Editor: YuuSau ngày hôm đó, Triệu Tước Tân lại giống như chưa bao giờ mất đi sự bình tĩnh, nhưng trong lòng Ôn Phóng vẫn luôn lo lắng, vẫn luôn ở bên cạnh cô như hình với bóng.
Lại một ngày chủ nhật khác, cậu dắt Tước Tân ra ngoài đi dạo sau bữa tối, rồi thản nhiên đi dạo trong khu phố thương mại.
Đường phố ở đây luôn nhộn nhịp về đêm, ở quảng trường hình chữ thập còn có dàn âm thanh. Những người xung quanh tự giác vây thành một vòng tròn lớn, ở giữa vòng tròn có người qua đường hát hò, tỏ tình, khung cảnh vô cùng sôi động.
Đám đông dần tan đi, Triệu Tước Tân kéo Ôn Phóng đi vào trong đám đông, khẽ mỉm cười khi nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của cậu. Cô kéo cậu vào giữa, rồi lặng lẽ thảo luận gì đó với nhân viên xung quanh.
Ôn Phóng đứng giữa đám đông, dung mạo tuấn tú, dáng người thoát tục, xung quanh càng lúc càng có nhiều người, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu. Còn có một vài cô gái lớn mật hét lên, cậu vẫn giữ sự bình tĩnh lãnh đạm, ánh mắt chưa từng rời khỏi bóng dáng kia.
Triệu Tước Tân cởi giày. Hôm nay cô mặc một chiếc quần ống rộng màu đỏ thẫm. Lúc này, chiếc quần được cô buộc lại bằng một sợi dây màu đỏ đến mắt cá chân, mái tóc búi cao, đường cong cơ thể nhẹ nhàng xinh đẹp, da thịt trắng nõn đứng đó nổi bật như một bức tượng bạch ngọc.
Quảng trường bắt đầu vang lên giai điệu, vạt áo của cô khẽ đong đưa. Cô nhón mũi chân đi về phía Ôn Phóng, ngón tay mảnh khảnh che lại khuôn mặt như đóa hoa sen vừa mới chớm nở của cô. Đám đông dần yên lặng, mỹ nữ tự như sương mù mờ mịt, thân nhẹ như chim én, bộ bộ sinh liên (*)
(*) Bộ bộ sinh liên: ý nói đến bước chân của Quý Phi Phan Ngọc Nô. Phan Ngọc Nô có một đôi chân rất nhỏ và được xem là tiêu chuẩn của người phụ nữ lúc bấy giờ.
Ôn Phóng nhìn cô trước mặt, cậu nín thở, nhịp tim cũng đập nhanh hơn.
Triệu Tước Tân có dáng người mềm mại, điệu múa uyển chuyển của cô nhẹ nhàng mà tự nhiên, hai tay như chiếc chày bằng ngọc, cánh tay nhẹ nhàng mơn trớn cậu, cái cổ thon dài trắng nõn như cổ thiên nga, sợi tóc nhẹ lướt qua khuôn mặt cậu, rồi xoay người rời đi.
Ôn Phóng biết được kết cấu làn da của cô rất tinh tế, lúc mới bắt đầu luôn mềm mịn mát lạnh, cảm giác thoải mái không thể nói nên lời. Nghĩ đến đó, yết hầu của cậu cuộn trào, đáy mắt phượng như chìm xuống vực sâu thay vì đứng thẳng.
Mà kẻ đầu sỏ kia vẫn còn đang nhảy múa, giống như tiên tử Lăng Ba đang quay đầu mỉm cười nhìn cậu, như ngọc chân câu mất hồn phách của cậu. Cô kiễng chân, đôi mắt đào hoa cong cong, giống như làn nước mùa thu, môi đỏ hơi mím lại mỉm cười, dung mạo như tiên nữ hạ phàm. Khi giai điệu được đẩy nhanh, cơ thể cô nhẹ nhàng như chim hồng hạc bay.
Khi Triệu Tước Tân đặt tay lên vai Ôn Phóng rồi lại chuyển hướng về phía sau lưng cậu lần nữa, đám đông đột nhiên hét lên.
Triệu Tước Tân đột nhiên cởi bỏ mái tóc được búi của mình, như có ma thuật mà lấy ra những đóa hoa, khẽ cắn ở giữa môi, mái tóc cô bồng bềnh, tư thế múa vẫn uyển chuyển như vậy.
Khi cô xuất hiện trước mắt cậu, giống như dải ngân hà trong đêm tối, như hạt mầm vào mùa đông xuân, làm trái tim cậu lại đập thình thịch.
Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ cắn vào đài hoa hồng, đóa hoa kiều diễm lộng lẫy nở rộ hướng về phía cậu. Trên chóp mũi của cô đọng một chút mồ hôi, mái tóc đen dài vừa mới được cuộn tròn lúc này lại xõa tung trên bờ vai cô, đôi mắt màu hổ phách dãn ra. Lúc này cô giống như một một yêu nữ, lại giống như một tiên nữ, mê hoặc cậu.
Giai điệu vẫn còn chưa kết thúc, hai người nhìn nhau, lông mi Ôn Phóng khẽ run, cảm giác tê dại tràn ngập trong lòng. Đôi tay cậu ôm lấy gương mặt của Tước Tân, hôn nhẹ lên trán cô. Nụ hôn dừng ở trên môi, là ái dục, dừng ở trên trán, là bảo vệ.
Người đi đường vây quanh như đang xem một bộ phim thần tượng, ồn ào náo nhiệt, nhưng hai người trong cuộc vẫn đang nhìn nhau cười. Một tay Ôn Phóng cầm giày của cô lên, một tay bế cô, dần dần biến mất khỏi đám đông.
Dọc đường đi, Ôn Phóng cõng Triệu Tước Tân, thỉnh thoảng lại cười ngớ ngẩn, đôi lông mày anh tuấn, đôi đồng tử đen nhánh rực rỡ, cõng cô trên lưng mà trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Cằm của Triệu Tước Tân đặt ở trên vai, trên cổ cậu, hơi thở thoảng qua bên tai cậu. Phía sau lưng còn có thể cảm nhận được hai thứ đáng thương bị đè ép, hơi thở của cô nhẹ như làn gió thổi qua.
Vòng eo săn chắc của cậu bị đôi chân thon dài của cô vây quanh, nơi giữa chân cậu hơi phồng lên. Đôi chân như con rắn hổ mang trắng thích thú đụng chạm vào, làm cậu không khỏi cắn chặt quai hàm.
Sau khi vào cửa, giọng nói cậu đã khàn đi, cả người bị Triệu Tước Tân đè ở trên cửa. Cô ngẩng đầu hôn lên yết hầu của Ôn Phóng, bàn tay trắng nõn lặng lẽ chui vào trong quần khiêu khích vật đã sớm cứng rắn.
Bàn tay của Ôn Phóng mờ mịt ngao du trên người cô. Hơi thở của hai người đều trở nên hỗn loạn, động tác cũng có chút phõng đãng, quần áo trên người lập tức bị cởi ra.
Ngón tay của Ôn Phóng vuốt ve lỗ hoa, nơi đó xuân sắc đã tràn đầy.
“A a… Ưm…” Triệu Tước Tân dựa vào lưng ghế sofa, một chân gác lên trên ghế, liên tục thở hổn hển.
Ôn Phóng nhướng mày, vui sướng gọi tên cô, dương v*t tiến thẳng vào hoa huy*t ẩm ướt, quy đầu nghiền nát thịt mềm trong huyệt động.
“A ưm… A Phóng…” Cô nhíu mày nhìn cậu, bụng co rút lại khơi dậy dục vọng của cậu. Ôn Phóng bị hoa huy*t hút đến mất hồn, dùng sức chống đối vài cái, lại triền miên hôn cô, hạ thân tỉ mỉ phục vụ cô. Cán thịt thô to tráng kiện lấp đầy huyệt nhỏ, đưa đẩy cắm vào, xúc cảm chia lìa rồi lại đoàn tụ mang lại cảm xúc mãnh liệt.
Lưng của Triệu Tước Tân bị Ôn Phóng ôm chặt, quần áo trên người hai người vẫn chưa cởi hết, mắt cá chân đang gác cao lên của cô vẫn còn câu lấy chiếc quần lót. Ngón chân co quắp lại vì động tác mạnh bạo của cậu, mu bàn chân căng lên cọ vào lưng cậu. Nơi riêng tư của hai người giao hợp chặt chẽ, ghế sofa dưới mông ướt đẫm mật dịch.
Ôn Phóng níu lấy môi Tước Tân mà hôn triền miên, dương v*t bên dưới ra sức đẩy vào, ngón tay nhẹ nhàng rồi lại thô bạo chà đạp đậu đỏ.
Khoái cảm được nhân đôi từ âm vật và âm đ*o, Tước Tân nhanh chóng mất đi sự minh mẫn. Cô khóc lớn, cả căn phòng tràn ngập tiếng thở hổn hển yêu kiều cùng tiếng cầu xin của cô.
“Tước Tân, hôm nay anh rất hạnh phúc.” Khi nhìn cô cắn bông hoa hồng, niềm vui sướng và phấn khích liền tràn ngập trong trái tim Ôn Phóng.
“A Phóng, a… Em cũng hạnh phúc…”
Hai mắt Ôn Phóng tối đen đi, nhìn dáng vẻ mê người của Tước Tân, lại cúi xuống ghé vào tai cô, khàn giọng nói: “Tước Tân, em nên gọi anh là gì?”
“A Phóng…” Triệu Tước Tân bối rối suy nghĩ, đắm chìm trong biển dục vọng.
dương v*t đột nhiên rút ra, quy đầu và ngón tay cùng cọ xát vào đậu đỏ, mà trong hoa huy*t lại tràn ngập sự trống vắng, Tước Tân vô cùng khó chịu lắc lư vòng eo thon của mình, cố gắng nuốt lấy dương v*t.
“Sai rồi, em nghĩ lại đi.” Ôn Phóng đầy mê hoặc, nói.
Cô vốn đang hoang mang chợt hiểu ra, ánh nhìn đầy quyến rũ, mê hoặc kêu lên: “Chồng? Chồng! A… A… Chậm một chút… Nhanh quá…” Giọng nói của cô lộ ra sự không thể chịu đựng được nữa, hạ thể thoát khỏi tầm kiểm soát của chính mình, bị cậu ép tiến vào.
Ôn Phóng nghe thấy tiếng gọi của cô, trong lòng càng thêm hưng phấn. Đôi mắt phương lộ ra sự sung sướng thỏa mãn, dương v*t dưới háng tiến vào lút cán, nhanh chóng khiêu khích cô. Hai người đều sướng đến chết đi sống lại, Ôn Phóng nhiệt liệt đáp lại cô: “Vợ yêu, bảo bối? Em mút chặt quá, không ra nhanh được đâu.”
Nghe thấy cậu gọi một tiếng vợ, hoa huy*t dưới thân Tước Tân co chặt lại. Hai người nhiệt tình như lửa, cách xưng hô đặc biệt mở ra một cách chơi mới. Sau khi Tước Tân đạt cao trào, Ôn Phóng vẫn còn cứng rắn. Đêm mới bắt đầu, ánh trăng chiếu vào bọn họ, hòa hợp và đẹp đẽ như một bức tranh sơn dầu.
Trong đêm đó, Ôn Phóng muốn rất nhiều lần, cho đến khi bụng nhỏ của Tước Tân phồng lên. Lần cuối cùng diễn ra, bên ngoài sắc trời đã tờ mờ sáng, cậu bắn tinh dịch vẩn đục vào tay Tước Tân. Hai người tắm rửa sạch sẽ xong, cậu nhìn Tước Tân ở trong lòng mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Một người qua đường đã đăng tải đoạn video đêm hôm đó lên mạng, Triệu Tước Tân và Ôn Phóng giống như đôi kim đồng ngọc nữ, tướng mạo xuất chúng nhanh chóng thu hút rất nhiều sự chú ý của những người khác.
Chỉ trong vài phút sau khi video lên hot search, thân phận của hai người nhanh chóng được cư dân mạng bóc trần sạch sẽ. Là thanh mai trúc mã, bạn học cùng lớp thời trung học…
Một số sinh viên của Đại học F đã nhận ra Triệu Tước Tân và Ôn Phóng, phổ cập cho những người qua đường về câu chuyện tình yêu của cặp thanh mai trúc mã này. Mà ở thành phố C xa xôi, mẹ Ôn và dì nhỏ của Tước Tân, Triệu Vân Hồng sau khi biết được hoàn toàn bị sốc. Hai đứa nhỏ này ở bên nhau từ khi nào chứ? Bọn họ thân là người lớn trong nhà vậy mà một chút động tĩnh cũng không nhận ra!
Nhưng cho dù thế giới bên ngoài có ồn ào náo nhiệt như thế nào cũng không ảnh hưởng đến đôi tình nhân đang ôm nhau ngủ trong căn phòng lúc này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...