Thanh Mai Phải Chờ Trúc Mã


Lần này thì An Hạ bị dọa thật rồi!
Cô đang ngồi trong rạp chiếu phim 3D khi nãy. Bên cạnh là Trường Giang. Lại còn là trên... ghế đôi tình nhân.
Phòng chiếu này có lẽ thuộc hàng VIP, dù rộng rãi nhưng lại không chứa quá nhiều người. Trừ hai cô cậu ra, cũng chỉ có thêm vài chục ghế khác được xếp thành từng hàng thẳng tắp. Mỗi ghế đều bọc da rất êm ái và sang trọng, dựng lên hạ xuống tiện dụng y như một chiếc giường xếp thu nhỏ vậy. An Hạ liếc xuống phía dưới, thấy có vài người đã hạ ghế xuống để có thể vừa nằm vừa xem. Hầy... Thật là... phóng túng!
Những thước phim đầu tiên chuẩn bị bắt đầu. Âm thanh từ bốn phía vang vọng lại, vô cùng sống động. Trường Giang vẫn ngồi theo tư thế tựa lưng ra sau quen thuộc của mình. Một khuỷu tay chống lên tay vịn mà tì cằm. Tay kia lười biếng hơn, duỗi thẳng theo thành ghế sau lưng An Hạ. Cặp chân dài của hắn lúc này đã buồn chán mà vắt lên nhau. Thoạt nhìn rất ra dáng một tay anh chị giang hồ vừa giá lâm, đang đợi đàn em đi đòi nợ thuê trở về - An Hạ nghĩ thầm.
Bắt đầu vào phim, là hình ảnh một thiên thạch nào đó đang dần dần tăng tốc, như một vệt sáng vút nhanh trên bầu trời vũ trụ, lao thẳng vào Trái Đất đánh “Ầm!” một tiếng. An Hạ thấy nền đất dưới chân cũng đang rung chuyển, trước mắt là hằng hà sa số những mảnh vỡ, đất đá lao thẳng vào người mình. Cô nhỏ hết hồn kêu “Á!” một tiếng, theo phản xạ lập tức lui cui tìm chỗ núp.
“Bà làm cái trò gì vậy?”
“Trời sập mà...”
Trường Giang: “...”
Có định luật nào đã được chứng minh, rằng người có đầu óc chậm chạp thì tay chân sẽ rất nhanh nhẹn hay chưa nhỉ?! Mà thôi, không cần phải chứng minh, chẳng phải nhân chứng vật chứng, còn sống hẳn hoi, đang sờ sờ ngay trước mắt hắn hay sao?!
Trường Giang ném một cái nhìn “hết cách” sang phía An Hạ, rồi thu cánh tay vẫn đang đặt trên thành ghế về, không lưu tình vòng ngay qua cổ cô, kéo con chuột trũi đang sấp sấp ngửa ngửa đào hang kia quay trở lại chỗ cũ.
“Ngồi yên đi nào!” Hắn gắt nhẹ. “Lần nào đi xem phim bà cũng ở trong cái bộ dạng chưa tiến hóa hết này hay sao?!”

An Hạ: “...”
Chẳng phải do tên nhóc thối nhà cậu tự tiện lôi xềnh xệch tôi đến đây, rồi cũng chẳng thèm hỏi tôi lấy một lời, tự động chọn lấy một bộ phim chỉ vì “nó đập vào mắt đầu tiên”, hả?!
An Hạ hung hung hăng hăng còn chưa kịp nghĩ tiếp, lại một trận long trời lở đất xảy đến. Trên màn ảnh bỗng chốc chớp tắt liên tục, rồi đột ngột sáng lòa. Sau đó, cô... không nhìn thấy gì nữa, vì bàn tay quen thuộc của Trường Giang đã đưa lên, vừa vặn che kín hết thảy tầm mắt cô.
***
Thời xưa, các cụ có câu: “Nghèo vượt khó”. Còn ngày nay, bọn trẻ đáp lại: “Giàu vượt sướng”. Dù nhìn vào chẳng thấy có gì tương đồng về mặt câu chữ hay sự việc, nhưng kỳ thực, bản chất của nó... cũng giống nhau cả thôi. Tất thảy đều mang ý ám chỉ, hoàn cảnh hết mức khó khăn hay quá sức đầy đủ, đều thuận lợi tạo ra những trở ngại cho con người ta trong việc thẳng tiến về phía trước.
An Hạ cũng vậy. Cô còn nhớ rất rõ, vừa cách đây khoảng vài ba phút (?!) gì đó thôi, mình vẫn đang ngáp ngắn ngáp dài trước cảnh mấy nhà khoa học già sọm trên phim cứ đi đi lại lại, suy suy tính tính gì đó. Ấy thế mà tại sao vừa đánh đùng một phát, đã thấy đèn đuốc sáng trưng, màn ảnh thì đen ngòm, đang liên tục đùn lên những hàng chữ lít nhít mà cô không hiểu gì rồi?
“Ngủ đủ chưa?!”
Cái giọng trầm mà chậm rãi kia lại hướng từ trên đầu cô, nặng nề rơi xuống.
An Hạ trong một phần mười giây, nhảy phắt ra khỏi cảm giác mơ mơ màng màng. Cô đưa tay lên triệt để dụi mắt, mới thấy cái kính 3D của mình đã không cánh mà bay.
“Hề hề... Hề hề hề...” Cô nhỏ không còn cách nào khác, ngẩng đầu lên nhìn người ngồi cạnh mình, cười một cách ngớ ngẩn.
Trường Giang vẫn tư thế chống cằm vắt chân như cũ, đưa mắt nhìn An Hạ, không ra một biểu tình gì rõ ràng. Con nhỏ này, vào rạp được năm phút bắt đầu làm loạn. Thêm năm phút nữa, đã lăn ra ngù khò khò. Suốt gần hai tiếng gà bay chó sủa trên màn hình, đều vô cùng trung trinh tiết liệt không thức dậy một lần nào. Báo hại hắn không thể đổi tư thế ngồi khác cho thoải mái hơn. Cả cánh tay lẫn bả vai của Trường Giang đồng loạt tê dại đi, đến lúc được giải phóng rồi vẫn còn nhất thời không co duỗi nổi.

Trường Giang bằng tốc độ còn đuối hơn sên bò, sè sẽ đứng dậy. Đứng dậy rồi liền thuỗn ra một lúc, vẻ mặt cực kỳ khó coi. Tất cả những hành động đó đều không qua được mắt An Hạ. Cô từ thấp thỏm chuyển sang lo lắng.
“Sao vậy?”
Có vẻ như tên này đang rất khó chịu nha! Sao thế nhỉ? Phòng VIP ghế ngồi rất tốt, rất êm, rất thoải mái, đến mức cô không cưỡng nổi cái sự sung sướng ấy mà lăn ra kéo bễ tại trận mà. Sao người kia cũng ngồi cái ghế giống cô mà lại làm ra vẻ như vừa rời khỏi bàn chông sắc nhọn vậy?!
Trường Giang trầm mặc một lúc, rồi cũng quay sang liếc xéo An Hạ một cái cháy mặt trước khi ngúc ngắc chân tay mà bước đi.
Phòng VIP cái con khỉ! Chẳng mang lại cho người ta tí hưởng thụ nào. Lần sau, hắn sẽ chuyển thẳng sang phòng hạng bét mà ngồi ghế gỗ!
***
Trong một quán trà, An Hạ đang nửa nằm nửa ngồi, lười nhác đưa chiếc thìa inox nhỏ lách cách khuấy ly... sinh tố của mình. À, còn tại sao vào quán trà mà lại đòi uống sinh tố, thì cũng đơn giản chỉ vì, nó trông bự hơn thôi.
Ôi, thật vô cùng thanh nhàn mà sảng khoái...! Ánh đèn nhàn nhạt, mùi trầm hương thoang thoảng bay bổng, cùng với cảnh sắc bốn mùa được vẽ rất sống động trên tường... Không gian quán này cũng được phết nhỉ! Đến cả cái gối tựa lưng cũng khiến cô thỏa mãn như vậy. Bụng no, mắt đã, An Hạ tự thấy bây giờ mình rất dễ tính, dường như có thể tha thứ được ọi sự không vui của cuộc đời (!)
Trường Giang ngồi đối diện An Hạ, đang đưa tay lên xoa nắn bả vai với cần cổ của mình vài đường. Hắn thậm chí còn không buồn cả thu hình ảnh của con heo đại nhác kia vào mắt nữa. Trong khung cảnh yên tĩnh lạ lùng, thi thoảng lại rủ rỉ những tiếng nói chuyện của lác đác vài người bàn bên, dần dần Trường Giang cũng bắt đầu buông lỏng đầu óc. Hắn cầm cốc trà hoa cúc của mình nhẹ nhấp một ngụm. Ừm, cũng không tệ. Thanh thanh, ngòn ngọt, dịu dịu, mà lại có chút hắc hắc giống như một tia tỉnh táo, xẹt qua xẹt lại trong đầu.
Ra là trên đời cũng có những điều thú vị như vậy - Trường Giang nghĩ thầm. Một ngày thử xếp bài vở qua một bên, sống cuộc sống của một học sinh trung học bình thường, phỏng chừng cũng không đến nỗi quá mức vô tích sự. Suốt từ lúc ra khỏi rạp chiếu phim đến giờ, hắn đều lơ đãng nghĩ về những thứ vừa diễn ra trên màn ảnh. Đó là một bộ phim khoa học viễn tưởng, giả thiết một ngày trong tương lai, xã hội sẽ bị lệ thuộc vào đám trí tuệ nhân tạo, con người dần trì trệ và cuối cùng là bị thao túng bởi chính những gì mình tạo ra.

Trước đây, Trường Giang rất ít khi xem phim, luôn luôn cho rằng chỉ có đọc mới giúp tư duy mình hoạt động. Không ngờ, cả khi xem, cũng khiến trí não hắn chạy nhảy không ngừng đến thế. Dường như, suốt hai tiếng đó đã gợi lên trong lòng hắn một niềm hứng thú kỳ lạ, chưa từng thấy bao giờ.
Mười lăm năm nay, Trường Giang chưa khi nào tự hỏi bản thân, xem mình thực sự thích điều gì. Hắn chỉ cố sức để học thật giỏi, không chịu đầu hàng trước bất cứ câu hỏi nào. Hắn tự biến mình thành nhà thông thái thuộc đủ mọi lĩnh vực, một phần lớn cũng chỉ để thỏa mãn hư vinh của bản thân, khoe khoang thành tích với anh trai, và làm đẹp lòng sự kỳ vọng của mọi người. Ai cũng thừa nhận, anh trai của Trường Giang là một thần đồng, tinh hoa phát tiết rất sớm. Thế nên, khi Trường Giang ra đời, cho đến bây giờ, ai ai cũng đều gọi hắn bằng cái tên “âu yếm” nhất: Em trai Thiên Hoàng.
“Thiên Hoàng là một nhân tài hiếm có, nhiệt huyết và sự tận tụy cống hiến đều rất đáng kinh ngạc. Còn dạng mù quáng như cậu, mãi mãi chỉ có thể là cái bóng phía sau của anh cậu thôi!”
“Nhìn anh mày xem! Bằng tuổi mày đã làm được những gì?”
“Chưa được! Như này chưa được con ạ. Phải cố gắng nhiều hơn nữa!”
....
“Này!”
***
Một tiếng gọi lanh lảnh cất lên, đẩy Trường Giang trôi tuột ra khỏi dòng tâm tưởng.
“Ông bị làm sao thế? Cứ ngẩn người ra nãy giờ...”
An Hạ chồm hẳn sang bên kia bàn trà, đưa tay vào sát mặt Trường Giang vẫy qua vẫy lại.
“À...” Đến tận lúc này, cậu trai mới sực tỉnh. Gương mặt khôi ngô thoạt lướt qua một tia ngơ ngác. Đến khi nhận thấy có một đôi mắt tròn xoe đang nhìn mình không chớp, Trường Giang mới hơi cong miệng lên. “Không có gì...”
An Hạ nhíu mày, không giấu vẻ đa nghi mà chăm chú quan sát cậu bạn thân. Vẫn khuôn mặt góc cạnh trắng trẻo, vẫn mái tóc ngắn lộn xộn không ra kiểu gì, vẫn đôi mày rậm che đi ánh mắt dù rất sáng mà lại lành lạnh kia. Chẳng chút sai khác so với thường ngày. Nhưng... hình như vẫn có gì đó không đúng lắm!

“Tôi vẫn thấy ông rất lạ! Có chuyện gì nói ra tôi xem nào. Chắc chắn tôi... không giúp gì nổi đâu, nhưng hùa theo ông vài lời thì cũng được!”
Trường Giang cười nhạt một tiếng khi bắt gặp bộ dạng nhiều chuyện rất điển hình của An Hạ. Hắn vô thức đưa tay lên sờ sờ chiếc khuyên nụ bằng vàng trắng trên tai trái của mình. Rồi lại cười cười hướng mắt về phía tai phải của cô – nơi lưu giữ thứ nhỏ xíu đang lấp lóe ánh kim còn lại. Cũng như An Hạ, chiếc khuyên tai này cũng là một trong những thứ ít ỏi Trường Giang chịu giữ lại bên mình.
An Hạ theo hướng nhìn của Trường Giang, liền chột dạ đưa tay lên, úp kín lấy tai của mình. Cô cất giọng vô cùng cảnh giác.
“Cười cái gì?!”
“An Hạ...”
“Hử?!”
Trái với sự đề phòng của cô, Trường Giang vẫn ngồi yên tại chỗ, đôi mắt lạnh kia như đang lơ đãng đuổi theo những suy nghĩ nào đó xa xăm, vô định.
“Nếu bây giờ, tôi không còn là một học sinh xuất sắc nữa, cũng không đuổi theo anh Hoàng trên con đường mà anh ấy đang đi nữa... Liệu có được không?!”
“Sao cơ?!” An Hạ vội ngẩng đầu lên, bàn tay đang úp lên tai vẫn cứng nhắc tại chỗ. Cô nhìn thẳng vào biểu tình nhàn nhạt kia của Trường Giang, như muốn một lần nữa xác định, mình không có nghe nhầm.
Trường Giang cười mà như không cười, ánh mắt tiếp tục rơi xuống cái tai tròn trịa mà có vẻ non mềm phía trước.
“Tôi muốn thử một lần, sống cuộc đời của chính mình...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui