Từ lúc nhỏ đến giờ, Diệp Thanh Dao chưa từng để cho người khác tắm rửa giúp mình, điều này từng khiến cho Vân lão phu phân hết sức kinh ngạc, nhưng sau đó cũng dần chấp nhận.
Nàng nhanh chóng tự mình tắm rửa chải đầu, thay quần áo sạch sẽ đi ra ngoài ngồi đợi mọi người. Chỉ một lát sau đã thấy Vân Thanh Đồng và Vân Thanh Hiên áo quần sạch sẽ lần lượt xuất hiện, nàng lại đợt thêm một lát vẫn chưa thấy Phượng Uyên Dung ra ngoài.
Diệp Thanh Dao không khỏi lo lắng, bởi vì cơ thể Phượng Uyên Dung nhiễm kịch độc khiến thân thể không được khỏe, khi còn ở trên núi, mỗi lần tắm rửa đều có sư phụ đứng ở ngoài canh chừng, đề phòng tỷ ấy không cẩn thận té xỉu trong thùng tắm.
Nghĩ đến đó, Diệp Thanh Dao liền đứng ngồi không yên, quay người bước đến gian phòng của Phượng Uyên Dung, đối với vẻ kinh ngạc của Vân Thanh Đồng và Vân Thanh Hiên, nàng chỉ thuận miệng để lại một câu: “Ta đi xem sư tỷ thế nào!”
“Đệ cũng đi!” Vân Thanh Hiên không chút do dự lên tiếng, ngay lập tức đứng dậy bám lấy Diệp Thanh Dao. Cậu không biết vì cớ gì Nhị tỷ lại đến xem cái tên oan hồn kia tắm rửa, cũng không có hứng thú xem tên đó tắm, nhưng mà cậu phải đi theo canh chừng mới được.
Diệp Thanh Dao liếc mắt nhìn cậu một cái, sau đó gạt nhẹ bàn tay bám trên người của cậu ra, ném cậu về phía Vân Thanh Đồng, nói: “Đệ cứ ở đây được rồi.”
Tuy cậu bé vẫn chỉ là tên nhóc con nhưng dù sao thời đại này cũng chưa có tư tưởng cởi mở như xã hội hiện đại, nàng sao có thể để cho tiểu Hiên thấy sư tỷ tắm rửa? Nàng không để ý những chuyện này là vì nàng không phải là linh hồn thuộc thế giới này, nhưng sư tỷ là người lớn lên ở thời đại này đấy.
Để lại ánh mắt vô cùng u oán của Vân Thanh Hiên, Diệp Thanh Dao nhanh chóng đi tới cửa phòng Phượng Uyên Dung, cũng không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa đi vào.
“Sư tỷ, tỷ không sao chứ…. A?”
Nàng đẩy cửa vào rồi liền đóng cửa phòng lại ngay lập tức, sau đó ngẩng đầu lên, cảnh tượng trước mắt khiến đầu óc nàng nổ tung, vẻ mặt Phương Uyên Dung cực kỳ khiếp sợ, giả mà có bị sấm sét trực tiếp đánh trúng thì cùng lắm cũng như thế này thôi.
Phượng Uyên Dung đờ đẫn cả người, hắn mới vừa bước ra từ thùng tắm đã nghe thấy bước chân của nàng từ ngoài vào, sau đó cửa phòng đột ngột đẩy ra, mà trong lúc nhất thời, hắn ngây ngốc quên mất phản ứng.
Diệp Thanh Dao dùng ánh mắt dò xét khắp người hắn, bờ môi giãn ra, thở phào một hơi. Nàng từng bước nhớ lại mối quan hệ với Phượng Uyên Dung trong hai năm qua, thực tế hai năm trước, trong rừng lần đầu tiên nàng đã rơi vào tình cảnh tương tự, khi đó trong đầu nàng đã cảm thấy có điều khác thường.
Nhắm mắt rồi lại mở mắt, nàng vẫn thấy “Sư tỷ” còn đứng ngây như phỗng trong thùng tắm, nàng mím môi nghiền ngẫm, ánh mắt lại rơi vào vật-không-thuộc-về-phái-nữ giữa hai chân hắn, tay nhẹ vỗ cằm, vẻ mặt mang theo ba phần ranh mãnh ba phần tà ác xem như không có chuyện gì nhìn chăm chú, giả vờ giật mình nói: “Thì ra sư tỷ lại là sư huynh hả?”
Giọng nói của nàng đúng lúc đánh thức Phượng Uyên Dung vẫn đang thừ người, hắn đột nhiên “bịch” một tiếng ngồi xuống thùng tắm, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn tái nhợt giờ phút này đã đỏ bừng, hổn hển quát: “Đi ra ngoài!~”
Phản ứng của hắn khiến Diệp Thanh Dao ngẩn người, nhưng nàng cũng không nghe theo lời hắn đi ra ngoài, cũng không vì bị hắn la hét mà tức giận, mà mặt mày hớn hở đi tới bên cạnh thùng tắm, quan sát Phượng Uyên Dung từ trên cao, vẻ hí hửng khác hẳn khuôn mặt thường ngày lãnh đạm của nàng, giờ phút này lộ ra vẻ gian manh.
Phượng Uyên Dung bị nàng khiến cho toàn thân cứng ngắc, chỉ biết cố gắng cuộn tròn người lại trong nước, hoàn toàn mất đi dáng vẻ trầm ổn trước đây, mặc dù bụng dạ hắn đen tối nhưng lúc này sắc mặt không khỏi đỏ bừng, ánh mắt ngượng ngùng, không dám đối mặt với Diệp Thanh Dao. Khóe mắt nhìn quét qua thấy nàng đang đứng bên cạnh, chỉ có thể nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp.
Diệp Thanh Dao ghé sát thùng tắm, nhìn vẻ mặt vặn vẹo của “Sư tỷ”, trong mắt hiện lên vẻ gian trá, thì thào nói: “Sư …. huynh, huynh rõ ràng là con trai, vậy mà sao trong hai năm qua ta luôn miệng gọi huynh là sư tỷ, huynh cũng không nói sự thật cho ta biết chứ? Hay là huynh thật sự có sở thích làm nữ nhi?”
Sắc mặt Phượng Uyên Dung càng thêm vặn vẹo bởi vì những lời này, cúi nhìn hình bóng Diệp Thanh Dao phản chiếu trên mặt nước, ánh mắt không ngờ lại bình tĩnh trở lại, sau đó ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh Dao vẫn còn ghé người vào thùng tắm đang nhìn chằm chằm mình, khóe miệng nở một nụ vcười chói mắt, chấn động lòng người, trời long đất lở, quỷ khóc thần sầu, nụ cười có sức hủy diệt như sao hỏa đụng phải trái đất, trực tiếp khiến Diệp Thanh Dao mù mắt, hắn lại nhân lúc Diệp Thanh Dao vẫn còn đang thất thần, nhẹ nhàng thủ thỉ kể ra nỗi lòng của mình: “Thật ra huynh vẫn luôn mong chờ có một ngày muội phát hiện ra được, rằng huynh không phải là tiểu cô nương mà lần đầu gặp mặt muội nhận lầm.”
Diệp Thanh Dao cảm giác như có một vật mềm mại không tiếng động quét qua trái tim nàng, nhìn vào với ánh mắt trong veo như nước lại sâu thăm thẳm như biển của hắn, rõ ràng đây chỉ là một đứa trẻ 11 tuổi mà cũng có thể khiến nàng trở nên chật vật trước mặt hắn như vậy, một thứ cảm giác khó hiểu lạ lẫm chậm rãi nhem nhóm trong lòng nàng.
Nàng phồng má, đưa tay nhéo hai gò má hồng hào đầy đặn của hắn, híp mắt lại nói: “Ai bảo sư huynh lớn lên trắng trẻo xinh đẹp làm chi? Bất cứ ai nhìn thấy huynh đều cho rằng huynh là một tiểu cô nương đấy nhé!”
Phượng Uyên Dung cũng không ngăn cản động tác của nàng, cũng dung túng không so đo hành động nhéo mặt hắn của nàng, nghe lời nàng nói cũng nhẹ nhàng cười, chỉ có điều sâu trong đáy mắt hiện lên vẻ u ám khó phát hiện: “Cho dù bề ngoài ta như thế nào đi nữa, thì hành động lời nói của ta cũng không mang dáng vẻ của nữ nhi, hơn nữa bây giờ ta lớn lên đã hai năm trước, ít nhất còn có biểu tỷ, biểu đệ nhận ra được ta không phải là sư tỷ của muội, không cho rằng ta là tiểu cô nương đấy thôi.”
Nói xong câu cuối cùng, ánh mắt của hắn chuyển thành u oán, phối hợp với sắc mặt đã không còn đỏ ửng mà trở nên tái nhợt, khiến cho lá gan của Diệp Thanh Dao không khỏi run rấy, nàng ngượng ngùng nắm tay hắn, chột dạ không dám mở miệng.
Nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Thanh Dao không giống ngày thường, không còn mang dáng vẻ thanh lãnh hờ hững như trước, khóe miệng Phượng Uyên Dung khẽ nhúc nhích, nụ cười càng thêm rạng rỡ hơn lúc nãy, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng lại che giấu tình cảm mãnh liệt bên trong, không ai nghĩ được hắn chỉ mới mười một tuổi, đúng ra mà nói thì vẫn chỉ là một tiểu hoàng tử mà thôi, không biết trong lòng đang cất giấu suy nghĩ cái gì.
Diệp Thanh Dao nhanh chóng bình tĩnh lại, nói ra thì kề cận bên nhau hai năm qua nàng đều không phát hiện “Sư tỷ” thật ra là “Sư huynh”, chuyện này nàng đúng là hơi chột dạ. Quả thật nàng cũng từng có lúc nghi ngờ, chỉ ngạc nhiên một chút nhưng cũng không dám suy nghĩ nhiều. Từ trước đến nay, nàng luôn biết cách che giấu tâm tư, chỉ vì ở kiếp này, bên cạnh nàng xuất hiện nhiều bạn bè, nàng liền vô thức không nghi ngờ bất cứ ai, mà Phượng Uyên Dung lại có phần không giống như những người khác.
Bình tĩnh một lát, ánh mắt nàng lại thanh lãnh nhìn hắn một cái, sau đó xoay người đi ra phía cửa, đưa lưng về phía hắn nói: “Sư huynh không bị sao cả, chỉ là tốc độ tắm rửa hơi chậm một chút mà thôi, muội yên tâm rồi, huynh mau lau khô mình rồi thay y phục sạch sẽ vào.”
Phượng Uyên Dung dõi theo bóng lưng nàng, đợi nàng mở cửa phòng đi ra ngoài rồi khép cửa lại, dáng vẻ nhu mì tươi cười của hắn đã không còn, thay vào đó là vẻ mặt mang thêm vài phần không đứng đắn.
Dao Nhi, muội chỉ có thể là của ta!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...