Ngày hôm sau, Lâm Hiểu mông mông lung lung rời giường, ý thức cô mơ hồ vài giây, nháy mắt sau nhớ tới chuyện phát sinh hôm qua, vội
vàng nhìn sang bên cạnh. Vừa thấy liền thất vọng, trên giường trừ bỏ
mình cô thì một người cũng không có. Cảm giác có cái gì không đúng, Lâm
Hiểu theo phản xạ cúi đầu.
Ôi chao? Sao lại thế này, quần áo của cô đều đã mặc đầy đủ hết rồi?
Lâm HIểu ngây ngốc một hồi, định xuống giường nhưng chân vừa
mới động liền thấy hạ thân bủn rủn khổ sở, giữa đùi đều là đau đớn, cảm
giác này nói rõ cho cô một điều, tối hôm qua tuyệt đối không phải nằm
mơ.
Cô rối rắm nghĩ lại, mới mơ hồ nhớ ra lúc cô nửa ngủ nửa tỉnh dường như có người đã đem cô lăn qua lăn lại, lúc ấy cô vừa mệt lại
buồn ngủ, cho nên cũng không muốn tỉnh dậy. Hiện tại nghĩ lại, hẳn là
Bác Thần tên đó mặc quần áo cho cô.
Lâm Hiểu nhíu nhíu mày, nghĩ mãi mà không tìm thấy nguyên do, đành một bên hít thở thật sâu, một bên cố gắng xuống giường rồi đi vài bước, tựa vào giường đứng một lát, cuối cùng cảm thấy ổn hơn mới tận
lực ra vẻ tự nhiên bước ra ngoài.
Còn chưa tới gần cửa lớn, Lâm Hiểu chợt nghe thấy bên ngoài
truyền đến giọng nói dì Lan cố ý đè thấp nhưng bởi vì quá mức phẫn nộ
cho nên âm thanh vẫn truyền ra rõ ràng.
“Đứa con ngu ngốc này! Sao mẹ lại sinh ra đứa con ngu ngốc như con chứ! Con, con là muốn mẹ tức chết phải không?!”
“Mẹ, con cảm thấy việc này không vội, mẹ xem, chúng con sang năm sẽ kết ____”
“Thúi lắm! Mẹ___mẹ thật sự không biết nên nói con thế nào
nữa! Ngu ngốc! Đại ngu ngốc! Nếu mẹ không phải mẹ con! Mẹ cũng phải hoài nghi mẹ có sinh nhầm đứa con như con không! Con___con___mẹ đây là tạo
cái nghiệt gì mới dưỡng ra đứa con chuyên môn chọc tức chết mẹ!”
“Mẹ, không phải mẹ vẫn hay dặn con bị cảm thì phải đi ngủ sớm một chút sao…”
Trong lòng dì Lan giận dữ, ngón tay mạnh mẽ gõ lên trán Bác Thần: “Chính mình vô dụng còn đổ cho mẹ?! Ngu ngốc!”
Lâm Hiểu nghe đến đây, cũng biết là chuyện gì xảy ra. Cô cố
gắng mím chặt miệng, nhưng vẫn không nhịn được cười ra tiếng. Cô vội
vàng che miệng lại, bởi vì cố nhịn cười mà hai vai run rẩy, hồi lâu mới
bình ổn được cảm xúc, làm bộ thoải mái tiêu sái bước ra ngoài.
“Dì Lan, dì đã về rồi sao?”
Dì Lan không hổ là học qua hát hí khúc, công phu đổi sắc mặt
thật đúng là không cần nói. Vừa rồi còn tức giận ngất trời mắng con trai mình, vậy mà hiện tại quay đầu lại đã ôn hòa hiền lành tươi cười với
Lâm Hiểu: “Hiểu nha đầu dậy rồi sao?”
Lâm Hiểu giả vờ như cái gì cũng không biết, cười cười nói: “Vâng, cháu đi đánh răng trước.”
Đáp xong, cô nhìn về phía Bác Thần, thấy hắn thừa dịp dì Lan
nói chuyện với mình mà lộ ra nụ cười ái muội, khóe miệng Lâm Hiểu co
rút, chịu đựng không trừng lại hắn.
Bởi vì nơi đó không thoải mái nên Lâm Hiểu cũng không dám đi
nhanh, cố ý bước chậm tới gần bể nước, mà Bác Thần thất sắc, chú ý thấy
dáng đi của cô không tự nhiên.
Hắn vội vàng đi theo Lâm Hiểu, không để ý tới mấy câu cằn
nhằn của mẹ mình, nói với bà: “Mẹ, con sắp chết đói rồi, buổi sáng ăn
cái gì?”
“Húp cháo trắng!” Dì Lan tức giận nói một câu, lười để ý đến đứa con ngốc nghếch của mình, đi vào trong bếp.
Bác Thần thở dài nhẹ nhõm, vội vàng cúi đầu nhỏ giọng nói với Lâm Hiểu: “Đau không? Có thể đi đường được không?”
Lâm Hiểu nghe mấy lời này vẫn cảm thấy ngượng ngùng, trừng mắt véo lưng hắn.
Bộ dáng hờn dỗi ảo não này thực ra lại khiến Bác Thần nuốt
nuốt nước miếng. Tối hôm qua sợ cô đau, hắn không dám làm quá. Bây giờ
đã trải qua đêm phiền toái nhất, về sau sẽ thật thoải mái, Bác Thần miên man nghĩ về vấn đề tính phúc nửa thân dưới của mình, vừa lo lắng lại
vừa kích động, nhịn không được tiếp tục nhỏ giọng nói với cô: “Chờ khi
em khỏe lại, hai ta lại tiếp tục thử nữa.”
Lâm Hiểu cứng đờ, hai má nóng bừng, cô thấp giọng quát: “Nằm mơ, về sau nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Bác Thần bị lời này dọa cho hoảng sợ, khẩn trương nói: “Em sẽ không tàn nhẫn như vậy chứ?!”
Lâm Hiểu bị hắn chọc cười, nhưng vẫn liều mạng nhịn xuống,
quay đầu không nhìn hắn: “Em cứ tàn nhẫn như thế đấy? Anh cứ ở đó mà
chịu đựng đi.”
Lâm Hiểu ngồi xổm xuống bắt đầu đánh răng, động tác bình
thường làm dễ dàng hiện tại lại khiến cô nhíu mày, trong lòng oán giận
hắn hôm qua không biết chừng mực. Lâm Hiểu quay đầu thấy Bác Thần đang
tội nghiệp nhìn mình nhịn không được buồn cười, thật vất vả mới phụng
phịu nói: “Lại đây giúp em chà khăn mặt.”
Bác Thần nhanh chóng đi tới, nghe lời chà khăn mặt sạch sẽ đưa cho cô.
Lâm Hiểu rửa mặt xong, nhìn bộ dáng hắn không nhịn được sẵng giọng: “Ngồi xổm xuống rất đau, đều tại anh!”
Được rồi, cô gái này cản bản là đã quên sạch bách ai mới là người câu dẫn ai.
Bác Thần nhìn xuống dưới xem xét, ánh mắt này khiến khóe miệng Lâm Hiểu co rút, cô véo tay hắn: “Xem cái gì?”
Bác Thần hoàn hồn, còn thật sự đưa ra lời đề nghị: “Đêm nay anh giúp em xoa xoa?”
Vừa dứt lời, hắn liền được Lâm Hiểu tặng thêm cho một cái véo nữa.
Hai mươi phút sau, dì Lan thấy Bác Thần và Lâm Hiểu đều đã ăn xong thì nói: “Chuẩn bị một chút, buổi chiều chúng ta sẽ trở về.”
Bác Thần sửng sốt hỏi: “Nhanh như vậy?”
Dì Lan trắng mắt trừng hắn: “Con đúng là choáng váng rồi à,
chúng ta vốn định ở đây ba ngày, ngày nghỉ của mấy đứa không phải cũng
sắp hết rồi sao?” Đứa con của bà thật là không có chí tiến thủ, ngốc ở
đây mãi làm cái gì? Không thấy nhà cách vách còn có cháu nữa rồi ư?
Lâm Hiểu thật ra lại nhớ rõ việc này, cô nói với Bác Thần: “Vốn đã định hôm nay sẽ đi nha? Anh quên à?”
Bác Thần nhớ ra, phẫn nộ nói: “Bây giờ mới nhớ.” Nói xong, hắn thất vọng nhìn về phía Lâm Hiểu, trong mắt là thiên ngôn vạn ngữ.
Lâm Hiểu cùng hắn vẫn có chút ăn ý, biết hắn nghĩ đến cái gì, nhưng dì Lan ở trước mặt nên cô không dám nói, đành trực tiếp không
nhìn.
Dì Lan cảm thấy lần này đúng là mất hứng trở về, bà vài lần muốn trừng Bác Thần đứa con ngốc này nhưng lại cố gắng nhịn xuống.
Dì Lan để Lâm Hiểu và Bác Thần chuẩn bị, còn bà ra ngoài, từ biệt họ hàng.
Bác Thần thấy mẹ mình rời đi, vội vàng để Lâm Hiểu ngồi
xuống, bản thân nhanh chóng thu xếp. Lâm Hiểu nghi ngờ nhìn người này
sao lại lại gấp như vậy, nhưng cũng không nghĩ nhiều, mở ti vi ngồi
trên ghế xem.
Chờ thêm một lúc lâu, Bác Thần đi tới, ngồi cạnh cô nghỉ
ngơi, “Giường của em hoàn hảo rồi, cuối cùng cũng đem dấu vết xóa sạch.”
Lâm Hiểu cứng đờ, cô thật đúng là quên mất việc này, vội vàng nói: “Lau sạch hết không?”
“Sạch sẽ sạch sẽ.” Bác Thần nói xong, lại duỗi tay ôm cô sát
vào lòng, dùng cằm cọ cọ đầu cô: “Cuối cùng cũng có thể ôm em một lát.”
Cảm xúc khẩn trương của Lâm Hiểu gặp lời này của hắn thì
trong lòng mềm nhũn, mềm mại tựa vào vai hắn, cô điều chỉnh lại vị trí
của mình, để bản thân mình dán chặt vào hắn, tiến sát vào ngực hắn.
“Anh buổi sáng cố ý dậy sớm rời khỏi là vì muốn giấu mẹ anh?” Lâm Hiểu lười biếng hỏi.
“Đúng vậy, không tốt sao?” Bác Thần hỏi ngược lại.
“Đương nhiên tốt.” Lâm Hiểu không cần nghĩ ngợi trả lời, không biết vì sao trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.
Bác Thần vuốt ve tóc cô, lại hỏi: “Đúng rồi, buổi sáng tỉnh dậy, em có cảm giác bị cảm không?”
“Không.”
“Đương nhiên rồi, nghe nói vận động kịch liệt là cách trị liệu cảm mạo rất hiệu quả.” Bác Thần cúi người nói nhỏ.
“Cút đi!” Lâm Hiểu chửi thầm một câu, nhưng vẫn như trước không rời khỏi lòng hắn.
Hai người không nói thêm gì nữa, nhiệt độ trên người Bác Thần thực ấm, mắt Lâm Hiểu híp lại, không tự giác nhớ tới cảnh tượng mê
người hôm qua, cảm giác kia thật sự khắc sâu ấn tượng trong cô.
Trái tim không hiểu sao căng thẳng, không biết sao dây thần
kinh chết tiệt trong đầu lại cẳng thẳng đến run rẩy, Lâm Hiểu cảm thấy
hạ thân có cảm giác, loại cảm giác vừa xa lạ lại quen thuộc đến quỷ
dị.(!!!!)
Lâm Hiểu đương nhiên biết đó là cái gì, câ nắm chặt tay, cắn
răng e thẹn cúi đầu. Chẳng lẽ mình có hội chứng “ M” sao. Tối qua bị ép buộc đau như vậy, thế mà chỉ vì một cái ôm hôm nay lại khiến cho cô có
cảm giác… trong khi ban ngày ban mặt!
Trong lòng Lâm Hiểu phỉ nhổ bản thân, mi mắt cụp xuống nhìn phía dưới, lại phát hiện đũng quần người nào đó cũng đang đứng lên.
Cảnh này làm cho Lâm Hiểu thoáng chốc 囧, lập tức nghe thấy đỉnh đầu truyền đến tiếng than oán hận mà thống khổ: “Chết tiệt, ban ngày ban mặt.”(Hai a/c này thật là…)
“…”
Dì Lan quay trở lại không lâu sau, thấy hai người đã chuẩn bị xong, liền sửa sang lại một chút đưa cho Bác Thần quà mà họ hàng ở quê
gửi, cất vào cốp xe.
Ba người ngồi trong xe, trở về nhà.
Lâm Hiểu hôm sau phải đi làm, tuy nói ở nhà cũ của Lý gia rất thoải mái nhưng ở nhà mình lúc nào cũng thoải mái hơn cả. Dì Lan cho
Lâm gia mấy bao thổ sản vùng núi, Lâm mẹ rất vui vẻ, buổi tối làm một
bàn đồ ăn phong phú.
Dự báo thời tiết trên ti vi nói một luồng không khí lạnh sắp
tràn về, Lâm mẹ xem tin tức này xong lại nhìn thấy Lâm Hiểu mặc một bộ
áo ngủ mỏng manh, nên hùng hùng hổ hổ bắt cô về mặc thêm quần áo.
Lâm Hiểu khoác thêm một chiếc áo gió bên ngoài, lại nghĩ đến
Bác Thần có lẽ còn chưa biết tin tức ngày mai nhiệt độ giảm, nên chuẩn
bị đi qua nhắc nhở hắn.
Được rồi, nhắc nhở cái gì, chẳng qua chỉ là lấy cớ thôi. Bác Thần không biết nhưng dì Lan làm sao có thể không biết.
Bên kia trong lòng dì Lan vẫn vướng bận chuyện buổi sáng.
Buổi sáng trở về tràn ngập chờ mong, nhưng mở cửa ra thấy
trong nhà im ắng, bà cứng đờ người phát hiện cửa phòng Bác Thần và Lâm
Hiểu đều đóng chặt. Bà cố gắng tiếp tục hy vọng mở cửa phòng Lâm Hiểu,
lại càng thêm khổ sở phát hiện Lâm Hiểu vẫn ngủ say sưa trên giường, hơn nữa quần áo còn mặc cực kỳ đầy đủ.
Dì Lan cảm thấy đầu mình bị một chậu nước lạnh dội xuống, nước lạnh khiến bà cảm giác cả người cũng lạnh lẽo theo.
Đến khi nổi giận đùng đùng mắng con xong, trong lòng bà vẫn
như trước cảm thấy thất vọng cùng với không thể nào hiểu được. Bà không
hiểu được, một nam một nữ, cùng ở trong một căn nhà, làm sao có thể
không xảy ra chuyện, đặc biệt là hai người đó bình thường cũng rất dính
nhau.
Dì Lan nghĩ rồi lại nghĩ, phát hiện từ trước đến giờ tất cả
các cơ hội bà chế tạo chưa có một cái nào thành công. Đứa con trai này,
dì Lan khổ sở nhịn không được hoài nghi___con mình không nắm chắc cơ
hội, không lẽ bởi vì ở phương diện kia có vấn đề?
Hoài nghi này vừa sinh ra, , càng phủ nhận càng cảm thấy
không đúng. Dì Lan trong lòng đau khổ, bà chỉ có duy nhất đứa con trai
này, nếu thật sự nó phương diện kia có chướng ngại, vậy Lý gia nhà bà
làm sao bây giờ?
Bà nhìn thấy Bác Thần hút thuốc ngoài ban công, sắc mặt nghiêm nghị đi tới, chuẩn bị cùng đứa con trai bảo bối nói chuyện.
Lâm Hiểu đến Lý gia, thấy chú Lý xem ti vi cười vui vẻ, rồi
vào phòng Bác Thần, lại phát hiện bên trong không có người. Cô nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện nên quen thuộc bước ra ngoài ban công.
“Con thật sự không có vấn đề gì?”Dì Lan chấp nhất hỏi lại một lần.
“Mẹ, mẹ tin con đi, con thật sự không có vấn đề gì, không cần phải đi khám bác sĩ.”
“Tiểu Thần, mẹ là mẹ con, toàn thân con có chỗ nào là mẹ chưa thấy qua. Nếu thân thể con thật sự có chỗ nào không tốt cũng không sao, chỉ cần tìm ra vấn đề, nhất định có thể chữa lành được.”
Lâm Hiểu nghe thấy đoạn đối thoại này, trong lòng quýnh lên, vội vàng tiến lên hỏi: “Anh Bác Thần, anh bị bệnh?”
Lúc trước không phải vẫn khỏe mạnh sao,? Tại sao vừa nói bệnh liền bệnh được?
Lâm Hiểu xuất hiện làm hai mẹ con Lý gia đồng thời cứng đờ, dì Lan cố gắng tươi cười: “Hiểu nha đầu đến đó à?”
Lâm Hiểu không trả lời dì Lan, khẩn trương nhìn dì Lan rồi đến Bác Thần: “Bệnh gì ạ?”
Nhìn thấy con trai mình biểu tình cứng ngắc, dì Lan pha trò:
“Con nghe lầm rồi, dì là đang bắt Bác Thần bỏ mấy tật xấu của nó đi.”
Lâm Hiểu “nga” một tiếng, lại cảm thấy vẫn không đúng, cô
không xác định được Bác Thần thật sự có bệnh nên cảm thấy lẫn lộn đứng
yên tại chỗ.
Trong lòng Bác Thần bị quất thật mạnh, hắn kéo tay Lâm Hiểu vào phòng, không quay đầu lại nói: “Mẹ, bọn con trở về phòng.”
Trở lại phòng, vốn Bác Thần cũng xem nhẹ việc này nhưng Lâm
Hiểu vẫn khẩn trương như trước, hắn đành nói nhỏ, âm thanh truyền đi
thật sự không rõ: “Mẹ anh cho rằng phương diện kia của anh có vấn đề.”
Vì thế Lâm Hiểu ngây người vài giây sau liền ôm bụng cười.
Bác Thần trợn mắt, ôm cô chọc ghẹo, “Còn cười, cho em cười nữa này!”
Hai người náo loạn một hồi, điện thoại Bác Thần đột nhiên đổ chuông. Hắn một tay nhận điện thoại, một tay giữ chặt Lâm Hiểu.
Lâm Hiểu nhìn hắn nói chuyện, hầu kết động đậy trượt lên
trượt xuống, cô dán trên ngực hắn còn cảm nhận được xung động khi hắn
nói chuyện. Lâm Hiểu cảm thấy chơi rất vui, cô một bên sờ sờ cổ hắn, một bên sờ sờ lỗ tai hắn, sau đó lại tiếp tục sờ sờ ngực hắn.
Bác Thần vừa phải bắt lấy hai tay nghịch ngợm của Lâm Hiểu,
vừa phải nói chuyện điện thoại, thật vất vả mới ngắt máy, liền cầm tay
cô cắn một ngụm.
Lâm Hiểu véo mặt hắn để hắn nhả tay cô, sờ lên ngón tay bị
cắn, trừng mắt nhìn hắn một lát mới nói: “Làm sao vậy? Phải đi gặp ai
à?” Lâm Hiểu nghe thấy Bác Thần nói “Sẽ đi sẽ đi” nên đoán như vậy.
“Ân, bạn học trung học tụ hội.” Bác Thần đáp.
Lâm Hiểu “nga” một tiếng, cũng không nghĩ nhiều: “Vậy khi nào anh rảnh có thể giúp em đi chọn điện thoại?”
“Trước mắt em cứ cố chịu, hai ngày sau chúng ta liền đi.”
Nghe Bác Thần nói vậy, Lâm Hiểu gật gật đầu.
Cho đến khi Lâm Hiểu về nhà, đi vào phòng mình mới chợt nhớ
ra có cái gì không đúng. Trước kia, Bác Thần nói với cô hồi trung học
hắn đâu có chơi thân với hội bạn nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...