Thành Nam Yêu Vật Sinh


Tư Niên chuẩn bị rời khỏi Thiên Tân.
Tối hôm qua hắn phóng ra khí tức của bản thân đuổi đi tiểu yêu, tuy rằng chỉ giới hạn ở con phố kia, nhưng khó đảm bảo sẽ không bị đại yêu địa phương cảm ứng được, hắn một chút cũng không muốn theo chân bọn họ tụ tập.
Cho nên sáng sốm, Tư Niên làm thủ tục trả phòng, sau đó đi thẳng đến sân bay.
Lão yêu quái mấy trăm năm cũng muốn một lần trải nghiệm cảm giác ngồi máy bay.
Trạm tiếp theo, Hắn đi Thanh Đảo ngắm biển.
Lựa chọn Thanh Đảo chẳng qua vì vửa vặn có chuyến bay đi Thanh Đảo, Tư Niên ghét phải lãng phí thời gian vô dụng chỉ để chờ đợi.

Bất quá hắn lại hối hận lần nữa chỉ sau khi ở trên máy bay chưa đầy mười phút.
Làm một con điểu yêu, việc lựa chọn di chuyển bằng máy bay thực sự là một điều vô cùng nhàm chán, ngay cả khi đang ngồi trên khoang hạng nhất.

May mắn thay, kem ly được cung cấp trên máy bay, Tư Niên cảm thấy kem ly ăn rất ngon.
Nếu ngồi bân cạnh hắn không phải người đàn ông họ Chương tối qua thì tốt rồi.
Hắn hiện tại rất muốn quay qua người bên cạnh hỏi một câu --- Cậu đây sinh năm bao nhiêu?
Như thế nào lại gặp cậu nữa?
Đoạn Chương không nhận ra Tư Niên, dù sao tối hôm qua cũng chỉ là một thoáng kinh hồng, thực ra lưu lại chỉ là một cái ấn tượng mơ hồ.

Hơn nữa hôm nay Tư Niên đeo một cái kính râm thật to đem một nửa khuôn mặt đều che khuất.
Nhưng Đoạn Chương khẳng định, vị hành khách chưa từng gặp này đang trợ trắng mắt phía dưới lớp kính râm.
Là ai cho anh dũng khí đấy vậy?
Hai tên đàn ông to đầu đều không phải kiểu người thân thiện gì, ai cũng không muốn phản ứng người kia, ai cũng không muốn người kia trở thành phiền phức của mình, vì thế từ khi máy bay bắt đầu lăn bánh một câu cũng chưa nói qua.
Trong lòng đã chiến nhau mấy trận rồi.
Tư Niên: Tên kia như thế nào cứ nhìn ta?
Đoạn Chương: Khóe miệng còn dính sữa.
Tư Niên: Kem ly này như thế nào lại tan mau vậy?
Đoạn Chương: Anh ấy vì cái gì không thể đem sữa dính lên chùi đi thế.
Tư Niên: Tiếp tục trơn trắng mắt.

Đoạn Chương: A.
Tư Niên: A.
Đoạn Chương hơi nhướng mày, khóe miệng khẽ cười, cũng không muốn cùng em trai hơn hai mươi tuổi so đo.

Nhìn gương mặt nh3 nhắn trắng nõn lộ ra bên ngoài, khuyên tai tròn tròn màu vàng trên tai, trên tay cầm ly sữa lắc mà uống, à không, là đang ăn kem ly chứ, thật mười phần giống ---- cậu bé mới lớ, cái loại còn chưa cai sửa ấy.
Thu hồi tầm mắt, anh tùy ý rút quyển tạp chí ra xem.
Tư Niên: Vừa rồi mắt cậu ấy có vấn đề.
Tư Niên: Trên máy bay có thể đánh người không?
Đoạn Chương: Có sát khí.
Anh lại lần nửa nhìn về phía Tư Niên, lại phát hiện hắn nửa nằm nửa ngồi chơi trò chơi trên di động --- Vua đầu bếp thời thượng.
Đây thực sự là một cái tên khiến người ta không thể không phàn nàn, mặc váy dạ hội đi nướng xiên que là mốt của nó, còn bưng vịt áp chảo đi diễn là con đường nó theo đuổi.
Quả nhiên là nhóc con thì chơi trò cho trẻ nhỏ.
Chuyến bay ngắn ngủi trôi qua rất nhanh, hai hành khách luôn giữ được cân bằng một cách vi diệu, đến đích an toàn.
Kính râm của Tư Niên luôn không có tháo xuống, hắn cũng không có hành lý tùy thân gì, hai tay cắm trong túi áo khoác, liền đi xuống máy bay.

Hắn đi thật nhanh, Đoạn Chưng cũng không lại nhìn hắn nữa, hai người rất nhanh liền tách ra giữa đám đông.
Chỉ là Đoạn Chương không nhìn thấy, Tư Niên từ góc sân bay định rời đi lại quay đầu nhì anh một cái.
Ngắn ngủi hai ngày lại tình cờ gặp hai lần, tần chút này có chút quá cao rồi.

Tư Niên nhớ tới quẻ bói kia, Lại đánh giá tuổi tác của Đoạn Chương một chút, cảm thấy người này phi thường khả nghi.
Bất quá...Như thế thì sao, bọn họ cũng không thể trong đoạn thời gian ngắn lại gặp nhau lần thứ ba đi?
Nếu lại gặp anh, Tư Niên nhất định sẽ đi quật mộ phần của Vô Hoài Tử.
(Truyện được edit duy nhất trên Wattpad Ổ Mèo Chanhttps://.wattpad.com/user/Chan0507)
Vì thế, nửa giờ sau, Tư Niên đến nơi ở tạm có thể nhìn ra biển, đẩy ban công trên lầu hai của biệt thự sang một bên, cảm nhận gió biển thoải mái giữa mênh mông biển cả, đột nhiên quay đầu, hắn nhìn thấy --- căn biệt thự cách vách là anh Chương nào đó.
Đậu xanh cmn Vô Hoài Tử.
Tư Niên đang nhìn Đoạn Chương, Đoạn Chương cũng đang nhìn Tư Niên, ánh mắt của anh như cũng đang nói --- như thế nào lại gặp anh?

Hai người như trước một câu cũng không nói, sau một hồi đánh giá qua lại, chỉ còn lại nụ cười trên khóe miệng của Đoạn Chương.

Về phần Tư Niên, hắn phụng phịu quay về phòng.
Đợi bóng dáng Tư Niên khuất bóng trên ban công, nụ cười của Đoạn Chương hơi trầm xuống.
"Chỗ ở này là ai sắp xếp?" Anh hỏi.
"Là tôi." Trong phòng vang lên tiếng trả lời, kính cẩn lễ phép, lại mang theo tươi cười, "Theo căn dặn của anh, việc này đều tự tay tôi sắp xếp, tuyệt đối không có người thứ hai tham dự."
"Có đúng không." Đoạn Chương hơi nheo mắt.
Đặc trợ hiểu ý: "Cần tôi đi tra vị cách vách kia không?"
Đoạn Chương suy nghĩ một lát, vẫn là lắc đầu: "Không cần, cậu nhanh đi sắp xếp, chiều nay liền mở hội nghị, ngày mai sau khi tuần tra xong tôi liền trở về Bắc Kinh."
"Vâng." Đặc trợ gật đầu, thoáng nhìn qua túi văn kiện trên bàn, lại nói: "Đã có báo cáo điều tra rồi, có một vài văn kiện mã hóa không thể tra được, nếu anh muốn xem, có thể nói chuyện với họ."
"Bên kia vẫn không liên hệ được?"
"Đúng vậy."
Đoạn Chương không nói nữa, khoát tay bảo cậu ta đi làm việc.
Một lát sau, hắn quay về phòng cầm lấy túi văn kiện kia, cởi bỏ cuộn dây, không nhanh không chậm ngồi xuống sô pha, lúc này mới lấy báo cáo ra xem.

Càng xem vẻ mặt lại càng tỏ vẻ thú vị.
Anh tra mấy thứ này để kiểm chứng lời nói của ông cụ.

Cái gọi là yêu ma quỷ quái, ân nhân cứu mạng, không có bằng chứng, làm cho người khác khó có thể tin được.

Đoạn Chương tiếp nhận nhận giáo dục chủ nghĩa vô thần suốt ba mươi năm,nhưng chưa từng ngĩ đến có một ngày sẽ tiến vào một thế giới ma quỷ huyền ảo.
Nhưng nếu chính phủ đều có các cơ quan đặc biệt liên quan, nên vấn đề này không thể sai được.
Đoạn Chương để báo cáo xuống, ngửa ra sau tựa lưng vào ghế sô pha, dùng ngón tay gõ vào đầu gối của mình, tầm mắt lướt ngang qua ban công nhìn về mặt biển, đôi mắt đen của anh ta dường như càng sâu hơn nước biển.
Anh đang tự hỏi, tự hỏi có thể làm cho tất cả kinh ngạc đều hóa thành lý trí, thậm chí điều đó còn mang đến cho anh chút vui vẻ.


Ít nhất, anh không cần lại lo lắng ông cụ thật sự mất trí.
Nhưng nếu chuyện ông cụ nói với anh là thật, vị ân nhân cuối cùng sau bao đau khổ trở về lẽ ra phải trở về Bắc Kinh, nhưng hiện tại đã mất liên lạc.

Nếu Đoạn Chương không nghĩ cách tìm được hắn, phỏng chừng ông cụ chết cũng không nhắm mắt.
Nghĩ đến đó anh liền gọi cho Trương đặc trợ.
Vào ban đêm.
Tư Niên lập một cái lá chắn bên ngoài biệt thự, đảm bảo không có kẻ nào có thể quấy rầy mình, nhưng lá chắn chỉ ngăn chặn nhân loại, đám chim biển vẫn thu được tín hiệu triệu hoán của Tư Niên, bay đâm vào ban công của hắn.
"Các ngươi biết làm thế nào tìm được hải trân châu không?" Tư Niên đi thẳng vào vấn đề.
"Hải trân châu à, thiệt nhiều năm rồi chưa nghe ai đề cập đến nó."
"Gần biền hầu như không còn, muốn tìm phải đi xa hơn một chút."
"Ta biết ta biết nè!"
"Ta biết trong một rặng san hô có rất nhiều hải trân châu!"
Mấy con chim biển lảm nhảm, một con trong số chúng phấn khích vẫy cánh đến mức suýt rơi khỏi lan can.

Con nhiều tuổi nhất cũng vững vàng nhất, nhìn khách lạ từ xa hỏi: "Vị này, không biết ngài muốn tìm hải trân châu để làm gì?"
Hải trân châu thật ra là một loại thuốc, khá giống trân châu thường nhưng chúng ảm đạm hơn, đối với con người không có ích lợi gì.

Ngay cả những con quái vật thường sẽ không nghĩ đến việc sử dụng nó, bởi vì có những thứ có cùng dược tính trên đất liền.
"Ta lấy về luyện đan." Tư Niên không giấu diếm.

Luyện đan là sở thích của hắn, tuy rằng hắn cũng không nghiên cứu chính xác phương pháp luyện đan, đối với hắn mà nói, hắn sắp xếp và kết hợp một số thứ lộn xộn theo ý mình, rồi ném chúng vào lò luyện, sau đó chờ một tiếng nổ lớn, đây là việc rất sảng khoái.
Những thứ chướng mắt nên nổ tung.
Phiền phức rồi cũng nên cho nổ luôn.
Một khi phát nổ, mọi thứ đều biến mất.
Lão hải điểu có chút nghi ngờ, cảm thấy vị đại yêu này thật kỳ lạ.

Nhưng yêu giới là nơi cá lớn nuốt cá bé, lão ta cũng không dám lỗ mãng, cì thế liền đáp ứng Tư Niên ngày mai sẽ mang tặng một rổ hải trân châu.
Tư Niên rất vừa lòng, dặn dò đốiphương không cần tiết lộ hành tung của mình, rồi bảo bọn chúng rời đi.
Nhưng hắn không biết một điều, khi hắ đang trao đổi cùng đám chim biển, đều bị vị Đoạn Chương cách vách nhìn thấy hết.
Tư Niên bố trí lá chắn là loại lá chắn sơ cấp vô cùng đơn giản, có thể ngăn con người đi vào, nhưng lại không che chắn được hình ảnh.


Cho nên trong mắt Đoạn Chương, bạn nhỏ trên máy bay một đường ăn kem ly thế mà kỳ tích xảy ra lại là láng giền cách vách, đêm hôm còn đứng ngoài ban công to nhỏ gì đó với chim biển.
Hóa ra hắn không phải là giả bộ đơn thuần chọc người tức à?
Cảm giác đại yêu nhạy bén, tầm mắt của Đoạn Chương đương nhiên không thể qua mắt được Tư Niên, nhu7nh hắn cũng không trốn tránh, thoải mái mà quay đầu đi, nghênh đón ánh mắt đánh giá cao thấp của Đoạn Chương.
Anh hẳn là vừa từ bên ngoài về, một thân tây trang màu đen, chỉnh tề khéo léo, chỉ có hàng cúc áo trên cổ là buông lỏng, có lẽ anh vừa tháo cà vạt, cầm ly nước đi ra ngoài ban công để tản bớt mùi rượu.

Bộ dáng của anh cũng khác hẳn so với hai lần trước, tóc chải ngược, lông mày sắc như dao, đường nét khuôn mặt trông cứng rắn lẹnh lùng hơn ban ngày.
Người lạnh lùng như vậy, nhưng khóe miệng lại có một nụ cười nhẹ.
Nụ cười nhắm vào Tư Niên.
Tư Niên trả lại cho anh một nụ cười ghét bỏ.

Đại khái nụ cười này quá giả trân, giả đến mức đối phương ngượng ngùng cười cười, nhướng mày, nâng ly nước trong tay, nói chuyện cung kính.
Thật là nhàm chán.
Tư Niên cảm thấy thật nhàm chán, ngoài phong cách bá đạo tổng tài liệu loài người có thể có điều gì mới mẻ hơn không?
"Tạm biệt." Tư Niên chắc chắn rằng cuộc hành trình độc thân của mình sẽ còn lâu dài, nhếch mép và vẫy tay chào, sau đó quay người đi vào nhà.
Đoạn Chương nhìn theo khẩu hình miệng của hắn đọc hiểu lời của hắn, không hiểu sao anh có cảm giác một bạn nhỏ đã trải qua một chuỗi dài hoạt động tinh thần phức tạp mà người ngoài không thể biết được.
Anh cẩn thận nghĩ nghĩ, xác nhận một lần nữa, họ dường như vừa mới gặp nhau.
(Truyện được edit duy nhất trên Wattpad Ổ Mèo Chanhttps://.wattpad.com/user/Chan0507)
Đúng lúc này, Tư Niên đang chuẩn bị đi tắm, nhận được một cuộc gọi từ Kim Ngọc.

Anh ta nói Đoàn gia lại gọi tới, dù thế cũng muốn gặp hắn, hi vọng hắn có thể đồng ý.
Tư Niên nghe xong mất hứng, trả lời: "Không phải bảo ngươi nói với họ ta chết rồi sao? Ngươi cứ để bọn họ đi thăm mộ ta."
"...Chuyện này nói ra không may mắn chút nào?
"May hay không đều là ngỏm củ tỏi."
"Thật sự muốn nói như vậy? Nhà họ Đoạn duỗi tay rất dài, sau này anh trở về Bắc Kinh bọn họ nhất định sẽ biết."
'Không care."
Uầy, hắn còn có thể nói được tiếng Anh, dường như không gì có thể ngăn cản lão quỷ trong núi sâu này.

Kim Ngọc thở dài, sau đó ngừng thuyết phục.
Tư Niên lại nói thêm một câu: "Gửi cho ta cái lò luyện đan, có việc dùng.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui