Chuyển ngữ ♥ Bảo Trân
Beta ♥ Quỳnh Trang, Đặng Trà My
Thấy trời đã về chiều mà khoảng cách từ huyện đến Châu Phủ lại xa hơn so với từ đó đến trấn Bình Nguyên nên Phượng Uyên Dung và Diệp Thanh Dao bèn tìm khách điếm nghỉ lại một đêm, ngày hôm sau trời vừa sáng liền xuất phát đi Châu Phủ.
Một ngàn lượng bạc là một khoản tiền rất lớn ở một nơi hẻo lánh như huyện Thanh Bình, nhưng một khi tới Châu Phủ rồi thì lại có vẻ không đủ dùng. Dù vậy, Diệp Thanh Dao vẫn dùng hơn tám trăm lượng bạc mua một cửa tiệm tuy không đến mức vô cùng hoàn mỹ nhưng cũng gần thế, tiếp đó nàng lại tính toán dùng hơn một trăm lượng còn lại để trang hoàng cửa tiệm một phen, sau đó nàng phát hiện bạc không đủ.
“Sư muội, không phải muội nói là muội không có bạc sao?” Lúc nàng giao bạc ra, Phượng Uyên Dung nhìn chỗ ngân phiếu còn thừa trong tay nàng, cười trêu.
“Muội thật sự không có bạc mà.” Vẻ mặt Diệp Thanh Dao vô tội nhìn hắn, vẫy tập ngân phiếu trước mặt hắn, trên mặt cũng dần hiện lên ý cười trong suốt như hắn, nói: “Chỉ có ngân phiếu thôi.”
“Ồ, ta còn tưởng rằng bạc và ngân phiếu giống nhau cơ đấy.” Phượng Uyên Dung cũng không đổi sắc mặt vì độ mặt dày vô sỉ của người nào đó, chỉ mỉm cười đáp lời.
Nàng cười giảo hoạt, mắt nhìn thẳng hắn hỏi: “Sư huynh, bây giờ huynh còn bao nhiêu bạc trên người?”
“Chắc vẫn còn vài lượng.” Hắn không chút giấu diếm mà hết sức thành thật khai báo số bạc còn lại trên người.
Ánh mắt nàng nhấp nháy, đôi mắt đen láy đảo quanh, nàng liền hỏi lại: “Còn ngân phiếu đâu?”
Khóe miệng hắn tràn đầy ý cười, suy tư tính toán một lát mới trả lời: “Thực ra cũng không nhiều lắm, chỉ khoảng vài ngàn lượng thôi.”
Lời này vừa nói ra, hắn thấy ánh mắt thân thiết của sư muội đột nhiên phát ra hai luồng sáng xanh, một giây sau cả người nàng liền dính chặt lấy hắn, mặt lộ vẻ oán giận trách cứ hắn: “Sư huynh, cơ thể huynh chưa bình phục hoàn toàn nên khó tránh khỏi những lúc lơ đãng không để ý dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Sao mà huynh cầm số tiền lớn theo như vậy được? Lỡ như làm mất thì phải làm sao? Vẫn nên để sư muội giữ thay huynh đi!”
Phượng Uyên Dung để mặc nàng treo trên người mình, còn vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy nàng đề phòng nàng không ôm chặt mà ngã xuống đất, cúi đầu nhìn nàng đang mở to mắt nói dối, hắn cũng chỉ mỉm cười yêu chiều, tay còn lại thò vào trong ngực lấy xấp ngân phiếu ra, đưa ra trước mặt nàng nói: “Vậy thì đành phiền sư muội rồi.”
“Không cần khách khí!” Nàng không thèm từ chối lấy lệ mà trực tiếp cầm lấy toàn bộ ngân phiếu, tuy biết sư huynh có tiền nhưng nàng không ngờ lại có nhiều đến thế. Sớm biết như vậy thì nàng đã không hỏi vay bà ngoại một ngàn lượng, lại còn bị bà ngoại bóc lột một ngàn lượng nữa.
Nàng cau mày tính toán, từng này bạc là đủ rồi, thậm chí mua lại vài ba cửa tiệm vị trí tốt cũng không thành vấn đề.
Ăn uống chơi bời là kiếm tiền tốt nhất, trong đó lại lấy “chơi bời” làm đầu, nhắc đến chơi bời, nàng liền nghĩ đến thanh lâu và sòng bạc, nhưng nàng cũng không có dự định mở thanh lâu, đoạn đường này cũng không phù hợp với việc ấy, vậy thì…. sòng bạc đi!
Tuy nàng chưa từng đi qua những nơi như sòng bạc nhưng nàng hoàn toàn tự tin sòng bạc của nàng có thể khiến dân cờ bạc chơi đến mê muội.
Mấy ngày tiếp theo, Phượng Uyên Dung và Diệp Thanh Dao ở trong Châu Phủ bận rộn chạy vạy khắp nơi, vì hai người đều là trẻ con, cùng lắm cũng chỉ được coi là thiếu niên thiếu nữ nên tất nhiên sẽ gặp phải rất nhiều phiền toái, tuy nhiên những phiền toái này đều được hai người giải quyết bằng vũ lực.
Điều duy nhất khiến Diệp Thanh Dao đau đầu là bên phía quan phủ, chẳng qua là nàng cũng không cần đau đầu lâu, chỉ qua một buổi tối, sáng ngày hôm sau khi nàng quay lại quan phủ, tình hình đã xuất hiện chuyển biến lớn. Tri phủ đại nhân tự mình tiếp đãi khiến cho Diệp Thanh Dao vô cùng ngạc nhiên, vậy mà trên mặt Phượng Uyên Dung vẫn mang theo ý cười trong suốt không đổi, giống như hắn chỉ là một người bình thường đi theo nàng vậy.
Tiếp sau đấy lại là mấy hôm bận rộn, cũng không biết có phải nàng bị ảo giác hay không mà mỗi lần nàng gặp phải phiền toái thì đến cuối cùng đều có người đứng ra giải quyết giúp nàng, vì thế đã nhiều lần nàng dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Phượng Uyên Dung.
Chỉ là nàng không biết rằng, khi nàng nghi ngờ hắn thì trong lòng Phượng Uyên Dung cũng đầy nghi hoặc, bởi trong lúc hắn âm thầm giúp nàng giải quyết phiền phức lại phát hiện còn có một người khác cũng ra tay giúp đỡ nàng.
“Điện hạ!”
Tại Châu Phủ, trong hậu viện của một tòa tiểu viện có một gian sương phòng, Phượng Uyên Dung nằm trên nhuyễn tháp bên cửa sổ, chống tay lên song cửa, mắt nhìn ra cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, trên mặt là nụ cười như gió xuân phả vào mặt, thấm vào ruột gan. Ở bên cạnh nhuyễn tháp, có một bóng người gần như hòa lẫn vào bống tối quỳ trên mặt đất, yên lặng chờ chủ tử ra lệnh.
Tuy rằng tháng trước hắn không rời khỏi sơn cốc nhưng thân là hoàng tử, lại là hoàng tử được phụ hoàng coi trọng nên dù thế nào cũng không thể không quan tâm chuyện thế sự. Hắn có ám vệ phụ hoàng tặng cho, có sư phụ tỉ mỉ giúp hắn bồi dưỡng thế lực, nên cho dù ở trong sơn cốc, hắn cũng có thể nắm rõ mọi chuyện ở bên ngoài, chỉ là còn thiếu kinh nghiệm nên vẫn gặp chút trở ngại.
Giữ nguyên một tư thế quá lâu khiến hắn cảm thấy hơi không thoải mái, hắn di chuyển một chút, quay đầu nhìn bóng đen đang quỳ bên nhuyễn tháp, trong phòng không có nến, ánh trăng bên ngoài từ phía sau chiếu vào hắn, khiến cho bất luận kẻ nào cũng không nhìn được biểu cảm trên mặt hắn.
“Việc này không cần tra xét lại nữa.”
“Vâng! Không biết điện hạ còn gì dạy bảo?”
Lặng im một hồi, lúc lâu sau mới nghe Phượng Uyên Dung nói: “Không còn gì nữa. Ngươi lui ra đi.”
“Vâng, thuộc hạ cáo lui!”
Nói xong, chỗ bóng đen vừa quỳ dường như nổi lên một trận gió, sau đó bóng người chậm rãi tan biến trong không khí, không biết đi đâu.
Mấy ngày nay, hắn đều âm thầm điều tra thế lực đang ngầm giúp đỡ Diệp Thanh Dao, lại không ngờ cho tới bây giờ vẫn không có manh mối gì, những người đó vẫn luôn ẩn nấp ở một nơi bí mật bảo vệ Diệp Thanh Dao mọi lúc, dù hắn không biết những người này là ai, đến gặp cũng chưa từng gặp nhưng có thể khẳng định rằng những người này không tránh khỏi quan hệ với Vân gia.
Người Vân gia luôn không đi lại với giang hồ, thế lực sâu không thấy đáy. Nhưng như thế thì có sao? Đó là nhà bà ngoại của Dao Nhi, hơn nữa dường như cũng sẽ không làm những chuyện tổn thương Dao Nhi, vậy hắn cũng không tra xét tiếp nữa để tránh chọc giận bà ngoại và cậu tương lai, như thế thì mất nhiều hơn được.
Nghĩ đến đây, hắn quay đầu nhìn về phía sương phòng đối diện qua cửa sổ, dù không cười nhưng lại càng dịu dàng thâm tình hơn khi cười.
Tại Vân gia, trấn Bình Nguyên, Vân lão phu nhân cầm chén trà nhấp một ngụm, chậm rãi thở ra một hơi, nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói: “Cũng không biết bây giờ nha đầu Dao Dao kia thế nào, thật là, tự dưng lại đi mở cửa tiệm làm gì chứ, chẳng lẽ bà ngoại này không nuôi nổi nó sao?”
Vân Niệm Khi đứng ở phía sau mẫu thân nghe vậy thì cười khẽ một tiếng: “Từ nhỏ Dao Dao đã không giống người thường, muốn được tự mình thử sức, hơn nữa con thấy sòng bạc nó mở ra cũng không tồi, mẹ cứ yên tâm đi.”
“Con bé có gặp phiền toái gì không?”
“Mẹ yên tâm, những phiền toái lớn con đã ngầm xử lý rồi, chỉ còn lại những phiền toái nhỏ mà thôi, Dao Dao có thể dễ dàng giải quyết, huống chi bên cạnh con bé còn có Hoàng tử điện hạ của Phượng gia nữa.’
Nói tới việc này, Vân lão phu nhân dường như hơi bất mãn: “Tiểu tử kia chính là hồ ly ngàn năm thành tinh rồi, tuổi còn nhỏ như vậy đã tâm hoài bất quỹ(có ý đồ xấu, lòng dạ bất chính)với Dao Dao nhà ta, cũng không biết là có đáng tin không nữa.”
Vân Niệm Khi nghe vậy mỉm cười, nói: “Mẹ yên tâm, con sẽ trông chừng cậu ta, chắc chắn sẽ không để người nào xúc phạm Dao Dao, mặc dù tiểu tử kia giả dối thâm trầm nhưng quả thực đối xử với Dao Dao không tệ.”
“Không thì làm sao ta còn có thể cho phép cậu ta dính lấy Dao Dao nhà ta?”
“Phải phải! Mẹ, vài ngày nữa là sinh nhật Dao Dao rồi, không biết mẹ có dự định gì không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...