Thanh Mai Phải Chờ Trúc Mã


Chiều mùng 3 Tết, trời cuối cùng cũng đã hửng lên được đôi chút. Từng đám mây trên cao như ì ạch hé ra vài tia nắng nhẹ, chẳng đủ để làm nhạt đi những lá cờ đỏ thắm đang tung bay trên khắp phố phường. Đường sá mới mùng 1 còn vắng hoe, giờ đã lại náo nhiệt trở lại bởi những gia đình nhỏ nô nức kéo nhau đi du xuân, trẩy hội.
Lẫn trong đám người đông đúc đang chen nhau chụp ảnh trên quảng trường lộng gió, có một cô gái nhỏ trong chiếc váy len xanh, từ nãy đến giờ vẫn cứ ngẩn người ra nhìn lên bầu trời rộng lớn. Ngồi bên cạnh cô lúc này, là một cậu con trai với vóc người rắn rỏi và mái tóc vuốt ngược, đang hết nhìn khuôn mặt ngơ ngẩn của cô, lại nhìn tới cây kem tội nghiệp đã tan chảy gần hết cô vẫn cầm trên tay nãy giờ.
"E hèm...!" Cậu trai rốt cuộc cũng quyết định lên tiếng. "Bạn có thể... ăn xong rồi hãy... suy nghĩ tiếp được không?"
"Hở...?!" An Hạ vừa mới nhập hồn trở lại, vừa ngó sang bên đã lại giật bắn mình, vội đứng bật dậy.
"Hải?! Sao... sao cậu lại ở đây?!"
Hoàng Hải: "..."
Trước vẻ mặt ngơ ngác như muốn hỏi tiếp "mà ở đây là ở đâu" của An Hạ, Hoàng Hải ngoài cười khổ, cũng chỉ biết cười khổ. Cậu chậm rãi kéo cô gái ngơ ngơ này ngồi xuống, rồi rút khăn tay trong túi áo ra, đưa cho cô.
"Hồi chiều tôi định qua nhà bạn chúc Tết thì thấy nhà đi vắng, lại nghe tiếng bạn ở nhà bên cạnh, mới nhìn sang đã thấy... Ừm. Sau đó bạn từ trỏng đi ra, kéo tôi tới tận đây và... cứ như vậy cho tới giờ!"
"A... Ha ha... Ra thế..." An Hạ nghe xong, chỉ hận không thể nhảy ngay xuống cái đài phun nọ mà lặn xuống tận đáy cho rồi. "Xin lỗi... nhé!"
Hoàng Hải không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn An Hạ lóng ngóng cầm khăn lau những vệt kem đang rỏ ròng ròng xuống từng kẽ tay một. Mặt cô cũng đỏ lên vì ngượng. Thiệt tình... đúng là mất mặt quá đi mà! Hôm nay đúng là cái ngày sao quả tạ của mình hạ thế mà... Bị nhốt ngoài cửa, bị đụng u đầu, “bị” tỏ tình, rồi… đến mấy vị khách không ngờ lại tới nữa chứ?! Lễ tình nhân gì mà thù trong giặc ngoài, gà bay chó sủa dữ dội quá đi vậy?!
Nghĩ đến đây, An Hạ bất giác xụi lơ, cả người cũng thần ra khi nhớ lại những điều bất ngờ mình vừa gặp phải. Chắc hẳn, gã bạn hàng xóm của cô và cô bạn kia ngay từ đầu vốn không phải một cặp. Và hắn cũng chẳng hề yêu thích gì cô ấy. Biết được điều này, An Hạ cứ nghĩ hẳn mình sẽ phải vui mừng lắm chứ?! Chẳng phải lúc thấy hai người họ xuất hiện cùng nhau, cô đã buồn đến thế sao...?!
Nhưng không, thật lạ là cô lại chẳng thấy hớn hở hơn chút nào. Vì thái độ vô tình của hắn khi đó? Hay vì những giọt nước mắt đầm đìa của Huyền Mi? Cô cũng không biết, chỉ cảm thấy nếu đặt mình vào vị trí người bị cự tuyệt lúc ấy, hẳn cô cũng sẽ rất đau khổ.
Vì người mình thích mà tất cả tự tôn cũng có thể vứt xuống. Để được gần người mình thích mà việc gì cũng có thể làm... Ở một góc sâu nào đó trong lòng, An Hạ cảm thấy mình thực sự bị cô bạn Mi kia làm cho cảm động. An Hạ thích hắn. Đúng! Nhưng cô không tài nào có được can đảm như cô gái ấy, thẳng thắn thừa nhận, thẳng thắn theo đuổi. Huyền Mi có lẽ chính là hình bóng phản chiếu những gì An Hạ khao khát, nhưng không thể với tới. Vậy nên, đến khi Trường Giang không nể tình hất đi món quà mà Huyền Mi đã thức suốt đêm để làm đi, An Hạ cũng cảm thấy đau như chính mình vừa bị hất xuống vậy.
Nhưng... những lời cô nói ra lúc ấy, liệu có quá đáng quá không nhỉ?! Lại còn tát tai hắn nữa... Cô đưa bàn tay của mình lên trước mắt ngắm nghía, lòng vẫn nhớ như in cảm giác xẹt qua cái má gầy gầy của hắn. Đây là lần đầu tiên cô quá khích đến mức đánh người, mà không ngờ đó lại chính là cái người cô luôn nghĩ là thân thiết nhất. Liệu hắn có bị đau lắm không nhỉ, lại còn vừa mới ốm dậy không lâu nữa chứ. Trời ạ, sao lại có thể quên mất điều này được. Mình đúng là, ác ôn quá đi…!
An Hạ nhắm mắt lại mà rên thầm trong lòng. Thiệt tình... Chỉ cần im lặng là được rồi. Dù gì đó cũng là chuyện riêng của hắn, muốn giải quyết ra sao thì ra. Tại sao cô lại không nhịn được mà phản ứng quyết liệt thế?! Có phải vì cô cũng chỉ là ích kỷ, vì hắn đã dẫm lại vết thương cũ của cô, vì ngay bản thân cô cũng đang ôm ấp một tình cảm đơn phương với hắn?!
Hoàng Hải nãy giờ vẫn im lìm ngồi bên cạnh An Hạ. Có lẽ cậu cũng đoán được đôi chút những gì cô nhỏ này đang dằn vặt trong lòng, nhưng lại chẳng biết phải mở lời như thế nào. Mãi một lúc sau, đến khi bóng chiều đã bắt đầu ngả trên những thảm cỏ xanh mướt, Hoàng Hải mới khẽ nói.
"Cảm ơn bạn!"
"Hả?" An Hạ quay sang ngơ ngác. "Vì điều gì?"

"Tất cả!" Hoàng Hải mỉm cười. "Thực tình, khi nghe cậu ta nói ra những lời đó, ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy rất đau, như thể cậu ta đang mượn chuyện đó để chế giễu tôi vậy. Giả như lúc đó bạn vẫn im lặng, hẳn tôi đã chẳng còn mặt mũi nào để có thể tiếp tục đối diện với bạn như bây giờ nữa..."
"Thật ngại quá... Tớ chỉ cảm thấy Giang không nên làm vậy thôi. Nhưng hình như tớ đã nhiều chuyện quá rồi." An Hạ cười khổ. "Tự dưng đánh người, tệ quá đúng không?"
"Vì cậu ta đã nặng lời với bạn sao?"
An Hạ ngẩng mặt lên trời một lúc như thể suy nghĩ, nhưng rồi cô vẫn chậm chạp lắc đầu.
"Giang từ nhỏ đã như vậy rồi, có đôi chút hung dữ, chẳng bao giờ thèm để tâm đến cảm nhận của người khác. Hồi tiểu học, cũng đôi lần làm cho những bạn gái trong trường thích cậu ấy phải khóc. Nhưng đó là chuyện trẻ con. Còn bây giờ… cậu ấy biết như vậy sẽ khiến người khác tổn thương mà vẫn cố tình làm… Chẳng hay ho chút nào cả!”
“Ở trường, ừm, ngoài tôi ra, thì cậu ta cư xử với bạn học khá chừng mực mà. Không quá thân thiết nhưng cũng đâu đến mức quá khó chịu nhỉ...”
“Chỉ ‘không dễ chịu’ thôi sao?! Kiêu ngạo, độc đoán, ăn nói khó nghe, lại còn hay cáu nữa chứ! Thật tội nghiệp cho cô gái nào dại dột đi tơ tưởng tới gã đó! Chắc chắn sẽ bị tức chết!”
Hoàng Hải trông bộ dạng uất ức của An Hạ, mà cảm thấy món quà nhỏ nãy giờ vẫn nằm yên trong túi mình mỗi lúc một nóng rực lên. Đây là cơ hội tốt chăng? Hay chính là, cơ hội cuối cùng?! Cậu nắm chặt lấy chiếc hộp bé xíu, như muốn lấy thêm chút can đảm, rồi quay sang nhìn thẳng vào mắt cô bạn ngồi kế bên.
“Nếu vậy, bạn đừng thích cậu ta nữa là được rồi!”
Hoàng Hải bất ngờ lên tiếng. Cậu nhìn thẳng vào mắt cô, nhấn mạnh từng từ.
“Thử để ý đến ai khác xem. Coi có người nào thực sự coi trọng bạn hay không?!”
“Ơ…” Vẻ nhăn nhó trên mặt An Hạ lập tức biến mất. Thế vào đó, cô bắt đầu tỏ ra bối rối.
“Sao tự nhiên lại nói vậy?! Tớ… Ý gì chứ?!”
“Tôi biết bạn thích anh chàng thanh mai trúc mã đó. Nhưng tình cảm ấy đã khiến bạn vui vẻ ngày nào đâu?! Nếu đổi lại là tôi, tôi sẽ luôn làm chỗ dựa cho bạn, sẽ không bao giờ khiến bạn cảm thấy cô đơn hay làm bạn phải khóc!”
Hoàng Hải ngừng một lúc, như muốn dồn tất cả sự tha thiết của mình vào lời nói cuối cùng.
“An Hạ, đừng cố chấp nữa! Hãy chọn tôi đi!”
Tiếp tục là một lời tỏ tình nữa hay sao?! An Hạ nghe Hoàng Hải nói tới đâu, mặt cũng vội vã đỏ lên đến đấy. Hồi Tết Dương, cậu bạn này cũng đã bày tỏ với cô một lần, nhưng hồi đó Hoàng Hải còn khá thận trọng, thậm chí đến câu trả lời cũng không muốn nghe. Còn bây giờ, nhìn ánh mắt không chút do dự kia… Hẳn cậu ấy nghiêm túc?!
“Hải… Tớ…”
An Hạ cúi đầu xuống, như cố tìm từ ngữ nào đó thích hợp nhất để tiếp tục vấn đề này.

“Tớ… thực sự xin lỗi!”
Hoàng Hải cảm thấy bàn tay mình đang đặt trên hộp quà nhỏ trong túi quần đã nắm chặt lại từ lúc nào. Giữa bầu không khí lành lạnh của mùa xuân, mà nó cứ nóng ran lên, mồ hôi cũng rịn đầy như thể đang ở giữa trưa hè nóng nực. Mãi sau, Hoàng Hải mới có thể bỏ tay ra khỏi chiếc hộp nhung nhỏ xíu đó mà nhoẻn cười một cách khó khăn. Dù vẫn biết đây vốn không phải điều gì quá đỗi bất ngờ, mà sao vẫn cảm thấy thật khó chấp nhận…
“Không thể được hay sao? Thử quen với tôi một tháng thôi. Biết đâu… sẽ làm bạn thay đổi quyết định?!”
Nhìn bộ dạng rầu rĩ nhưng vẫn cố tỏ ra tươi tỉnh của Hoàng Hải mà An Hạ cũng cảm thấy cõi lòng mình như mềm đi một chút. Đây chính là người bạn khác giới đầu tiên của cô ngoài anh chàng cạnh nhà, cũng là người luôn giúp đỡ và che chở cô trong những ngày đầu chuyển đến một môi trường mới. Trước sự quan tâm của cậu lớp trưởng nhiệt tình này, An Hạ vẫn luôn thấy cảm kích. Thậm chí đôi lúc cô nhỏ còn cho rằng, nếu thực sự có kết thân cùng cậu ấy, hẳn cũng không có tệ.
Hoàng Hải tràn đầy sức sống với nụ cười lúc nào cũng thường trực trên môi. Ấm áp và dễ chịu. Trong khi đó, cái gã đáng ghét kia cả ngày chỉ biết lạnh lạnh nhạt nhạt như thể muốn cách ly với cả xã hội vậy. Nụ cười của hắn thế nào thực tình An Hạ cũng không còn nhớ rõ nữa. Vì đã lâu lắm rồi, có được thấy nó đâu…
Hoàng Hải luôn để mắt tới tâm trạng của cô. Làm gì cũng nghĩ cho cô trước, xem cô có thấy ổn không, có khó xử không. Còn hắn, thích gì là làm nấy, mặc kệ cô suy nghĩ thế nào.
Hoàng Hải dường như cũng yêu thích cô, đủ nhiều để cô có thể hiểu. Chính cô cũng phải thừa nhận, hai người dường như có duyên với nhau một cách thần kỳ. Còn hắn, cho đến tận cùng, có đặt cô tại một vị trí nào đó vững chắc trong lòng hay không, có lẽ mãi mãi chẳng thể nào khẳng định được…
Hoàng Hải, sẽ là một người bạn trai tốt. Chắc chắn.
Còn hắn…
Sao tự nhiên lại cảm thấy có chút chua xót như vậy nhỉ?! – An Hạ vừa đưa tay quệt qua mũi, vừa cố gắng giữ cho nó khỏi cay nồng lên. Vào lúc này đây, cô càng nhận thấy rõ rệt sự cứng đầu của mình. Phải rồi… Dù biết hắn là người lạnh lùng, khó chịu, dù biết hắn không chừng cũng chẳng có tình cảm gì đặc biệt với cô hơn là một người bạn chơi từ nhỏ…
Cô đã biết rõ là như thế.
Mà sao...
“Hải...!" An Hạ hít xuống một hơi thật sâu. "Cậu tốt bụng, học giỏi, chơi thể thao cũng cừ nữa. Nhiều bạn gái lớp bên rất thích cậu. Còn tớ, tớ biết mình như vậy thật là ngốc, nhưng…”
Hoàng Hải nhìn vẻ khổ sở của An Hạ, nụ cười nãy giờ vẫn đóng băng trên môi cậu cũng vì thế mà từ từ giãn ra. Cậu định đưa tay xoa đầu cô, nhưng nửa chừng lại thôi, chỉ chậm rãi hướng ánh nhìn của mình lên ráng chiều đỏ rực phía trước.
"Thích hay hết thích một ai, chẳng phải điều chúng ta có thể tự quyết định được nhỉ…”
“Tớ…”
“Tôi hiểu mà. Bạn đã tôn trọng quyền 'được thích bạn' của tôi, thì tôi cũng nên tôn trọng quyền 'được từ chối tôi' của bạn chứ!"

"Xin lỗi..." An Hạ cúi đầu xuống, lí nhí.
Hoàng Hải khẽ khàng đứng lên, che đi chút ánh nắng cuối cùng trong ngày đang hắt lên mặt cô gái kế bên những dải màu hoang hoải. Lúc này, An Hạ không nhìn rõ được biểu cảm của Hoàng Hải, nhưng cô đoán rằng, nó chắc cũng chẳng thoải mái gì cho lắm. Bị người mình thích từ chối, đương nhiên chẳng dễ chịu gì.
Nhưng từ chối người thích mình, dường như cũng chẳng hề khá hơn…
Hoàng Hải sau một hồi im lặng, cuối cùng cũng thở dài một hơi, rồi quay đầu lại, bằng giọng bình thường nhất nói với An Hạ.
“Đừng xin lỗi mãi như thế! Bạn đâu có lỗi gì.” Rồi cậu cười xòa. “Tôi cũng đã chuẩn bị trước tinh thần rồi, sẽ không giống mấy anh chàng trong phim, thất tình rồi râu ria lởm chởm, mượn rượu giải sầu đâu. Trông xấu trai chết!"
An Hạ nhìn Hoàng Hải nhái lại điệu bộ "xấu trai" đó, mà không khỏi bật cười. Rốt cuộc cô cũng cảm thấy lòng mình nhẹ đi một chút, liền đứng dậy, hơi cúi người nói với cậu.
"Cảm ơn cậu, đã luôn quan tâm và giúp đỡ tớ."
"Đừng nói thế, là tôi tình nguyện mà. Bạn cũng mau hạ gục anh chàng kiêu ngạo đó đi! Nếu hai người thành đôi, ít ra tôi cũng được an ủi chút xíu rằng mình chỉ thua vì đối thủ quá mạnh."
An Hạ nghe xong, chỉ biết cười khổ. Hôm nay, cô và hắn đã gây gổ với nhau đến vậy rồi, tên đó không nghỉ chơi cô ra thì thôi, nói gì đến những chuyện xa xỉ khác. Trời sắp tối, lần lữa thế nào rồi cô cũng vẫn phải quay trở về. Chả biết đã có ai ở nhà chưa. Bằng không, thật chẳng biết phải đối mặt thế nào với hắn nữa…
Như đoán được sự do dự của cô lúc này, Hoàng Hải bỗng dưng lên tiếng.
"Có nhiều thứ trên đời này chẳng thể nào toàn vẹn được, và mình buộc phải lựa chọn. Bạn có thể tiếp tục im lặng, và chờ đợi kỳ tích xảy ra. Nhưng bạn cũng có thể tự tạo ra kỳ tích, bằng cách cho bản thân một cơ hội được cố gắng hết sức."
"Nhưng... nếu không thể... Chẳng phải giữa bọn tớ sẽ chẳng còn gì hay sao?" An Hạ cúi đầu thật thấp. Không thể phủ nhận, khi hắn nói rằng hai người cũng chỉ là bạn từ nhỏ thôi, cô đã thấy buồn thế nào. Nhưng nếu, đến cả bạn từ nhỏ cũng không làm được, thì còn đau đến đâu nữa?
Hoàng Hải không trả lời ngay, chỉ nhìn cô thật lâu. Mãi rồi cậu cũng mở miệng, trong mắt ẩn hiện những nét ưu tư không thể nói thành lời.
"Khi một trong hai người đã nảy sinh tình cảm với người kia, thì tình bạn đó mãi mãi chẳng thể trở lại như xưa được... Bạn có thể tiếp tục, cũng có thể dừng lại, nhưng dù mọi chuyện có trở nên như thế nào, thì thực lòng, tôi vẫn luôn mong bạn được vui vẻ."
Xa xa phía chân trời, từng vệt nắng cuối cùng cũng đã tắt, trả lại một quả cầu đỏ im lìm đang từng chút một nấp dần vào trong mây...
***
Hôm nay, có phải là ngày thê thảm nhất trong cuộc đời của hắn từ trước đến giờ không?!
Trường Giang ngồi một đống trên thềm nhà, liên tục vùi đầu vào hai lòng bàn tay một cách mệt mỏi. Tại sao mọi việc lại trở nên tồi tệ như vậy?!
Không biết tôn trọng đối phương?- Hắn vừa nhớ lại những lời lẽ sắc nhọn của gã biết tuốt ở lớp Chọn, lại nhớ đến thái độ lạnh lùng của An Hạ ban nãy, mà cảm giác đắng chát từ đâu lại ùa về, tràn ngập khắp cuống họng. Tôn trọng, là đánh giá cao, và cho rằng đó là điều không nên xâm phạm đến. Trường Giang thuộc làu giải nghĩa của từ này trong từ điển, nhưng… điều đó quan trọng đến thế hay sao?! Phải làm thế nào để “biết tôn trọng” một người?!
Trước giờ, hắn chỉ luôn ghi nhớ một điều, mình là con trai, thì phải học cách vững vàng và quyết đoán, phải tự xác định được việc gì cần làm, việc gì không. Đối với bạn nhỏ nhà bên, thì phải biết săn sóc, bảo vệ. Trong khi con bé đó thì rất hay nghịch dại, báo hại cho hắn bao phen khổ sở để can ngăn. Riết rồi cũng chẳng còn sức để mà chạy theo nữa, mà trực tiếp ra lệnh luôn. Dù gì trong nhiều vấn đề, Trường Giang tự tin là mình sáng suốt hơn con nhỏ, nên hắn đã ra nói gì, là An Hạ tội nghiệp buộc phải nghe theo. Lâu dần, chính hắn cũng quên mất là, thực ra, đó chỉ là ý muốn của riêng một mình hắn…
Tôn trọng một người, là tôn trọng suy nghĩ, tình cảm, sở thích, quyết định của người đó phải không?! - Trường Giang đưa mắt về phía chiếc hộp đã không còn nguyên vẹn vẫn nằm im trên thềm, miễn cưỡng cầm lấy. Sự thảm hại của nó hoàn toàn đối lập với sự hớn hở và ánh mắt lấp lánh niềm vui của chủ nhân nó khi bước vào đây. Đúng là hắn chưa từng nghĩ đến việc cô nàng ấy sẽ đau lòng thế nào khi bị hắn cư xử như vậy. Nhưng nhận thứ này rồi, không phải đã đồng nghĩa với việc dẹp bỏ bức tường trước giờ hắn vẫn dựng lên với cô nàng đó hay sao?
Đúng, hắn thừa nhận thích một người thì chẳng có gì là sai cả. Có lẽ hắn cũng hơi quá khi trước giờ vẫn luôn coi rẻ tình cảm của những đứa con gái phiền phức đối với mình. Nhưng, cứ nghĩ đến việc con nhỏ ngốc nào đó cứ tỉnh bơ trước chuyện đó, thậm chí còn chả biết vô tình hay cố ý mà thản nhiên vun vào, là hắn lại tức giận.

Không, không hẳn là tức giận. Mà chỉ là dùng sự tức giận để gạt đi cảm giác bị tổn thương mà thôi. Trường Giang bất giác thở dài một tiếng.
Lần trước đã vậy rồi, sinh nhật hắn, mà con nhỏ ngang nhiên “tặng” hắn một lá thư tình buồn nôn, tất nhiên không phải của nó, khiến hắn thiếu điều muốn lật bàn. Đến khi hắn khó khăn lắm mới quyết tâm bày tỏ tình cảm, thì nó lại hoàn toàn chỉ coi đó là một trò đùa, lại còn trơ trẽn kêu hắn phải để tâm đến đứa con gái khác. Nếu nói hắn là kẻ không biết tôn trọng tình cảm của người khác, vậy phải gọi con nhóc đó là gì?!
Ai mới là người vô tình?! Ai mới là người đùa giỡn rồi coi thường tình cảm của người khác đây?!
Trường Giang mang khuôn mặt nhàu nhĩ của mình nhìn vào điện thoại. Gần sáu giờ, mà con nhỏ vẫn chưa thèm vác mặt về. Cũng chẳng chịu gọi về lấy một câu. Mà… gọi làm sao được, khi mà điện thoại của nó còn đang vứt chỏng chơ ở đây chứ! Trường Giang thở dài cầm chiếc Samsung màu trắng lên. Cài mật khẩu à, nếu không phải sinh nhật nó thì còn có thể là gì nữa. 2106. Không phải à?! Vậy thì sinh nhật mình, 2111. Đúng luôn! Thiệt tình… Trường Giang nhìn màn hình mở ra, trong lòng cũng vì thế mà cảm thấy xúc động đôi chút. Giờ hắn mới nhớ ra hồi mới mua, con nhỏ ti toe đặt mật khẩu là sinh nhật nó, xong rồi lại kêu ca rằng như vậy quá dễ đoán. Ra là đổi sang dùng sinh nhật hắn. Dù rằng cái mã này cũng chẳng khó đoán gì hơn, chỉ là hắn không ngờ từ đó tới giờ, nó vẫn chưa một lần được thay đổi.
Điện thoại mở ra, hiện lên hình nền chụp một cô bé đội mũ rộng vàng màu hồng, mặt tròn xoe, đôi mắt híp tịt lại vì cười. Bên cạnh là một cậu nhóc vóc người dong dỏng, hơi gầy, bộ dạng lửng lơ như không hề có ý định nhìn vào ống kính. Đây là chuyến đi biển hồi hè năm lớp 7, do mẹ hắn chụp lại, rồi trở thành màn hình nền điện thoại của An Hạ suốt từ đầu tới giờ. Cô nhóc này, có vẻ rất lười thay đổi thói quen thì phải.
Có lẽ đối với cô, hắn cũng chỉ đơn thuần là một thói quen thôi… Xa cách khỏi hắn, cũng chỉ là vứt bỏ đi một thói quen lâu năm của mình.
Trường Giang buồn bã đóng điện thoại lại, cứ thế trầm mặc chờ đợi ngày dài đang khép dần. Đây có gọi là quả báo hay không nhỉ? Vì hắn đã coi rẻ tình cảm của người thích mình, nên cũng sẽ bị người mình thích coi rẻ lại...?!
Khi hắn còn đang nghĩ xem mình sẽ nói gì khi An Hạ trở lại, thì bị đánh thức bởi tiếng người ngoài cổng. Hắn không chút chậm trễ, bật ngay người dậy.
***
“Chào!”
Trường Giang vừa mở cửa, Hoàng Hải đã gật đầu chào lịch sự. An Hạ đứng hơi chếch phía sau cậu một tí, không nói năng gì. Bóng chiều nhập nhẹm khiến cô càng như nhỏ bé hơn.
Nhìn thấy hai người trước mặt, Trường Giang lập tức nhíu chặt mày. Hắn không nói không rằng, vội lách qua người Hoàng Hải, rất nhanh liền đưa tay chộp lấy lấy cánh tay của An Hạ, khiến cô không khỏi giật mình. Trong một thoáng, vẻ mặt của hắn đã trở nên vô cùng phức tạp.
“Này anh bạn!” Hoàng Hải có phần không hài lòng trước hành động không chút khách sáo này của vị chủ nhà. “Tôi biết giữa hai người có nhiều chuyện riêng cần giải quyết, nhưng cậu cũng không nên…”
Nhưng Trường Giang dường như không còn tâm trí đâu mà để mắt đến những lời của người bên cạnh nữa. Tất cả sự chú ý của hắn lúc này đều dồn hết lên cô gái nãy giờ vẫn đang thu lu tựa người vào cánh cửa. Giọng hắn cũng vì thế mà trở nên gấp gáp hơn.
“Lại vừa ăn kem phải không?”
Hoàng Hải nghe giọng điệu có phần lo lắng của Trường Giang thì không khỏi ngẩn người. Ăn kem thì sao nhỉ? Lại nhìn qua An Hạ, giờ cô nhỏ mới hơi ngẩng đầu lên, giọng đôi chút rời rạc.
“Không nhiều lắm… Không có sao…”
An Hạ nói xong thì chậm chạp bước vào. Chưa đi qua cổng, đột nhiên cô đã đứng khựng lại, tay cũng chống mạnh lên cửa. Hoàng Hải còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì, đã thấy Trường Giang hơi cúi người xuống, rồi mạnh mẽ bế An Hạ lên như một ông bố trẻ đang ôm đứa con lớn của mình. Hắn đưa tay lên xoa khắp đầu cô một lượt, nét mặt vô cùng khó coi.
Thấy Trường Giang nhanh chóng gài cửa rồi ôm An Hạ vào trong nhà, Hoàng Hải hết ngơ ngác rồi cũng lúng túng chạy theo. Lúc lên lầu, cậu vô tình chạm vào tay cô, không khỏi thảng thốt.
Người cô gái này, từ lúc nào đã nóng như một cái lò đang nướng dở vậy?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui