Tiểu hàng, sợ không? _ Lý Hàng bị Chu Duệ ôm vào ngực.
Lý Hàng biết hắn muốn nói gì.
_ Ân, có ngươi ở đây, không sợ. _ Lý Hàng trong lòng âm thầm khinh bỉ, hắn cư nhiên vừa đấm vừa xoa.
_ Tiểu hàng, nếu như một ngày ngươi phát hiện ta lừa ngươi, ngươi có bỏ ta đi không? _ Hắn nhẹ nhàng ôm chặt cậu.
_ Ân, cũng còn tùy đó là chuyện gì, ta đâu phải người không hiểu chuyện. _ Lý Hàng trở trở thân mình, nhưng không dám lộn xộn, bản năng sáng sớm của đàn ông, cậu có thể cảm nhận được.
_ Cho dù ngươi bỏ đi, ta cũng tìm được ngươi. _ Chu Duệ cười, cười đến ngoan độc, Lý Hàng bị hắn ôm trong lòng nên không nhìn thấy,
_ Rời giường, ta muốn đi làm. _ Lý Hàng đỏ mặt từ trong ngực hắn chui ra, đụng tới vật đang cương cứng phía dưới.
Sau lưng như bị mũi dao đâm trúng, tay cậu mặc quần áo run rẩy a run rẩy.
_ Tiểu hàng, có phải hy vọng ta mặc quần áo cho ngươi? _ Chu Duệ xuống giường, từ phía sau ôm Lý Hàng, tay bắt đầu hư hỏng sờ tới sờ lui trên người cậu.
_ Hỗn đản. _ Lý Hàng thẹn quá hóa giận.
Mỗi ngày trôi qua như vậy, không mặn cũng không quá nhạt, đối với Chu Duệ thỉnh thoảng động thủ động cước, Lý Hàng đã muốn miễn dịch, ngẫu nhiên cũng có hưởng thụ, để Chu Duệ dùng tay giúp cậu giải quyết, Lý Hàng cũng không còn thấy ngượng ngùng.
Bất quá Chu Duệ thở dài, trong tâm Lý Hàng vẫn có bóng ma, không chịu cho hắn làm.
Lý Hàng vẫn như trước mộng xuân thấy mình đang làm với Chu Duệ, nội dung càng ngày càng 18+, thường thường buổi sáng tỉnh lại quần lót đều dính một mảnh, liền bị Chu Duệ giễu cợt.
Lý Hàng trầm tư suy nghĩ, đây rốt cuộc làm sao vậy, bản thân thật sự muốn cùng Chu Duệ làm cái kia sao? Nếu đã như thế, thử xem?
Trong lòng nghĩ là một chuyện, Lý Hàng vẫn cảm thấy chưa chuẩn bị tâm lý tốt, dù sao nhiều năm theo chủ nghĩa nam nữ cùng một chỗ mới là vương đạo. Này đột nhiên trở thành nam với nam, cậu không bị dọa chạy mà còn muốn tiếp thu, chính mình ngẫm lại cảm thấy thật thần kỳ, hoàn hảo người nọ là Chu Duệ, đổi lại là người khác cậu nhất định sẽ đi tự sát, bởi không còn mặt mũi nào ngẩng đầu làm người.
Gần đây thân thể có điểm mệt mỏi, thường xuyên nhức đầu choáng váng, bác sĩ khám nói thiếu máu, miệt mài quá độ. Kèm theo lời giáo dục thâm sâu, người trẻ tuổi phải biết tiết chế.
Tiết chế muội ngươi, lão tử mới không có miệt mài quá độ, Lý Hàng thật muốn lật bàn.
Về nhà lúc sau, nhìn đến trên bàn đầy gan heo não bò, cá tôm, Lý Hàng tức giận chui vào ổ chăn.
_ Ta không ăn.
_ Tiểu hàng, ăn cơm chiều rồi tức giận được không? _ Chu Duệ biết cậu dỗi, chính là không nên lấy thân thể của mình ra dỗi a.
_ Không ăn, ngươi về sau còn làm, ta sẽ tuyệt thực. _ Lý Hàng căm giận buồn bực trốn trong chăn, con mẹ nó miệt mài quá độ, bác sĩ mắt mờ nói hưu nói vượn, ngươi cũng tin sao.
_ Có thức ăn chay, qua đây nếm thử chút, ngươi thích nhất là dưa chuột xào mà. _ Chu Duệ bưng đĩa thức ăn đến bên người Lý Hàng.
Lý Hàng ngửi được mùi, hút hút cái mũi.
_ Hạ bất vi lệ (Chỉ một lần này thôi)
_ Được, chỉ một lần này thôi.
Nói thì nói như thế, Lý Hàng vẫn không dám khinh thường, bởi vì thật sự cậu cảm thấy cả người có chỗ không thích hợp, sắc mặt tái nhợt ngay cả thủ trưởng nhìn thấy cũng khó chịu, tạm cho cậu thong thả một tháng nghỉ phép dài hạn.
_ Kháo, ngươi mới có bệnh, cả nhà ngươi có bệnh. _ Lý Hàng đứng ở trong nhà vệ sinh chỉ trên lầu mắng, cuối cùng bất đắc dĩ thu thập đồ vật về nhà ngủ một giấc, a, ngày mai có nên kéo Chu Duệ đi bệnh viện?
Lý Hàng thật tình cảm thấy mình không bị bệnh, chỉ là hoa mắt tinh thần kém, sắc mặt hơi tái nhợt mà thôi, nào có nghiêm trọng như vậy.
_ Chu duệ, ta không cần đến bệnh viện, ta chán ghét mùi thuốc sát trùng ở đó. _ Lý Hàng tử thủ sống chết ôm cửa không chịu đi, Chu Duệ bất đắc dĩ ôm cậu.
_ Ngoan.
_ Không cần, không cần đi, ta không bệnh, nghỉ ngơi hai ngày là tốt rồi.
_ Nghe lời, khám nhanh rồi sẽ trở về ngay.
_ Ưm.., ta muốn ăn sườn xào chua ngọt.
_ Được.
Thế là Lý Hàng bị hống đến bệnh viện.
Vừa mới vào cửa, cậu đã cảm thấy một cỗ âm trầm đánh tới, nháy mắt cả người lạnh lẽo, Lý Hàng lôi kéo tay Chu Duệ, cảm giác này giống như gặp phải thứ không sạch sẽ gì đó, bệnh viện vốn là địa phương tối không sạch sẽ.
_ Chúng ta đến phòng khám tư nhân đi, cũng như nhau a. _ Lý Hàng đứng ở đại sảnh lưỡng lự.
_ Dù sao đã đến đây, liền kiểm tra một chút rồi về nhà, được không? _ Chu Duệ kéo Lý Hàng đi đăng ký.
Cầm tấm ảnh chụp X-quang, các mức đều rất bình thường, không có bất cứ vấn đề gì, mặc dù tinh thần hơi xấu một chút. Lý Hàng cười mị mị mắt.
_ Ta đã nói rồi, ta không bị bệnh.
_ Đúng vậy, không ai nói ngươi bệnh.
_ Ngươi mới có bệnh, cả nhà ngươi có bệnh. _ Lý Hàng nói xong thấy Chu Duệ sắc mặt càng tái nhợt, Lý Hàng thật muốn cắn đầu lưỡi mình, sắc mặt Chu Duệ hình như đã từng bệnh rất nặng, cậu lại còn nói những lời như thế, không phải chạm đến nỗi đau của hắn đi.
_ Thực xin lỗi, ta không phải cố ý nói vậy. _ Lý Hàng cúi đầu giải thích.
_ A, không có việc gì. _ Chu Duệ miễn cưỡng cười cười.
Cảm giác ở bệnh viện rất không thoải mái, sau khi kiểm tra hết, Lý Hàng ngồi ở dài ghế lầu ba, Chu Duệ nói đi WC bảo cậu chờ hắn.
Nhưng đã gần nửa tiếng trôi qua.
Đến khi Lý Hàng đi vào nhà vệ sinh thì đã không còn ai, bệnh viện dần đông người, cậu không biết đang ở đâu, có lẽ lạc đường rồi
Một cỗ đậm đặc marin truyền đến, Lý Hàng ngẩng đầu nhìn bài tử trước nhà xác. Kinh hãi, như thế nào lại đến chỗ này.
Lý Hàng từ nữ quỷ kia tìm được đường sống trong chỗ chết, về sau cậu không thể nhìn được thứ gì hư thối đặc biệt là thịt và xương cốt… vân vân, nếu không sẽ buồn nôn. Kể cả màu đỏ cũng bị ám ảnh.
Ngày thường chỉ toàn ăn chay, khiến Chu Duệ thực bất đắc dĩ, nghĩ muốn bồi bổ cho Lý Hàng đều bị cậu từ chối.
Vì là ban ngày, xác chết cũng không có vẻ quá khủng bố, thỉnh thoảng có mấy người nam nữ mắc bệnh tâm thần khóc lóc quái gỡ được y tá dìu dắt đi ra đi vào.
Lý Hàng lắc đầu chuẩn bị bỏ đi, thì có vài hộ sĩ đang đẩy một cái xe đi tới, mặt trên phủ tấm vải trắng.
Vây chung quanh là người thân của nạn nhân, người phụ nữ già nua khóc đến tê tâm liệt phế, vải trắng bị xốc lên một chút, lộ ra bàn tay trắng ngần cứng đơ với khớp xương rõ ràng rũ sang một bên.
Lý Hàng đột nhiên kinh hồn táng đảm đứng lên, quay đầu hoảng loạn xác định phương hướng đi tìm Chu Duệ.
Đầu lại có chút mơ màng, cậu không cẩn thận đụng vào một bác sĩ.
_ Làm sao vậy? Đi vội vã như thế? _ Bác sĩ ôn hòa cười.
_ Ta, ta đang tìm người, hắn đi chung với ta, nhưng bây giờ ta không biết hắn đang ở chỗ nào, tìm khắp nơi cũng không thấy. _ Lý Hàng ánh mắt vô tiêu cự nhìn hắn.
_ Người đi cùng với ngươi? Ngươi không phải đi một mình tới a. _ Bác sĩ nhíu mày. _ Cần ta hỗ trợ sao, bộ dáng hắn thế nào?
_ A, hắn cao hơn ta, bộ dạng rất đẹp trai, sắc mặt có chút tái nhợt, không thích cười cũng không thích nói chuyện, khóe mắt hắn có khỏa lệ chí (nốt ruồi dưới mí mắt giống như giọt nước mắt). _ Lý Hàng vội miêu tả.
Bác sĩ cứng đờ nhìn cậu. _ Vậy ngươi tạm thời cứ ở lầu một chờ hắn, nếu hắn muốn đi ra ngoài nhất định sẽ đi qua chỗ đó, ngươi chạy loạn như vậy càng khó tìm được hắn hơn.
_ A, đúng rồi, bác sĩ, cám ơn ngươi, ta đi đây. _ Lý Hàng cười cười, quay đầu chạy xuống lầu.
Bác sĩ lại cảm thấy mao cốt tủng nhiên. Nhà xác vừa mới đưa đến, là một người đàn ông cao lớn, sắc mặt có chút tái nhợt, không thích cười cũng không thích nói chuyện, khóe mắt có khỏa lệ chí…
Lý Hàng ngồi ở đại sảnh trước bệnh viện, người qua lại rất nhiều, cậu cố ý ngồi ở vị trí dễ thấy nhất.
Chẳng biết vì cái gì Lý Hàng cảm thấy có chút hỗn loạn, tim đập mạnh không thể bình tĩnh.
Vô tình chạm đến di động Lý Hàng mới nhớ tại sao không gọi điện thoại cho hắn a.
Lý Hàng lần đầu tiên hoảng sợ thật sự, người kia vẫn luôn bên cạnh mình, đột nhiên lại không thấy, Lý Hàng sờ sờ mặt, biểu tình đã muốn khóc.
Thất tha thất thểu đi đến cửa bệnh viện, Lý Hàng đứng dưới ánh mặt trời, mỗi lần Chu Duệ ra ngoài đều mang theo dù, hiện tại dù hắn vẫn đang giữ.
Ánh nắng gay gắt làm mắt cậu đau, Lý Hàng nhắm con ngươi, thân người nghiêng về phía sau, ngã vào cửa bệnh viện.
Khi Lý Hàng tỉnh lại thì trời đã tối, đây là phòng bệnh độc lập, trong phòng thật im lặng, ngẫu nhiên có vài hộ lý đi tới đi lui bên ngoài.
Lý Hàng nhìn trần nhà một hồi, nhổ kim châm nước biển trên tay xuống, chân vừa chạm đất thì một hộ sĩ tiến vào, thấy cậu đứng dậy liền kinh hãi. Đem cậu lại ấn ngã xuống giường.
_ Nước biển còn chưa hết đâu, thân thể ngươi suy yếu như vậy, hiện tại nên hảo hảo nghỉ ngơi a. _ Cô có chút trách cứ, hộ lý thực tập sinh đối kim tiêm vẫn chưa quen thuộc, châm bị Lý Hàng nhổ cô vội buộc lại lần nữa, mặc dù hơi khó khăn.
Lý Hàng đối với lời cô vừa nói làm như không nghe thấy, nằm ở trên giường ngẩn người hỏi.
_ Ai đưa ta đến đây, ngươi có nhìn thấy bạn của ta không? Hắn rất cao rất trắng, không thích nói chuyện.
_ Là bác sĩ Cao đưa ngươi vào, hắn còn giúp ngươi trả tiền thuốc. Bạn của ngươi? Ta không thấy, vốn định liên hệ người nhà ngươi, hiện tại ngươi đã tỉnh thì tự mình liên hệ đi. _ Hộ lý có chút bất mãn nói.
Lý Hàng đầu ong ong lấy di động đầu giường, dò tìm tên Chu Duệ, đột nhiên cậu hiểu ra nguyên lai người kia đối với mình quan trọng đến vậy
Lý Hàng không dám gọi điện thoại, sợ lại nghe phải câu nói xin lỗi lạnh như băng kia, nên gửi cho Chu Duệ một tin nhắn.
[Chu Duệ, ta tìm ngươi rất vất vả] Lý Hàng chọn gửi rồi ôm di động dựa đầu giường.
Lý Hàng thật muốn nhéo hắn mắng hắn thật to, vì cái gì đột nhiên chơi trò mất tích, không biết cậu lo lắng sao.
Thời điểm Chu Duệ đi vào thì Lý Hàng đã ngủ, lúc này đã là nửa đêm, trong bệnh viện rất im ắng.
Trên người Chu Duệ vẫn âm lãnh âm lãnh như cũ, nhưng cảm giác đó từ trước đến nay chưa từng mãnh liệt như bây giờ, cả người tựa hồ như có hắc khí vây quanh. Chu Duệ đứng một hồi, sắc mặt tốt lên một ít, không còn quá mức tái nhợt.
Ngồi xuống bên cạnh Lý Hàng, hôn nhẹ mặt và môi cậu. Buổi chiều đột nhiên xảy ra chút vấn đề, hắn mới tạm thời rời đi. Không nghĩ tới, Lý Hàng cư nhiên té xỉu.
Chu duệ cẩn thận ôm Lý Hàng, giống ôm lấy báu vật. Lại không cẩn thận đánh thức cậu.
Lý Hàng tỉnh lại nhìn đến Chu Duệ đang ôm mình, liền tát hắn một cái, mắng _ Hỗn đản. _ Sau đó nước mắt chảy xuống
Chu Duệ nhẹ nhàng dỗ Lý Hàng. _Thực xin lỗi, thực xin lỗi.
_ Ngươi đi đâu, ngươi không biết ta một mình rất sợ hãi sao, ta ở nhà xác nhìn thấy một bàn tay rất giống ngươi, ta sợ, sợ ngươi sẽ đột nhiên biến mất. _ Lý Hàng khóc thút thít.
Chu Duệ dịu dàng nói. _ Thực xin lỗi, thực xin lỗi, sau này sẽ không bỏ lại ngươi một mình nữa.
Lý Hàng cảm thấy bản thân giống mấy cô mấy chị động tý là khóc, nhưng dù sao trước mặt Chu Duệ khóc nhiều lần, cũng chả thèm giữ mặt mũi nữa.
Xoa nước mắt, Lý Hàng nhíu mày ngửi mùi thuốc sát trùng nồng nặc.
_ Ta muốn về nhà.
_ Vậy còn thân thể ngươi…
_ Ta không sao, chỉ là hơi mệt chút, về nhà thôi. _ Lý Hằng hôn khỏa lệ chí trên mí mắt Chu Duệ.
_ A, được, về nhà. _ Chu Duệ có chút ngây người, lần đầu tiên Lý Hàng chủ động. (:”>)
Nửa đêm không có khả năng có thể làm thủ tục xuất viện, Lý Hàng một khắc cũng không chịu nổi, cho nên, cậu lựa chọn một phương thức làm người ta khó tưởng tượng ra được.
Lôi kéo Chu Duệ lén trốn đi. Trên giường lưu lại một tờ giấy, cám ơn bác sĩ Cao.
Hoàn hảo bệnh viện không có ai đăng ký tư liệu cho cậu, nên việc cậu đột nhiên bỏ trốn, trong bệnh viện cũng không phải lần đầu phát sinh ra loại chuyện này, mọi thứ đều bình thường.
Về đến nhà chuyện thứ nhất chính là tắm rửa, hương vị trên người hoàn toàn khó có thể nhịn thêm được nữa, nghĩ tới đã muốn ói.
_ Chu duệ, ngươi còn chưa nói ngươi đi đâu. _ Lý Hàng tắm xong, mặc áo ngủ hai tay chống nạnh đứng trước mặt Chu Duệ quát.
_ Về sau sẽ nói cho ngươi biết. _ Chu Duệ bất đắc dĩ ôm lấy cậu, hiện tại thật sự không thể nói.
_ Ngươi, hừ, ra vẻ bí ẩn, có phải đã nhìn trúng cô hộ lý xinh đẹp nào rồi đi dụ dỗ người ta ni. _ Lý Hàng ê ẩm.
_ A, sao có thể. _ Chu Duệ lắc đầu, đã sớm chấp nhất người này đến vậy, lại làm sao đi dụ dỗ người khác được. _ Ngươi nghĩ ta giống như ngươi a, thấy đàn bà xinh đẹp liền thích, cuối cùng còn câu dẫn đến nữ quỷ? _ Chu Duệ giễu cợt.
_ Hỗn đản, đã bảo ngươi không được nhắc lại mà, ngươi còn dám nói! _ Lý Hàng tạc mao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...