Editor: YuuTriệu Tước Tân chuẩn bị xong thì xuống tầng dưới gõ cửa. Mẹ Ôn mở cửa nhà, thấy Tước Tân đang mỉm cười nhã nhặn với bà. Gương mặt bà vô cùng vui vẻ, dịu dàng nói: “Tân Tân, con chờ một chút nhé, Ôn Phóng sắp xong rồi.”
“Dì Ôn, không cần vội đâu ạ.” Tước Tân ngoan ngoãn trả lời bằng giọng nói ấm áp.
Sau đó, bà quay đầu nói với Ôn Phóng ở trong phòng: “A Phóng, Tân Tân tới rồi, con nhanh lên đi.”
Một giây sau cửa được mở ra, Ôn Phóng mang theo cặp sách, cầm tách trà trên bàn lên uống một ngụm rồi đi tới đứng bên cạnh Tước Tân.
“Mẹ, chúng con đi học đây.”
Mẹ Ôn nhìn hai đứa trẻ đứng trước cửa với vẻ hài lòng. Mặc đồng phục trường học giống nhau, lại còn đứng cạnh nhau nữa, quả là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ.
Sáng sớm, ánh mặt trời không quá chói chang, ấm áp vô cùng.
Ôn Phóng với một chiếc khuyên tai trên tai đi bên cạnh Tước Tân, nhỏ giọng nói: “Lần sau tớ sẽ mang bao. Tớ tra trên mạng rồi, uống thuốc không tốt cho cơ thể đâu.”
Triệu Tước Tân thuận miệng nói ừ. Dần dần xung quanh cũng có nhiều người đi đường hơn, cô cần phải giữ khoảng cách với Ôn Phóng.
Một cảm giác mất mát lóe lên trong đôi mắt trong veo của Ôn Phóng.
Hai người đi đến trường với vẻ mặt bình tĩnh và thản nhiên. Bạn học cùng lớp đã sớm biết hai người bọn họ lớn lên từ nhỏ với nhau, nhưng hai bên vẫn luôn bình tĩnh đối mặt với những trò đùa của bạn học, dần dần mọi người cũng đã quen với cặp đôi này.
Ôn Phóng tuổi vẫn còn nhỏ nhưng rất điềm tĩnh, lại lịch sự, dễ gần. Hơn nữa, cậu có vẻ ngoài đẹp trai, sáng sủa, được các giáo viên đánh giá rất cao, khí phách thiếu niên, trời quang trăng sáng, không ít người âm thầm ái mộ cậu. Đáng tiếc, vị thiếu niên như trăng thanh gió mát này sớm đã bị thanh mai của mình nắm giữ trong lòng bàn tay và thưởng thức.
Triệu Tước Tân có ngoại hình nổi bật, quan hệ với bạn bè cũng tốt. Dù trái tim có lạnh lùng đến đâu, cô vẫn thường nói chuyện với người khác một cách lịch sự và khéo léo.
Trong khuôn viên trường học có một cây ngô đồng đã được trồng từ rất lâu, nó chính là thứ đã chứng kiến tuổi thanh xuân của rất nhiều bạn trẻ ở đây.
Ánh mặt trời mờ mờ, Triệu Tước Tân đứng trước nơi uống nước trong phòng học, những ngón tay thon dài đỡ lấy cái cốc, ánh mắt xuyên qua cửa sổ, cô nhìn thấy một đôi nam nữ đang đứng dưới tán cây.
Dưới tán cây ngô đồng, một nữ sinh tóc ngắn ngang vai màu nâu hạt dẻ đứng trước mặt một nam sinh có vóc dáng cao lớn. Cô ấy khẽ lắc đầu, nam sinh kia sau đó rời đi trong sự mất mát.
Một nụ cười thoáng qua trên mặt Triệu Tước Tân, trong lòng cười nhạo một tiếng.
Lúc này đang là thời gian nghỉ giải lao giữa các tiết học, tiết tiếp theo là tiết thể dục, các học sinh ở cầu thang chen chúc nhau lên xuống.
Bảng điểm mới nhất vừa được dán lên trên bảng thông báo bên cạnh cầu thang, là bảng xếp hạng bài kiểm tra tháng XX học kỳ hai của lớp 12 trường Trọng Hoa 1.
Vị trí số 1, Triệu Tước Tân (Lớp 3). Vị trí số 2, Tùng Huy (Lớp 6). Vị trí số 3, Tần Sáo (Lớp 5).
Còn có vị trí số 8, Ôn Phóng (Lớp 3)… Lớp 10, Tô Quả…
Đã không còn quá nhiều học sinh đứng chen chúc ở trên cầu thang nữa. Một thiếu nữ dáng người mảnh khảnh trong bộ đồng phục đen trắng, mái tóc sau đầu được buộc cao thành đuôi ngựa. Gương mặt trái xoan, môi mỏng mím lại, đôi mắt giống như đá hổ phách lạnh lùng và xấu xa, bước chầm chậm từng bước xuống tầng dưới.
Khi cô nhìn thấy đám đông, đôi mắt đào hoa khẽ nheo lại, trong đáy mắt tràn ngập sự dịu dàng.
“Tước Tân, mau đến đây.” Hứa Manh đứng trong đám nữ sinh nhẹ nhàng gọi cô.
“Mọi người đang thảo luận cái gì vậy?”
Triệu Tước Tân bị các cô ấy bám lấy cánh tay, cô dựa vào lan can, lúc hỏi ánh mắt trong veo tràn đầy sự tò mò.
“Đã có bảng điểm rồi đó, không ngờ Tô Quả lại đứng hạng 10 toàn khối! Tớ không ngờ rằng cô ấy không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, mà thành tích học tập cũng khá tốt như vậy!”
“Giá trị nhan sắc của cô ấy đúng là rất cao. Tớ đã xem video ca hát của cô ấy rồi, khá hay đó.”
“Khi mới chuyển đến trường mình, cô ấy còn dám cãi nhau với thầy Bạch, không nghĩ lần này lại đứng hạng 10 toàn khối, đúng thật là lợi hại.”
“…”
Các nữ sinh đang thảo luận về nữ sinh Tô Quả mới chuyển đến học kỳ này. Nghe nói giọng hát của cô ấy rất xúc động, video về cuộc thi cũng thu hút rất nhiều người, còn lên cả hot search, nên mới ngày đầu đến Trọng Hoa đã gây chú ý với tất cả mọi người.
Một tiếng còi vang lên, đám học sinh đang náo loạn ngay lập tức đứng vào hàng. Tước Tân cao 1m67 nên đứng ở phía sau, bên cạnh cô là Tô Quả với mái tóc ngắn màu hạt dẻ dài đến ngang tai, trên môi chỉ đánh một lớp son môi màu hồng nhạt, nhưng cũng không làm mất đi vẻ quyến rũ của cô ấy.
Triệu Tước Tân cũng mặc đồng phục mùa hè giống cô ấy, khí chất nhã nhặn lịch sự giống như hoa lan trong thung lũng vắng vẻ, mái tóc dài được buộc ở sau đầu, làn da trắng nõn, đôi môi màu hồng phấn khẽ mím lại, đôi mắt màu hổ phách cuốn hút người khác, dáng người cao lớn, trông rất đẹp mắt.
Hai cô gái xinh đẹp đứng cùng một chỗ, một người lộng lẫy như lửa cháy rực, một người ôn nhuận như ngọc, thu hút không ít sự chú ý của mọi người.
Trời mùa hè oi bức, buổi trưa mọi người phải chạy liền tù tì 3 vòng mới được giải tán tự do hoạt động. Tô Quả nóng bừng cả người, mồ hôi nhễ nhại. Đột nhiên bên cạnh có một cánh tay đưa giấy ướt cho cô ấy. Cô ấy ngước mắt lên liền nhìn thấy một nữ sinh đang thở từng hơi ổn định, làn da trắng đến mức sáng rực lên, trên người như mang theo từng cơn gió nhẹ. Cô ấy giật giật khóe miệng, cầm lấy khăn ướt rồi nói cảm ơn.
Triệu Tước Tân cười hờ hững, sau đó quay mặt nhìn sang chỗ khác.
Ôn Phóng cầm quả bóng rổ, trên tay còn cầm một chai nước. Cậu đi theo một đám thiếu niên đang nô đùa vui vẻ. Lúc đi ngang qua chỗ Triệu Tức Tân, vẻ mặt vô cùng tự nhiên mà đưa chai nước cho cô: “Tước Tân, gần đây mẹ tớ mới học được mấy công thức nấu ăn mới, cậu có đến không?”
Sau khi thấy Triệu Tước Tân gật đầu, cậu liền rời đi cùng với mọi người.
Tô Quả nhìn chằm chằm Triệu Tước Tân, thích thú hỏi: “Bạn trai cậu sao?”
Triệu Tước Tân yên lặng nhìn cô ấy, giọng nói nhẹ nhàng như tiếng nước suối chảy róc rách: “Không phải, chỉ là bạn thuở nhỏ thôi.”
Nói xong, cô đi tới chỗ Hứa Manh đang đứng.
Hứa Manh kích động ôm lấy Triệu Tước Tân, thở dài: “Nóng quá, mau để tớ ôm cục băng cậu một chút đi.” Cơ thể Triệu Tước Tân khá đặc biệt, dù thời tiết có nóng thế nào, làn da của cô vẫn vô cùng mát lạnh.
“Ôn Phóng, cậu với Triệu Tước Tân ở gần nhau như vậy, nên hành động càng sớm càng tốt đi.”
Mấy nam sinh xung quanh ồn ào.
“Quá quen thuộc, không có ý nghĩ đó.” Ôn Phóng nhếch môi, nói.
“Cũng đúng, hai người lớn lên từ nhỏ với nhau, hẳn là phải có cái gì đó. Này, các cậu thấy Tô Quả mới đến như thế nào?”
“Nghe nói đã có người tỏ tình thất bại rồi.”
“Thật sao? Người anh em nào mà tốc độ như vậy chứ?”
“…”
Gần tới giờ tan học, chủ nhiệm lớp Hứa Phương đặt viên phấn trong tay xuống, đứng trên bục giảng vỗ tay, nói: “Yên lặng…”
Không biết chủ nhiệm lớp đang nói gì trên bục giảng, lớp học lập tức ồn ào như cái chợ vỡ. Triệu Tước Tân mệt mỏi nằm ườn ra mặt bàn.
Cô theo thói quen mà quay sang vị trí của Ôn Phóng, cậu đang nói cười vui vẻ với nam sinh cùng bàn, thỉnh thoảng lại có một vài nữ sinh xung quanh quay xuống làm bộ vô tình nhìn bọn họ. Điều quan trọng nhất chính là, Ôn Phóng chưa bao giờ thiếu những ánh mắt này vây quanh.
Khi cô đang học trung học, có một bà mẹ và đứa con trai chuyển đến tầng dưới.
Khi đó đang là kỳ nghỉ hè, thời tiết nóng nực, cô mặc một chiếc váy dài thướt tha không có tay, chỉ nhìn thấy một bóng lưng đẹp đẽ.
Buổi tối ngày hôm đó, Triệu Tước Tân đứng ở trước cửa sổ phòng mình, vừa vặn có thể nhìn thấy một thiếu niên đang đứng tưới cây ở ban công.
Cho đến khi, một giọng nói vang lên: “Ôn Phóng, ăn cơm thôi.” Thiếu niên ở ban công rời đi sau tiếng gọi. Ánh mắt của Triệu Tước Tân lại chuyển đến cây ngô đồng ở trong sân trường, thần sắc khó mà giải thích được.
Mười lăm phút sau khi chuông tan học vang lên, chủ nhiệm lớp mới ngừng nói và tuyên bố kết thúc giờ học.
Một chiếc xe hơi sang trọng màu đen đi từ trong trường ra, Tô Quả nhàm chán nghịch điện thoại ở trong xe. Người đàn ông đang lái xe ở phía trước, dung mạo đẹp trai tuấn tú, giữa hai hàng lông mày để lộ ra vẻ cực kỳ lãng tử. Chính vẻ ngoài lãng tử và hào hoa đó của anh ta cũng khiến mọi tầng lớp tre già măng mọc đều cảm thấy thích thú.
Chu Trú Nhan mỉm cười hỏi Tô Quả ngồi ở phía sau rằng cô ấy cảm nhận như thế nào về ngôi trường mới.
Tô Quả vươn người về phía trước, nói chuyện phiếm. Thỉnh thoảng, cô ấy lại nhìn vào gương mặt điển trai của cậu nhỏ, chẳng trách bên cạnh cậu nhỏ luôn có những bóng hồng vây quanh.
Thoáng nhìn thấy bóng dáng Triệu Tước Tân và Ôn Phóng trên đường phố, liền ra hiệu cho Chu Trú Nhan nhìn: “Cô gái đó chính là học sinh đứng đầu lớp cháu, trông cũng khá xinh đẹp. Chàng trai đẹp trai bên cạnh đó là thanh mai trúc mã của cô ấy.”
Dường như Triệu Tước Tân cảm nhận được ánh mắt của bọn họ, cô quay đầu lại nhìn. Chu Trú Nhan nhìn thấy cô, rõ ràng đã cách cửa sổ xe, nhưng anh ta lại cảm thấy mình như bị ánh mắt đó khóa chặt lại, trong xương cốt truyền tới một sự run rẩy.
Chu Trú Nhan lái xe, nhưng suy nghĩ của anh lại dần bay xa.
Khi Chu Trú Nhan mười sáu tuổi, anh ta sống tại nhà của chị gái mình là Chu Yên trong một khoảng thời gian. Buổi tối ngày hôm đó, anh ta trở về từ một cuộc ăn chơi tập thể và tình cờ gặp Triệu Tước Tân, hay lúc đấy còn gọi là Tô Cẩm. Cô mới mười hai tuổi, mái tóc đen nhánh lòa xòa khiến người khác khó có thể nhìn rõ mặt cô. Cô mặc một chiếc áo được giặt sạch đến trắng xóa, ngồi nghiêm chỉnh trên sofa trong đại sảnh.
Sau khi dò hỏi, anh mới biết đây là đứa con gái ngoài giá thú của anh rể Tô Vinh Thạc, bằng tuổi cháu gái Tô Quả, bị tiểu tam ném ở cửa nhà họ Tô. Chu Yên không đành lòng để một đứa bé gái phải gánh chịu mối hận thù của người lớn. Mặc dù đôi lúc Chu Trú Nhan cảm thấy ánh mắt của Tô Cẩm có chút khó hiểu, nhưng không lâu sau cô bị dì nhỏ của mình đưa đi.
Sau đó cũng bặt âm vô tín.
Mà Tô Quả lúc đó cũng đang học thanh nhạc ở nước ngoài, cô ấy cũng không hề biết đến sự tồn tại của người này.
Không ngờ mấy năm sau lại có thể gặp lại một lần nữa, cô nhóc với mái tóc lòa xòa đó đã trổ mã đến xuất chúng như vậy, bên cạnh còn có cả trúc mã.
Chu Trú Nhan nghĩ đến đây liền cảm thấy hàm răng của mình tê dại đi.
Tiểu khu mà Triệu Tước Tân và Ôn Phóng sống nằm ngay gần lớp học nhảy, chỉ cần bước vài bước chân là đến.
Lớp học nhảy mà dì nhỏ Triệu Vân Hồng mở ra là vì cô, dì ấy sợ Tước Tân ở nhà một mình cả ngày sẽ không tự chăm sóc cho mình tốt.
Cô mở cửa nhà ra, Ôn Phóng đã thay xong đồng phục, cậu chỉ mặc một chiếc quần đùi ngắn màu đen, làn da trắng và mái tóc màu nâu càng làm nổi bật lên đôi môi hồng cùng hàm răng trắng của cậu. Nghe thấy động tĩnh ở cửa, cậu đứng dậy, mu bàn chân trắng nõn đứng trên nền nhà màu nâu sẫm lộ ra đường gân xanh mờ nhạt, hai mắt nhìn cô chằm chằm.
Tước Tân không để ý chút nào mà cởi bỏ quần áo ngay trước mặt cậu, tùy tiện ném quần áo xuống đất rồi đi về phía phòng tắm.
Cô trần trụi đứng ở bên dưới vòi hoa sen, một thân thể ở phía sau áp sát vào người cô, tinh tế hôn xuống lưng cô, một đôi bàn tay to thon dài mang theo những vết chai mỏng nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo thon nhỏ của cô.
Nhũ hoa anh đào đỏ mọng trước ngực bị đùa giỡn mà dựng thẳng đứng, cửa mình bị ngón tay ấm áp chơi đùa. Ngón trỏ của cậu khẽ vuốt ve đậu đỏ, phát hiện ra hoa huy*t đã ướt át, liền chậm rãi đưa hai ngón tay vào bên trong: “Ưm a…, a…”
Người bị vuốt ve khiêu khích là Tước Tân, nhưng Ôn Phóng lại thở hổn hển từng đợt bên tai cô, giọng nói trong trẻo ngày thường không thể che giấu được dục vọng vào lúc này. Lông mày của Tước Tân giãn ra, nhắm hai mắt lại, tùy ý để Ôn Phóng đùa giỡn thân thể mình.
Ôn Phóng thuần thục bóp một ít sữa tắm lên tay, vừa xoa nắn vừa tạo bọt. Rõ ràng thân dưới đã khó chịu không thể nhịn nổi rồi, nhưng cậu vẫn cẩn thận lau khô người cho cô rồi ôm cô lên giường.
Thân thể trần truồng trắng nõn của cô nổi bật trên tấm ga trải giường sẫm màu, cặp đùi thon dài thẳng tắp bị Ôn Phóng mở ra. Cậu ngồi quỳ trên giường, cẩn thận quan sát nơi đó, miệng huyệt đã có một vài sợi chỉ bạc, đậu đỏ sưng lên. Vì vậy, đầu lưỡi cậu cúi xuống khẽ liếm mật dịch, bắt chước động tác giao hợp ở chỗ sâu nhất trong hoa huy*t, chiếc mũi cao cùng đậu đỏ gần nhau đến nỗi thỉnh thoảng lại cọ xát vào nhau.
Đầu của Ôn Phóng bị kẹp chặt bởi hai chân của Tước Tân, cô nhỏ giọng rên rỉ. Mái tóc nâu của Ôn Phóng bị những ngón tay trắng nõn của cô giữ chặt lấy.
Vì thế, gương mặt tuấn tú của chàng trai và nơi riêng tư của cô gái càng gắn chặt hơn, khiến cậu như có ảo giác hít thở không thông khi hôn và liếm.
Ngay khi thủy triều phun trào, gương mặt Ôn Phóng tràn đầy mật dịch của Tước Tân.
Lúc này, Tước Tân mới mở to hai mắt, đôi mắt đào hoa xinh đẹp, giống như đang chìm đắm trong cơn say nhưng không phải say, giọng nói của cô khàn đi: “Đây là chiêu trò mới mà cậu nói sao?”
Ôn Phóng mỉm cười đè trên người cô, giữa hai tầng da thịt không để lại một kẽ hở nào: “Thoải mái không?”
Vừa nói vừa thở hổn hển ôm lấy cô.
Tước Tân bị hơi thở hổn hển của cậu làm cho thèm khát: “Lớn hơn một chút rồi”, thuận tay nắm lấy dương v*t thô to cứng rắn của cậu, nhẹ nhàng kích thích mã mắt, thỉnh thoảng lại vuốt ve hai túi trứng.
Cổ họng của Ôn Phóng bị chặn lại, sau đó tiếng thở dốc càng lớn hơn.
Một tay khác nhẹ nhàng vuốt ve phần nhạy cảm dưới eo cậu, cùng cậu hôn môi giao triền.
Ôn Phóng bị kích thích bởi sự nhạy cảm của phía trước và phía sau, mạnh mẽ nhào nặn bộ ngực mềm mại mà đầy đặn của cô.
Tước Tân xoay người lại, đè cậu xuống bên dưới. Cô quan sát kỹ lưỡng, việc quan hệ tình dục thường xuyên không làm cho dương v*t của chàng trai này sẫm màu lại, cũng không có vẻ xấu xí, dương v*t thô cứng thật dài đang đứng thẳng cùng với gương mặt tuấn tú của chàng trai tạo nên một sự khác biệt vô cùng to lớn.
Cô cầm dương v*t cứng rắn cắm vào trong hoa huyết, hai chân của Ôn Phóng bị Tước Tân gập lên cạnh người, dương v*t bị nơi ấm áp đó mút lấy. Cô không nhịn được mà thở ra một hơi, mặt đỏ bừng lên thầm nghĩ: Như vậy giống như cậu bị ăn thịt hơn.
Tước Tân cưỡi trên người Ôn Phóng, vòng eo tinh tế của cô nghịch ngợm, cẩn thận vuốt ve cậu. Hai tay Ôn Phóng nắm chặt lấy ga giường, đôi mắt dừng trên người Tước Tân, đường cong của bộ ngực thật tuyệt đẹp, nhũ sóng dập dềnh, làm cậu đỏ mắt.
Cậu không kìm được mà đứt quãng gọi tên Tước Tân: “Tân Tân, Tân Tân, a…”
Tước Tân thấy vậy thì buông hai chân cậu ra, ngực áp sát vào người cậu, đem nhũ sóng đưa vào giữa môi và răng của cậu để cậu ngậm lấy, tùy ý để đối phương xoay người đưa đẩy, đôi chân trắng nõn và mịn màng của cô kẹp chặt hai bên người Ôn Phóng. Mỗi lần dương v*t của đối phương tiến vào trong âm đ*o của cô đều vô cùng sung mãn, mỗi khi dương v*t rời khỏi hoa huy*t, bụng nhỏ sẽ luôn vô thức co rút, như muốn giữ nó lại.
“Bảo bối mút ngon lành quá.” Trên trán Ôn Phóng đã lấm tấm mồ hôi, cậu ôm chặt lấy Tước Tân, hai chiếc lưỡi không ngừng khiêu khích quấn lấy nhau, hạ thân của cậu không ngừng đưa đẩy mạnh mẽ.
Tước Tân cảm nhận được khoái cảm thật mạnh đang kích thích cô, đột nhiên kề bên tai Ôn Phóng mà nói: “Bắn vào đi.”
Đại não của Ôn Phóng vang lên một tiếng muốn chết mất! Giữ vững hàng rào bảo vệ, động tác càng ngày càng mạnh bạo hơn, thọc ra rút vào không ngừng trong hoa huy*t ướt át. Một lúc sau, hoa huy*t đột nhiên thắt lại và phun ra mật dịch, theo đó một dòng tinh dịch từ dương v*t phun trào ra.
Sau khi Tước Tân được cậu đưa tới cực khoái, hoa huy*t ướt át vô cùng mẫn cảm, một cỗ tinh dịch đặc sệt tiếp tục bắn vào trong âm đ*o. Ôn Phóng dịu dàng hôn lên mặt cô, ga giường dưới thân cũng đã ẩm ướt.
Hai người ôm nhau thật chặt ở trên giường, nơi tư mật vẫn hợp nhất lại cùng một chỗ. Tước Tân liếc nhìn đồng hồ, vỗ nhẹ vào người Ôn Phóng: “Thu dọn thôi, cậu phải về rồi.”
Ôn Phóng thở dài, vùi mặt vào sâu trong hõm cổ cô. Sau đó, cậu bế cô lên, từng bước đi về phía phòng tắm, dương v*t bị cọ xát lại cương lên, hoa huy*t vừa mới trải qua một trận triều xuy thật sự rất mẫn cảm. Triệu Tước Tân bị chọc vào khẽ rên rỉ một tiếng, đôi tay chống vào tường, Ôn Phóng đứng ở phía sau cô, hôn lên sống lưng cô, một tay vuốt ve cái mông vểnh lên của cô, một tay khác ấn lên cái bụng nhỏ của cô.
Cậu ghé sát môi mình vào tai cô mà thổi một hơi, hôn nhẹ lên vành tai cô rồi khẽ thì thầm: “Lần cuối cùng của ngày hôm nay.”
Dì nhỏ của Triệu Tước Tân, Triệu Vân Hồng bởi vì lý do công việc mà thường xuyên phải đưa mấy minh tinh chạy tới chạy lui khắp nơi, thỉnh thoảng mới có thể dành chút thời gian mà tạt qua nhà một chuyến.
Dì ấy là người đã đưa Tô Cẩm rời khỏi nhà họ Tô và đặt tên cho cô là Triệu Tước Tân, nghiến răng bán mảnh đất ở quê nhà đi mà mua một căn nhà cạnh trường trung học Trọng Hoa 1 ở thành phố C. Lúc đó, dì ấy mới chỉ là một cô gái trẻ vừa mới tốt nghiệp, sau đó trở thành người đại diện, diều kiện gia đình cũng tốt hơn rất nhiều.
Mỗi tháng, dì ấy sẽ đưa một khoản tiền cho mẹ Ôn ở tầng dưới, nhờ bà ấy chăm sóc cho Triệu Tước Tân.
Tiểu khu này theo bố cục của thời cổ xưa, là một tòa nhà mà gian phòng của tầng trên và tầng dưới đều giống nhau, cửa nhà này đối diện với cửa nhà khác. Triệu Vân Hồng sau đó đã mở rộng hai gian phòng ra, quy hoạch lại bố cục một lần nữa.
Sàn nhà được lát bằng sàn gỗ đắt tiền, cửa sổ nhìn từ bên ngoài trông có vẻ khá bình thường, nhưng khi đứng ở bên trong lại vô cùng sáng sủa và rộng rãi, rèm cao được buộc sang một bên, ban công rộng rãi trồng một vài chậu cây xanh. Trong nhà vô cùng sạch sẽ, không có một chút bụi bẩn, toàn bộ trang trí đều rất phong cách.
Cửa sổ vừa mở, làn gió mát ban đêm thổi tung tóc mái trước trán Triệu Tước Tân.
Lúc này, trong căn nhà rộng lớn chỉ còn lại một mình cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...