Thanh Mai Trúc Mã - Diep Son

Mới sáng sớm dục vọng không được thỏa mãn nên tâm tình của Hạ Duật vô cùng không tốt, các bạn đi ngang đều rén xách mông chạy rất nhanh. Trên gương mặt u ám kia mọi người có thể nhìn thấy 5 chữ in trên mặt

" Muốn sống chớ lại gần ". Ngay cả Tả Đồng và Lục Giản đều im lặng không dám đùa giỡn như mọi khi bởi vì đằng sau lưng bọn họ có một tên tử thần.

Buổi sáng này, Hạ Duật không nhận được bữa sáng của Lâm Thanh Dao, tâm tình đã không tốt giờ còn tệ hơn, khi giáo viên vừa mới vào lớp cũng cảm nhận được sát khí nặng từ người Hạ Duật toả ra.

Trên đường đi đưa bữa sáng cho Hạ Duật, cô gặp được Lưu Lăng nên cả hai đứng lại trò chuyện với nhau một lúc, Lưu Lăng liếc nhìn hộp cơm của cô rồi tỏ ý muốn cô cho mình, cô cũng ngại từ chối, nghĩ đến hoàn cảnh của cậu ta cô lại thấy có chút đáng thương, với lại đều là bạn với nhau nên cô không suy nghĩ sâu xa đã đưa hộp cơm kia Lưu Lăng.

Cảnh này đúng lúc Mộc Khả Hân và Tiêu Lam nhìn thấy, cô ta liền chụp hình lại làm bằng chứng. Để không phát hiện, cô ta kéo tay của Tiêu Lam đi nhanh vào lớp học.

Kết thúc tiết thứ hai, cả lớp nhanh chóng xuống sân tập thể dục. Hạ Duật vừa thay đồ xong đi ra ngoài đã thấy Mộc Khả Hân đang đứng chờ, cậu nhíu mày muốn lướt qua nhanh nhưng cô ta đã ngăn cản đứng trước mặt cậu.

" Tớ có chuyện muốn nói với cậu."

" Tôi không muốn nghe."

" Liên quan đến Lâm Thanh Dao, cậu thật sự không muốn nghe sao?"

Nghe được cái tên người trong lòng, bước chân của Hạ Duật dừng lại, quay người lại nhìn Mộc Khả Hân. Cô ta đạt được mong ý vô cùng vui sướng, khoé miệng giương lên đi đến trước mặt cậu, vẻ mặt không hề sợ hãi.

" Chúng ta qua bên kia nói chuyện đi."

Không chờ Hạ Duật trả lời, Mộc Khả Hân tự quyết định đi trước đến chỗ gốc cây của sân trường. Cậu rất ghét người khác điều khiển bản thân như thế, nhưng cô ta nói chuyện liên quan đến cô thì có thể nhẫn nhịn, để xem cô ta rốt cuộc muốn nói gì.

" Lâm Thanh Dao từ lâu đã hết ý với cậu rồi, hiện giờ còn đang tấn công mục tiêu mới. Cậu ta chỉ đang đùa giỡn với cậu mà thôi."


" Có ý gì?"

" Tớ nói cậu ta đã có mục tiêu mới. Không phải Dịch Dương mà là Lưu Lăng lớp 11A3. Chắc cậu cũng quen biết đến cậu ta mà nhỉ?"

" Có liên quan đến cậu sao?"

" Tớ là muốn tốt cho cậu, cậu mau xem đi, sáng nay cậu không nhận được hộp cơm vì cô ta đã đưa cho người khác rồi."

Nhìn thấy tấm ảnh Lâm Thanh Dao đứng cười còn đưa hộp cơm cho Lưu Lăng, nụ cười tỏa nắng ấy chỉ có thể thuộc về cậu, hộp cơm kia cũng chỉ là của cậu. Cơn ghen từng chút một nhóm lửa lên trong lòng, cậu lạng lùng liếc nhìn Mộc Khat Hân.

" Thế thì sao?"

" Cậu...cậu đừng thích cậu ta được không?"

" Chuyện tôi thích ai hay không cũng không đến lượt cậu ra lệnh."

" Cậu đừng đi...Tớ thích cậu, từ năm lớp 10 đã mến mộ cậu cho nên cậu cho tớ một cơ hội được không, tớ thật sự rất thích cậu."

Mộc Khả Hân sợ hãi khi Hạ Duật quay người muốn rời đi, cô ta không quan tâm mà ôm chầm lấy cậu từ phía sau.

" Buông ra."

" Không, tớ không buông."

" Mẹ kiếp, tôi đánh cả con gái đấy!"

" Tớ biết cậu sẽ không dám."

" Ha mẹ kiếp."

Hạ Duật dùng lực siết chặt cổ tay của Mộc Khả Hân, vì quá đau nên cô ta đã buông cậu ra nhưng cậu không hề thương hoa tiếc ngọc mà đẩy ngã cô ta.

Mộc Khả Hân rướm nước mắt nhìn cậu, vẻ mặt vô cùng đáng thương nhưng đổi lại cậu vẫn bình thản không cho cô ta một cái ánh mắt, cậu ung dung rời đi. Tả Đồng và Lục Giản thấy cậu liền kêu cậu đến chơi bóng nhưng không nhận được đám án chỉ nhận được một cái bóng lưng vô tình của thiếu niên.

" Cậu ấy bị gì thế?"

" Sao tớ biết được."

" Mặc kệ cậu ấy chơi bóng thôi."

Có lẽ Hạ Duật không biết, cảnh mà Mộc Khả Hân ôm cậu từ phía sau đã được Lâm Thanh Dao nhìn thấy.


Từ lúc ra chơi, Lâm Thanh Dao vô cùng áy náy khi đưa hộp cơm cho Lưu Lăng, đến khi ra chơi cô chạy đến căn tin để mua nước cho cậu, bởi vì cô biết được tiết sau cậu sẽ học thể dục. Cô hí hửng cầm chai nước đi đến sân trường, cũng vô tình nhìn thấy cảnh này.

Hai người lôi lôi kéo kéo, cậu còn để Mộc Khả Hân ôm lấy. Trước kia những người khác giới đều không đụng được vào người cậu, nhưng hiện tại cậu để cho cậu ta ôm, có lẽ mối quan hệ của họ đã tiến xa hơn. Cô thất vọng quay người rời đi, những giọt nước mắt cũng rơi xuống không tự chủ được.

Lưu Lăng từ lâu đã theo phía sau Lâm Thanh Dao nên cũng nhìn thấy cảnh tượng kia, cậu đi cầm tay cô rồi kéo đi đến khi rừng nhỏ lúc trước. Cô không hề phản khán mà đi theo, lúc này cô chỉ muốn thoát khỏi nơi này càng sớm càng tốt.

Đến khu rừng nhỏ, Lưu Lăng buông cánh tay cô ra rồi đứng trước mặt cô, nâng mặt cô lên, giúp cô lau những giọt nước mắt kia.

" Cậu đừng khóc được không?"

" A Lăng, cậu ấy không thích tớ, cậu ấy đã có người mới rồi hức.."

" Trên đời này không phải chỉ có mình cậu ta, cậu ta không đáng để cho cậu khóc. Xung quanh cậu rất có nhiều người yêu thương cậu, cho nên xin cậu đừng khóc."

" Còn có tớ yêu cậu." Chỉ là câu nói này Lưu Lăng không hề nói ra mà cất giữ trong lòng, thấy cô khóc, tâm can của cậu cũng xáo trộn lên. Cậu chưa từng dỗ dành ai bao giờ, nên lời nói hành động còn chút cứng ngắt, cậu không biết nên làm gì nên ôm cô vào lòng vỗ nhẹ lưng của cô.

" Nếu cậu muốn trả thù thì có thể lợi dụng tớ để chọc tức cậu ta. Tớ nguyện lòng giúp cậu."

Lâm Thanh Dao không lên tiếng chỉ lắc đầu, cô đã nín khóc nhưng cơn nấc cục thay phiên nhau kéo đến, khiến Lưu Lăng bật cười. Cậu buông cô ra, cả hai cùng ngồi trên thảm cỏ xanh, cậu đưa tay lau giọt nước mắt kia.

" Tớ không muốn trả thù ai cả, là do tớ thích cậu ấy trước. Hiện giờ cậu ấy có người khác thì tớ nên chúc phúc và cảm ơn cậu rất nhiều."

" Không cần khách sáo!"

" Chúng ta là bạn bè nên tớ không muốn lợi dụng cậu."

" Là bạn bè?"

" Chúng ta mãi là bạn tốt của nhau được không?"

" Được. Mãi là bạn của nhau."


Khó khăn lắm Lưu Lăng mới thốt ra được những câu từ như vậy. Cả hai cùng nhau ngắm bầu trời xanh kia, tâm trạng cô cũng tốt hơn, bỗng nhiên cô giật mình đứng dậy.

" Chết rồi, chúng ta trễ giờ học rồi."

" Haiz, nói trắng ra thì đã cúp tiết rồi."

" Chết rồi, chết rồi, phải làm sao đây?"

" Đợi khoảng 5 phút nữa hết tiết, chúng ta sẽ vào lớp tiết sau."

" Đây là lần đầu tớ cúp tiết đấy."

" Tớ cũng vậy."

" Xin lỗi, tớ kéo phiền phức cho cậu rồi."

" Không sao cả, chúng ta là bạn của nhau. Có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chia."

Bây giờ cũng không thể quay lại như cũ thôi thì chấp nhận thì hơn, cô cùng Lưu Lăng ngồi chờ thêm vài phút. Khi cô bước vào lớp, đã bị Tô Thi Thi kéo đến một góc để hỏi, cũng may nhờ có Tô Thi Thi giúp cô biện lý do nên cô không bị xử phạt, cô cũng kể hết mọi chuyện cho cậu ấy nghe.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận