Chuyển ngữ ♥ Lãnh Hàn Tuyết
Beta ♥ Nhã Vy
Sau khi ăn xong, Diệp Thanh Dao mang theo một túi nước trong vào rừng, nơi này có thảo dược rất phong phú, nhưng cho dù có phong phú cũng không thể tùy tiện khom lưng là có thể hái được, cũng phải cần thận tìm kiếm và thu hái.
Một mình đi lại trong rừng núi, tốc độ của nàng liền có tể tự do mà buông thả, mặc kệ đường núi gồ ghề, thân thể nho nhỏ của nàng lại như thể giẫm trên đất bằng, nhẹ nhàng nhún nhảy, mắt thấy mặt trời đã ngã về phía tây, trong thấy sọt thuốc cũng đã có không ít thảo dược, trong đó cũng đã có một ít dược liệu hiếm gặp, nàng liền quyết định hái cây linh chi vừa nhìn thấy rồi sẽ trở về.
Chuẩn bị kỹ càng rồi, nàng cẩn thận vương chân ra vách núi phía bên ngoài, tay cầm lấy thanh nham thạch bên cạnh, từng bước leo lên vách núi tới gần cây cỏ linh chi.
Hôm nay may mắn, nàng lại nhìn thấy linh chi, mặc dù chỉ là một gốc cỏ thông thường nhưng cũng trị giá mấy lượng bạc, sợ rằng toàn bộ thảo dược hái được lúc trước cộng lại cũng không đáng giá bằng một gốc cỏ này.
Thân thể của nàng lắc lư trên vách đá cao vạn trượng, leo tới chỗ có gốc linh chi, tốc độ cũng không chậm, lại linh hoạt như loài vượn khỉ, nhanh chóng tới gần gốc cỏ.
Sắc mặt nàng trở nên vui mừng, lại đi thêm một bước, trên tay vẫn cầm chắc mảnh nham thạch không buông lỏng chút nào, tay ka vương ra hái cỏ linh chi xuống, tiện tay bỏ vào túi đeo ở bên hông.
Khóe mắt liếc qua như thấy một điểm màu trắng phía dưới, nàng theo bản năng quay đầu nhìn lại, độ cao phía dưới nháy mắt làm nàng hoảng hốt, nếu rớt xuống từ chỗ này chắc chắn sẽ tan xương nát thịt.
Nhưng nàng nhanh chóng ổn định lại, nhìn kĩ lại hướng lúc nãy thấy một điểm màu trắng, hơi nhíu mày.
Tuy rằng cự ly rất xa, nhìn cũng không rõ lắm, nhưng nàng nghĩ đó chắc là một người.
Nàng bĩu môi không để ý tới, quay đầu lại trèo lên, nhưng chỉ mới bò được vài bước thì dừng lại, cái miệng nhỏ nhắn mím thành một đường thẳng, đôi lông mày cũng nhăn lại, thiện tâm nàng hiếm khi lại nổi lên, quyết định đi xuống xem một chút.
Vì thế nàng thay đổi phương hướng, tốc độ nhanh chóng leo xuống phía dưới, khoảng một khắc đồng hồ sau, nàng xoay người nhìn cánh rừng phía sau, định vị phương hướng của mình một chút rồi từ từ đi về điểm màu trắng.
Đó là một cậu bé khoảng 10 tuổi, sắc mặt tái nhợt nằm dưới đất, khuôn mặt vẫn nhăn lại, dường như cho dù ngất đi vẫn bị đau đớn hành hạ.
Diệp Thanh Dao nhìn đứa nhỏ dưới chân, vừa nhìn đã biết thân thể cậu bé không tốt đến mức phải xỉu trong rừng, do dự một chút rồi nàng cũng ngồi xổm xuống, nắm lấy bàn tay đang ôm lấy lồng ngực của cậu, bắt mạch cho cậu.
Mạch đập kỳ lạ khiến cho nàng phải sửng sốt, thần sắc trên mặt cũng thay đổi thành chăm chú, nàng nhẹ mím môi, lát sau lại tự nhẩm bẩm: “Thật là kỳ lạ, hình như là bị trúng độc, nhưng mạch tượng sao lại kỳ lạ đến thế?”
Nói rồi nàng lật mí mắt cậu ta mà quan sát, nhưng vẫn không thể nhìn ra vấn đề, không khỏi nhíu chặt lông mày, đưa tay bấm vào huyệt trung nhân, lại đổ ít nước từ túi da bên hông vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt lên trán và khuôn mặt kia, cơ thể kia nhanh chóng giật mình giật mình, khóe môi tái nhợt phát ra một tiếng ngâm khẽ, sau đó chậm rãi mở mắt.
Đôi mắt này là sao? Trong veo như nước rồi lại sâu thẳm như biển, như một ngôi sao lóe sáng trong trời đêm, tựa như ánh sang của ngọc minh châu dưới đáy biển sâu, tiếp theo là một cái chớp mắt, đôi mắt ấy bỗng nhiên như bị phủ một tầng lụa mỏng giống như sương mù, tản mát ra chút mông lung thần bí, ánh mắt lưu chuyển, lại dẫn tâm hồn người khác vào một vòng xoáy, làm cho linh hồn người đối diện không nhịn được mà sa vào bên trong, không tỉnh lại được.
Làn gió mát trong rừng núi khẽ phất qua khiến cho Diệp Thanh Dao tỉnh lại từ đôi mắt ấy, phía sau lưng lại rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, nét mặt vẫn không đổi như trước, chỉ thoáng hạ mí mắt, dùng ánh nhìn nghi hoặc nhìn cậu ta, hỏi: “Tỷ tỷ, ngươi làm sao mà lại ở trong rừng một mình? Lại té xỉu?”
Nàng xin thề, nàng tuyệt đối không phải cố ý, khi đó nàng thật sự cho người kia là một tỷ tỷ, bởi vì cậu ta không chỉ có mắt đẹp, ngay cả bề ngoài cũng rất đẹp, rất khó phân biệt số tuổi, quả nhiên là một mỹ nhân.
Phượng Uyên Dung bị một tiếng “tỷ tỷ” này kích thích, cả người co quắp, mi tâm nhíu chặt lại, đang định cải chính sai lầm của nàng, nhưng lúc nhìn vào đôi mắt trong trẻo ấy của nàng lại không biết quỷ thần xui khiến sao mà những lời kia vừa ra đến khóe miệng đã bị hắn nuốt trở vào, ỉu xìu nói một câu: “Ta với sư phụ sống ở gần đây.”
Lúc trước Diệp Thanh Dao bị cặp mắt kia làm thất thần, nhưng nàng không biết rằng hai mắt của mình cũng làm cậu rơi vào tình trạng như thế, đôi mắt của nàng cũng không kém đôi mắt cậu là bao, giống nhau về thần thái long lánh, trong trẻo như ánh sáng của ngọc, làm người khác không dám nhìn gần.
Diệp Thanh Dao kỳ lạ nhìn cậu ta một chút, thật không hiều vì sao khuôn mặt cậu lại có vẻ rầu rĩ, đưa tay kéo cậu từ dưới đất lên, hỏi: “Tỷ đang ở chỗ nào, để ta đưa tỷ về?”
Lời này vừa nói ra, Diệp Thanh Dao lại hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, cứu người kia tỉnh lại đã là quá lương thiện rồi, lại còn muốn đưa người ta trở về? Nàng trở nên tốt bụng như vậy từ bao giờ thế?
Có điều chưa đợi Diệp Thanh Dao đổi ý, Phượng Uyên Dung đã mở miệng nói trước: “Ta sống trong một sơn cốc cách đây không xa, làm phiền cô nương vậy.”
Diệp Thanh Dao mím môi, mặc dù vạn phần không tình nguyện nhưng cũng không có thói quen vừa nói đã đổi ý, nàng rầu rĩ vì sắc trời đã khá tối, nếu nàng còn chưa quay về, chỉ sợ phải mò mẫm mà về mất, thế nên không thể thấy trong mắt Phượng Uyên Dung hơi ánh lên ánh sáng.
Cậu nói sơn cốc cách đây không xa, nhưng khoảng cách này dù không xa cũng đủ khiến Diệp Thanh Dao phải đi cùng cậu khoảng nửa canh giờ, chưa nói đến thân thể cậu suy yếu không thể đi quá nhanh, khả năng đi cũng phải hơn nửa canh giờ, khoảng cách đó cũng tuyệt đối không thể nói là không xa.
Lúc tới sơn cốc, trời cũng đã tối dần xuống, điều này càng làm cho sắc mặt của Diệp Thanh Dao càng trở nên khó coi, vừa trông thấy bên trong sơn cốc có phòng ở liền mở miệng nói: “Tỷ vào đi, ta chỉ có thể đưa tỷ về đến đây thôi!”
Phượng Uyên Dung sửng sốt một chút, thấy nàng vừa nói xong những lời này liền không do dự mà xoay người bỏ đi thì liền vội vã kêu lên: “Cô nương, sắc trời đã tối, lúc này xuống núi ắt sẽ có nguy hiểm, hay cứ ở tạm chỗ này một đêm, chờ mai hãy đi chẳng phải tốt hơn sao?”
Diệp Thanh Dao dừng bước nhưng không xoay người lại, chỉ là nhìn sắc trời quả thực ngày càng tối, mà bây giờ là mùa đông nên tốc độ càng trở nên nhanh hơn, chỉ sợ trong vòng vài khắc nữa, chung quanh sẽ tối đen. Nhưng nếu ngày hôm nay nàng không thể quay về, nhất định sẽ làm cho bà ngoại và những người khác phải lo lắng.
Nàng đang muốn từ chối, lại thấy phía sau sơn cốc xuất hiện một bóng người, người nọ khi thấy Diệp Thanh Dao thì sửng sốt một chút, nhưng giây tiếp theo đã nhìn sang Phượng Uyên Dung, sắc mặt không khỏi biến đổi, bước lại kéo chặt tay cậu mà hỏi: “Dung nhi, con đã chạy đi đâu thế? Sao rồi, thân thể có chỗ nào không khỏe không?”
Phượng Uyên Dung mỉm cười nói: “Làm sư phụ lo lắng, đồ nhi chỉ là muốn đi lại trong rừng một chút, không ngờ đột nhiên lại té xỉu, may mà có vị cô nương này đi qua ra tay cứu con tỉnh lại.”
Người nọ lúc này mới chuyển ánh nhìn lên người Diệp Thanh Dao, vừa nhìn đã không khỏi sáng mắt lên, đây là một đứa trẻ có linh khí tốt.
Vị lão nhân này không cần phải nói, chính là quốc sư của Kim Nguyệt quốc, có người biết ông tên gì, vtừ đâu mà đến, nhưng không ai biết rốt cuộc là ông đã bao nhiêu tuổi, người trong thiên hạ đều gọi ông là Vô Trần lão nhân.
Ông gật đầu nói với Diệp Thanh Dao: “Tiểu cô nương, đa tạ cô đã cứu đồ đệ của lão phu!”
“Không cần khách khí, chỉ là trùng hợp mà thôi!” Diệp Thanh Dao lãnh đạm trả lời một tiếng, sau đó xoay người bước đi, nếu không quay về, trời sẽ tối đen hoàn toàn mất.
“Tiểu cô nương.” Ông lão kia mở miệng gọi Diệp Thanh Dao, thấy nàng dừng bước lại mới lên tiếng, “Tiểu cô nương chắc là đang muốn xuống núi? Trời sắp tối, bây giờ cô trở về e là sẽ gặp nguy hiểm.”
“Nếu không quay về, người nhà sẽ lo lắng.”
“Nếu gặp phải nguy hiểm, người nhà sẽ đau lòng.”
Lời này lại làm bước chân Diệp Thanh Dao dừng lại, nhìn sắc trời ngày càng mờ, cuối cùng xoay người lại nói với Vô Trần lão nhân: “Đã như vậy, xin mạn phép quấy rầy, hừng đông ngày mai ta sẽ lập tức rời đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...