Vào một buổi chiều Chủ nhật đẹp trời mùa thu tháng 10...
Khắp nơi nơi đều nhuốm một màu vàng dịu ngọt. Giữa bầu trời vời vợi xanh ngắt là vô vàn những sợi nắng trong veo buông xuống, dịu dàng dệt nên một tấm lưới mỏng manh và kỳ diệu, bao phủ khắp đất trời...
Trên thảm cỏ lớn cạnh đài phun nước, bắt đầu xuất hiện những nhóm người đến dạo mát và vui chơi. Đây đó là những gương mặt trẻ thơ thuần khiết và vui vẻ, những nam thanh nữ tú thân mật nắm tay nhau bước đi lả lướt, những ông bố bà mẹ tất tả chạy theo trông chừng thiên thần nhỏ của mình... Tất cả như hòa vào nhau, tạo nên một bức tranh cuộc đời thật sống động và đầy màu sắc.
Hòa lẫn vào cảnh chung đầy bình yên ấy, có hai cô cậu vẫn chưa bước sang tuổi thành niên, đang sánh bước trên con đường bao quanh sân chơi ngoài trời rộng lớn. Cậu trai có khuôn mặt rất sáng sủa, dù hiếm khi cười nhưng đôi khóe miệng trời sinh đậm nét kia lúc nào cũng như nhếch lên, khiến vẻ thờ ơ lãnh đạm khoác bên ngoài của cậu càng thêm cuốn hút. Bước chân của cậu rất nhẹ, không hề ngả nghiêng theo một quỹ đạo nào khác ngoài đường thẳng, như muốn mách lẻo ọi người biết rằng: Chủ nhân tôi thực sự là một người cứng nhắc và nguyên tắc lắm đấy!
Trái ngược với tư thế thẳng tắp, luôn ngẩng cao đầu nhìn về phía trước của người bên cạnh, cô gái nhỏ đi cùng lại biểu hiện chẳng khác gì so với một con thỏ nghịch ngợm. Bước đi không chút quy củ nào, chốc chốc lại sục sạo đám lá khô xào xạc dưới chân. Hai tay bỏ túi áo, thân người nhỏ nhắn của cô cũng vạ vật y như những bước đi lười biếng của mình vậy.
Một người thờ ơ, và một người tùy hứng, cứ thế chầm chậm cùng nhau bước qua những khoảnh khắc đẹp nhất của một ngày dài...
***
“Vâng, con đang đi cùng cậu ấy... Không, không đâu ạ! Mọi chuyện vẫn bình thường, lát nữa bọn con sẽ về!”
An Hạ vừa cất điện thoại vào trong túi xách liền ái ngại quay sang nhìn Trường Giang.
“Mẹ nuôi vừa gọi!”
“Ừ!”
“Sáng nay ông ra ngoài không nhắn gì lại à? Cũng không mang điện thoại theo nữa?”
“Nếu tôi làm thế, nghĩ xem, có thể thuận lợi mà đi không?” Trường Giang mắt vẫn nhìn thẳng, buông giọng không nặng không nhẹ.
“Ừ thì...” An Hạ tắc tị, gục đầu xuống thở dài một cái. Nãy giờ nghe gã này “tâm sự” đôi câu mà cô trước sau ngoài im lặng lắng nghe, cũng chỉ biết lắng nghe trong im lặng. Phạm trù mà Trường Giang đề cập, đối với đầu óc đơn giản của cô sao mà cao xa quá, đến mức ngay cả việc “nói hùa vào đôi câu” như cô vẫn vỗ ngực tự tin, cũng chẳng dễ dàng gì.
Trường Giang liếc cô nhỏ đang bước thấp bước cao cạnh mình, đôi mắt lạnh của hắn thấp thoáng nét cười nhàn nhạt. Thực tình, khi đem những điều phiền muộn đang chất đầy trong lòng nói với An Hạ, hắn cũng không mong chờ phản ứng gì quá đặc biệt từ phía cô. Đơn giản chỉ là thói quen thôi. Như tối hôm qua, khi Trường Giang ôm một bụng buồn bực trở về nhà, rồi tiếp tục lại là một trận tranh cãi nảy lửa với mẹ, thì hành động đêm khuya nhảy qua ban công sang nhà bên cũng là điều hoàn toàn đương nhiên, không có gì đáng phải suy nghĩ. Vui - gọi An Hạ. Buồn - gọi An Hạ. Chán - gọi An Hạ. Thậm chí, kể cả khi không có tâm trạng gì – cũng sẽ gọi cô nhỏ đó. Đây chính là một dạng mặc định, mà từ nhỏ tới giờ Trường Giang đã quen thói lưu vào trong trí nhớ của mình.
Nhưng An Hạ thì khác. Đối với gã bạn thân quái vật nghìn năm không mở miệng được một lần tử tế này, tâm tư của hắn như một cánh cửa luôn đóng chặt, khước từ mọi sự thăm hỏi của người khác. Dù đã chơi với nhau từ nhỏ, nhưng cho đến tận cùng, chưa bao giờ An Hạ dám nhận là mình hiểu được cậu bạn thanh mai trúc mã kia nghĩ gì. Thậm chí đã có lúc, cô còn nghi ngờ rằng, hay là cậu ta không hề có tâm tư? Mà cho dù là có, thì liệu trên đời này có tồn tại chiếc chìa khóa nào có thể mở nổi?
Thế nên, khi Trường Giang cùng cô đi dọc theo những luống tóc tiên nở rộ ven đường này mà bình thản hé ra những điều làm hắn trăn trở bấy lâu, An Hạ lại thấy lòng mình sao nôn nao quá! Cảm giác mình thật ngốc khi ở bên cạnh Trường Giang từng ấy năm, mà vẫn chỉ biết nhìn vào bề nổi của hắn. Bên cạnh sự xuất sắc ưu tú số một kia, đâu ai ngờ lại là một cuộc sống nặng nề như vậy... Tựa như một cầu thủ đứng trên chấm phạt đền mười một mét, đá trúng goal là điều đương nhiên, còn sút ra ngoài, sẽ lập tức trở thành kẻ vô dụng.
Thì ra, đằng sau một con người bất thường, tuyệt đối không thể là một hoàn cảnh bình thường được...
***
“Thế bây giờ, ông định thế nào?” An Hạ cuối cùng cũng mở lời. Cô cất giọng với một vẻ quan tâm chân thành.
“Cũng không có gì đặc biệt cả. Một học sinh trung học bình thường sống như thế nào, thì tôi cũng sẽ như thế ấy.”
“Liệu ba mẹ nuôi có đồng ý không? Có khi lại cho rằng ông đang náo loạn tuổi dậy thì.”
Trường Giang im lặng suốt một quãng đường dài. Mãi đến khi những khóm tóc tiên đã bị bỏ lại đằng xa, thế vào đó là những bông cúc nhỏ trắng muốt dập dìu đong đưa theo từng làn gió nhẹ, hắn mới chầm chậm lên tiếng.
“An Hạ! Bà có cho rằng tôi đang náo loạn tuổi dậy thì, chỉ muốn chứng tỏ bản thân và phản kháng lại sự áp đặt của người lớn không?”
An Hạ ngạc nhiên ngước lên nhìn Trường Giang, liền bắt ngay được một tia mong chờ rất hiếm hoi trong mắt cậu bạn mình. Bỗng dưng cô lại có một dự cảm mãnh liệt về tầm quan trọng của câu hỏi này. Dường như là... không hề nhỏ đối với hắn?!
“Trường Giang...!” An Hạ đã quyết định sẽ nói ra những gì mà mình nghĩ. Nếu như Trường Giang đã để tâm đến những lời này, thì An Hạ càng không nên tùy tiện. “Tôi cho rằng nếu ông thực sự có tuổi dậy thì, thì nó cũng đã trải dài từ chục năm trước đây rồi...”
Trường Giang: “...”
An Hạ ngừng một lúc như để ngẫm nghĩ, không hề nhận thấy vẻ mặt đang kém dần đều của người bên cạnh.
Cô nói tiếp:
“Nếu nói rằng ông muốn náo loạn tuổi dậy thì, thì tôi tin là ông đang nghiêm túc nghĩ về một điều gì đó thì đúng hơn. Chuyện kia... tôi cũng không rõ lắm... Nhưng ngay từ khi sinh ra, chẳng phải mỗi người đều có một tên riêng để phân biệt với người khác hay sao? Anh trai là Thiên Hoàng, còn ông là Trường Giang. Ngay từ trong tên gọi đã khác nhau, thì vì cớ gì mà ông phải ép mình trở thành anh ấy?! Anh Hoàng là anh Hoàng, còn Giang là Giang, dù cả thế giới này có nhầm lẫn, thì chắc chắn tôi cũng sẽ không nhầm lẫn!”
“Nói chung là... Tôi nghĩ rằng... Dù ngày mai ông định làm gì... Tôi cũng, ờ... tin là nó đều có lý do chính đáng cả... Khác với người khác... không có nghĩa là... ờ... mình không ra gì...”
An Hạ mỗi lúc một cúi đầu thật thấp. Giọng cô lúc này đã chỉ còn vo ve như muỗi kêu. Càng nói, An Hạ lại càng cảm thấy mình sao mà ngốc thế nhỉ?! Những điều này thì có liên quan gì đến tâm tư của hắn đâu? Kiểu gì tên này cũng sẽ lại khinh bỉ nhìn mình ra vẻ “biết vậy khỏi hỏi” cho xong! Mà... ai bảo hỏi làm gì? Đâu phải hắn không biết mình rất tệ trong khoản an ủi người khác chứ?!
An Hạ vừa đi vừa tự sỉ vả bản thân mình tơi tả. Nhưng, trái với dự tính của An Hạ, Trường Giang nãy giờ vẫn chỉ yên lặng lắng nghe. Đôi vai nhô cao kia làm An Hạ có muốn ngước lên cũng chẳng thấy nổi chút xíu biểu cảm gì trên mặt hắn.
“Giang...” Cuối cùng An Hạ cũng không nhịn nổi. Cô khẽ huých huých vào tay Trường Giang, cất tiếng gọi nho nhỏ, vẻ dè dặt đã sớm chuyển qua u oán.
Lúc này Trường Giang mới hơi nghiêng đầu nhìn cô. Trong làn gió cuối thu chớm lạnh, cậu thiếu niên dừng hẳn bước, xoay người đối diện với cô gái đi bên mình. Hắn cúi nhìn An Hạ thật lâu. Đôi mắt đen thẳm hơi lạnh kia tại giờ phút này như đang bị xáo trộn bởi nhiều loại cảm xúc không phân rõ... Rồi từ từ, trên khuôn mặt sáng sủa ấy, một nụ cười dễ chịu nhất mà An Hạ từng thấy nhè nhẹ đáp xuống cánh môi hắn đầy dịu dàng.
“Cảm ơn...!”
***
Hôm nay, dưới những tán lá vàng rơi xào xạc của mùa thu năm mười lăm tuổi, có một người đã bắt đầu bước những bước đầu tiên trên lối đi riêng của đời mình.
Theo sát phía sau, là những dấu chân nhỏ nhắn và ngắn ngủi khác. Dù không đều đặn, cũng chẳng ăn ý, nhưng bọn chúng dường như, chẳng khi nào tách rời...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...