Thanh Mai Phải Chờ Trúc Mã


Buổi thi tốt nghiệp thứ hai gồm hai môn Vật Lý và Ngoại Ngữ, diễn ra hết sức tẻ nhạt. Ít nhất trong mắt Trường Giang là như vậy.
Vừa phát đề, hắn chút nữa đã không kìm được mình nhảy dựng lên mà mắng xơi xơi vào... cái tờ giấy chi chít chữ trước mắt. Thi, thi, thi... Thi cái con khỉ! Đưa ra những đề bài mà bọn lớp 1 (!) cũng coi khinh thế này, người ta coi tất cả lũ học trò đang ngồi tại đây là những con bò ngốc nghếch chắc?! Trường Giang đay nghiến nhìn đề thi vừa phát trong tay, bực bội đánh dấu lia lịa. Đến khi tiếng trống báo hiệu giờ thi chính thức bắt đầu, cũng là lúc bạn Giang đứng lên xin nộp bài.
Khỏi nói màn chơi sốc này của hắn gây ảnh hưởng đến không khí cả phòng thế nào. Một số cô cậu học trò khác nhìn vẻ tức giận kia của Trường Giang, bắt đầu sợ hãi, vội vội vàng vàng bắt tay vào nghiên cứu đề bài. Chẳng nhẽ... lại khó đến mức, có người vừa xem đã tự hiểu mình không có cửa qua nổi một câu nào, nên tự giác nộp giấy trắng đi về sao?!
Trái lại, hai giám thị trông thi thì bán tín bán nghi nhìn sang cậu học trò thư sinh trước mặt. Đến lúc nhận được đáp án đã được tick đầy đủ không chừa một câu nào, lại một lần nữa đưa mắt nhìn nhau.
"Em có thể đi được chưa ạ?" Trường Giang lạnh tanh phát biểu, một tay ném bút thước vào trong cặp xách.
"A... Việc này..." Giám thị số một bối rối. Có lẽ đây là lần đầu tiên cô gặp phải trường hợp lạ lùng này khi đi trông thi. "Theo quy định thì phải qua hai phần ba thời gian làm bài, em mới có thể ra khỏi phòng thi."
"Mà thời gian còn rất nhiều, sao em không thử kiểm tra lại bài làm của mình thêm một lần nữa?" Giám thị số hai dè dặt đề nghị.
"Không cần đâu, thưa cô! Em không làm sai câu nào, xem lại cũng vô ích!"
Trường Giang bày ra bộ mặt "thật là phiền phức" quay trở lại chỗ ngồi của mình. Hắn khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm vào mặt bàn. Khỏi nói, cả giám thị lẫn thí sinh, ai nấy đều im phăng phắc trước "hòn đá tảng" nặng chình chịch này.

Môn Ngoại Ngữ kết thúc, liền sau là môn thi cuối cùng - Vật Lý. Hai cô giáo trẻ khi phát đề đã vội mừng thầm trong lòng. Vì dù cũng là trắc nghiệm thật, nhưng với đống sơ đồ, con số loằng ngoằng này, hẳn là cậu học trò kia cũng không thể làm loạn như buổi sáng được nữa đi. Giỏi mấy thì giỏi, việc cậu ta tiếp tục đòi nộp bài ngay sau tiếng trống phát đề vừa dứt vẫn cứ là hoang đường quá. Đinh ninh rằng vậy, nên các cô giáo cũng vui vẻ đưa đề đến tay Trường Giang như bình thường.
Ai ngờ, khi các cô mới chỉ quay đi có vài giây, quay lại đã thấy cậu học sinh thích chơi sốc kia tiếp tục đứng phắt dậy, điệu bộ như muốn một lần thứ hai, xin phép ra về sớm.
"Ơ... Em..." Giám thị số một toát mồ hôi lạnh. "Lần này lại là chuyện gì nữa đây?!"
Trường Giang như không nhịn được nữa, chính thức mắng xơi xơi vào tờ đề thi Vật Lý đầy tội nghiệp.
"Thưa cô, em cảm thấy bị sỉ nhục! Cái gì mà 'Thời gian làm bài 90 phút'?! Các thầy cô hẳn cũng biết, đề cỡ này chỉ cần mười phút để làm thôi! Cớ gì bắt bọn em phải ngồi lại thêm những tám mươi phút còn lại?! Lại còn 'Học sinh chỉ được phép mang theo máy tính bỏ túi'? Thứ này mà cũng cần đến máy tính à?! Có muốn đùa bỡn học sinh thì các thầy cô cũng không cần phải phô trương như vậy đâu!"
Lần này thì không chỉ có hai giám thị, mà toàn thể các thí sinh đang ngồi trong phòng thi kia, mặt mũi đều xanh lè.
Cuối cùng, sau khi hai cô giám thị không chịu nổi sức ép mà phải chia nhau lên thẳng Hội đồng coi thi mà xin ý kiến, thì Trường Giang cũng được mời ra khỏi phòng thi, theo đúng nghĩa thực và chân chính của từ "mời". Thầy Hiệu trưởng của trường thi đã nghe đến danh tiếng của cậu học trò này từ những người bạn của mình, nhưng đây là lần đầu tiên ông được diện kiến, và lập tức lãnh đủ. Rõ ràng trước giờ, chưa từng thấy một lời nhận định nào không hay về ý thức của cậu ta cả. Bất quá chỉ là: "Tính cách đôi lúc hơi cá biệt một chút, nhưng không hề gây ảnh hưởng tiêu cực đến kết quả học tập". Mà thực tế trong buổi thi trước, cậu ta cũng đâu có phàn nàn hay so kè gì về trình độ với... cái đề thi đâu?!
Mặc dù trong thâm tâm, ông rất muốn phê bình cậu ta "ngựa non háu đá", "kiêu căng tự phụ". Nhưng đến khi xem qua hai bài thi của cậu trong buổi sáng ngày hôm nay, thì mọi ham muốn chỉ trích của ông, có ra đến miệng rồi cũng đành phải nhẫn nhịn mà nuốt vào.
***

Thực ra, cũng không phải vô cớ mà bạn Giang hôm nay lại trở nên thô lỗ cục cằn như thế.
Chiều qua, sau khi để lại một câu không đậm không nhạt, An Hạ liền về phòng đóng sập cửa, đến hết ngày cũng không chịu thò mặt ra. Trường Giang vốn đã ôm một bụng khó chịu từ chiều, đến tối thì lên tới đỉnh điểm. Cứ nhớ lại vẻ mặt đầy bất thường của con nhóc lúc đó, là hắn lại vô cùng không thoải mái. Cứ như có thứ gì đó chẹn ngang họng, nuốt xuống không được, mà nhổ đi cũng không xong.
Đã vậy đến tận sớm nay, con nhỏ vẫn tiếp tục duy trì thái độ khó hiểu ấy. Thay vì đóng vai chích chòe ba hoa làm hắn đau đầu muốn chết như mọi khi, thì An Hạ lại một mực im lặng trên suốt quãng đường đi học. Hay là mình mắc cái chứng thích tự ngược, "sống khổ" quen rồi, nên giờ có tí sung sướng lại... chịu không nổi đây? - Trường Giang nhăn nhó thầm nghĩ.
Nhưng, nếu mọi chuyện chỉ dừng lại tại đấy, thì chắc bạn Giang cũng không đến nỗi giận cá mà chém đôi thớt như vậy. Mọi chuyện xảy ra khi hai người vừa bước qua cổng trường. Lúc này, Trường Giang đã bấm bụng, cố gắng hết sức, dẹp bỏ tự ái trong lòng, để quyết tâm tiến lên bắt chuyện với An Hạ xem sao. Ai ngờ chính vào "thời khắc lịch sử" đó, đùng một cái, "hạt giống của mọi tội lỗi" - thằng nhóc xấu xí thi cùng phòng với cô nhỏ kia - lại đột ngột chen ngang.
"Hi! Đến sớm nha!" Hoàng Hải mang theo bộ mặt vô tư, hớn hở vác chiếc ba lô hầm hố sau lưng, le te tiến lại gần An Hạ.
"Ừ. Chào cậu!" An Hạ mỉm cười đáp lời.
Còn Trường Giang thì như vừa bị ai đó nhét cả một quả sầu riêng vào miệng.
"Đi học cùng nhau à?" Hoàng Hải vừa cười vừa đánh mắt về phía cậu trai cao cao đi hơi chếch đằng sau. "Thân nhỉ?!"
"Ừ." Trái với vẻ gấp gáp ngày hôm qua, An Hạ chỉ bình ổn trả lời.

Thấy cô bạn có vẻ không thích đề cập đến mấy thứ "riêng tư" ấy, Hoàng Hải cũng thôi, không dò hỏi gì thêm nữa. Cậu vừa xốc ba lô đi theo An Hạ, tiếp tục nói chuyện sôi nổi, y như không biết đến sự tồn tại của "người thứ ba" nào đó đang bước những bước ngày một nặng nề phía sau.
"Hôm nay không biết có được ngồi cạnh bạn nữa không?"
"À... "
"Nếu được vậy, thì chắc chắn là chúng ta có duyên với nhau đấy...!" Hoàng Hải dường như chẳng để tâm đến những lời ậm ừ của An Hạ, đã lập tức buông lời khẳng định.
An Hạ còn chưa kịp quay sang "chàng trai tươi mát" này cười khổ, thì đánh "Thịch!" một tiếng, Trường Giang từ phía sau không biết từ lúc nào đã hầm hầm băng lên. Hắn một đường chen vào khoảng trống giữa hai người đằng trước. Sau khi thô lỗ đụng qua vai An Hạ đau điếng, lập tức bước thẳng về phía phòng thi của mình. Một cái ngoái đầu cũng không thèm để lại.
Và sau đó? Đương nhiên là một màn chỉ mèo mắng chó ầm ĩ, náo động đến cả Hội đồng coi thi trong hai giờ làm bài kia rồi.
***
Tiếng trống dõng dạc vang lên báo hiệu giờ thi môn Vật Lý đã kết thúc. Cuối cùng, kỳ thi tốt nghiệp Trung học cơ sở cũng diễn ra thành công tốt đẹp. Tất nhiên là trừ màn làm loạn của cậu trai nào đó rồi. Lũ nhóc với vẻ mặt tươi vui có, mà lo lắng cũng có, lần lượt ùa xuống sân trường, len lỏi giữa những hàng cây bằng lăng, phượng vĩ đang mùa hoa trổ. Trong ánh nắng chói chang của mùa hạ, tiếng cười nói, chuyện trò hòa lẫn với tiếng ve như râm ran khắp chốn.
An Hạ bước ra khỏi phòng thi một cách uể oải. Cô nhóc lếch thếch vừa đi vừa tự đấm lưng bồm bộp, khuôn mặt lộ rõ vẻ phiền muộn. Màn vùng vằng ở cổng trường sáng nay của Trường Giang cứ liên tục hiện lên trong đầu cô. Rốt cuộc là tên bạn quái gở của cô bị làm sao vậy?! Cô cũng đã nói rõ là mình không thi Long Việt rồi, hắn còn tức cái gì nữa?!
"Hây, đi nhanh vậy!" Hoàng Hải điển hình cho dạng người "chỉ sợ đời này chưa đủ loạn", vẫn ôm đầy một bụng vô tư mà chạy theo cô bạn có đôi bím tóc ngắn cũn phía trước. "Giờ về luôn hay định làm gì?"
Thiệt tình... Đúng bốn môn thi, ma xui quỷ khiến thế nào lại được xếp ngồi cạnh gã này cả bốn. Lúc thì bên phải, lúc lại bên trái, có kiểu gì thì dính vẫn hoàn dính. Quả này, không gọi là "duyên" cũng phải kêu "nợ" đi! – An Hạ thực không biết mình nên có biểu tình gì bây giờ nữa...

"Cậu không có bạn thi ở đây hay sao?" An Hạ không trả lời Hoàng Hải, mà hỏi ngược lại. Ra vẻ rõ là, cậu đang hết sức cô đơn nên mới cố bắt thân với tôi, phải không?!
"À, cũng có mấy cô nàng, ngồi phía dưới. Nhưng bọn con gái nhiều chuyện ấy, ở lớp tôi cũng ít khi chơi cùng!"
An Hạ: "..."
Người ta cũng là một trong số "bọn con gái" đấy, cha nội ơi!
Hai người vừa đi vừa ậm ờ, ông nói gà bà đáp vịt một tẹo đã ra tới sân. An Hạ sau khi nhìn ngó quanh quất không thấy bóng áo trắng quen thuộc, liền mở điện thoại ra định gọi. Có một tin nhắn được gửi tới từ hơn một tiếng trước. Vỏn vẹn ba từ cộc lốc: "Đợi ở cổng!"
"Sao, chưa tìm thấy bạn trai bạn à?" Hoàng Hải vừa dắt xe ra đã thấy ngay cái bóng lẻ loi của An Hạ.
"Đó là bạn chơi từ nhỏ của tớ. Không phải bạn trai!"
Lần này thì cô nhỏ không im lặng nữa, trực tiếp đính chính. Cái ý nghĩ Trường Giang sắp đi học xa, lại còn tỏ ra rất chán ghét khi nghe đâu cô cũng muốn theo cậu đến đó – làm An Hạ cảm thấy bực bội trong lòng khi có người vẫn còn cho rằng, giữa bọn họ tồn tại thứ gì đó hơn là bạn bè.
Nhưng Hoàng Hải còn chưa kịp đáp lời cô, thì một đám con trai lạ hoắc không biết từ lúc nào đã tiến tới sau lưng cậu ta, xúm lại vây tròn lấy hai người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui