Thanh Mai Trúc Mã - Phù Tiểu Điện Hạ

Lạc Ngạn Tinh nói xong câu đó, không đợi Địch Tiểu Địch trả lời, thậm chí không dám nhìn biểu tình trên mặt Địch Tiểu Địch, liền xoay người bước nhanh xuống cầu thang, giống như phía sau có thứ gì đó đang đuổi theo cậu.

Địch Tiểu Địch vốn còn có chút sững sờ, cô không nghĩ tới chuyện cô từng nghĩ lại trở thành sự thật, thậm chí tất cả so với cô vốn nghĩ còn thuận lợi mà điên cuồng hơn - -

Cô vì Lạc Ngạn Tinh mới chuyển tới Tuyền Ứng, kết quả chưa tới nửa tháng, Lạc Ngạn Tinh đã chủ động thổ lộ với cô.

Địch Tiểu Địch đưa tay xoa xoa mặt mình, nhìn bóng lưng Lạc Ngạn Tinh hốt hoảng rời đi, nhịn không được cười ra tiếng, gọi cậu:

"Lạc Ngạn Tinh, mình còn chưa trả lời cậu đâu!"

Lạc Ngạn Tinh lỗ tai đỏ bừng, bước chân không ngừng, cũng không quay đầu lại nhìn cô, đáp:

"Cậu nghiêm túc suy nghĩ ba ngày, không, một ngày, một ngày sau cho mình câu trả lời thuyết phục!"

Nói xong cậu biến mất khỏi tầm mắt của Địch Tiểu Địch.

Tối nay, Địch Tiểu Địch không ăn cơm cùng Lạc Ngạn Tinh, gửi tin hỏi cậu mới biết cậu đã về Lạc gia.

Trong phòng tự học Địch Tiểu Địch cầm bút ngây ngốc như lúc Lạc Ngạn Tinh đang học tiếng anh, Lạc Ngạn Tinh đang ở nhà cùng Lạc Thư Minh tán gẫu về Địch Tiểu Địch.

Từ sau cuộc đối thoại đêm qua, quan hệ giữa Lạc Thư Minh và Lạc Ngạn Tinh dường như thân thiết hơn một chút.

Lạc Ngạn Tinh vừa lấy tay bóc hạt dưa vị hạch đào ăn, vừa nói với Lạc Thư Minh:

"Thành tích của cô ấy đặc biệt tốt, kỳ thi tháng trước đứng đầu toàn trường."

Lạc Thư Minh nhịn không được cũng tự bóc hạt dưa cho mình ăn, sau đó cười nói:

"Chủ nhiệm lớp cháu nói với ta kỳ thi tháng trước cháu cũng thi không tệ."

Lạc Ngạn Tinh không chút do dự nói:

"Là Tiểu Địch Nhi dạy tốt"

Lạc Thư Minh nở nụ cười, nhịn không được trêu ghẹo Lạc Ngạn Tinh:


"Tốt hơn cả giáo viên dạy?"

Lạc Ngạn Tinh cười đáp:

"Học tập chuyện này, còn phải xem có nguyện ý học hay không, cô ấy dạy, cháu nguyện ý học, học cũng rất nhanh nhanh, đó chính là dạy tốt."

Lạc Thư Minh gật đầu:

"Đúng vậy."

Lạc Ngạn Tinh đột nhiên lại nói:

"Cháu đã thổ lộ với cô ấy vào buổi chiều.."

Bàn tay đang định lấy hạt dưa của Lạc Thư Minh dừng lại giữa không trung, vẻ mặt nghiêm túc hỏi Lạc Ngạn Tinh:

"Cháu thổ lộ như thế nào?"

Lạc Ngạn Tinh thản nhiên nói:

"Chỉ hỏi một câu, sau khi tốt nghiệp cô ấy có nguyện ý làm bạn gái cháu hay không."

Lạc Thư Minh đáp:

"Chỉ một câu này?"

Lạc Ngạn Tinh đáp:

"Nếu không còn nói cái gì?"

Lạc Thư Minh lúc này mới tiếp tục lấy hạt dưa, ăn xong lại nhịn không được cười, nhìn về phía Lạc Ngạn Tinh:

"Cháu cũng không nói mấy câu tình cảm? Lúc trước ba cháu theo đuổi mẹ cháu viết không ít thư tình."


Lạc Ngạn Tinh đáp:

"Không có tế bào văn nghệ kia, hơn nữa chỉ một câu nói ra như vậy đã khẩn trương không chịu nổi."

Lạc Thư Minh hỏi:

"Thật sự căng thẳng như vậy?"

Lạc Ngạn Tinh đáp:

"Đương nhiên, người chưa từng có loại cảm giác này sao?"

Lạc Thư Minh lắc đầu nói:

"Thật đúng là không có, ta cùng bà nội cháu môn đăng hộ đối thông gia, sinh hoạt cùng một chỗ theo như nhu cầu không có loại tình cảm tuổi trẻ như cháu."

Lạc Ngạn Tinh hiểu rồi, "chậc" nói:

"Trách không được lúc ấy người không hiểu ba cháu như vậy, ba cháu vì mẹ cháu mà rời khỏi Lạc gia, người tức giận đến đoạn tuyệt quan hệ với ông ấy, chờ ông ấy sắp cứu được mới đón trở về."

Sắc mặt Lạc Thư Minh nhạt đi, lời Lạc Ngạn Tinh nói như đâm vào vết thương tâm của ông, quá khứ có bao nhiêu không hòa thuận, tư vị người tóc trắng tiễn người tóc đen cũng không dễ chịu.

Lạc Thư Minh đáp:

"Là ta không xứng đáng với ba cháu."

Lạc Ngạn Tinh xua tay:

"Đừng nói không xứng đáng, ba cháu cũng chưa từng oán trách người. Ông ấy lớn như vậy, lúc ấy lựa chọn rời khỏi Lạc gia sống cùng mẹ cháu là lựa chọn của ông ấy, nếu không phải là sau đó mẹ cháu xảy ra chuyện, ông ấy cũng sinh bệnh, phỏng chừng hiện tại cuộc sống chính ông ấy còn rất thích đây.. Trách ngài không trách được, trách chính ông ấy cũng không cần thiết, muốn trách chỉ có thể trách thế sự vô thường."

Lạc Thư Minh nói:

"Tiểu tử cháu đừng an ủi ta."


Lạc Ngạn Tinh đáp:

"Cháu cũng không an ủi người, ăn ngay nói thật mà thôi, người lại không có nghĩa vụ giữ ông ấy ở Lạc gia chăm sóc, ông ấy một người trưởng thành có thể tự mình nuôi sống chính mình, ngược lại ba cháu sau khi người già không thể phụng dưỡng, trong lòng ông ấy kỳ thật rất không thoải mái."

Lạc Thư Minh đáp:

"Phải không?"

Lạc Ngạn Tinh gật đầu:

"Đương nhiên, bất quá nếu lúc trước ngài không phản đối hắn cùng mẹ ta, sự tình sẽ tốt hơn một chút."

Lạc Thư Minh lại khổ sở, ông lớn tuổi, có đôi khi nhớ lại quá khứ, luôn cảm thấy là do ông không đồng ý cho con trai và con dâu ở cùng một chỗ, dẫn đến bọn họ rời khỏi Lạc gia, sau đó con dâu xảy ra tai nạn xe cộ, con trai lại sinh bệnh nặng, cả đời trôi qua đặc biệt khổ sở.

Lạc Ngạn Tinh nhìn Lạc Thư Minh:

"Cho nên, người hiện tại ngàn vạn lần không nên phản đối cháu và Địch Tiểu Địch."

Lạc Thư Minh vốn rất khổ sở, lại bị Lạc Ngạn Tinh làm cho bật cười:

"Cháu nói nhiều như vậy, nguyên nhân chính là vì cái này a."

Lạc Ngạn Tinh đáp:

"Đúng là vì cái này, nhưng cũng là vì khuyên giải người, khi chúng ta già đi, tại sao không để mình già đi một cách thoải mái hơn?"

Lạc Thư Minh vỗ vai Lạc Ngạn Tinh một cái:

"Chờ hai người đến tuổi kết hôn hợp pháp, nếu như còn chưa tách ra, vậy thì nói với ta một tiếng, ta lập tức tổ chức hôn lễ cho hai người!"

Lạc Ngạn Tinh đáp:

".. Cháu và cô ấy còn chưa ở bên nhau, người cũng quá vội vàng rồi?"

Lạc Thư Minh nghi hoặc nói:

"Cháu thổ lộ với cô ấy, cô ấy không chấp nhận cháu?"

Lạc Ngạn Tinh đáp:


"Cháu cho cô ấy thời gian một ngày suy nghĩ, còn đang chờ cô ấy trả lời."

Lạc Thư Minh hiểu ý, cười nói:

"Chẳng trách tối nay cháu lại về sớm thế.."

Lạc Thư Minh lại hỏi:

"Có mấy phần chắc chắn?"

Lạc Ngạn Tinh vỗ vỗ tay, vừa đứng dậy vừa nói với Lạc Thư Minh:

"Mặc dù cháu chắc chắn 99% nhưng phần còn lại vẫn có chút bất an, chúng ta đừng nói chuyện đó nữa, cháu lên lầu tắm, quyết định tối nay đi ngủ sớm."

Lạc Thư Minh xua tay nhìn Lạc Ngạn Tinh đi lên lầu, sau đó đứng dậy đi đến một căn phòng ở tầng một, nơi ba của Lạc Ngạn Tinh từng ở.

Lạc Thư Minh ở bên trong rất thật lâu.

Sáng hôm sau, Lạc Ngạn Tinh đến trường rất sớm, sau khi vào phòng học vẫn đặt sữa đậu nành ấm lên bàn Địch Tiểu Địch như thường lệ.

Địch Tiểu Địch còn chưa tới, Lạc Ngạn Tinh buồn chán ngồi ở trên bàn chơi bút một hồi, sau đó mở điện thoại di động ra, nhìn vào nhóm bạn bè của Hà Hải Đăng, trả lời hai chữ "chanh" *.

Cậu ấy chua rồi.

Đợi đến khi sắp vào học, Địch Tiểu Địch mới đi đến lớp, cô rất ít khi tới trễ như vậy, đưa tay lấy sữa đậu nành.

Lạc Ngạn Tinh nhanh hơn cô một bước, lấy sữa đậu nành:

"Sữa đậu nành nguội rồi."

Hôm nay thời tiết không tốt lắm, nhiệt độ giảm rất nhiều, ngoài cửa sổ đang mưa, còn nổi gió.

Địch Tiểu Địch nhìn về phía Lạc Ngạn Tinh, vẫn cầm sữa đậu nành lên, uống một ngụm.

Sữa đậu nành được đựng trong ly giấy, Địch Tiểu Địch uống xong, cầm bút viết một hàng chữ lên ly, sau đó ngồi thẳng người, vừa nhìn thầy giáo đi vào, vừa chuyển ly sữa đậu nành qua bàn Lạc Ngạn Tinh.

Vì thế Lạc Ngạn Tinh liền nhìn thấy hàng chữ phía trên:

【Mình đồng ý, sau khi tốt nghiệp, cậu làm bạn trai mình. 】


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui