Hà Hải Đăng còn muốn nói gì nữa, Phương Tòng Khải thấy Địch Tiểu Địch và Điền Huyên Tân đến, liền túm cánh tay Hà Hải Đăng, khiến Hà Hải Đăng im lặng.
Lạc Ngạn Tinh dựa vào tường, lười biếng vẫy tay với Địch Tiểu Địch, sau đó nói:
"Sữa đậu nành nóng để trên bàn cậu rồi."
Địch Tiểu Địch mỉm cười đáp lại Lạc Ngạn Tinh và bước vào lớp học dưới ánh mắt đầy ẩn ý của vài người trong hành lang.
Tiết học đầu tiên của buổi sáng hôm nay là tiết của lão Từ, lão Từ nghiêm mặt đi vào, trước tiên nhìn Lạc Ngạn Tinh, phát hiện Lạc Ngạn Tinh đang ngáp, bộ dáng buổi tối không ngủ ngon giấc, nhất thời sắc mặt càng trầm xuống.
Chờ tầm mắt lại đảo qua Địch Tiểu Địch bên cạnh Lạc Ngạn Tinh, thấy Địch Tiểu Địch nghiêm túc làm đề, nghĩ đến thành tích thi tháng này của Địch Tiểu Địch, sắc mặt mới dễ nhìn hơn một chút.
Ánh mắt thứ ba của lão Từ nhìn về phía Điền Huyên Tân, Điền Huyên Tân bị ánh mắt của lão Từ nhìn có chút bối rối, cô bình thường còn dám nói giỡn với lão Từ nhưng giờ phút này mím môi không nói chuyện.
Lão Từ đứng trên bục giảng, hai tay chống mặt bàn, cao giọng nhìn cả lớp nói:
"Trước khi vào lớp, muốn nói hai chuyện."
Chuyện thứ nhất, các em đều đoán được -- thành tích thi tháng, danh sách đỏ xếp hạng chung 249 người đứng đầu đã được dán lên, và tôi cũng có danh sách xếp hạng lớp và danh sách xếp hạng của từng môn học ở đây.
Lần này thi tháng, lớp chúng ta tổng thể biểu hiện không tệ, lần này hầu hết học sinh đều đạt thành tích tốt hơn so với cuối học kỳ trước. Có ba học sinh tiến bộ rất rõ rệt, muốn khen ngợi sự tiến bộ của các em, tôi báo tên ah--
Đổng Phương Chính tăng sáu bậc, xếp vào năm người đứng đầu lớp, điều này rất tốt, xem ra đã học tập chăm chỉ trong kỳ nghỉ hè và tháng trước.
Phương Tòng Khải tiến bộ mười bậc, và ngoại trừ toán học, những môn khác đều đạt điểm chuẩn.. "
Khi lão Từ báo tên Đổng Phương Chính, đại đa số mọi người trong lớp đều nhìn về phía hắn, chờ đến khi báo đến Phương Tòng Khải bọn họ lại chuyển tầm mắt nhìn về Phương Tòng Khải.
Có người cùng Phương Tòng Khải có mối quan hệ không tệ cười nói:
" Cậu thật tuyệt! "
Phương Tòng Khải nói với vẻ mặt khóc lóc:
" Làm sao tôi có thể trượt môn toán? Tôi đã trả lời đúng hai câu hỏi trắc nghiệm cuối cùng môn toán. Tôi đã viết số '1' vào một trong các câu hỏi điền vào chỗ trống và đó là câu trả lời đúng. Với các điểm khác, lẽ ra tôi đã vượt qua.. "
Lão Từ không nghe thấy Phương Tòng Khải nói gì, ngay sau đó nói:
" Người cuối cùng có tiến bộ vượt bậc--Lạc Ngạn Tinh đã tiến bộ mười sáu bậc, là người có thứ tự tiến bộ nhiều nhất trong kỳ thi tháng này. "
Cả lớp im lặng trong nháy mắt, sau đó lại ồn ào lên, có vài người không dám tin nhìn về phía Lạc Ngạn Tinh, có vài người cười muốn nói chuyện với Lạc Ngạn Tinh, nhưng giây tiếp theo, lão Từ đập mạnh hai cái bàn.
Lão Húc nhìn Lạc Yên Hành, có chút hận rèn sắt không thành thép nói:
" Lạc Ngạn Tinh, cậu nói rằng cậu.. chỉ học có một tháng, và sau một tháng cảm thấy mình thi không tệ liền tạo phản? Hơn nửa đêm cậu chạy đến trường chơi bóng rổ gì vậy? Banr kiểm điểm nhanh chóng viết cho tôi, sáng mai trước khi đi học giao cho tôi! "
Lạc Ngạn Tinh tối hôm qua ngủ không ngon, giờ phút này còn có chút mệt mỏi, kéo dài thanh âm nói:
" Đã rõ.. "
Lão Từ trừng mắt liếc cậu một cái, lại không có biện pháp với cậu:
" Lạc Ngạn Tinh, em không thể học tập bạn cùng bàn của em sao? "
Lão Từ nói xong, nhìn về phía Địch Tiểu Địch:
" Địch Tiểu Địch lần này thi vô cùng tốt, không chỉ đứng đầu lớp chúng ta, mà còn đứng đầu toàn trường trong kỳ thi tháng này! "
" Wow, đứng đầu toàn trường! "
" Đây là lần đầu tiên lớp chúng ta giành được hạng nhất toàn trường.."
Lạc Ngạn TInh vừa ngáp, vừa giơ ngón tay cái lên với Địch Tiểu Địch người đang là tâm điểm của lớp học lúc này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...