Edit by Shmily
#Do not reup#
-----------------------------
Hàng dài đằng trước vòng quay ngựa gỗ, một nhóm người chơi xong, nhóm người phía sau liền tiến lên.
Tần Niệm vừa mới vào trong, dựa vào thân thể linh hoạt nhỏ bé của mình mà chui ra khỏi đám người, tức khắc chạy vọt tới trước, nhắm tới con ngựa trắng đằng kia.
Cô nhào lên chiếm lấy nó trước, quay đầu hưng phấn phất tay với Cố Từ: "Cố Từ mau tới mau tới ~ Em cướp được ngựa trắng rồi nè!"
Người một nhà mang theo một đứa bé đứng bên cạnh sôi nổi nhìn qua: "..."
Đứa bé: "Mẹ ơi, chị gái nhỏ kia thật ấu trĩ."
Mặt Tần Niệm chậm rãi, chậm rãi đỏ lên, lặng lẽ vùi đầu vào trong khuỷu tay, tránh né tầm mắt bốn phương tám hướng.
Có chút mất mặt.
Hình như cô, hưng phấn quá rồi...
Cố thiếu đeo túi xách bánh quy của Tần Niệm đi đằng sau, cầm kem và bắp rang bơ của cô không nhanh không chậm đi tới, dừng trước con ngựa trắng nhỏ, dừng một chút, tay trái hua hua ở trước mặt cô mấy cái.
Tần Niệm nhìn chằm chằm cái móng vuốt cao quý kia, sửng sốt hai giây mới phản ứng lại, nhịn cười nâng hai tay lên đỡ anh: "Để nô tì đã ngài, ngựa cao như vậy, ngài cẩn thận đừng để bị ngã."
Cố thiếu gia ngạo kiều hừ một tiếng, vịn lấy tay cô: "Cũng không đợi ta gì cả."
"Không phải nô tì đi giữ ngựa cho ngài sao..."
Cố Từ liếc mắt nhìn cô một cái: "..."
Tần Niệm nghẹn một chút: "Em sai rồi, lần sau nhất định sẽ chờ anh."
Lúc này anh mới vui vui vẻ vẻ ngồi lên con ngựa trắng nhỏ.
Đánh giá trên dưới một vòng, vô cùng vừa lòng, cười khẽ: "Cảm ơn ~"
"Đủ người rồi đủ người rồi, đừng có chen về trước nữa, chờ lượt tiếp theo đi!" Nhân viên công tác đóng cánh cổng vào vòng quay ngựa gỗ, cầm loa lớn tiếng thét to.
Dịch An Vân bị thét đến hoàn hồn, bước chân đi theo đám người chậm rãi dừng lại, ngơ ngác đứng tại chỗ.
Lúc xếp hàng, cậu chỉ chậm một bước đã bị tách ra khỏi đám người Tần Niệm. Hai bên cách mấy người liền, bất tri bất giác khoảng cách càng ngày càng xa.
Cậu nghe thấy Tần Niệm gọi Cố Từ, ngữ điệu và thần thái hưng phấn lại vui sướng, là sự tùy ý trước giờ chưa từng thể hiện trước mặt cậu.
Nhớ lại lời cảnh cáo ý vị thâm trường ban nãy của Cố Từ, giống như không chú ý đạp phải khoảng không, một lòng thẳng tắm lao xuống.
An Dương lạnh mắt nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của em họ nhà mình, càng thêm xác định phỏng đoán, nôn nóng không thôi.
Thằng nhóc này, thích ai mà không được chứ, cứ phải đào góc tường của Ma Vương mới chịu, nên nói là giàu tinh thần khiêu chiến hay là vô tri không biết điều đây?
Tóm lại, Ma Vương đã ra ý tứ cảnh cáo.
Một khi đã như vậy, hắn cũng không cần xuất đầu làm ác nhân, để cho em họ của hắn bị hiện thực vả một phát, hy vọng nó có thể ghì cương trước bờ vực.
Mới vừa nghĩ như vậy xong, nhân viên công tác đã lướt qua đám người đang xếp hàng, chỉ chỉ Dịch An Vân: "Có một người có thể vào, đằng trước đều là hai đôi, cậu vào đi."
An Dương: "..." Đứa nhỏ này, từng khai quang rồi sao, may mắn như vậy?
Dịch An Vân khó có thể tin mà chỉ chỉ chính mình, nhanh chóng đem túi bắp trong tay ngậm ở trong miệng, nương theo ưu thế chân dài chống thân nhảy vọt vào qua lan can.
Mắt thấy người muốn chạy trốn, An Dương đã nhanh tay lẹ mắt kéo cậu về, hung dữ nói: "Làm gì đó? Không cho đi, em tới ngồi cạnh anh!"
"..." Ánh mắt bốn phía đồng loạt nhìn qua.
An Dương thanh thanh giọng nói, ngữ điệu yếu đi hai phần: "Khụ khụ, nhỡ lạc nhau rồi anh còn phải đi tìm."
Hắn gắt gao túm lấy Dịch An Vân, không màng cho cậu giãy giụa phản đối, để cho một cô gái nhỏ đi một mình phía sau vào trước.
Cô gái nhỏ liên tục nói lời cảm ơn, sau đó liền nhảy vọt vào.
Việc đã tới nước này, cũng không có cách nào cứu vãn nữa. Dịch An Vân chống lan can, thở phì phì dùng hành động thể hiện sự khó chịu lên án đối với sự bá đạo của anh họ.
Qua một hồi, cậu rốt cuộc cũng nói được một câu, "Anh họ, có phải anh cố ý cản em không?"
"Phải thì làm sao?" An Dương cười lạnh: "Trong đầu em nghĩ cái gì anh đã biết hết rồi, lá gan lớn như vậy, không sợ anh nói cho ba mẹ em à?"
Dịch An Vân ngơ người, liếc trộm hắn qua khóe mắt: "Em không sợ, nếu như đàn chị đồng ý thì sớm hay muộn cũng có một ngày phải gặp phụ huynh thôi."
"... Bát tự còn chưa xem mà em đã nghĩ xa quá ha." An Dương tức tới bận cười, "Bước tiếp theo có phải là nghĩ xem tên con là gì không?"
"Còn lâu nhé!" Dịch An Vân đỏ mặt, lớn tiếng phản bác, nước miếng đều sắp phun hết lên mặt An Dương, "Anh nói bậy cái gì đấy!"
Thanh âm thấp xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Phải kết hôn trước đã."
"... Thành niên đã rồi hẵng tính ha?"
Huyệt thái dương An Dương nhảy lên thình thịch, thằng trẻ trâu này sao lại khiến người khác nhọc lòng đến vậy chứ?
Lười phải nói lung tung với cậu, bởi vì em họ luôn luôn ngoan ngoãn cho nên liền ra dáng người lớn cường ngạnh nói: "Trước khi thi xong đại học thì không được nghĩ mấy chuyện linh tinh này biết chưa? Anh sẽ giám sát em đấy!"
Hai người y như đang chọi gà, ngửa cổ kề mào: "Sao anh phong kiến quá vậy."
"Ông đây còn chưa được yêu sớm, dựa vào cái gì mà em có thể? Cứ phong kiến đấy thì làm sao!"
Vòng quay ngựa gỗ chậm rãi chuyển động, giai điệu vui tươi liền nổi lên.
Ánh đèn màu sắc rực rỡ, màu sắc tươi sáng, thiết kế ngọt ngào trẻ con tràn ngập không khí thiếu nữ mộng mơ.
Hai người cứ ở trong không khí như vậy trừng mắt nhìn nhau một phút.
Bả vai Dịch An Vân bỗng nhiên sụp xuống, cả người giống như quả bóng cao su xì hơi, ủ rũ héo úa.
"Cho nên anh họ là đang giúp đàn anh Cố Từ sao? Anh ấy rất ưu tú, nhưng mà ngay cả cơ hội cạnh tranh công bằng với anh ấy em cũng không có sao?"
Ngữ khí của cậu mềm xuống, rũ mắt tràn đầy mất mát, đến mức An Dương nhìn cũng có chút không đành lòng: "... Không liên quan tới cái đó."
"Sao lại không liên quan?"
An Dương chậc một tiếng: "Em mẹ nó theo đuổi con gái mà cứ một hai phải theo đuổi trước mặt phụ huynh nhà người ta là cái thao tác gì? Ngại gậy đánh uyên ương không đủ thô à?"
Hắn cố tình hung dữ, muốn chặt đứt hy vọng của cậu: "Cút sớm một chút, ngày đầu khai giảng, cậu ta đã cảnh cáo ông đây không được đánh chủ ý lên người em gái nhà cậu ta, cái thân thể nhỏ bé này của em cũng không chịu nổi hai đấm của cậu ta đâu."
Ai mà ngờ, chó con nghe vậy xong liền hừng hực lửa nóng, thiêu đến trong lòng cậu cũng dựng hết cả lông lên.
Dịch An Vân kinh hỉ bắt được từ ngữ mấu chốt: "Phụ huynh?!!"
An Dương bị thái độ của cậu làm cho ngây ra: "Đúng thế, tần Niệm là em gái thanh mai trúc mã của cậu ta, em không biết à?"
Chó con như được sống lại, tràn đầy sinh khí: "Em không biết nha!"
An Dương: "..." Lại con "nha" nữa chứ? Chữ cuối của thằng nhóc này làm sao lại cao như vậy, làm hắn thật sự sợ hãi đó...
Cách đó không xa.
Tần Niệm cũng không biết Dịch An Vân và An dương vừa tiến hành một cuộc nói chuyện ông nói gà bà nói vịt một cách thừa thãi.
Cô ngồi trên con chó nhỏ đung đưa chân, mặc dù bị vòng quay xoay tròn liền tục đến váng cả đầu, nhưng vẫn ngây ngốc mà vui vẻ.
Cô thích không khí như vậy, viên mãn bổ sung cho ảo tương tốt đẹp thời thơ ấu của cô, có chút ảo giác đắm mình trong thế giới cổ tích.
Vì muốn khoảnh khắc này kéo dài hơn một chút, Tần Niệm vui tươi hớn hở giơ cao tay lên, muốn chụp ảnh hai người lại.
Cô hướng về phía Cố Từ: "Công chúa điện hạ, nhìn bên này đi ~"
Hình ảnh trên điện thoại, Cố Từ đang ăn bắp rang bơ nể tình nhìn qua, nghe được xưng hô của cô, đuôi lông mày nhướng lên, cười.
Khóe môi chậm rãi cong lên, khẽ kéo vạt áo, hướng về phía màn ảnh gật đầu hành lễ như công chúa.
"Phụt!" Tần Niệm nhìn thấy mọi việc từ trong màn hình, bị sặc cười, cười đến mức sắp lăn ra khỏi ngựa: "Ôi mẹ ơi, anh làm cái gì vậy?"
Biểu tình Cố Từ rất tự nhiên, duỗi tay đỡ cô.
Ngước mắt, ngữ điệu lười biếng: "Làm sao?"
Anh có vẻ rất kinh ngạc, "Công chúa bọn anh chụp ảnh đều như vậy cả, có vấn đề?"
Tần Niệm dừng một chút, hoàn toàn cười đến điên rồi.
Thở hổn hển: "Cố Từ Cố Từ, em có thể dùng tấm này làm hình nền điện thoại không?"
"... Anh cảm thấy không được." Lời cợt nhả nói tới nói lui, anh vẫn là muốn mặt mũi.
"Sao lại không được?"
Cố Từ trầm mặc hai giây, nghẹn ra một lý do: "Bởi vì em không có trao đổi."
Tần Niệm cười đến mặt đỏ bừng, đôi mắt nhuận nhuận, nhìn qua vừa mềm vừa ngoan: "Vậy bây giờ em trao đổi với anh có được không, anh có điều kiện gì, cứ nói đi."
Có loại cảm giác vác đá nện vào chân mình, còn bị nện đếm cam tâm tình nguyện nữa chứ: "... Mười phút."
Tần Niệm nghiêng đầu: "Mười phút?"
Cố Từ ung dung phát ra một cái âm đơn: "Ừa ~"
Tần Niệm: "..."
Thành giao!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...