Thanh Mai Phải Chờ Trúc Mã


Ba người đến nhà ăn thì học sinh nơi đây đã vãn dần. Lác đác chỉ còn vài bạn, cùng với một số nhân viên cấp dưỡng là còn ngồi lại, lặng lẽ ăn cơm. Vừa đặt chân vào cửa, An Hạ đã nhìn thấy ngay một hàng dài gồm nhiều bàn được kê sát lại. Khác với không khí nền nếp trật tự ở xung quanh, ngồi kín hai dãy đó là các cậu nam sinh còn mặc nguyên đồng phục, cười nói trò chuyện vui vẻ râm ran cả một góc phòng.
"Hải trở lại rồi!" Một cậu trai tóc xoăn có nụ cười tươi vừa nhìn ra đã vội kêu lớn.
"Sao?! Tìm được công chúa ngủ trong rừng chưa?!" Một cậu bạn khác với vóc người hơi gầy nhưng nhanh nhẹn liền nối lời.
"Đây đây... Người quan trọng nhất thì phải xuất hiện sau cùng chứ!" Hoàng Hải vừa làm điệu chào với đám bạn cùng lớp, vừa kéo An Hạ đang đứng phía sau lên trước. Nửa chừng, lại như bị ai đó giật lại. Lúc này, Hoàng Hải mới chợt nhớ ra vị khách không (muốn) mời (nhưng vẫn thích đến) nọ.
"À... Hôm nay đến đây còn có..." Cậu chàng chưa kịp giới thiệu nốt, thì đám con trai cùng lớp đã kịp nhận ra nhân vật huyền thoại kia, đồng loạt đứng bật dậy.
"Đây chẳng phải 'huyền thoại điểm tuyệt đối' năm nay sao?!" Một anh chàng nữa, có làn da trắng hồng và mũm mĩm như con gái ồ lên.
"Lớp trưởng lớp Chuyên Lý! Vừa đẹp trai vừa học giỏi vừa hào hiệp!" Lần này, đến lượt một cậu trai có mái tóc cắt cao, đeo chiếc kính trắng không gọng gật gù mở lời.
"Có mắt mãi mới thấy Thái Sơn! Thất lễ rồi!" Cả bàn dài hai dãy toàn con trai đồng thanh hô to, hai tay chắp lại.
Trường Giang: "..."
An Hạ: "..."
Hoàng Hải: "..."
***

Trước màn chào sân "hoành tráng" như trong phim kia, An Hạ vốn đang căng thẳng cũng không khỏi bật cười. Trước giờ ngoài Trường Giang, và sau này là Hoàng Hải, thì hầu như cô không hề tiếp xúc hay trò chuyện với một cậu trai nào khác. Thế nên, khi thấy những gương mặt, dù mỗi người mỗi vẻ, nhưng đều rất vô tư và nhiệt tình ở đây, mọi sự hồi hộp trong lòng cô nhóc như tan biến hết.
Đứng cạnh An Hạ đang cúi mặt cười hi hi, thì Trường Giang lại không biết mình phải có thái độ thế nào bây giờ. Không như những cậu trai cùng tuổi khác, trước giờ hắn có rất ít bạn cùng phái, nếu có, cũng chỉ là những người gần giống hắn. Mức độ đủ để xã giao trong học tập. Còn lại, con trai trong trường đối với Trường Giang chỉ có hai dạng: một là, trông thấy hắn, thấy nể nể, chỉ đứng xa xa để nhìn. Và hai là, trông thấy hắn, vội chạy trối chết (!)
Tất nhiên, với cả hai dạng đó, Trường Giang đều chỉ có một thái độ duy nhất: không quan tâm. Còn mấy gã trai này? Hình như không thuộc dạng bạn học tập. Hai dạng sau, lại càng không phải, nếu không muốn nói là, sẽ không bao giờ phải (!)
Ở đây, ngoài những kẻ điếc không sợ súng kia, chỉ có Hoàng Hải đã từng có dịp đụng độ với Trường Giang trước, nên trước màn "bày tỏ tình cảm" quá đỗi nồng nàn của cư dân 10 Chọn, cậu chỉ biết đứng yên dở khóc dở cười. Ngó qua ngó lại một hồi, Hoàng Hải mới kéo mấy cái ghế ra cho hai người bạn theo sau mình ngồi, đồng thời làu bàu với lũ quỷ sứ nọ.
"Mau mau bình thân! Có gì đem cho bọn này ăn là được rồi. Không cần đa lễ!"
***
Nhân vật nổi tiếng xuất hiện có khác, một công đôi việc, các chàng trai của lớp 10 Chọn không bỏ lỡ cơ hội, lập tức biến buổi giao lưu hết sức thân mật này trở thành... một buổi họp báo nghiêm trang. Mà trong đó, có đầy đủ cả phóng viên, quản lý, nhân vật chính, và... bảo vệ.
Ai là phóng viên? - Tất nhiên là mười ba chàng trai đến trước của lớp 10 Chọn.
Ai là phát ngôn viên? – An Hạ bất đắc dĩ phải nhận vai này.
Ai là nhân vật chính? – Còn ai xứng đáng hơn, ngoài "nhân vật huyền thoại" kia nữa?
Ai là bảo vệ? – Hoàng Hải không thể không làm nhiệm vụ, nếu không muốn buổi lên lớp đầu tiên ngày mai có ai đó phải vắng mặt vì... sự cố quá khích nào đó.
Tất nhiên, cũng đôi lúc, quản lý được lấn sân trở thành nhân vật chính. Còn phát ngôn viên, lại nhường cho... bảo vệ làm.

Câu hỏi thứ nhất của chàng trai tóc xoăn Xuân Sơn: "Hai bạn tên họ đầy đủ là gì? Ngày tháng năm sinh?"
Phát ngôn viên: "Đặng An Hạ, và Phạm Đăng Trường Giang. 21/6/19xx và 21/11 cùng năm. Tớ sinh trước!"
Câu hỏi thứ hai của chàng trai hơi gầy mà nhanh nhẹn Hải Đăng: "Hai bạn đến từ đâu?"
Phát ngôn viên: "Trường cấp hai Ngô Sĩ Liên, thành phố Đông Quan!"
Câu hỏi thứ ba của chàng trai trắng hồng mũm mĩm Hoàng Long: "Số đo ba vòng của hai bạn?"
Phát ngôn viên: "..."
"À à... Tớ nói nhầm, là chiều cao cân nặng!" Phóng viên sau khi bị bảo vệ lừ mắt cảnh cáo, vội vàng sửa lại.
Phát ngôn viên: "155 cm và 39 kg. Còn bạn này, hình như là 177 cm và 65 kg gì đó. Tớ hy vọng là nó chưa có tăng thêm."
Nhân vật chính: "..."
Đến câu hỏi thứ tư, chàng trai đeo kính trí thức Tuấn Hùng mới có dịp lên tiếng. Cậu hơi nghiêng đầu: "Có lý do đặc biệt gì cho việc hai người đi cùng nhau hôm nay không?"
Trước câu hỏi mang tính nhạy cảm kia, bảo vệ rất thức thời đã nhảy vào làm phát ngôn viên, trong khi phát ngôn viên còn đang lén lút dò xét thái độ của nhân vật chính.
Bảo vệ: "Không. Tình cờ gặp."

Phóng viên: Đúng là bảo vệ có khác, trả lời không chút hấp dẫn nào.
Sau một hồi phỏng vấn tới lui, ngoài nhân vật chính trước sau vẫn chẳng lên tiếng chính thức chuyện gì, thì đám "phóng viên" chộn rộn kia cuối cùng cũng đã no nê tin tức mà buông tha cho những người bạn mới của mình. Trời lúc này đã quá trưa, các nhân viên nhà ăn đã bắt đầu lục tục chia nhau đi dọn dẹp, chuẩn bị cho bữa cơm chiều. Nhóm bạn lớp 10 giờ mới bấm nhau lục tục đứng lên trong những cái lắc đầu bó tay của các cô cấp dưỡng.
Thế nhưng, vừa ra tới cửa, anh chàng "bảo vệ" Hoàng Hải không biết đã ăn phải gan hùm ở xó xỉnh nào, bỗng dưng leo lên làm phóng viên, mặt dày đưa ra câu hỏi bất ngờ cuối cùng.
"Hai người thật sự chỉ là bạn? Hoàn toàn không phải một cặp?"
***
Các "phóng viên" khác được dịp chứng kiến "chuyên môn" nãy giờ vẫn giữ kín của "đồng nghiệp" mình, sau một giây bất ngờ, đồng loạt hướng ánh nhìn tò mò về phía Trường Giang và An Hạ. Nói mới nhớ, từ hôm phân lớp, nhìn màn "người lên ngựa, kẻ chia bào" giữa thanh thiên bạch nhật của bọn họ, rất nhiều bạn nữ đã xì xầm bán tín bán nghi, đoán già đoán non, thêu dệt nên những câu chuyện tình lâm ly bi đát về "anh chàng huyền thoại" và "bạn gái tin đồn". Kể ra, nếu biết được chút gì đó hay hay, sau đấy đem ra làm cái cớ để bắt quen với các cô nàng ban xã hội, cũng không đến nỗi nào, nhỉ!
Đám bạn vừa bước đi chậm chạp trong sân trường, vừa hết sức hiểu ý nhau mà đồng loạt im lặng như chờ đợi câu trả lời. Thiệt tình, đứng giữa một bụng đen tối của đám "phóng viên" nọ, dường như chỉ có Hoàng Hải là muốn tìm hiểu chuyện đó một cách thực sự. Từ hồi quen An Hạ trong kỳ thi tốt nghiệp, cho tới khi gặp lại tại nơi đây, cậu đã luôn để trong bụng mối quan hệ kỳ lạ này. Mặc dù, bên trường cậu, chuyện con trai con gái bắt cặp chơi thân với nhau là hết sức bình thường. Nhưng không hiểu sao, ở hai người trước mặt, Hoàng Hải lại thấy có gì đó không đúng lắm. Cứ như có uẩn khúc gì đó, tạm thời, cậu chưa thể lý giải nổi.
An Hạ ngoài miệng luôn phủ nhận, nhưng lại đi theo "bạn trai tin đồn" kia mọi lúc mọi nơi. Còn Trường Giang, lúc nào cũng tỏ vẻ bắt nọn rồi đe dọa cô nhỏ, chẳng chút tử tế gì. Nhưng cứ mỗi lần thấy con trai khác lại gần An Hạ, là trên mặt cậu ta lại hiện rõ hai chữ: "Phải - giết". Thế nên, Hoàng Hải muốn một lần xác định cho rõ ràng mọi việc, nếu có thêm bạn bè ở đây, có lẽ sẽ dễ dàng hơn trong việc buộc hai người bọn họ phải nói ra.
Dù sao, An Hạ bây giờ học cùng lớp Hoàng Hải. Thời gian tiếp xúc với nhau sẽ rất nhiều. Chỉ cần hai người kia hoàn toàn không có mối quan hệ gì trên mức bạn bè, Hoàng Hải mới có thể tự tin mà kết thúc việc trở thành cái bia cho Trường Giang vô duyên vô cớ găm ánh mắt hình viên đạn lên mỗi khi nhìn thấy được.
Tất nhiên, câu hỏi của Hoàng Hải không được nhân vật chính lẫn phát ngôn viên trả lời ngay. Thay vào đó, là vẻ mặt thoạt xanh thoạt đỏ của An Hạ, và cái nhìn lạnh lùng rất khó coi của Trường Giang.
***
"Chuyện này..."
Dù không phải trước giờ, cô nhóc chưa từng bị bạn bè xung quanh đặt nghi vấn về những thứ gọi là "scandal tình ái" với gã bạn thân từ nhỏ kia, nhưng nói ra trắng trợn trước bàn dân thiên hạ, bao gồm cả gã bạn cô nữa, thì đúng là lần đầu tiên thật. An Hạ lúng túng ra mặt. Hết nhìn sang Trường Giang, rồi lại nhìn "đám đông hiếu kỳ", không biết phải mở lời thế nào.
Thực ra, về mấy cái chuyện "thích nhau", rồi "cặp kè" này nọ, trong lòng cô đã luôn đề ra một câu trả lời có sẵn, gồm một từ, và không cần thiết phải chứng minh. Đó là: "Không"! Thì rõ là không còn gì. Từ nhỏ tới giờ, hai đứa chơi với nhau là điều đương nhiên thôi, không phải vì lý do đặc biệt nào khác. Nếu nói là một cặp, thì phải như anh Thiên Hoàng với chị Nhật Ly kia. Công khai với mọi người, tớ thích người này, đây là bạn gái tớ... Hay ít nhất, không nói với người khác, thì cũng phải nói với nhau, cậu là người rất quan trọng v.v... Còn gã này thì sao? Ngoài việc thô lỗ và lạnh lùng, cũng chỉ có thô lỗ và lạnh lùng. Nếu như vậy cũng gọi là "một cặp", chắc hẳn cả thế giới này sẽ cười cô thối mũi mất.

Thế nhưng, lúc này, An Hạ lại không muốn nói thẳng ra điều ấy. Không hiểu là không muốn, hay không dám. Cũng không rõ là vì cô sợ cầm đèn chạy trước ô tô, hay còn vì lý do nào khác nữa không. Rốt cuộc, trước bao nhiêu cặp mắt hau háu nọ, An Hạ đành phải đá bóng sang sân bên, mà sau này nghĩ lại, cô nhỏ vẫn không thôi hối hận.
"Chuyện này... Các bạn cứ hỏi thẳng bạn Giang ấy! Tớ... không biết!"
Hoàng Hải: "..."
Trường Giang: "..."
Các phóng viên nghiệp dư: Ồ...!
***
Sau hôm giao lưu làm quen kết bạn ở nhà ăn, Trường Giang và An Hạ chính thức bước chân vào cuộc sống của một học sinh cấp ba ở Long Việt.
Lớp 10 Chọn lần đầu tiên được thành lập, cũng gây không ít những chuyện bi hài cho các thầy cô ở trường. Chẳng chuyên về một môn nào cụ thể, nên những giáo án "bồi dưỡng" nhân tài trước giờ coi như vô dụng hết. Theo đúng như chỉ tiêu xét tuyển vào đây, các giáo viên đồng loạt phải xây dựng một hệ thống giáo án mới, khó hơn cái dễ, và dễ hơn cái khó để đem đến dạy bọn nhóc choai choai ương ương, nửa nạc nửa mỡ này.
Ấy thế mà, như vậy cũng không có xong. Thành tích, sở trường, sở đoản của tập thể mười lăm người này lại gần như chẳng có gì chung cả. Có một số học sinh, bài khó thì làm rất nhanh, còn bài dễ thì... ngồi cắn bút. Một số thì, cứ bài tập trắc nghiệm là y rằng được điểm tối đa, trong khi tự luận thì lúc nào cũng chỉ đúng có một nửa. Một số nữa, thì dường như không có khả năng đọc hiểu các dạng lý thuyết hàn lâm, nhưng cứ tiếp cận điều gì gần gũi với thực tế một chút, thì lại vươn mình hóa thần đồng.
Nhưng lạ nhất vẫn là cô gái duy nhất của lớp. Môn học nào cũng vậy, không cần học gì nhiều, chỉ đọc sách qua loa thôi lập tức hiểu ngay. Thậm chí cả những kiến thức rất mới, nhiều người còn phải ngại ngùng trong việc tìm hiểu cũng được cô nắm bắt vô cùng gọn ghẽ và dễ dàng. Giáo viên mừng như bắt được vàng, cứ tưởng đây đích thực là một nhân tài, nhưng vì thiếu may mắn nên mới không đạt hệ Chuyên của Long Việt.
Nào ngờ, cô bé đúng là... thiếu may mắn thật. Nên khi tiếp cận với giáo trình ban Chuyên lập tức biến thành một cái đầu vịt không hơn không kém. Cái gì rơi vào, sau rồi lại rơi ra bằng sạch mới chịu thôi.
Ban giám hiệu trường vốn định duy trì cái lớp đặc biệt vỏn vẹn mười lăm người này trong một năm thôi. Năm tới sẽ tổ chức một kỳ thi riêng vượt hệ cho bọn nhỏ có cơ hội vào các hệ Chuyên thích hợp. Nhưng cứ tình hình này, xem chừng... điều đó có khi còn xa lắm!
Như không hề biết (mà có biết cũng chưa chắc đã để tâm) đến những ưu tư của các thầy cô giáo, mười lăm nhân khẩu lớp 10 Chọn vẫn hết sức vô tư hồn nhiên mà sáng sáng cắp cặp đi, chiều chiều vác sách về. Có lẽ do sức ép học tập ở lớp Chọn không đến mức thừa sống thiếu chết như các hệ Chuyên khác, nên quãng thời gian đầu tiên trong quãng đời cấp ba của học sinh 10 Chọn, cứ thế bình yên mà trôi đi...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui