khỏi đây dường như đã là một chuyện không tưởng.
-“Ra tay!” Vị giáo quan mặt khỉ vung tay hạ lệnh, trong nháy mắt khung cảnh sát phạt bắt đầu.
Mấy vạn cung tiễn thủ châm lửa lên mũi tên của mình, sau đó bắn đi. Để thực hiện hành động lần này thì vị giáo quan mặt khỉ đã phải lựa chọn rất kĩ càng, tất cả đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ. Hàng vạn mũi tên lửa bay tới như mưa, hơn nữa cứ đợt này tới đợt khác nối tiếp nhau cứ như là nước chảy mưa rơi.
Dưới làn mưa tên lửa, trong nháy mắt nơi nghỉ chân của Đoàn Kỵ Sĩ giáp đen đã bị đốt cháy, trong chu vi năm mươi mét xung quanh, lửa cháy đến tận trời, toàn bộ nơi dừng chân đã bắt đầu bốc cháy, trong sân tiếng kêu la thảm thiết bắt đầu vang lên, nơi nghỉ chân của Đoàn Kỵ Sĩ Giáp Đen lớn như vậy nhưng chỉ sau mấy phút đã biến thành một biển lửa.
Những tiếng kêu la thảm thiết của vô số người bên trong nhà nghỉ vang vọng cả trời đêm.
- “Các huynh đệ… bọn chó Nam Việt khốn khiếp không cho chúng ta sống… chúng ta phải liều mạng với nó, không thể bôi nhọ thanh danh Đoàn Kỵ Sĩ Giáp Đen… người đâu… theo ta tiến lên…” MỘt tên đen thui trong tay cầm trường kiếm hổ báo gào lên, sau đó rút kiếm ra lao thẳng ra ngoài…
Mục tiêu của hắn chính là Trần Nguyên đang đứng xem kịch hay… Xem ra hắn như muốn giết chết Trần Nguyên đấu khí màu xanh lá trên người hắn bộc ra biểu lộ thực lực của hắn là một Đấu Linh.
-“Á đù...” Trần Nguyên theo bản năng vung đao trảm xuống, một đao thể hiện tinh túy của đao pháp, một đao đoạt mạng, sát khí lẫm liệt!
-“Hít...hà..” Xung quanh Trần Nguyên xuất hiện vô số tiếng nuốt nước bọt, họ bất giác lùi về phía sau, nhìn Trần Nguyên với ánh mắt sợ hãi.
-“Còn ai muốn chết?” Trần Nguyên cười lạnh một tiếng, xông đến trước hoành đao chặn đường. Vừa nói vừa chỉ đao về phía một tên Kỵ Sĩ Giáp Đen đang sợ hãi.
-“Ực...ực...” Đám Kỵ Sí Giáp Đen thấy cảnh cao thủ phe mình bị một thằng nhóc trẻ tuổi một đao chém chết, cộng thêm nghe xong những lời này đều nhìn nhau lắc đầu ngao ngán. Thật ra bọn họ không phải không muốn nói mà là do đứng trước một cao thủ như Trần Nguyên khiến họ không biết nói gì, nói gì cũng chết nên nói làm gì.
-“Anh em đâu, thịt đám này cho ta.” Trần Nguyên khí thế hào vùng hoành đao ngang vai chỉ tay ra lệnh.
-“Bốp!” Một cú đá cực mạnh vào mông Trần Nguyên khiến hắn ngã sấp xuống đất, hào khí xung thiên mất sạch.
-“Láo toét, lão tử chưa lên tiếng ai cho ngươi mở mồm. Lính đâu, bạo cúc bọn nó cho lão tử! Đứa nào giết nhiều, tối nay ta cho thông.” Giáo quan mặt khỉ tức giận đạp Trần Nguyên rồi chỉ gào thét ra lệnh.
Vô số trường thương phóng ra, trong nháy mắt đã xuyên thấu thân thể đám người trước mặt, mấy trăm đao thủ cùng phối hợp với đòn công kích của trường thương cùng tấn công, cho dù có là có mạnh Đấu Linh mà không đề phòng cũng bị trọng thương, cho nên không ít tên đã bỏ mạng tại chỗ.
Những cung tiễn thủ hiện đang phát huy gần như là gấp ba lần sức mạnh của họ, cứ như là mới cắn cỏ ấy, những mũi tên do họ bắn ra không ngừng giết chết những cao thủ Đấu Sĩ, Đấu Sư thậm chí là Đại Đấu Sư, những người mà hàng ngày bọn họ vẫn được xưng tụng là cao thủ cấp cao… từng người một của Đoàn Kị Sĩ giáp đen lần lượt ngã xuống.
Nhìn khung cảnh thì các sử gia nếu không tận chứng kiến mà nghe kể lại thì sẽ thấy có chút hư cấu, nhưng tất cả đều là thật đấy, trên đường xác của vô số Đấu Sư, Đại Đấu Sư nằm la liệt như rơm rạ, mặc dù mỗi người lính của Đoàn Kị Sĩ Giáp Đen đều có thực lực cấp Đấu Sư trở lên, sức chiến đấu tuyệt đối rất đáng sợ, mỗi người đều là cao thủ khó tìm. Sức mạnh và lực chiến đấu của bọn họ đương nhiên không thể xem thường, đặt ở đâu cũng có thể gây ảnh hưởng đến chiến cuộc, nhưng...ừm...bọn họ gặp nhầm Trần Nguyên thì coi như xui rồi, con hàng này đầu óc vốn đen còn hơn chó mực, cho nên một màn thông nhau trong im lặng ngày hôm nay mới xảy ra.
Nói gì nói, cái âm mưu của Trần Nguyên có thể thành công cũng một phần do chất lượng lính của Cấm Vệ Quân, còn Thành Vệ Quân chỉ đến cho có lệ, có thể nói để có được một màn đồ sát cao thủ này thì bố già của Trần Nguyên cùng với giáo quan mặt khỉ đã phải ngược xuôi lọc ra từ các quân đoàn bách chiến, mặc dù những người đó không hẳn là cao thủ nhưng tuyệt đối có thể nói là những lão binh đã tham gia trăm trận, tuyệt đối xứng đáng với hai chữ tinh nhuệ trong tinh nhuệ, cho nên mặc dù đối phương đã chết gần ba vạn, nhưng phía Trần Nguyên vẫn chưa mất người nào…
Cao thủ của Đoàn Kị Sĩ Giáp Đen cho dù lợi hại đến đâu chăng nữa, bị hành hạ đến lúc này thì cũng đã sức tàn lực kiệt, bọn họ vốn đã trở tay không kịp, hơn nữa số lượng người của họ cũng ít, tầm có ba vạn, hơn nữa đã chết gần ba vạn người, bây giờ chỉ còn không đủ hai trăm người… số lượng này cho thấy… bọn chúng hết đường sống rồi.
- “Đừng giết ta… ta đầu hàng… ta đầu hàng…”
Không biết là tên nào đã hét lên câu này, cho dù đội quân có hùng mạnh cỡ nào thì cũng phải có kẻ sợ chết, có lẽ là bình thường sẽ không lộ ra nhưng vào lúc này, với tình cảnh cửu tử nhất sinh này thì rất nhanh sẽ lộ ra, chỉ cần một tên hô lên, chỉ trong nháy mắt những tên khác sẽ bỏ cuộc theo, đó chính là tâm lý chung của con người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...