Hoàng Phủ Duật trầm mặc một chút, mở miệng: “Ngươi rốt cuộc là thời điểm nào thì thích ta?”
Bạt Thác Vô Nhược cười cười: “Ta cũng không rõ ràng, lần đầu tiên nhìn vào mắt ngươi, chỉ cảm thấy ngươi rất đẹp, ở chung càng lâu, chậm rãi bị ngươi hấp dẫn, ánh mắt không thể không dõi theo ngươi, rồi mỗi ngày, mỗi ngày trong đầu đều là ngươi. Sau khi đi vào Viêm Di quốc, không gặp được ngươi, tưởng niệm này càng tăng lên, đợi đến khi chính mình hoàn hồn, mới phát hiện sớm không thể tự kềm chế yêu thương ngươi, để có thể cùng ngươi một chỗ, ta cả ngày vùi đầu chế thuốc, ta muốn có hài tử của ngươi, nghĩ muốn sinh một cục cưng bộ dạng giống ngươi như đúc”.
Nói xong, y tự giễu “Ngươi nhất định cảm thấy trong lòng có cảm giác rất quái lạ đi?”
Quả thật rất quái lạ.. Hoàng Phủ Duật ở trong lòng thầm nghĩ.
“Ta tìm một lý do có thể cùng ngươi một chỗ, chuyện té xỉu cũng là ta cố ý thiết hạ, chính là trăm triệu không nghĩ tới, ngoài ý muốn để cho thái y phát hiện cơ thể của ta lưu lại độc tính. Bệnh tình khỏi hẳn còn phải chờ thêm một năm, ta căn bản chờ không kịp, dược mang thai ta rất vất vả mới hoàn thành, ta không thể chờ, ta muốn phải nhanh một chút ở cạnh ngươi, ta muốn mỗi ngày đều thấy được ngươi, cho nên ta bắt đầu hành động.”
Y ngây ngốc cười ra tiếng, “May mắn, ta thật sự mang thai, trong bụng ta có cục cưng của hai chúng ta, ngươi cũng chấp nhận nó, cuối cùng cũng toại nguyện vì được cùng ngươi một chỗ”.
Nghe xong y nói, Hoàng Phủ Duật tâm tình nặng nề.
“Hy sinh nhiều như thế, bất quá là muốn ở bên cạnh ta, ngươi cảm thấy được như vậy đáng sao?”
“Xứng đáng a!” Trên mặt y mang ý cười thỏa mãn.
“Vì ngươi, cho dù muốn ta chết, ta cũng nguyện ý.”
Hoàng Phủ Duật nhất thời nói không ra lời, nhìn khuôn mặt tươi cười của y, ngũ vị tạp trần.
Bạt Thác Vô Nhược cho hắn tình yêu quá mức nặng nề, hắn gần như không thể thừa nhận, hắn hoài nghi trong lòng, như vậy thật sự là yêu sao?
“Ngươi không cần ngốc như thế”.
“Xứng đáng, thực xứng đáng.” y ngắn ngủn nói ra năm chữ, ý cười ngọt ngào mang trên mặt.
” Ngươi nghĩ chết như vậy, làm cho trẫm rất có áp lực. Bạt Thác Vô Nhược, ngươi hiểu cá tính trẫm mà”.
“Ta biết. . . . . . Ngươi không thích bị trói buộc, ta cũng không dám nghĩ tới phải trói buộc ngươi, ta sở cầu, chính là ở bên cạnh ngươi mà thôi, ta chỉ thỉnh cầu điều này”. Y rũ mi, thời điểm nói chuyện hai người không tự giác nắm chặt tay nhau.
Rõ ràng là lời vừa nói, y lại nói đến bình tĩnh không chút dao động.
“Yêu thượng ta, ngươi chỉ có khó chịu, sớm hay muộn ngươi cũng sẽ hối hận.”
“Không, sẽ không.”
Hoàng Phủ Duật thở dài một hơi, không có nói nữa, tùy ý y nắm tay mình.
Bất luận hắn có nói gì, Bạt Thác Vô Nhược căn bản nghe không vào, y bằng chính cảm giác của mình chìm đắm trong thế giới tình cảm ngốc nghếch, mặc dù bị đâm cho một đầu toàn là máu, mặc dù đã chịu không biết bao nhiêu vết thương, vẫn như cũ không muốn buông tha.
Người như thế không được dây vào, nhưng hiện tại có nói gì cũng coi như vô nghĩa.
“Hoàng Phủ Duật, ngươi hy vọng cục cưng là nam hay là nữ?”
“Đều được.”
“Ta hy vọng là nam, giống như ngươi, có lông mi nồng đậm, con ngươi đen sáng ngời hữu thần, tốt nhất là giống y như ngươi ngày thường . . . . . .”
Y liễm mi, ngữ khí đột nhiên trở nên đau thương, “Nhưng ta có thể nhìn không thấy bộ dáng sau khi nó lớn lên. . . . . . Ha hả.” Y tự giễu cười cười.
“Xứng đáng.”
“Ngươi nói đúng.”
“Ngu ngốc! Ngu ngốc! Vừa hay! Nhắm mắt làm ngơ, nhìn đến ngươi liền phiền!”
Hoàng Phủ Duật hung ác nói ra liên tiếp.
Y cũng không sinh khí, nhẫn nhục chịu đựng Hoàng Phủ Duật phát cáu, thấp giọng “. . . . . . Thực xin lỗi, làm bẩn mắt của ngươi.”
“Hừ.” Hắn hừ lạnh một tiếng.
Bạt Thác Vô Nhược cười yếu ớt, đầu lại dựa vào trên vai Hoàng Phủ Duật, đôi mắt chậm rãi khép lại, thì thào: “Cục cưng, đành phiền toái ngươi chiếu cố . . . . . .”
Hoàng Phủ Duật nghiêng đầu xem xét y, trong mắt phức tạp.
Người nầy rõ ràng dứt bỏ không được.
Đồng chẩm mà miên, tựa hồ tự nhiên cũng thành thói quen.
Hoàng Phủ Duật không thể ngủ được. Tựa hồ có cái gì đó ngăn chận hắn, khiến cho hắn bứt rứt.
Cánh tay truyền đến cảm giác tê dại, nghiêng đầu, Bạt Thác Vô Nhược gối lên cánh tay phải của hắn an ổn ngủ say.
Bạt Thác Vô Nhược gần đây thân thể càng thêm mỏi mệt, y rất hiếm khi ra khỏi phòng, không phải ngủ thì chính là ở trong phòng xem xét cái bụng của mình.
Nhìn bụng với vẻ mặt thực ôn nhu.
Lúc Hoàng Phủ Duật trở lại tẩm phòng, y giống như keo dính ở bên người hắn, miệng không ngừng lải nhải, ra sức cùng hắn nói chuyện phiếm.
Ngay cả khi hắn đang phê chữa tấu chương cũng vậy, miệng luôn động không ngừng, nói chuyện phiếm như là hôm nay y ngủ trưa mơ thấy cái gì, thời tiết có bao nhiêu hảo, linh tinh, đều là chút râu ria lông gà vỏ tỏi.
“Ngươi đừng cứ một hồi lại đến quấy rầy trẫm được không?”
“Ta phải nắm chắc thời gian cùng ngươi nói chuyện phiếm mới được, bởi vì sau này ta sẽ không còn cơ hội này”.
Vì cái gì người nầy mỗi một chuyện đều ngốc như thế? Đều làm cho hắn đau lòng đến khó hiểu chứ?
“Ngu ngốc!”
Những lời này tựa hồ trở thành lời nói duy nhất hắn có thể nói.
Đến nay, hắn vẫn không thể hiểu được tâm tư Bạt Thác Vô Nhược, vì cảm tình mà hy sinh nhiều như thế.
Hắn suy nghĩ rất nhiều, vẫn là không thể hiểu được.
Cảm tình này, trọng yếu như thế sao?
===
Hai chương này tuy nhẹ nhàng mà khiến người ta đau các nàng nhỉ ^^
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...