Thanh Minh

Edit: Tiểu Vân

“Diệp tổng.” Người nam nhân cao gầy tên Ngô Giang thận trọng nhìn Diệp Trọng Tiêu, lấy lòng hỏi, “Lễ vật ngày hôm đó, chẳng biết Diệp tổng…”

Diệp Trọng Tiêu vẻ mặt thản nhiên, nhìn không ra hỉ nộ, lẳng lặng nhìn Ngô Giang một lúc, mới mở miệng, “Ngô tổng.” Chỉ chỉ ly trà trước mặt Ngô Giang ý bảo hắn không nên câu nệ, uống trà, thấy hắn nâng ly trà lên uống một ngụm, mới lại mở miệng, “Lễ vật tôi rất thích.”

Ngô Giang ngay lập tức lộ ra nét mặt hưng phấn.

“Thế nhưng…” thần kinh Ngô Giang trong nháy mắt lại căng thẳng, mà sắc mặt Diệp Trọng Tiêu lại trở nên nên sắc bén, các loại ôn nhu và thiện lương toàn bộ đều không thấy, “Tôi đối với chuyện Ngô tổng làm rất không đồng ý, người thiếu niên kia là một người vô tội không biết gì cả?”

Ngô Giang run run gật đầu. Diệp Trọng Tiêu từ khi tiếp quản Diệp thị tới nay, vẫn luôn là một bộ mặt hiền hòa, cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua hắn ở trước mặt cấp dưới tức giận, thế nhưng, hiện tại lại đối với mình lộ ra biểu tình  sắc bén như vậy, da đầu Ngô Giang tê dại.

Diệp Trọng Tiêu híp mắt lại, ngay cả chân mày một chút ôn nhu cũng không còn, âm thanh bình thản, lại có một loại hàn khí khiến người khác sởn gai óc, “Chuyện lần này tôi sẽ không truy cứu, thế nhưng, sau này không được phép tìm thiếu niên kia gây phiền phức, nếu như bị tôi biết anh quấy rầy cuộc sống của em ấy, như vậy…”

Sau từ ‘như vậy’ thì không nói gì thêm, thế nhưng, Ngô Giang biết nếu như mình có tí xíu vi phạm ý tứ của hắn, thì chính là mình không còn được ở thành phố T này nữa, à không, cũng không cần ở trên đời này nữa. Tuy rằng thoạt nhìn thì như một người hiền lành, thế nhưng, Ngô Giang biết, Diệp Trọng Tiêu mới hai mười tuổi đã có thể ngồi lên chiếc ghế đứng đầu gia tộc Diệp thị, bản chất thật sự sẽ không tốt như những gì đã biểu hiện bên ngoài.

“Vâng, vâng. Xin nghe theo Diệp tổng.” Ngô Giang đổ mồ hôi lạnh, run lẩy bẩy nâng ly trà lên uống ực một hớp, mồ hôi rơi vào trong chén trà.


“Ngô tổng.” Diệp Trọng Tiêu cười rất hòa thuận, khóe mắt và chân mày ẩn chứa sự ôn nhu, âm thanh rất nhạt, nhưng không có một tia hàn khí, “Không cần khẩn trương như thế.” Bảo thư ký thay ly trà cho Ngô Giang.

Ngô Giang lau mồ hôi lạnh trên trán, nuốt một ngụm nước bọt, liên tục gật đầu, “Diệp tổng khách khí, Diệp tổng khách khí.”

“Lần này tôi đồng ý hợp tác cùng anh, nhưng sẽ chỉ một lần này mà thôi.” Diệp Trọng Tiêu biết cho dù không định gặp lại y, cũng phải cho y một chút ngon ngọt, nếu không, con chó tức giận sẽ cắn bậy.

“Cảm ơn Diệp tổng, cảm ơn Diệp tổng.” Ngô Giang âm thầm vui vẻ, mặc dù chỉ được một lần, thế nhưng lợi nhuận cùng danh tiếng đều tăng lên không ít, một lần, cũng quá đủ rồi.

Để thư ký đưa Ngô Giang đi, Diệp Trọng Tiêu trở lại trong phòng làm việc, cũng không có tâm tư xử lý văn kiện. Ngồi tựa lưng vào ghế, vừa thưởng thức trà ngon, vừa nghĩ tới người thiếu niên kia, yếu ớt, điềm tĩnh, trắng nõn, lẳng lơ câu dẫn quyến rũ. Đêm đó..... Thật khiến người ta nhớ nhung, Diệp Trọng Tiêu hắn mới vừa ba mươi tuổi, chưa từng mất khống chế như đêm đó, điên cuồng như vậy.

Không biết em ấy bây giờ đang ở đâu, em ấy hẳn là đang trên lớp học đi, em ấy mới mười lăm, còn là một học sinh trung học nhỉ. Chẳng biết, em ấy có nghĩ tới mình không, chắc là có á, nhưng mà chắc không phải là nghĩ về những điều tốt đâu, em ấy nhất định là hận mình dữ lắm, dù sao mình cũng làm vậy với em ấy mà.

Lại nghĩ đến đêm hôm đó thiếu niên nằm dưới thân mình giãy dụa rên rỉ, từng tiếng thở dốc gọi tên mình, đôi mắt phượng xinh đẹp kia hơi ngập nước, điềm đạm đáng yêu, lộ ra vẻ quyến rũ vô cùng.

Diệp Trọng Tiêu rất đau khổ khi phát hiện mình lại có phản ứng, hạ thể trong nháy mắt cương lên. Vội vàng nhấp một ngụm trà, không buông thả cho những ảo tưởng trong đầu nữa, cố gắng đem dục hỏa đè xuống.


Vừa kiềm nén được một chút dục hỏa, Mạc Diệp Vân lại nghênh ngang đi tới, ngay cả cửa cũng không thèm gõ đã trực tiếp xông vào.

“Êu.....” Mạc Diệp Vân đặt mông ngồi lên cái ghế trước mặt Diệp Trọng Tiêu, hắn mờ ám, “Diệp đại gia, hiếm khi thấy được bản thiếu gia lại đỏ mặt đó nha, thẹn thùng cái giề dạ.”

Mạc Diệp Vân lớn lên rất đẹp trai, chân mày hay khóe mắt đều lộ vẻ phong tình mê người, nói đơn giản thì, chính là một bộ dạng hoa hoa công tử. Mà bản thân cậu ta cũng là một hoa hoa công tử nổi danh.

(Hoa hoa công tử = Playboy: tương tự như nghĩ ‘tay chơi’, ‘kẻ ăn chơi’ trong tiếng việt, thường chỉ những người đàn ông giàu có, ăn chơi, hay đến những chỗ như vũ trường, quán bar… cua gái, quyến rũ các cô gái và không ít cô lên giường với tay ăn chơi này)

“Đi chết đi.” Diệp Trọng Tiêu lập tức khôi phục vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên như thường, gương mặt ôn nhu thiện lương, sắc mặt đỏ bừng vì dục hỏa thiêu đốt khi nãy cũng đã trở lại bình thường. Tao nhã nâng ly trà lên từ từ thưởng thức, lại liếc mắt tới trên người Mạc Diệp Vân, “Vô đây chi?”

“Bổn thiếu gia làm xong việc rồi, không có gì làm, hôm nay rất rảnh.” Mạc Diệp Vân nháy mắt, “Cậu rốt cục vừa rồi suy nghĩ cái gì vậy, chưa bao giờ thấy cậu đỏ mặt như vậy nha, há há, thiệt là dễ thương.”

Dễ thương? khóe miệng Diệp Trọng Tiêu co giật, tên Mạc Diệp Vân hoa hoa công tử này lại dám nói hắn như vậy.

Diệp Trọng Tiêu lặng yên một lúc, bỗng nhiên nhìn cậu ta chằm chằm, giọng nói cũng nghiêm túc hẳn, “Vân, cậu có yêu người chưa?”


“Người yêu? Sao lại không có được, nhiều lắm nha, thiên kim của Lý gia, tiểu thư của Trương gia, buổi tối đều đắt hàng lắm đó… Ây da, nhiều quá đếm không hết.” Mạc Diệp Vân cười phóng đãng, bộ dáng như một công tử đa tình.

“Tôi nói là loại thật lòng ấy, cái đám đó đều là mua vui thôi, không tính.” Diệp Trọng Tiêu thật sự chịu không được bộ dáng sát gái của tên này, chả hiểu sao mình lại làm bạn với tên này tận hai mươi mấy năm.

“Thực á hả? Không có ai là thật lòng hết, này, hình như là không có.” Ở bên cạnh cậu ta người tới người đi rất nhiều, cậu ta cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới vấn đề này, cậu ta là người theo chủ nghĩa hưởng thụ điển hình, sáng nay có rượu sáng nay say, mỹ nhân hôm nay cùng mỹ nhân ngày mai đương nhiên là mỗi người mỗi vẻ dễ thương khác nhau, cậu ta tự nhiên sẽ không bỏ qua.

Diệp Trọng Tiêu biết mình hỏi vấn đề này với một thằng hoa hoa công tử thì rất ngu, thế nhưng, yên lặng một lúc, hắn vẫn không nhịn được lại hỏi, “Vân, cậu nói yêu thì có cảm giác gì?”

Mạc Diệp Vân nghe vậy, hăng hái bừng bừng, ánh mắt cực kỳ mờ ám nhìn chằm chằm Diệp Trọng Tiêu, “Tiêu, ông không phải là đang động dục đó chứ! Ba mươi tuổi mới động dục, Trọng Tiêu ông thiệt là không giống người bình thường à nha.”

“Thôi quên đi, hỏi cậu cũng như không.” Diệp Trọng Tiêu rất hối hận.

“Trọng Tiêu, ông đang coi trọng người nào đúng không? Tôi còn tưởng là ông bất lực chứ.” Mạc Diệp Vân trêu chọc liếc xuống hạ thân của Diệp Trọng Tiêu.

“Mấy chuyện này, người cần lo lắng là ông đó, sử dụng quá mức, rất nhanh sẽ không cương nổi nữa đấy. Còn của tôi, không cần ông quan tâm đâu, nó còn rất khỏe mạnh.” trên gương mặt ôn hòa của Diệp Trọng Tiêu, lại xuất hiện một chút dâm đãng, như là đang nghĩ về chuyện nào đó rất bậy.

Không thể nào, người đàn ông này cuối cùng cũng động dục, đây là kỳ quan của vũ trụ mất rồi.

Sau đó Diệp Trọng Tiêu lại hỏi Mạc Diệp Vân một ít vấn đề kỳ kỳ quái quái, ví dụ như nói về chuyện, cậu có cùng con trai ‘làm’ qua chưa.


Hoa hoa công tử như Mạc Diệp Vân cũng phải trợn tròn mắt, đây là lần đầu tiên bị hỏi về vấn đề này mà cậu ta bị á khẩu. Mạc Diệp Vân lắp ba lắp bắp một lúc mới nói được, tôi thẳng, rất thẳng. Giọng nói kiên trì khẳng định không gì sánh được.

Diệp Trọng Tiêu lại hỏi, cậu là bác sĩ, chắc biết lúc ‘làm’ với con trai cần phải làm gì mới không bị thương đúng không, rồi tôi có cần phải chú ý bôi thuốc gì không.

Mạc Diệp Vân đập đầu lên bàn, rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, làm sao á hả, chắc là cần phải bôi trơn trước khi làm á, chuyện cần chú ý thì, nghe nói, dịch thể không nên giữ lại trong người mà phải rửa sạch, nếu không sẽ bị đau bụng, hoặc bị sốt.

Rửa sạch? Tối hôm đó hình như có bôi trơn, Tĩnh cũng không bị thương, chỉ có chút sưng đỏ. Nhưng mình chỉ lau người sơ bên ngoài cho em ấy, còn bên trong… Vừa nghĩ tới Tĩnh ngày hôm sau sẽ sốt và đau bụng, mặt Diệp Trọng Tiêu có chút trắng bệch.

Mạc Diệp Vân thấy được sắc mặt nghìn năm mới có của hắn, có chút kỳ quái hỏi, “Cậu đã đem người đàn ông nào ‘đè’ ra rồi sao?”

Diệp Trọng Tiêu không chịu nổi liếc mắt nhìn cậu ta, sau đó lại tiếp tục hối hận sai lầm của bản thân.

“Thì ra ông là cong nha.” Mạc Diệp Vân như được khai sáng mở rộng tầm mắt, vui không gì sánh được, “Thảo nào ông không có hứng thú với phụ nữ, thì ra là vậy. Nói, người đàn ông đó có mị lực ra sao, có thể đem đại gia của chúng ta câu đi mất.”

Thẳng với không thẳng, cong với không cong, cho dù là con trai hay con gái, ngoại trừ Tĩnh, hắn ai cũng không thích.

“Em ấy a.....” Diệp Trọng Tiêu cười rất hạnh phúc, rất mơ mộng (Mạc Diệp Vân: Đây là nụ cười mắc ói thì có.), bỗng nhiên lại thu hồi nét mặt, “Đến lúc đó ông tự nhiên sẽ biết.”

Cố vươn hai tai lắng nghe, lại nghe được câu này, thất vọng hết sức luôn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui