Ngoại truyện 1: Ngày hạnh phúc nhất
Quản trò: “Xin chào, lâu lắm rồi mới có dịp gặp lại hai cô cậu. Vì lần trước khi hỏi về vật tùy thân, cô cậu đồng loạt trao nhau những ánh nhìn mờ ám, dẫn tới kết quả làm việc của tôi chẳng gặt hái được điều gì tốt đẹp. Lần này, xin phép hỏi riêng mình cậu Trường Giang."
"Cậu luôn nói rằng, thời niên thiếu cô An Hạ chỉ mang đến phiền phức cho cậu. Vậy xin hỏi, giữa những ngày sầu muộn ấy, có lần hiếm hoi nào cậu cảm thấy hạnh phúc vì 'được làm phiền' chưa?!”
Trường Giang hờ hững gõ gõ những ngón tay lên mặt bàn. Không ai nhận ra trong ánh mắt thờ ơ kia, đã rất nhanh vụt qua một tia dịu dàng.
***
Mùa đông năm ấy, mới tháng 11 mà trời đã bắt đầu trở lạnh. Những cơn gió se se chốc chốc lại ào qua, vấn vít tận sâu trong tay áo. Lúc này, Trường Giang mới học lớp 8, cùng lúc phải chạy show tận ba giờ học đội tuyển. Trời đã tối mịt, sân trường sớm vắng hoe, chỉ lác đác vài thầy cô giáo có việc phải ở lại trễ. Từng bóng đèn vàng chiếu xuống dáng đi thất thểu của một cậu thiếu niên, tạo nên những chiếc bóng mảnh mai tứ phía, xiêu xiêu vẹo vẹo.
Vừa mệt, vừa đói, vừa rét, Trường Giang phờ phạc cắp ba lô ra nhà xe, chỉ muốn ngay lập tức nằm thẳng cẳng ra đường mà ngủ luôn, khỏi về... Bỗng thấy xa xa hắt lại một dáng người lũn cũn, rất quen thuộc. An Hạ vẫn mặc nguyên bộ váy đồng phục trên người, đang tỉ mẩn ngồi nghịch nghịch những bông hoa sữa rơi dọc hai bên đường vào cổng. Nhìn dáng vẻ của cô bé, rõ ràng là cố ý nán lại. Trường Giang giơ tay nhìn đồng hồ. Gần 8 giờ. Hình như vừa trống tan trường, hắn liền bảo cô nàng về trước, thậm chí trưa nay trên đường đi học cũng đã nhắc một lần rồi. Chẳng nhẽ An Hạ quên? Hay là còn chuyện gì?
Không để hắn phải thắc mắc lâu, vừa nhác thấy cậu bạn thân quý hóa, An Hạ đã vội cười toe toét. Hai bím tóc ngắn cũn cỡn liên tục rung rinh theo nhịp chạy. Cô bé vồn vã giật lấy đống sách vở nặng chịch trên tay Trường Giang, đồng thời mau mau chóng chóng lục chìa khóa, đi vào dắt xe đạp của hắn ra rồi hớn hở vỗ vỗ cái yên:
“Ngồi lên đi, tôi đèo ông về!”
***
Trường Giang ngẩn người, như còn chưa tin vào những gì đang thấy kia. An Hạ ngước đôi mắt tròn xoe của mình lên chờ đợi. Dưới ánh đèn đường, đôi đồng tử đen láy như đang chứa đựng trăm ngàn ngôi sao, nhảy nhót lấp lánh.
“Sao còn đợi?”
Hắn rốt cuộc cũng dẹp được bộ dạng ngớ ngẩn của mình đi mà lên tiếng.
“Sợ ông mệt không lết nổi nên chờ đón về luôn!”
Trường Giang bị vẻ quả quyết của An Hạ làm cho bất ngờ. Hôm nay ăn phải cái gì hay sao mà tâm lý đột xuất vậy?! Lòng hắn tự dưng xuất hiện biểu tình hưởng thụ, quên cả mệt, quên cả đói, quên cả rét. Bản tính xấu xa của Giang nhị thiếu gia được dịp trỗi dậy, trở nên hân hoan lạ thường khi biết rằng, hóa ra vẫn còn có một người... chung cảnh đói rét như mình.
Khi hắn còn đang khấp khởi tán thưởng (trong lòng) thì cô nhỏ đứng bên chợt “Hắt xì!” một tiếng. Nước mũi chưa kịp chảy ra, đã lập tức được khổ chủ giơ tay áo quẹt ngang một phát, vô cùng oai phong lẫm liệt. Nhìn sự tương phản giữa gò má tái nhợt vì lạnh và nụ cười toe toe đầy rạng rỡ của An Hạ, không hiểu sao sự phấn khởi nãy giờ trong lòng hắn lại vơi đi một chút. Thay vào đó là một chút bực bội, mà mãi đến tận sau này, Trường Giang mới nhận ra, đó chính là cảm giác... xót xa.
Hắn vô thức tháo khăn quàng của mình ra, quàng lên cổ cho cô, trong lòng không quên nhẩm tính, hình như con nhỏ này đã phải chờ mình hơn bốn tiếng đồng hồ rồi...
“Đồ ngốc!” Trường Giang vừa bọc chặt cổ An Hạ bằng chiếc khăn to sụ của mình, vừa càu nhàu. “Tôi đã bảo bao lần rồi, trời lạnh thế này, chỉ cần ấm thôi, không cần phải đẹp!”
“Biết rồi... Mẹ trẻ...!” An Hạ cũng không vừa, dẩu mỏ lên đáp lại hắn. “Thế giờ đã về được chưa?! Muốn diễn màn tình cảm cho đẹp thì cũng phải biết lựa phong cảnh chứ?!”
Trường Giang nhìn bộ dạng đang viết rõ chữ “đạo đức giả” lên mặt kia, không nhịn được mà khẽ nhếch miệng, cười. Con nhỏ này... Được! Việc gì phải khách sáo?! Gần chục năm đeo theo con nhóc này đến trường mới đổi lại được một lần thành tựu, tội gì không hưởng?! Hắn liền nhảy tót lên yên sau, thỏa mãn cảm nhận chiếc xe đang loạng choạng tiến lên từng chút theo nhịp đạp của cô nhỏ phía trước.
***
Đầu đông, những tàng cây hoa sữa cũng đã dần rơi rụng, chỉ còn lại mùi hương thoang thoảng, như có như không lan tỏa khắp không gian. Ngồi sau An Hạ mà Trường Giang vẫn nhô cao hơn cô nửa cái đầu, thật chẳng giống đang được chở đi, mà chỉ thấy như cô học trò nhỏ kia như đang nép vào trong lòng hắn. Con người vừa nãy còn cảm thấy mình cận kề miệng lỗ đến nơi, vậy mà lúc này mọi mệt mỏi đều tan biến hết. Chiếc xe đạp chậm rì rì lọc cọc nhích từng bước về phía trước, nhìn vào thật chẳng có tí “cool” nào. Nhưng điều đó cũng chẳng có gì quan trọng. Căn bản nhất, trên con đường về nhà này, dù sớm hay tối, Trường Giang chưa bao giờ phải đơn độc một mình.
Dù chưa đầy một cây số sau, An Hạ đã phải nhảy xuống thở phì phò mà chí chóe mắng gã bạn to con kia ăn gì nặng như heo. Dù suốt quãng đường còn lại, kẻ nghĩ mình đáng lý phải lăn ngay ra giữa đường ngủ một giấc, khỏi đạp xe về nhà - phải chở thêm một “bao gạo” hơn ba chục cân nữa; nhưng buổi tối cuối đông đó, vẫn tuyệt đối là một trong những ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời của Trường Giang tính từ trước tới giờ...
***
Quản trò (e dè): “E hèm, thứ lỗi được cắt ngang dòng hồi tưởng, nhưng cậu đã nhớ ra đó là kỷ niệm nào rồi chứ?!”
Nét mặt Trường Giang nhanh chóng trở lại vẻ lãnh đạm thường ngày. Nhưng có thể thấy rõ, tâm trạng anh đang bày ra lúc này, tuyệt đối không tệ.
“Phải, tôi đã nhớ ra.”
Quản trò (vui sướng): “Vậy, để tôi bật băng ghi âm, cậu có thể bắt đầu.”
Đáp lại vẻ sốt sắng đó, Trường Giang chỉ khẽ cười một tiếng. Anh từ tốn đứng lên, như có ý muốn rời khỏi chỗ ngồi.
Quản trò (trở nên hốt hoảng): “Này, cậu...?”
“Ngày hạnh phúc nhất của tôi á?” Trường Giang xoa xoa cằm.
Quản trò (mừng rỡ): “Phải, phải...”
Trường Giang nở một nụ cười vô lại nhất trong số những nụ cười vô lại của mình. Anh cất giọng nhẹ như gió thoảng.
“Không nói cho anh!”
Quản trò: “...”
“A a a a a aaaaaa.........!”
***
An Hạ nãy giờ chống cằm ngồi chồm hỗm đợi bên ngoài hành lang, lâu thật là lâu, thiệt tình chán muốn chết. Thế nên, khi vừa thấy Trường Giang lững thững mở cửa bước ra, cô lập tức chạy tới, túm lấy cánh tay anh lắc lắc đầy vẻ tò mò.
“Sao? Người ta hỏi gì anh?”
Trường Giang chậm rãi cúi xuống, cưng chiều nhìn cô bạn gái của mình. Nhưng rồi một khắc, trong ánh mắt sáng rực của anh chợt lóe lên một tia cười cợt lưu manh.
"À mấy chuyện đàn ông với nhau ấy mà... Em sẽ không muốn biết đâu..." Anh quàng tay qua eo cô kéo đi, ra vẻ qua quýt trả lời.
"Sao anh biết là em sẽ không muốn biết?" An Hạ không nhận ra vừa bị Trường Giang xỏ vào mũi con tò mò trong mình mà dắt đi, nên ra sức bám lấy anh. "Lâu thế cơ mà... Rõ ràng là có chuyện gì! Nói đi nói đi! Không được giấu nha...!"
"Em thực muốn biết?" Trường Giang lại quay sang nhìn cô, vẻ băn khoăn đầy mặt.
"Ừm!" An Hạ cũng không chịu thua, càng thêm kiên quyết.
Chỉ đợi có thế, Trường Giang thở dài (giả vờ) bày ra một bộ mặt xin thua điển hình. Anh vòng tay ôm An Hạ sát lại, nghiêng hẳn người xuống thấp, khẽ thì thầm vào tai cô.
Chẳng biết anh bạn trai một bụng đen tối kia nói cho An Hạ điều gì. Chỉ thấy mặt mũi cô nàng đang từ tò mò hớn hở, lập tức đổi sang đen sì, rồi sau đó, là đỏ lựng.
"Anh...!" An Hạ rốt cuộc không chịu nổi nhiệt, thẳng tay đẩy mạnh cái người đang ôm ôm ấp ấp mình ra. "Vậy mà cũng nói ra được! Em không cần nghe nữa!"
Cô gái nhỏ với bộ dạng xấu hổ lúng túng rất đặc trưng của mình, vội vội vàng vàng bước nhanh lên trước như muốn chạy trốn. Trông vẻ gấp gáp của An Hạ, Trường Giang tâm trạng vốn đã tốt, nay lại càng thêm tốt. Khóe miệng cũng vì thế mà mỗi lúc một nhích lên cao hơn. Anh cười cười, lập tức đuổi theo cô.
Thật là... Anh mới chỉ nói được một nửa thôi, sao em không mãi ngốc nghếch như mười năm trước để dừng lại nghe nốt chứ?!
"Lần đầu", cũng có vô số thứ gọi là lần đầu mà. Như lần đầu tiên anh cảm thấy hạnh phúc vì sự "đeo bám" của em trong câu chuyện phía trên kia chẳng hạn.
Ha ha...
“Tôi sẽ đếm từ một tới hai mươi...” Giọng Trường Giang trong điện thoại vang lên như từ một thế giới khác vọng đến. “Hai mươi... Mười chín...”
“Khoan. Đếm... đếm... làm gì?”
An Hạ tay thì cầm cả đống sách vở ném vào cặp, còn tay kia cũng không rảnh rỗi hơn, đang cố tìm cái đuôi phec-mơ-tuya nằm tít phía sau của chiếc váy đồng phục mà kéo lên. Thật là một cảnh tượng vô cùng thân thương và bình dị, gần như ngày nào cũng xuất hiện trong khoảng thời gian từ 6 rưỡi đến 7 giờ sáng tại hai căn nhà sinh đôi trong ngõ nọ.
“Tăng thêm kịch tính thôi. Cái gì trước khi khởi hành chẳng phải đều có màn đếm ngược? Mười tám... Mười bảy...”
Đúng là đồ quái vật tu luyện nghìn năm chưa đắc đạo đã vội xuống núi! An Hạ chạy cuống lên, đến khi ào qua phòng khách cũng chỉ thuận tay vơ lấy cái bánh mỳ vẫn còn nóng hổi được đặt ngay ngắn trên bàn.
“Chào mẹ! Con đi đây!”
“Lại muộn hả? Mẹ đã gọi con từ lúc 6 giờ như con dặn rồi còn gì?”
“Trời ạ... Cuộc đời luôn có nhiều thứ không theo ý mình muốn! Thôi con đi nhé!”
An Hạ ngồm ngoàm vừa ăn vừa nói, bằng tốc độ đáng kinh ngạc đã xỏ xong đôi giày trắng vào chân. May mà mọi khi về nhà, cô nàng toàn lười nhác tụt thẳng ra chứ không mở dây từng chiếc làm gì cho rách việc. Không ngờ bây giờ, việc cỏn con ấy cũng mang lại lợi ích như thế.
Cửa mới kéo lên, bóng một cậu trai ngồi trên xe hết sức nhàn tản, đang đủng đỉnh rung rung chân đã hiện ra.
“Không! Hết giờ! Hóa ra ‘thứ không theo ý mình muốn’ trong cuộc đời bà là không dậy nổi trước 6 giờ rưỡi? Hay là bộ dạng sấp ngửa mỗi lúc sáng sớm này?!”
Còn không phải do ông làm hại sao?! An Hạ nghiến răng nghĩ thầm. Tâm lý căng như dây đàn của cô nhỏ cuối cùng cũng được giãn ra chút đỉnh, thiếu điều ngồi thụp xuống mà thở phì phò.
“Giỏi! Hôm nay có tiến bộ hơn hôm qua, trên đường từ nhà ra cổng còn kết hợp ăn thêm được một phần ba cái bánh mỳ.” Trường Giang không nhanh không chậm liếc vẻ xốc xếch bơ phờ của An Hạ từ đầu đến chân, tiếp tục mở miệng nhận xét.
“Ông...!” An Hạ chỉ ước cái bánh mỳ trong miệng mình lúc này liền biến thành gã đáng ghét đứng trước mặt kia ngay lập tức. Để cô có thể giằng, xé, cắn, nhai, nuốt cho thỏa thích. “Đã muộn đâu? Ông chờ tôi thêm một lần thì chết à?!”
“Tại sao tôi phải chờ khi bà mới luôn là người trễ?!”
An Hạ không nói lại được mồm miệng của người có chỉ số IQ cao hơn mình đến tận năm chục điểm, đành hậm hực nhảy lên xe, trên đường đi tranh thủ giải quyết nốt bữa sáng dang dở.
Sau hôm đi chơi hôm trước, dựa vào biểu cảm của hắn trên đường về, An Hạ cứ tưởng trong mắt Trường Giang, vị trí của mình đã được nâng lên một tầm ới. Ai dè, mùa dưa bở đã qua từ lâu, mà cô vẫn tự vơ đầy một bụng. Ai bảo hắn cười dịu dàng với mình một lần, nghĩa là sẽ có ít nhất - nhấn mạnh là ít nhất nhé - một lần nào đó sau này, cũng lặp lại như vậy?!
Nhầm to rồi! Gã bạn thối kia nhờ có thêm nhiều thời gian rảnh, nên so với trước đây, càng được cơ hội để xài xể cô mọi nơi mọi lúc thì có! An Hạ trợn mắt nuốt miếng bánh cuối cùng xuống họng mà như đang nuốt cả một quả mít nguyên vỏ. Lòng thầm nghĩ, có nên cho lưng áo trắng tinh này một vệt tương ớt màu đỏ hay không đây...
***
Chính xác là Trường Giang đã chính thức bắt đầu “cuộc sống bình thường của học sinh trung học” được một tháng mười ngày. Giang nhị công tử có khác, chỉ cần quyết một cái, thì chẳng gì có thể lay chuyển nổi. Ngay hôm ở trung tâm giải trí về, chả biết hắn “thương lượng” thế nào với nhị vị phụ huynh, mà trong nhà lập tức xảy ra một trận nội chiến trời long đất lở. An Hạ ở bên này chỉ biết im thin thít kê cái cốc lên tường, áp tai vào nghe ngóng.
Tối đó, mẫu hậu từ dưới tầng đặc biệt giá lâm lên phòng An Hạ, với mục đích thăm dò xem “bọn trẻ thời nay bọn nó nghĩ cái gì trong đầu”.
“An Hạ, thằng Giang có nói gì với con không? Nghe cô Hường bảo thằng bé dạo này tự dưng bướng bỉnh lắm hả?”
An Hạ nuốt nước miếng đánh ực, cười khan ba tiếng.
“À... Con cũng không rõ lắm... Thế cậu ấy vừa gây ra trò gì ạ?”
“Haizzz... Thằng bé nó bảo với hai cô chú bên ấy là nó muốn giảm bớt học thêm, chỉ còn một buổi một tuần. Nó cũng đòi bỏ học đội tuyển, chỉ theo mỗi môn Vật Lý. Chẹp. Cũng thật là... Thằng Hoàng thời bằng tuổi hai đứa đã sang Mỹ, tiến tới đỉnh cao như thế. Còn Giang thì nó lại một mực đòi bước ra khỏi con đường này... Chẳng trách, cô chú lại giận đến vậy.”
An Hạ: “...”
Thế nhưng, giữa lúc nước sôi lửa bỏng như này mà kẻ đứng giữa tâm bão kia lại chẳng tỏ ra khẩn trương chút nào. Mỗi sáng đi học, An Hạ đều tập trung nghiên cứu khuôn mặt lãnh đạm của hắn, cố tìm chút dấu vết gì đó để phỏng đoán xem tình hình hiện giờ ra sao, mà lần nào cũng đều phải thất vọng. Rốt cuộc sau bao ngày suy đoán vớ vẩn, cô đành hỏi thẳng Trường Giang.
“Mọi chuyện sao rồi?”
“Bình thường!”
“Bình thường là sao?”
“Là như những gì tôi từng bảo với bà chứ sao!” Trường Giang ngồi trước bàn học còn rộng hơn cả giường lớn của mình, mắt vẫn dán vào quyển sách “Kỷ nguyên của trí thông minh nhân tạo” dày cộp. “Không học thêm tràn lan, không ôm đồm đội tuyển, không tham gia quá nhiều cuộc thi. Nói chung, từ giờ tôi sẽ chỉ chuyên tâm làm điều mình thích!”
“Ba mẹ nuôi đồng ý?!” An Hạ thốt lên đầy ngạc nhiên. Nếu cô nhớ không nhầm, thì tối qua mẹ nuôi vẫn còn sang nhà tìm mẹ cô, hai người ngồi than thở với nhau cả một buổi mà.
“Tôi vẫn sẽ xếp thứ nhất toàn khối. Năm tới chắc chắn thi đậu vào lớp chất lượng số một của trường chuyên trọng điểm. Đích nhắm đến là Đại học Khoa Học Và Công Nghệ đứng đầu cả nước. Bà cho rằng, như vậy còn chưa đủ để đồng ý hay sao?!”
Trường Giang vừa đưa tay lật trang sách, vừa cất giọng mang đôi chút mai mỉa. Phải. Tất cả những gì hắn muốn làm chỉ đơn giản là, tự mình xác định một hướng đi riêng. Gạt bỏ mọi hư vinh không cần thiết. Và sống một cuộc sống của chính mình, không theo sự áp đặt của ai hết.
An Hạ vạch đen đầy mặt khi thấy Trường Giang phun ra một rổ lời lẽ đao to búa lớn. Sặc, như thế này thì... cũng có khác trước kia là mấy đâu chứ?
“Ông xác định?”
“Ừ!”
“Chẳng phải hôm trước ông đã nói, muốn làm ‘một người bình thường’ cơ mà?”
“Chẳng nhẽ...” Trường Giang tháo kính xuống, gập quyển sách đã được đánh dấu trang cẩn thận đánh “Cộp!” một tiếng lại. “...đây không phải cuộc sống của một học sinh trung học bình thường?!”
Đương nhiên là không rồi!
Giang nhị thiếu gia, giờ thì tôi đã hiểu, để “làm một người bình thường” cũng cần phải có năng khiếu. Mà cái năng khiếu đó, chắc chắn không thuộc về ông nhaaa!
***
Cứ thế, cuộc sống của “học sinh trung học bình thường” Trường Giang bình yên tiếp diễn. Sáng, gọi An Hạ đi học. Trưa, cùng trở về nhà. Chiều, hoặc học gia sư hoặc làm việc riêng. Tối, thi thoảng học chung. Sáng hôm sau, lại tiếp tục chì chiết thói ngủ nướng của con nhỏ cạnh nhà... Rồi lại trưa, lại chiều, lại tối. Không có sức ép “phải được như ai đó” khiến hắn cảm thấy dễ chịu khôn tả. Làm “một người bình thường” không ngờ cũng sung sướng thế này...
Một ngày nghỉ đẹp trời sau đó, Trường Giang lại đột ngột cao hứng, đặc cách sang tận nơi rủ An Hạ “đi chơi”.
“Lần này là đi đâu?!” An Hạ đang nằm bò trên giường vừa ngậm kẹo vừa xem sách. Vì đã quen với... mỹ từ trong ngoặc kép kia từ miệng tên này rồi, nên hôm nay cũng không đến nỗi bị chết nghẹn như lần trước nữa.
“Xem nào... Đầu tiên là, đi dạo ở bãi đá sông Hồng...” Trường Giang chăm chú mở điện thoại ra coi. “...Sau đó là, cùng ngắm cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp trên bến sông...”
“Phiiiiiii...!”
Được! An Hạ một lần nữa đã phải thừa nhận, mình nhầm to rồi. Tên này, không làm cô chết nghẹn, thì chắc chắn cũng sẽ khiến cô phải chết sặc!
Sau khi thiếu tự chủ mà phun cả cái kẹo dính nhớt đang ngậm dở vào đúng giữa mặt một sama thân yêu trên trang giấy, An Hạ lúc này đã không thể kiềm chế nổi nữa. Cô một phát giật luôn cái thứ tên quái vật kia đang bấm bấm trên tay.
“Cái gì đây?”
“Kinh nghiệm đi chơi - Ở đâu – Làm gì. Bà đọc rồi còn hỏi!” Trường Giang khoanh tay trước ngực, nhìn phản ứng của cô bạn nhỏ của mình một cách rất không hài lòng.
Lần này, đến lượt An Hạ, chứ không phải ai kia, tranh chức mặt đen với cái đít nồi. Chủ đề này ngang nhiên nằm rành rành trong thư mục “Cẩm nang tình yêu đôi lứa – Chuyên mục hẹn hò”, lại còn thuộc diễn đàn “Mảnh đất tình yêu” nữa. Đừng nói là, hắn ta, chỉ chăm chăm tìm google, không cần biết lý do, miễn là có kết quả đấy chứ?!
Back! Đúng là thế thật. Thậm chí, từ khóa tìm kiếm còn đơn sơ và kênh kiệu tới mức, chỉ vỏn vẹn ba từ “Di dau choi”, không dấu. An Hạ lại bắt đầu thấy khóe miệng mình giật giật. Cô nhỏ ngẩng lên nhìn Trường Giang, với một ánh mắt chưa bao giờ u tối đến thế.
“Lần trước, ông kéo tôi đi từng đấy nơi, cũng là do ‘cái thứ này’ ‘quân sư’ cho?”
“Người ta đã viết công khai ra như vậy, còn vấn đề gì chứ?!”
An Hạ: “...”
Phải! “Còn vấn đề” cái búa á! Cái gì mà “muốn sống một cuộc sống của học sinh trung học bình thường”?! Căn bản ông vốn dĩ đã không có một hệ quy chiếu bình thường, mà giờ thì càng không có khả năng trở - thành - người – bình - thường được, biết chưa, hảaaaaa...!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...