41
Mộ Dung Thùy đã không cho ta có cơ hội nói lời xin lỗi.
Ngay đêm đó, anh rời khỏi nhà, chỉ để lại một lá thư viết tay, nói rằng đã mang theo quân trang, thực hiện lời hẹn với Vương Tư Mã, tiến về phía Bắc.
Chỉ là, anh ấy rời đi quá nhanh, ta không biết anh ấy đang tránh mặt ta, hay thật sự đã ghét bỏ ta rồi.
Trời còn chưa sáng, ta quấn tóc, mặc vào người trang phục của nam tử, kéo một con ngựa từ trong phủ ra,
lấy tro bếp xoa lên mặt, mang theo chục chiếc bánh đậu từ cửa hàng, men theo con đường ướt sương ra ngoại ô Trần thành.
Chiến xa Mộ Dung Thùy đang cưỡi có tám con ngựa, là cỗ xe chỉ có gia đình quý tộc mới có, nên sẽ rất dễ nhận ra.
Sau khi rời khỏi thành, một đoàn xe ngoằn ngoèo dần dần xuất hiện trước mặt ta, trông họ gọn gàng và im lặng.
Đánh giá từ trang phục của người đi bộ, họ có vẻ là một đoàn lữ hành.
Đột nhiên, một con ngựa phóng nhanh từ trong đoàn xe lao ra, người đánh xe vẫy cờ đỏ với ta.
Ta định đánh ngựa chạy tới hỏi đường thì thấy người này từ trong tay áo rút ra thứ gì đó nhằm vào ta, như là đang nhắm mục tiêu.
Ta giật mình, vội vàng ghìm ngựa lùi lại, không ngờ lại ngã xuống đất, quần áo xộc xệch, nhếch nhác vô cùng.
Người kia vỗ ngựa tiến lại gần, nhìn rõ bộ dạng của ta, anh ta sửng sốt.
“Phu nhân? Sao người lại ở đây?”
Người này là một trong những người lính hộ tống ta đến Trần thành ngày đó, chính ta đã dạy anh ta cách bảo quản đậu, ta lập tức không biết nên nói thế nào.
Đối phương không hỏi gì nữa mà lễ phép đưa ta nhập vào đoàn lữ hành.
Lúc này trời đã tối, đoàn chúng ta dừng lại ở một ngôi làng hoang vắng, mọi người đều cởi bỏ quần áo bên ngoài, bên trong hoá ra lại là áo giáp sắt, lạnh lẽo, sáng ngời.
Ta nhìn thấy có người chôn nồi để nấu cơm, lại có người đốt lò, ta không khỏi thắc mắc:
“Đây là đang làm gì?”
Người lính đã hộ tống ta khi trước giải thích:
“Đây là đang hong khô thịt.”
“Làm thịt khô?”
"Đúng vậy, chúng ta không phải tiên phong, mà là dẫn lương thực và thảo dược, tướng quân còn ở phía sau.”
Ta: ".....”
Quân đoàn còn chưa di chuyển, lương thảo đi trước.
Ta cũng không nghĩ chúng ta đã đi nhanh đến mức đã vượt lên trước cả quân đoàn.
Bây giờ nghĩ lại, e rằng đó là mưu kế của Mộ Dung Thuỳ nhằm đánh lạc hướng kẻ địch.
Thấy ta không vui, người lính an ủi ta:
“Phu nhân đừng lo, nhiều nhất nửa ngày nữa tướng quân sẽ đến đây”.
"......Được.”
Người lính khum tay hành lễ, rồi tiếp tục làm việc.
Mọi người đều bận rộn thu xếp, chẳng mấy chốc trong bếp đã bốc ra khói đun nấu, ta đi tới nhìn xem, thì thấy họ đang vò đậu rồi ép thành từng miếng mỏng, ta không nhịn được, thì thầm:
“Làm thế này, bánh chắc chắn sẽ vỡ thành vụn sau chặng đường dài.”
Người bên cạnh nghe vậy, cười khẩy:
"Vậy ngươi nghĩ chúng ta nên làm thế nào?”
Ta làm bánh đậu hơn chục năm, đương nhiên không cam chịu:
“Có thể cho thêm một ít bột gạo để giữ bánh tròn dày, lại chừa một lỗ ở giữa rồi mới đem nướng trên lửa than”.
"Tại sao còn chừa lại lỗ?”
“Ở giữa chừa một lỗ rồi dùng dây rơm buộc lại, binh sĩ có thể dễ dàng mang từng chuỗi bánh đi xa.”
Người đó nghe xong bỗng ngừng cười, rồi chỉ vào một chậu lớn có nước dưới chân và hỏi ta:
“Đây là đồ còn sót lại sau khi làm thịt bò, vậy ngươi nghĩ chúng ta nên làm gì với nó?”
Ta nhìn thoáng qua, nhận ra đó là một cái nồi đựng đầy bàng quang bò, ta nhỏ giọng nói:
“Nếu đã có thịt khô và bánh đậu, ngươi có thể phơi khô bàng quang bò thành một chiếc túi da, rồi nhét lương thực vào đó.”
Mọi người nghe được lời này đều rất kinh ngạc.
Người đó im lặng, rồi đột nhiên vỗ vào lưng ta:
“Thằng nhóc này, ngươi nhiều chiêu quá!”
Ngay khi hắn còn định tiếp tục vỗ, người phía sau nhanh chóng bước tới ngăn cản:
"Không được, tổng quản!”
Sau đó, trước ánh mắt bối rối của đối phương, người này vội vàng kéo ta đi.
42
Sau đó, người lính dựng cho ta một căn lều nhỏ đơn độc phía xa, rồi bảo ta đừng đi loanh quanh nữa.
Bằng không, dù người ở đây có cởi mở đến đâu, chỉ cần nhắc đến một người phụ nữ lẻn vào doanh trại quân đội, cũng đủ khiến ta chết hàng trăm lần.
Anh ta nói có lý nên ta chỉ có thể đợi ở trong lều.
Loanh quanh một lúc, ta cảm thấy buồn ngủ.
Ngày hôm sau, khi ta còn đang ngủ, đột nhiên tấm màn trước mặt được vén lên, hai tên lính đột nhiên xông vào, một người bên trái, một người bên phải, đem ta ra ngoài.
Ta còn đang hoảng hốt thì bất ngờ bị kéo vào một căn lều lớn hơn, tổng quản hôm qua đứng ở giữa, chỉ vào ta nói:
“Chính là hắn!”
Lúc này ta mới nhìn rõ, ngồi trên chiếc ghế trước ta là hai gương mặt quen thuộc.
Vương Vũ đi tới với vẻ mặt hiền lành hiếm thấy, khiến người ta cảm thấy nhẹ nhàng như gió xuân:
“Làm sao có thể nghĩ ra được những cách thông minh như vậy?”
"Vì ngươi đã có cống hiến to lớn nên ta sẽ thăng chức cho ngươi làm đội trưởng, được không?”
Ta không dám lên tiếng, vì người còn ngồi kia đang dùng gương mặt đẹp đẽ chăm chú nhìn ta.
Anh đội mũ sắt, mặc áo giáp khắc hải long, trên vai khoác một chiếc đai màu vàng đỏ, vóc dáng oai hùng, vẻ mặt lạnh lùng, sau khi nhìn rõ ta, vẻ mặt càng thay đổi.
Vừa định mở miệng đã thấy anh rời khỏi chỗ ngồi, bước nhanh tới, đưa tay xoa mạnh vào má ta, vùng da bên dưới lập tức lộ ra,
Vương Vũ ở một bên xem đến hưng phấn, khóe môi khẽ nhếch cười, thì thầm chỉ đủ ba người chúng ta nghe thấy:
"Như vậy, thay vì nhắc đến đội trưởng, ta có thể nhắc đến tướng quân phu nhân.”
Mộ Dung Thùy hừ một tiếng, như đang đè nén cơn tức giận, đột nhiên quay người lớn tiếng:
“Tất cả ra ngoài đi!"
43
Trong chốc lát, căn lều to lớn đã hoàn toàn trống trải.
Ta không dám ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy đôi giày màu vàng tím đi lại xung quanh mình vài lần, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng:
“Môt nữ nhân đột nhập vào doanh trại quân đội, sẽ bị xử tử ngay lập tức.”
“…Ai bảo huynh đi mà không từ biệt.”
“Nàng còn đổ lỗi cho ta?”
Ta biết mình đã sai nên chỉ biết im lặng.
Im lặng một chút, chủ nhân đôi giày dừng lại ở phía sau ta, áo giáp áp sát vào người ta, mang đến cảm giác lạnh sống lưng:
“Nhưng nàng lại giúp chúng ta giải quyết một vấn đề lớn, nàng nên được khen thưởng vì công lao của mình.”
"Nói cho ta biết, ta nên làm gì?”
"Thưởng cho nàng, hay trừng phạt nàng đây?”
"Tùy huynh đấy.”
Mộ Dung Thùy tựa hồ bị ta chọc tức, nghiến răng nghiến lợi một hồi mới nói:
“Ta chiều hư nàng thật rồi!”
Ta đang định phản bác lại thì đã bị nhéo má:
“Nhưng mà dễ thương và đáng ghét quá!”
“Đã đáng ghét thì làm sao có thể dễ thương được?”
Phía sau, Mộ Dung Thùy thở dài một hơi:
“Yêu và hận cùng lúc, lẫn lộn hết cả!”
"Nàng dám một mình tới tìm ta, nếu như gặp phải thổ phỉ, hay là trên đường ngoài ý muốn có chuyện gì xảy ra, chẳng phải tới lượt ta trở thành góa phu sao?”
(goá phu goá phụ, hjhj)
Mũi ta chua chát:
“Nhưng mà ta thà chảy máu còn hơn rơi nước mắt nữa!”
Đối phương nghe vậy, trong mắt tựa hồ có thứ gì đó lóe lên, nhưng cuối cùng anh cũng chịu đựng, nhẹ giọng dỗ dành:
“Nhưng đao kiếm trên chiến trường không có mắt, ta làm sao có thể bảo vệ được nàng đây?”
“Ta không yêu cầu huynh đưa ta đi cùng tới phương Bắc.”
"Hả…"
"Ta chỉ muốn gặp huynh, hỏi huynh khi nào huynh sẽ trở về?”
Ta hít một hơi thật sâu, gượng cười nói:
“Ta có thể đợi một năm, hai năm hay ba năm, chỉ cần đừng bắt ta phải đợi cả đời là được.”
Đột nhiên, một bàn tay to lớn vươn ngang eo ta, ta chưa kịp phản ứng thì đã có người ôm ta vào lòng, dùng cằm đầy râu ria dụi mạnh vào đầu ta:
“Bất cứ khi nào còn có nàng đợi ta, ta sẽ quay trở lại.”
Nghe anh nói, ta chợt nghẹn họng, mãi mới có thể thốt nên lời:
“Vậy nếu huynh c.hết thì sao?”
“Vậy đành phải để nàng đợi ta cả đời rồi...”
Ta không cầm được nước mắt nữa.
Không ai biết đây có phải là lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta hay không, ta một mình đuổi theo đến đây, chỉ muốn gặp lại anh ấy trước một khoảng thời gian dài xa cách.
Mộ Dung Thùy lặng lẽ lau đi vết nước trên mặt ta, nhẹ giọng nói:
“Đừng khóc.”
"Một ngày nào đó, ta sẽ trả lại cho nàng bầu trời rộng lớn, thiên hạ cuối cùng cũng sẽ yên bình trở lại.”
Thấy ta đang ngước nhìn với đôi mắt đẫm lệ, anh đột nhiên bỏ mũ giáp, kéo mái tóc đen dài rơi ra, vuốt nhẹ tóc bên thái dương rồi cắt ngang, đưa cho ta một đoạn tóc:
"Từ giờ trở đi, tâm hồn và ước mơ sẽ được gắn kết với nhau, nàng là nhà của ta, là nơi ta trở về.”
44
Dù ta có bất đắc dĩ đến đâu, Mộ Dung Thùy vẫn tiến quân rời đi.
Ta được anh ấy giao phó cho Vương Vũ đưa về quê nhà Sở Châu.
Biết nhà ta làm bánh đậu hơn chục năm, Vương Tư Mã nhờ ta chủ trì, với sự hỗ trợ của nhà họ Vương, làm bánh ở các biệt viện trong thành, sau đó vận chuyển những mẻ bánh đậu khô xỏ dây rơm, tiếp tế cho lương thực quân sự.
Ta đã đồng ý.
Bằng cách này, cho dù Mộ Dung Thùy ở phía Bắc, ta ở phía Nam, ta vẫn có thể giúp được anh ấy.
Ngày tháng trôi qua, ngày nào ta cũng bận rộn đến mức choáng váng, dần quên đi sự bối rối và đau đớn trong lúc chờ đợi.
Mộ Dung Thùy thường viết thư, tuy mỗi bức thư đều ngắn ngủi, nhưng đều kết thúc bằng một chữ “An”.
Sau đó, ta mới nhận ra, sở dĩ anh được gọi là “Quỷ tướng” là vì anh giỏi tấn công ban đêm.
Muốn tấn công bất ngờ thì không thể để lại dấu vết, binh lính thường phải nằm mai phục trong chiến hào, án binh bất động trong nhiều ngày.
Biết tin, ta lại có kế hoạch khác, Vương Vũ nghe ta trình bày xong, liền gọi thêm hai gia nhân đến, phái đi theo ta giúp đỡ.
Ta dùng tiệm bánh đậu ở nhà làm vỏ bọc, ủ một lượng lớn đậu, trộn thêm ba lít nước tương với năm cân muối, nghiền nhuyễn như bùn rồi ép thành bánh, phơi khô.
Khi cần thiết, có thể thay thế muối, chống mất nước.
Như vậy, Sở Châu trở thành nơi sản xuất chính, cung cấp khẩu phần ăn cho quân đội, mỗi ngày phải sản xuất một lượng nhất định bánh gạo, bánh mè, bánh đậu, bánh đậu muối để gửi ra tiền tuyến.
Do thiếu nhân lực nên ta đã tuyển dụng rất nhiều người đến giúp đỡ, trong số đó có một cô gái đặc biệt xinh đẹp và tao nhã, khi cô ấy tự giới thiệu thì hoá ra là con gái của quan huyện ở Nam Gia.
Không ngờ, chiến sự giằng co kéo dài, ngay cả con gái của quan huyện cũng không còn cách nào khác đành phải đi làm thuê.
May mắn thay, ta có công việc, nên ta có thể sống ổn định.
45
Cái lạnh đến, nắng nóng đến, mùa đông lại đến, rồi mùa hè lại bắt đầu.
Năm tháng cứ thế trôi qua.
Mùa mưa rốt cục cũng chấm dứt, mây đen rời đi, cho Sở Châu có cơ hội thở một ngày.
Những trái hồng trên cây chuyển dần sang màu đỏ, lá vàng rụng khắp đường phố.
Không biết đến khi nào, chiến tranh ở phía Bắc mới kết thúc.
Những ngày này, do nội chiến ở thành lân cận, Sở Châu tiếp nhận một lượng lớn dân loạn lạc ngoài thành tràn vào, trong đó có một số Người kể chuyện.
Chỉ là khác với Trần thành, ở đây họ không nói về “Quỷ nhãn tướng quân” nữa, mà luôn nói về chuyện thần linh phù hộ các tướng sỹ trên chiến trường, còn có cả chuyện tình lãng mạn của quan Tư Mã trong triều.
Đây không phải là chuyện ta thích nghe, nhưng ta cũng sẽ để lọt vào tai một chút khi thỉnh thoảng dừng chân nghỉ ngơi ở trà lâu trên đường.
Hôm nay, Người kể chuyện đang nói về giai thoại Tịch phi bị phế truất, lại được Tạ gia ủng hộ đảo chính, đột nhiên A Nhĩ chạy tới:
“Tiểu thư, có hai vị công công tới cửa, tiểu thư về nhà nhanh đi!”
Ta nghe xong liền đứng dậy.
Vừa bước ra ngoài, đã nhìn thấy một người không ngờ tới đứng trước mặt ta, là Quang lộc đại phu Khúc Hoàng, phía sau là hai người trong trang phục thái giám.
Khúc Hoàng im lặng nhìn ta, trong khi hai công công còn lại ôm cuộn lụa màu vàng, cười nói:
"Đây là tướng quân phu nhân, tiểu thư Giang Châu Ngọc phải không?”
Ta vội vàng đáp lại:
“Là tiểu nữ.”
"Thánh nhân nghe tin báo từ chến sự, vô cùng vui mừng. Lại biết tướng quân phu nhân đã có nhiều đổi mới đóng góp cho việc quân sự. Thánh nhân hỏi tướng quân muốn được ban thưởng gì cho chiến công vĩ đại này, nhưng tướng quân chỉ cầu phúc cho vợ mình...”
Còn chưa nói xong đã bị người bên cạnh ngắt lời:
"Đừng nhiều lời nữa, Hoàng đế ban chiếu! “
"Vâng vâng!”
Công công vội vàng mở cuộn lụa vàng ra, nghiêm đọc:
“Phụng thiên thừa vận, nữ nhi Giang gia Giang Châu Ngọc, Mộ Dung phu nhân, thê tử của tướng quân Mộ Dung Thuỳ, hiền lành đức độ, lễ phép khéo léo, Thánh hoàng rất hài lòng. Nay ban thưởng cho Giang gia, cũng như thay mặt Giang gia ban thưởng cho hàng ngàn hộ gia đình tại Sở Châu thực phẩm, vải vóc, …”
Sau khi đọc xong, công công dúi thánh chỉ vào tay ta:
“Phu nhân tiếp chỉ.”
Ta: "……"
Đây là đang cười nhạo ta trèo cành cao.
Ta không có ý tranh cãi với hắn, nhận lệnh xong liền ngồi lại, định tiếp tục nghe kể chuyện, đầu óc vẫn còn đang nghĩ tới chiếu chỉ kia của Hoàng đế.
Chiến công vĩ đại của tướng quân, tin mừng từ chiến sự…
Không ngờ hai tên thái giám đã rời đi, Khúc Hoàng vẫn đứng đó.
"Năm đó, nếu ta không hoà ly với nàng, thì sự tình đã không đến nỗi như ngày hôm nay.”
Ta thẳng thừng từ chối:
“Nếu ngày đó ta không muốn hoà ly mà còn làm lớn chuyện, e rằng ta đã bị người ta treo cổ lên cây”.
Kể từ khi quận chúa bị hắn hạ sát, ta không còn mơ ác mộng đó nữa, cả vết sẹo trên cổ cũng không còn.
Nhưng khi tỉnh lại lúc nửa đêm, ta vẫn rùng mình khi nghĩ đến hình ảnh cuối cùng của người đã muốn truy sát ta ngày đó.
Thấy đối phương im lặng, ta lạnh lùng nói:
“Ta từng cho rằng phu quân sẽ là trời là đất của thê tử, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện trời sập sẽ ra sao."
“Lúc đó, khi ngươi hoà ly, ta mới nhận ra rằng không thể coi ai đó là cả bầu trời.”
Khúc Hoàng cười giễu cợt:
"Ta không thể là bầu trời của nàng, Mộ Dung Thùy có thể sao?”
"Ta không cần huynh ấy che chở cho ta, miễn là huynh ấy đối xử tốt với ta là được.”
“Nói luôn dễ hơn làm, huynh ấy tới bây giờ vẫn đang làm rất tốt.”
Đối phương trầm tư, hồi lâu mới tiếc nuối thở dài:
“Kỳ thực, tuy rằng ta giữ chức cao, nhưng tâm tình ta chưa bao giờ vui vẻ, hạnh phúc."
"Nhìn lại những năm qua, khoảng thời gian hạnh phúc nhất, có lẽ là ngày ta kết hôn với nàng.”
"Giang Châu Ngọc, ta nói ta hối hận, nàng có tin không?”
“Khúc Hoàng, điều ngươi hối hận, không phải là mất ta, mà là không có lại được ta.”
"......”
Lúc này, Người kể chuyện đã chuyển sang một câu chuyện khác, cuối cùng cũng đến phần Quỷ nhãn tướng quân mà ta rất thích nghe.
Ta bưng trà, chăm chú lắng nghe, vừa đến đoạn tin đại thắng ở phía Bắc, ta quay đầu lại, phía sau hắn đã rời đi từ bao giờ.
Trên sân khấu, lão nhân đang nói về chiến thắng tuyệt vời của đại quân.
“Người ta nói rằng, Quỷ nhãn tướng quân đã tấn công hàng trăm pháo đài vào ban đêm, sử dụng quân đội của mình như một vị thần, giành được chiến thắng vĩ đại trong một trận chiến, lại tiếp tục giành được một chiến thắng khác."
“Sau khi san bằng quân Hồ Kiệt phía Bắc, trở lại lần này, tướng quân mang giày màu tím, mặc y phục màu đỏ, nắm toàn bộ quyền lực quân sự trong tay…”
Khi nói xong lời này, lão nhân ra vẻ thâm trầm, lại giữ im lặng, rõ ràng là muốn chọc tức người nghe.
Khán giả ồ lên, ta cũng vừa hùa theo tiếng la ó, vừa nhai trái cây sấy khô trong miệng.
Lúc này, ngoài đường vang lên tiếng móng ngựa.
Nhìn ra ngoài, một nam tử cưỡi ngựa, mặc áo choàng đỏ thêu hạc mềm mại, thắt lưng treo một chiếc cung chạm khắc lông vũ cùng ống mũi tên, chân đi giày màu tím, trên tay cầm một lượng vàng.
Với một cú ném từ xa, vàng đã được ném vào tay lão nhân.
“Xin hãy tiếp tục.”
Nam tử xuống ngựa, đưa ngựa cho gia nhân rồi ngồi xuống ngay cạnh ta.
Nhìn thấy hàng mi dài che đi đôi mắt xanh biếc của anh ấy, lão nhân mỉm cười, hắng giọng, tiếng hò reo vang lên, sân khấu và khán giả lại trở nên sôi động.
Câu chuyện huyền thoại của một thế hệ vẫn tiếp tục như thế.
- toàn văn hoàn
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...