Thanh Mai Rất Khó Theo Đuổi


Lần đầu tiên Tần Niệm tới thủ đô, Cố Từ vì muốn làm hết lễ nghĩa của chủ nhà mà cứ mỗi tuần sẽ đưa cô ra ngoài đi chơi, hoặc là ăn đồ ăn ngon, hoặc là đi tham quan cảnh đẹp.

Nhưng bình thường đều là hai người đi chơi riêng, thích đi đâu thì sẽ đi tới đó chơi.
Lần này theo kế hoạch thì sẽ tới công viên giải trí, Cố Từ đã nói trước với cô là đám bạn trong club của anh cũng muốn theo, hỏi cô có tiện không.

Tần Niệm có chút sợ người lạ, đối với người không thân thì không biết cách ở chung, nhưng mà suy nghĩ một lúc cuối cùng vẫn đáp ứng.
Quê cô là thành phố H không có công viên giải trí lớn như vậy, chỉ có một sân chơi nhỏ đặt cái lâu đài hơi đơn giản lộ thiên ở quảng trường mà thôi.
Bên cạnh lâu đài hơi là nơi khiêu vũ của các bà các bác, mỗi lần bà nổi ra quảng trường nhảy thì Tần Niệm đều sẽ theo đi cùng.

Nếu vận khí tốt, trên người bà nội mang theo tiền lẻ thì sẽ đưa cho cô để cô đi chơi lâu đài hơi.
Một cái lâu đài hơi nhỏ bé như vậy đã khiến cô thích thú không thôi chứ đừng nói tới cả công viên giải trí lớn như vậy.

Nhiều thêm hai cái người không thân mà thôi, không phải vấn đề gì lớn.
Tần Niệm cực kỳ mong chờ vào buổi đi chơi ở khu vui chơi này.
Lúc tới mới biết, nhiều thêm mấy người không thân không phải chỉ có "hai người", ở trước cổng là một đám người, ít nhất cũng phải mười mấy hai mươi người.
Bởi vì đều tới từ một club cho nên bọn họ đều quen biết nhau, một đám đứng tụ lại một chỗ như mấy con chim cánh cụt, người nào người nấy đều nhìn ngó xung quanh xem Cố Từ đến chưa/

Cố Từ móc một cái lá cờ nhỏ tỏng túi ra, vừa đi về phía bọn họ vừa giơ cờ vẫy vẫy trên không trung, điệu bộ mười phần chuyên nghiệp: "Tới đây, các bạn học trong club tới bên này ~ Chúng ta bắt đầu kiểm phiếu vào công viên ~"
Tần Niệm: "..." Ngài là đang đi du lịch sao.
Thảm hại hơn chính là, trong một đám người này chỉ toàn là nam sinh, một cô gái cũng không có...
Xem ra là không ngồi được vòng quay ngựa gỗ rồi.
Tần Niệm bóp bóp túi hình bánh quy nhỏ của mình, khóc không ra nước mắt, đi theo phía sau "hướng dẫn viên du lịch" Cố Từ, giống như gà con theo sát gà mẹ.
Đang mất mát, túi bánh quy nhỏ bị người ta kéo nhẹ một cái.
Tần Niệm quay đầu, đối diện với đôi mắt nai ướt át linh động, hàm chứa nét vui vẻ: "Chị, lần này là thật sự trùng hợp nha ~"
"A?" Tần Niệm kinh ngạc, "Một mình em tới đây chơi sao?"
"Em đi cùng nhóm các chị." Dịch An Vân thẹn thùng cười, "Anh họ em ở trong club trí tuệ nhân tạo, anh ấy nói cuối tuần có đi chơi với mọi người cho nên đã rủ em đi."
"Anh trai em?"
"Ừ ~ An Dương đó."
Tần Niệm hốt hoảng gật đầu, chó con lại dịch một bước tới gần bên cạnh cô.
Hơi hơi cong lưng, tay chống đầu gối nhìn cô, thấp giọng nói: "Chị ơi, lát nữa chúng ta có thể chơi cùng được không? Bọn họ ở trong cùng một club, em đều không quen."
"Anh trai em đâu?"
Dịch An Vân dùng cằm chỉ chỉ: "Chị xem anh ấy có quan tâm em sao..."
Tần Niệm nhìn qua, An Dương đang kề vai sát cánh với tiểu béo, vây quanh Cố Từ đang phát vé cho mọi người không biết là nói cái gì, cười đến ha hả.
Tần Niệm đột nhiên có loại cảm giác đang lưu lạc thì gặp phải cố nhân.
Cô gật đầu đồng ý, thầm nghĩ dù sao mọi người còn phải hoạt động tập thể, cũng không thể tách ra.

Cố Từ phải chiếu cố mọi người, cũng không thể đi chơi với cô.

Một mình cô đơn trong đám người đó, cũng khá là xấu hổ.
Khu vui chơi rất lớn, mỗi người đều có con đường mình thích đi, làm dâu trăm họ.
Đám người này là đột nhiên kéo tới, quan hệ cũng không quá thân thiết.

Ban đầu Cố Từ chỉ đồng ý dẫn theo mấy thành viên trong nhóm nhỏ của anh tới, không đoán được người gọi người, kết quả là thành một đám người như vậy.
Anh cũng lười quản, cười cười xong liền vứt chức trách dẫn đầu ra sau lưng: "Không bằng như vậy đi, mọi người tự phân thành nhóm nhỏ rồi đi chơi chỗ mình muốn chơi, chơi xong thì tập hợp ở cửa rồi giải tán, OK?"
Tiểu béo cảm thấy khá ổn: "Được đó, nhưng mà tớ đói quá, muốn đi ăn cái gì đấy, có ai đi với tớ không?"

An Dương trợn trắng mắt: "Cậu tới khu vui chơi để ăn cơm à?"
"Cậu quản được sao?"
Tề Vũ Hàm nhấc tay, hắn mới vừa chạy tới đây, mặt mày không còn chút máu, suy yếu nói: "Tớ cũng muốn nghỉ tý đã, tiêu hao thể lực quá..."
An Dương: "Thể lực của cậu sao lại như người già thế, chịu đấy."
Có người mở đầu, lập tức liền có người thét to lên: "Có ai đi nhà ma không? Đi cùng đi!"
"Tớ muốn chơi leo núi!"
Mọi người mồm năm miệng mười bắt đầu lập nhóm.
Tần Niệm ở trong hoàn cảnh này không biết phải theo ai, bọn họ đều quen biết lẫn nhau, cô là một người xa lạ, có cảm giác không thể xen vào được, đi với nhóm nào cũng không hợp, ngơ ngác đứng ở tại chỗ nghe bọn họ bàn luận.
Cố Từ nói xong lời kia liền chạy tới cửa hàng nhỏ bên cạnh, lúc đi ra liền cầm theo một túi nước lớn, tay kia cần cây kẹo bông gòn màu hồng nhạt, làm thành hình con thỏ, còn có hai cái tai dài lớn.
"Bàn luận xong chưa?"
Cố Từ ném nước cho tiểu béo, rất tự nhiên đưa kẹo bông gòn cho Tần Niệm, "Quyết định là 5 giờ tập trung ở cửa ra vào nhé, sau đó sẽ đi ăn cơm rồi mới về.

Hoặc là nếu các cậu muốn chơi lâu hơn thì gọi điện trước cho tôi, cơm chiều các cậu tự giải quyết là được."
"Được."
"Được ~" Mọi người sôi nổi đáp ứng.
Tần Niệm cầm kẹo bông gòn mềm mại, thấp đầu cắn một miếng trên tai dài của con thỏ.

Cảm xúc khi bị ngó lơ ban nãy đã bị gió thổi qua, nhẹ nhàng tan đi.
Hì hì, ngọt quá.
"Quyết định được sẽ đi đâu chưa?" Cố Từ vặn một chai nước cho cô.

Tần Niệm lắc đầu, "Chưa ạ." Các nam sinh có rất nhiều trò muốn chơi trước, mà trò nào đối với cô cũng thú vị, còn không bằng Cố Từ đi đâu cô đi nấy đi.
Cố Từ nhỏ giọng nói: "Vậy chúng ta đi chơi vòng quay ngựa gỗ?"
Tần Niệm đột ngột ngẩng đầu, đáy mắt đều không giấu được vẻ vui sướng: "Được nha được nha!"
Cô còn tưởng là Cố Từ phải để ý tất cả mọi người, chắc chắn sẽ phải di chuyển liên tục, không rảnh đưa cô đi chơi.
Dịch An Vân thấy gương mặt tươi cười ngoan ngoãn của Tần Niệm, ngây ngốc một lát, vội vàng tiến lên một bước nói: "Đàn anh, em đi cùng hai người nhé!"
Cố Từ liếc cậu một cái, biểu tình nhàn nhạt, cười nhẹ: "Được."
An Dương lúc rời đi đã nhận ra có gì đó không đúng, em họ nhà mình lại y như ong mật nhỏ, từ đầu tới cuối chỉ vo ve bên cạnh Tần Niệm.
Hắn biết Cố Từ rất để ý tới Tần Niệm, trong lòng có chút chột dạ, tính toán phím hai câu cho em trai ngây thơ vô tri của mình, nhưng lại sợ bản thân nghĩ nhiều lại khiến cho không khí trở nên xấu hổ hơn.
Nhưng lúc này, một đứa con trai đang êm đang đẹp lại một hai muốn đi chơi vòng quay ngựa gỗ, cái này thật sự...!không quá bình thường đi.
An Dương ứa mồ hôi, quyết định xả thân cứu người, nhào qua nói: "Cái đó...! tôi cũng thích đồ ngọt, nếu không thì tôi cũng đi cùng các cậu nhé?"
Vòng quay ngựa ngỗ trong khu vui chơi giải trí này vừa lúc được thiết kế với chủ đề đồ ngọt.
"Được nha." Cố Từ ai tới cũng không từ chối, trên cổ treo cái quạt điện nhỏ Doraemon mới mua, đi ở đằng trước, bộ dáng vô cùng rộng lượng, vui tươi hớn hở nói: "Lát nữa tôi muốn cưỡi ngựa trắng, đừng có ai giành với tôi đấy ~"
Lúc này tâm trạng của Tần Niệm rất tốt, chạy chậm theo sau, cười anh ấu trĩ: "Ai thèm đoạt với anh chứ."
Cố Từ đột nhiên xoay người, ngoái đầu lơ đãng nhìn về phía Dịch An Vân, cười khẽ: "Tốt nhất là không có ~"
"Không thì tôi sẽ cắn người đó.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui