Giam cầm trong Tử Hàn Cung mười ngày Hoàng Phủ Duật buồn bực đến hốt hoảng, may mà Bạt Thác Vô Nhược mỗi ngày đều có thể trộm tìm đến cùng hắn nói chuyện phiếm, lúc này mới hắn qua loa giải sầu.
Sắc mặt Bạt Thác Vô Nhược mỗi ngày một hồng nhuận, chuyển biến này làm Hoàng Phủ Duật trong mắt thập phần vui mừng, biết y có đem lời nói của hắn để vào trong lòng.
Mười ngày cũng qua, buổi sáng tâm tình hắn sung sướng rời khỏi Tử Hàn Cung.
Bạt Thác Vô Nhược sáng sớm đã ở ngoài cung chờ hắn, nhìn thấy hắn đi ra, lộ ra nụ cười.
Nụ cười của y ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi càng có vẻ sáng lạn.
“Thực xin lỗi, để cho ngươi chịu khổ .”
“Đừng nói chuyện này, về phòng trước, ta có lời phải nói với ngươi ni.” Cầm tay cổ tay y, lôi kéo.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Trở về phòng nói sau”
Hắn nện bước cực nhanh, Bạt Thác Vô Nhược bước chân nhỏ bé phải chạy mới đuổi kịp cước bộ của hắn.
Cửa phòng đóng Hoàng Phủ Duật ngưng thần xác định bốn phía không người, hắn mới buông lỏng căng thẳng, “Ta hỏi ngươi, ngươi nhận thức Minh Tân vương người này ra sao?”
“Minh Tân vương. . . . . .” Y suy sụp, lại nói “Ngươi ám chỉ hoàng thúc?”
” Xem ra ngươi dường như biết hắn”.
” Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Mười ngày trước, ngươi không phải cho ta màn thầu sao? Ngày đó ta ăn một ngụm lập tức phát hiện bên trong bị trộn lẫn độc dược, sau khi ta bảo thủ hạ điều tra đồ ăn bình thường ngươi ăn, lúc này mới tra ra thức ăn ngày thường mà ngươi ăn luôn bị hạ một lượng độc cực nhỏ, không chỉ có đồ ăn, ngay cả nước trà, dược thang cũng như thế. Độc dược này là độc mạn tính, lúc đầu sẽ có triệu chứng ho khan, đợi cho độc dược thâm nhập nội tạng ngực sẽ đau đớn”.
Y kinh ngạc không dám tin “Sao, sao vậy . . . . . .”
“Chưa hết đâu, chuyện kinh người còn ở phía sau, đứng sau sai sử chính là Minh Tân vương, sau thủ hạ của ta lại phát hiện một chuyện mà người khác nghe thấy không tránh khỏi kinh hãi, ba vị hoàng huynh của ngươi đều là bị Minh Tân vương hạ độc thủ mà chết” .
Kinh hãi đôi môi trắng bệch run rẩy “Điều nầy sao có thể? Ngươi gạt người. . . . . .”
” Ta lừa ngươi để làm chi?”
“Hoàng thúc vì cái gì phải làm như thế? Mục đích của hắn là cái gì?”
“. . . . . . Ngôi vị hoàng đế?”
Bạt Thác Vô Nhược thì thào, thần chí có chút không rõ.
Chỉ vì một thứ hư danh mà hại chết các huynh đệ thân sinh của y……….
” Thứ này có cái gì mà hảo tranh. . . . . . Nếu hắn muốn, ta có thể cho hắn a. . . . . . Vì cái gì, vì cái gì mà muốn giết bọn họ?” Y không khống chế được cảm xúc bắt lấy vạt áo Hoàng Phủ Duật hốc mắt đỏ lên hỏi.
“Đối với ngươi là người luôn đem danh lợi xem như đạm mạc mà nói, vị trí hoàng đế có lẽ hấp dẫn không được ngươi. Nhưng trên đời người bình thường là ích kỷ tham lam, vì tiền tài mà sát hại một mạng người căn bản không tính là gì, huống chi hoàng đế là vị trí mà mọi người đều phải tôn kính thèm muốn”.
Bạt Thác Vô Nhược vô lực trán tựa vào trước ngực Hoàng Phủ Duật, trong đầu bị đau thương nồng đậm chiếm cứ, nhất thời nửa khắc nói không ra lời.
“Tất cả hoàng tử đều bị diệt trừ, mà ngươi, là trở ngại lớn nhất trước mắt ngăn cản Minh Tân vương ngồi trên ngôi vị hoàng đế. Ngươi dự định làm thế nào? Bị Minh Tân vương sát hại như những người khác hay là muốn sống sót?”
Y tựa vào trước ngực Hoàng Phủ Duật lẳng lặng không nói gì.
“Nói chuyện với ngươi a!”
Bạt Thác Vô Nhược vẫn là không mở miệng.
Một phen đẩy Bạt Thác Vô Nhược ra, nhìn thấy mặt y không chút thay đổi, ánh mắt trống rỗng, cũng không biết đang nhìn phương nào, hắn nóng vội thô lỗ lay động “Uy, Bạt Thác Vô Nhược, ngươi nói chuyện đi a! Đừng mang bộ dáng muốn chết không muốn sống được không?”
Bạt Thác Vô Nhược giống cái tượng gỗ không có dấu hiệu của sự sống, tùy ý Hoàng Phủ Duật lôi kéo.
Đột nhiên Hoàng Phủ Duật tay giáng thẳng xuống má y, lực đạo không nhỏ trên mặt trắng nõn của y lập tức xuất hiện năm cái hồng ngân.
Cuối cùng Bạt Thác Vô Nhược tỉnh thần sờ sờ một bên má đỏ lên sửng sốt.
“Ta hiểu được ngươi rất khó nhận, người chết đều đã chết, ngươi tái thương tâm cũng vô pháp vãn hồi việc này, hiện tại tối trọng yếu là ngươi, tánh mạng của ngươi!”
“Tánh mạng. . . . . .” Thì thào, y cười khổ, “Nếu hoàng thúc muốn ta chết, ta sao có thể trốn tránh chứ? Ta có thể đi sao? . . . . . . Ta còn có chỗ để đi sao?”
Thấy y tiêu cực như vậy, Hoàng Phủ Duật kéo thân mình y đối mặt hắn: “Ai nói ngươi không có chỗ để đi? Đừng quên còn có ta! Ta có thể giúp ngươi!”
“Ngươi?”
“Đối, ngươi có thể theo ta quay về Viêm Di quốc, ở trong hoàng cung Viêm Di quốc, ngươi muốn ở bao lâu liền ở bao lâu!”
Giật mình, y đỏ ánh mắt, “Ngươi không cần tốt với ta. . . . . . Không cần đối ta tốt như thế. . . . . . Ta sợ, ta sợ. . . . . .” Y đem mấy câu sau nuốt xuống, cũng không nói gì nữa.
“Là ngươi nói, chúng ta là bằng hữu, bằng hữu gặp nạn ta vốn nên giúp một tay.”
Bạt Thác Vô Nhược hai mắt ảm hạ cúi đầu không dám lại nhìn Hoàng Phủ Duật “Như vậy, ta nên làm sao?”
“Ngươi chỉ cần diễn một tuồng kịch liền được.”
“Diễn… diễn?”
“Đúng vậy.” Hắn ở bên tai Bạt Thác Vô Nhược nói thầm vài câu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...