Tối đến.....màn đêm buông xuống.....
Bữa cơm tối, đích thân Vũ Ngọc Hân đích thân xuống bếp trổ hết tài nghệ ra làm những món ăn sở trường nhất, đã từ lâu lắm rồi bà không tự tay nấu ăn, cả Trần Chiến cũng lấy bình rượu quý cho Hoàng Đế ban thưởng cất giữ nhiều năm không nỡ uống ra để ăn mừng cùng với cả nhà. Thậm chí cả Vũ Ngọc Hân và Trần Ngọc Nhi rất ít khi uống rượu hôm nay cũng ngoại lệ giơ chén rượu lên uống cạn một chén.
Sau khi đồ ăn đã bày ra trên bàn, Trần Chiến cầm một bình trà, nói ra những lời tự đáy lòng: "Cả nhà cùng ngồi ăn cơm với nhau, ta đã trông đợi ngày hôm nay suốt mười ba năm qua. Chỉ hi vọng sau này có thể thường xuyên được như hôm nay, cả nhà cùng nhau dùng cơm cùng nhau."
-“Ăn nhiều lên nhé con trai...Món này có ngon không con...” Vũ Ngọc Hân ân cần gắp các món ăn vào chén Trần Nguyên, giọng nói ngọt ngào, cử chỉ lại tạo ra một cảm giác khiến người khác bị mê hoặc, nhưng lại bộc lộ ra một thứ khí chất cao quý thanh nhã.
-“Em ăn nhiều lên, mẹ nấu ăn rất là ngon mà rất ít khi xuống bếp lắm, nay có cơ hội phải ăn thật nhiều vào.” Trần Ngọc Nhi cầm lấy một trái nho bỏ vào miệng.
-“Con bé này, thiệt là...” Trần Chiến lắc đầu cười khổ, hai mắt tràn đầy yêu thương nhìn vợ mình.
-“Mà em trai, mấy năm nay em sống ở Trần gia có tốt không? Có bị ai bắt nạt không!? Có thì nói, chị sẽ thay em đánh bọn đó.” Trần Ngọc Nhi ưỡn bộ ngực sữa, khuôn mặt xinh đẹp đến nỗi hoa nhường nguyệt thẹn nhưng lại tạo cho Trần Nguyên cảm giác tràn đầy thân thiết ửng hồng lên, làn da trắng ngần, mái tóc đen nhánh mượt mà, cái miệng nhỏ nhắn chu lên.
-“Nhóc con, sướng nhé, chị gái đẹp thế kia mà, có cơ hội chiếm tiện nghi rồi đấy. Hị hị hị...” Giọng nói dâm đãng của Sói ca lại vang lên bên tai Trần Nguyên.
-“Im đi Sói ca, lát ông sẽ tính sổ với ngươi sau.” Trần Nguyên trả lời Sói ca.
-“Em sống rất tốt chị à. Có ai bắt nạt em đâu.” Trần Nguyên từ tốn trả lời.
-“Thế...tu vi đấu khí của con...”Trần Chiến có chút e dè hỏi Trần Nguyên.
-“.....” Trần Nguyên không biết phải nói sao cho nên đành im lặng. Bầu không khí trở nên trầm mặc.
-“Chàng kì cục quá, hôm nay là ngày vui sao lại hỏi mấy chuyện đó, đêm nay chàng ngủ ngoài phòng khách đi.” Vũ Ngọc Hân lên tiếng phá tan bầu không khí trầm mặc, liếc mắt nhìn chồng mình, giọng nói có chút lạnh lẽo.
-“Em trai cứ yên tâm, chị sẽ bảo vệ em!” Trần Ngọc Nhi vung nắm đấm xinh đẹp lên, chu cái mỏ xinh xắn.
Đáp lại cô là những tiếng cười vui vẻ, bữa cơm đầu tiên của Trần Nguyên với gia đình là như thế đấy, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng ấm áp, tình thân quả thật đúng là thứ tốt nhất để sưởi ấm tâm hồn. Cha mẹ hắn đã sắp xếp chỗ ở xong, trước khi Trần Nguyên về phòng, cha hắn còn căn dặn.
-“Con đi nghỉ ngơi đi, mấy ngày sau nhà ta sẽ có một buổi tiệc lớn, ta sẽ mời một số những nhân vật lớn trong Hoàng Thành đến tham gia, lúc đó ta sẽ giới thiệu con cho họ…”
Cha mẹ hắn đã sắp xếp cho rất tốt, mười mấy bộc nhân được chọn lựa kỹ càng và bốn thị nữ xinh đẹp.
......................................................................................................
-“Rồi, giờ thoải mái rồi đó, có gì muốn nói nào!” Trần Nguyên ngồi xuống giường, hậm hực gọi Sói ca.
-“Nhiệm vụ phụ tuyến: Trả lời hết những câu hỏi của Sói ca. Thành công: không có phần thưởng, thất bại: bị sét đánh.” Giọng nói gian xảo của Sói ca vang lên khiến Trần Nguyên nổi hết da gà.
-“Đê ma ma nhà ngươi Sói....” Trần Nguyên mở mồm ra liền bị một tia sét hỏi thăm.
-“E hèm, Sói ca ngươi hỏi đi.” Trần Nguyên khè ra một đống khói đen rồi tử tốn nói với Sói ca.
-“Thế có phải ngoan hơn không! Giờ thì nghe đây.” Sói ca giả vờ đạo mạo, giọng nói giống như một cao nhân đắc đạo.
Mở ra cửa hàng của Sói.
Được câu hỏi thứ nhất bắt đầu .
-“Hãy cho biết Yui Hatano là người nước nào?
A. Việt Nam
B. Nhật Bản
C. Nga
D. Thái Lan
5 giây trả lời, bắt đầu.”
-“Phụt….ta chọn B.” Trần Nguyên phun hết ngụm nước trong miệng ra, hai mắt sáng như bóng đèn. Anh đây tu luyện JAV bao nhiêu năm rồi, em hàng này mà không biết thì đập đầu chết quách cho xong.
-“Đúng, câu tiếp theo.
Cái gì đưa vào tay phụ nữ trở nên cứng hơn .
A. cây kem
B. trym
C. sơn móng tay
D. súng
5 giây trả lời, bắt đầu.”
Vì đầu óc đen tối nên Trần Nguyên đương nhiên là chọn câu B.
-“Sai. C mới là đáp án đúng.” Giọng nói lạnh lùng của Sói ca vang lên, một tia sét đánh thẳng vào người Trần Nguyên.
-“Câu tiếp theo:
Có bao nhiêu loài pokemon trong phim hoạt hình.
-“651 con!”
-“Sai! Đến đám người trong đó còn chưa biết hết thì từ đâu mà mi biết được.” Một tia sét tiếp tục đánh xuống Trần Nguyên.
-“Trứng có trước hay gà có trước.”
-“Trứng!”
-“Sai, câu trả lời con gà.” Tên Sói ca biến thái này quả quyết điều mà các nhà khoa học chưa nghiên cứu ra, sét tiếp tục đánh Trần Nguyên.
-“Con chó vàng trong truyện “Lão Hạc“ là loại chó gì.
-“Chó vàng!”
-Sai, vì bị bả chết nên gọi là chó chết.” Sói ca phang thẳng một câu khiến Trần Nguyên á khẩu, lại một tia sét đánh xuống người hắn
-“Cái gì của cô còn nhỏ khi cô chưa lấy chồng và rộng hơn khi cô lây chồng?”
-“……” Trần Nguyên im lặng.
-“Ngu, câu trả lời là cái quần.” Sói ca khinh bỉ trí thông minh của Trần Nguyên. Sét vẫn tiếp tục đánh.
-Chí Phèo có bao nhiêu vết sẹo trên người .
Trần Nguyên trả lời giống trong truyện miêu tả. Nhưng….
-“ Sai! Còn một vết sẹo nữa, nhưng mà nó ở ngay chỗ ấy ở mông nên tác giả không tiện miêu tả.” Sói ca phán.
-“Cái gì của người phụ nữ đã có chồng to hơn của người chưa lấy chồng?"
-“……..” Trần Nguyên vắt tay lên trán suy nghĩ.
-“5 giây đã hết, câu trả lời là cái giường!” Sói ca cười gian xảo. Sét tiếp tục nện lên người Trần Nguyên.
………………………………………………………………………………………..
-“Cái củ lạc giòn tan…ngươi chơi lầy!” Trần Nguyên mặt đen thùi lùi, tóc dựng ngược, miệng phun ra toàn khói đen. Mợ nó chứ cái tên Sói ca này toàn câu hỏi kì quặc hoặc đưa ra những đáp án đảo lộn trắng đen khiến Trần Nguyên không biết trả lời như thế nào.
-“Nhiệm vụ thất bại, trừ mười vạn điểm giao dịch.” Giọng nói vui vẻ của Sói ca vang lên.
-“$%^&*….”Trần Nguyên điên cuồng chửi bới Sói ca, một tia sét tiếp tục đánh xuống, lần này Trần Nguyên trực tiếp bất tỉnh nhân sự.
.........................................................................................
-“Oáp....” Trần Nguyên vươn vai ngồi dậy, đêm qua hắn phải tốn cả đêm để rửa ráy cơ thể cho nên ngủ không được bao nhiêu, hai mắt đen như gấu mèo. Bây giờ cũng đã gần tám giờ sáng rồi.
Sau khi vệ sinh cơ thể xong, hắn lồm cồm lết xác ra tiền sảnh nhưng không thấy ai cả, ngoắc một gia đinh lại hỏi thì mới biết, cha hắn đã lên triều đình, mẹ hắn đi kí kết một hợp đồng lớn, còn chị hắn thì đã tới Nam Việt học viện.
-“Nhóc con! Hoàng Thành này rất nhiều nơi vui chơi, mấy năm nay ngươi cũng ít khi thả lỏng rồi, hôm nay nên đi thư giãn đi.” Giọng nói lười biếng của Sói ca vang lên bên tai Trần Nguyên.
-“Lỡ ta bị lạc đường thì sao!?” Trần Nguyên mệt mỏi hỏi Sói ca.
-“Để ta đi tìm tên gia nhân nào đó dắt đi vậy!” Trần Nguyên vuốt vuốt tóc, hai mắt nhìn xung quanh coi có tên gia đinh nào đi cùng không.
-“Cần gì gia đinh, ta đây nè! Đã có bản đồ sống là Sói ca đây, ngươi đừng lo gì cả.” Sói ca hào hứng nói với Trần Nguyên.
-“Thế thì đi.” Trần Nguyên nhắm mắt đưa tay, mặc sức để Sói ca chỉ bảo.
..........................................
Quả thật Sói ca tự nhận hắn là bản đồ sống quả không sai, nguyên một buổi sáng Trần Nguyên theo lời chỉ dẫn của Sói ca đã đi hết một phần mười Hoàng Thành Thăng Long, nói thật Thăng Long Thành rất xứng với cái tên Đông phương đệ nhất thành trì. Ở đây người dân sinh sống khoảng năm trăm vạn người, khách bốn phương tới đây làm ăn hoặc thăm thú lại càng kinh khủng.
Với dân số đông như thế, hơn nữa tường thành lại cao vượt một trăm mét, hơn nữa thỉnh thoảng lại có các đoàn buôn từ Phương Tây đến, thậm chí cả người lùn hoặc một người đến từ những nơi hoang dã cũng đến, còn có vô số kỳ trân địa bảo cùng những nơi xa hoa đắt tiền, cái gì cũng có ở Thăng Long thành.
Nơi Trần Nguyên đang đứng chính là nội thành, nơi tụ tập của nhiều quí tộc, nơi tiêu phí tiền bạc của đám bại gia tử. Có rất nhiều vật phẩm xa hoa quý hiếm đều có thể tìm thấy tại nơi này.
-“Ê Sói ca, ta đói rồi, ngươi có chỗ nào nấu ăn được hong!? Giới thiệu ta cái coi!” Trần Nguyên xoa xoa cái bụng thở dài một hơi.
-“Ồ, nhóc con đói rồi sao!? Vậy thì tới Tràng Tiền lầu ăn cơm đi, đó là tửu lầu nấu ăn ngon và có truyền thống lịch sử lâu đời nhất ở Thăng Long thành này. rất nhiều con cháu dòng dõi quí tộc đều đến nơi này ăn uống…” Sói ca hưng phấn, giọng nói gian xảo khiến Trần Nguyên phải suy nghĩ lại không biết có bị hắn lừa không nữa.
..............................................................................
Trần Nguyên theo chỉ dẫn của Sói ca quẹo trái rẽ phải, len qua dòng người đông đúc, cuối cùng cũng đến Tràng Tiền lâu, vừa bước vào hắn liền cảm giác được có gì đó bất thường, có mấy tên công tử bột xung quanh ngã xuống đất, mắt trắng dã, còn một vài tên công tử thì đỡ hơn, nhưng thằng nào mặt cũng biến sắc, trên mồm còn lẩm bẩm:
-“Hôm nay rốt cuộc là ngày gì vậy, hắn làm sao cũng đến đây…xong rồi….. xong rồi…” từng tên nhìn như là chuột thấy mèo vậy, quay người bỏ chạy đi, mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra khiến cho bọn này sợ hãi như vậy nhưng Trần Nguyên vẫn méo quan tâm, anh là Đấu Vương mà, dù chỉ có ba sao, nhưng cũng là Đấu Vương mà phải không, cho nên anh đây chấp hết, méo sợ bố con thằng nào cả, cứ thế mà bước vào.
-“Ố! Anh bạn trẻ, cuối cùng ngươi cũng đã đến Hoàng Thành rồi sao!?” Một giọng nói hết sức quen thuộc nhưng mà nhớ hổng nỗi vang lên, một thanh niên hào hoa, đẹp trai, lãng tử với vẻ mặt lạnh tanh, mặc bộ võ phục màu đen, phía sau còn có một cây trọng kiếm màu đen hơn một mét sáu,nhìn thấy Trần Nguyên liền hô lớn.
-“Ai vậy nhỉ!? Quen lắm mà sao méo nhớ được là ai thế này?” Khi nhìn thấy thanh niên áo đen này Trần Nguyên liền vắt óc suy nghĩ nhưng vẫn không nhớ được, mặc dù rất ư là quen.
-“Não phế thế! Con hàng này là người mà ngươi đã giúp trong núi Cấm đấy, Nguyễn Tuấn Long đấy thằng dở!” Sói ca khinh bỉ trí nhớ của Trần Nguyên, giọng nói tràn ngập khinh thường.
-“A! Ta nhớ ra rồi, thanh niên vượt cấp chém giết con chuột Vàng!” Trần Nguyên đập tay ra vẻ đã nhớ ra.
-“Ồ! Anh zai, không ngờ lại gặp anh ở chỗ này! Hai năm không gặp anh càng lúc đàng đẹp troai hơn rồi đấy!” Trần Nguyên chạy lại chỗ Nguyễn Tuấn Long, nhìn lên nhìn xuống bắt đầu nịnh hót.
-“Anh vốn ở đây mà. Hai năm không gặp mà chú em đã luyện được tuyệt kĩ nịnh hót thần thánh nhể. Rất tiếc méo có tác dụng với anh.” Nguyễn Tuấn Long vỗ vỗ vai Trần Nguyên, vẻ mặt rất giống thánh troll của kiếp trước.
Nói đúng ra thì Nguyễn Tuấn Long vốn không phải là người xấu, nhưng con cháu dòng dõi quí tộc trong kinh thành nhìn thấy hắn đều như nhìn thấy hổ, cho dù có đang làm gì cũng vắt chân lên cổ mà chạy ngay, thanh niên này từ trước tới nay chưa bao giờ ức hiếp bá tánh bình dân, làm hại người lương thiện.
Việc như thế anh ta không bao giờ làm, cũng có thể là chẳng đáng để làm, nhưng hình như trời sinh ra Nguyễn Tuấn Long đã có thù giống với con cháu có dòng dõi quí tộc hay sao ấy. Lúc nào cũng không ngừng ức hiếp đàn áp các con cháu có dòng dõi quí tộc, phàm là con cháu dòng dõi quí tộc, các công tử của gia đình phú thương giàu có mà nhân phẩm xấu, nếu bị hắn bắt gặp trên phố thì tập xác định là vừa….mỗi một người đều bị hành cho nát bét.
Cho nên chỉ cần Nguyễn Tuấn Long vừa ra khỏi cửa, dù là con cháu dòng dõi quí tộc đi chăng nữa chỉ cần nhìn thấy thanh niên áo đen này thì cho dù gia thế lớn hay nhỏ, đều trốn tránh ngay và luôn, sợ như sợ cọp, lỡ như không cẩn thận làm chuyện xấu bị Nguyễn Tuấn Long bắt gặp thì hậu quả sẽ khó lường. Và cũng không ít con cháu dòng dõi quí tộc có nhân phẩm xấu căm thù Nguyễn Tuấn Long đến tận xương tủy.
Và vì Nguyễn Tuấn Long là thiên tài số một của Nam Việt Đế Quốc, công với gia thế vô cùng thần bí nhưng lại trâu con bà bò cho nên anh ta tuyệt đối là nhân vật có tầm nhìn cao và xa, người khiến anh này có thể xem trọng hay là kết giao sợ là cả Đế Quốc cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...