Lạc Ngọc Minh đi được một lúc thì từ một sườn khác của Thanh mộ nhai có một lục y nữ tử dùng khinh công bay tới, nàng nhẹ nhàng đáp xuống sau đó đi đến trước noãn trướng, cách một tầng sa trướng thi lễ nói: “Giáo chủ, Lạc thiếu hiệp đã đi,phải chăng nên khởi giá quay về U Tuyền Cung?”
“Ngươi về trước đi, ta phải nghỉ ngơi một lát, một canh giờ sau ta sẽ trở về.”
Nữ tử há miệng thở dốc,dường như muốn nói điều gì,nhưng lại chưa nói ra.
Thấy nàng ngập ngừng muốn nói lại thôi, Sở Tiêu Vi hỏi: “Ngươi còn chuyện gì muốn nói?”
Do dự mãi, cuối cùng nàng nói: “Huyết Mai tuy là thánh vật của giáo phái chúng ta, nhưng vẫn có ba phần độc tính. Giáo chủ tối qua ăn vào đến giờ cũng đã bảy tám canh giờ, vẫn nên cho Tần…..”
“Được rồi”, Sở Tiêu Vi lớn tiếng đánh gãy lời nàng. “Ta đều đã an bài cả rồi, ngươi lui xuống trước đi.”
“Có phải là nên…… nên gọi Tần đại phu chuẩn bị một ít thuốc trị thương?”
Bên trong trướng có tiếng than nhẹ “Thôi được rồi, ngươi sắp xếp đi. Ta mệt rồi, lui xuống.”
Nữ tử đáp ”Dạ” một tiếng, xoay người rời đi khi hai mắt đã ửng đỏ. Còn cách một tầng sa trướng, tình hình trên nhuyễn tháp thế nào nàng không thấy rõ, nhưng nàng biết đã xảy ra chuyện gì, hoặc là nói suốt ba ngày giáo chủ lấy ra Huyết Mai, nàng đã doán được sắp phát sinh cái gì. Hương Sấn yêu hai nam nhân, có lẽ đời này trong lòng nàng cũng chỉ có bóng hình hai người mà thôi. Người thứ nhất mắt phượng đan thần, phong hoa tuyệt đại, giáo chủ đem nàng phó thác cho hắn, nhưng hắn lại khinh thường. Người thứ hai mày kiếm mắt sáng, khí thế ngạo nghễ, tối qua lại vì một người nam nhân mà làm trái Giáo quy. Giáo chủ, ngài nói ngài không giữ được hắn, tình cảm cũng không thể thu hồi, Hương Sấn bây giờ cũng đã không thể lấy lại con tim mình.
Thân ảnh nàng biến mất sau vách đá, Sở Tiêu Vi chống tay ngồi dậy, xốc lên áo ngủ bằng gấm trên người, cái chăn cũng vô cùng thê thảm. Trên thân y bây giờ là một kiện trung y màu trắng, vạt áo để mở, trễ xuống cánh tay, hạ thân quang lỏa, trên đùi, bên hông cùng trên đệm đều là chất lỏng trắng đỏ, có nơi đã khô lại. Nhẹ động một cái, vẫn như cũ có gì đó ấm nóng, dinh dính chảy ra từ hạ thân, y sờ thử, vẫn là chất lỏng trắng đỏ, dùng năm ngón tay khẽ vân vê, cảm giác thứ đó trắng mịn. Bỗng nhiên, y cười rộ lên: “Ngọc Minh, cho dù ngươi còn muốn đi, ta cũng có cách giữ ngươi lại. Xem ra lần gặp mặt kế tiếp sẽ không phải chờ đến một năm.”
Chín tháng sau, tháng sáu đầu mùa hạ, con dế mèn nhàn nhã, chim ưng thì bay lượn trên khoảng không bao la.
Khách điếm Lạc Dương,phòng chữ Thiên
Đang cởi thắt lưng, nam tử áo trắng đột nhiên dừng động tác: “Ra đi, rõ ràng thân là nữ tử sao có thể đứng nhìn nam tử xa lạ cởi áo.”
Vừa dứt lời, một lục y nữ tử đã xuất hiện trước mắt: “Thanh Mai giáo, hữu sứ Hương Sấn diện kiến Lạc thiếu hiệp, truyền khẩu lệnh của Giáo chủ: Thanh Mai giáo chủ Sở Tiêu Vi mời Lạc thiếu hiệp quay về.”
“Sở giáo chủ không lẽ là đã quên, còn hai tháng nữa mới đến thời hạn một năm.”
“Giáo chủ có phân phó: nếu Lạc thiếu hiệp có điều thoái thác,liền hỏi Lạc thiếu hiệp xem có phải mỗi ngày mùng tám đầu tháng đêm xuân khó nhịn hay không, đó là độc dược đặc thù của Thanh Mai giáo, không trở về Thanh Mai, không dược nào có thể giải được.”
“Sở Tiêu Vi, ngươi đúng là quỷ kế đa đoan. “rồi lại nhìn Hương Sấn: “Khi nào thì khởi hành?”
“Ngay bây giờ”
Ba ngày sau, dưới chân núi Thanh Mộ.
Lạc Ngọc Minh hiểu Thanh Mai giáo lấy Thanh mộ này là cơ sở, đập đá tạc vách, xây dựng lên Giáo địa U Tuyền. Hàng năm cùng Sở Tiêu Vi gặp mặt trên núi, nhưng chưa bao giờ bước vào nơi này nửa bước, phần vì không muốn cùng tà giáo này quan hệ quá nhiều, phần vì biết tâm tư Sở giáo chủ nên hắn cố tình xa lánh. Thật sự đi vào Thanh mai giáo thì đây là lần đầu tiên sau năm năm.
tuyetlam.wordpress.com
Hiện tại Lạc Ngọc Minh đang đứng ở cửa Thanh Mai giáo, lối vào là một cửa sơn động, không cố y che dấu, cũng không quá khoa trương. Phiến đá trên cao có bốn chữ to “Thanh Mai U Tuyền”, mạnh mẽ hữu lực, người tập võ vừa nhìn thấy là đã biết do chưởng lực khắc thành.
Hương Sấn chỉ nói “Mời”, rồi mặc kệ không lên tiếng, dẫn Lạc Ngọc Minh đi vào bên trong. Mới vào, bên trong vô cùng chật hẹp, nhưng mà hắn lại cao to, nên chỉ có thể hướng người về phía trước mà đi. Đi được hơn mười bước, bên trong rộng mà sáng, cao hơn mười trượng, thạch bích hai bên có nhiều ngọn đuốc, chiếu sáng hết cỡ, chiếu bên trong động sáng trưng, điêu khắc lại tráng lệ.
Hương Sấn dẫn theo Lạc Ngọc Minh đi vòng vo, khúc khuỷu, xuyên qua mấy động liên tiếp, cuối cùng đi vào một phòng ngủ, nhìn trang sức mới đoán được đây là tẩm cung của Thanh Mai giáo chủ. Không thông báo liền tự tiện đi vào.
Dọc theo đường đi đều dị thường yên ắng,nhưng ở một nơi lại có âm thanh phát ra.Giọng tỳ nữ khẽ nức nở,như có như không âm thanh thống khổ rên rỉ,không lớn nhưng lại dị thường rõ ràng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...