Tám giờ sáng ngày thứ bảy, bốn màu nữ phá lệ đều không nằm ườn trên giường ngủ nướng, đều ào ào thức dậy bận rộn. Tối hôm qua nhất trí thông qua quyết định, vì không muốn thua cái người gọi là hoa hậu giảng đường đại học Q, các cô bạn làm thay da đổi thịt cho cô bạn học Đinh Nhất để vững bước đi tìm hạnh phúc. Đồ trang điểm cùng kẹp tóc có hình hoa cỏ gì đó, trong ngăn kéo của Tiểu Lam cái gì cần có đều có, duy nhất không thuận lợi là váy, lật khắp tủ quần áo, Tiểu Lục nhịn đau đớn chịu lấy ra bộ sườn xám được cách tân. Vốn cô bạn ấy mua bộ quần áo bó thân như vậy là vì muốn quản thúc việc giảm béo của chính mình, nhưng luôn luôn không khống chế được bản thân trước sức hấp dẫn của các mĩ vị, hiện tại đưa Nhất Nhất mặc vừa vặn thích hợp.
Trang điểm xong, Nhất Nhất soi gương có kết luận: Yêu quái.
“Nói bậy!” Tiểu Hồng chạy tới cách vách gọi bạn học tới, “Nhìn xem nhà Tiểu Bạch chúng tớ, thế nào?”
“Oa, thật nhìn không ra mà, trang điểm một chút đã như thay đổi thành người khác vậy, cậu nên thử mặc váy đi, thật xinh đẹp! Xem này eo thật nhỏ.” Người mới tới khen không dứt miệng, “Về sau đừng tối ngày mặc quần jeans, nhìn không ra dáng người.”
“Không gạt tớ?” Nhất Nhất vui rạo rực xoay người soi gương đảo dáng liên tục. Dáng người đẹp sao? Bộ ngực hình như không cao. . . . . .
“Cứ như vậy rất đẹp.” ánh mắt sắc nữ Tiểu Lục rất ‘sắc’ ngắm bộ ngực cô nhóc, “Còn tưởng rằng là sân bay kìa, thì ra còn có chút nhấp nhô, dù sao cũng được tính là A đi, uống sữa tươi nhiều chút mát xa nhiều chút. . . . . .”
“Cái gì?” Nghe không hiểu, giống như người sao hoả nói ngôn ngữ sao hỏa vậy. Tiểu Hồng thương hại nhìn cô bạn cùng phòng: “Nói cậu ngực nhỏ.”
“. . . . . . Cậu chán sống !” Bổ nhào qua muốn bịp mồm cái tên mới xàm ngôn kia. “Ai ai, biên độ động tác đừng quá lớn!” Tiểu Lục lòng như lửa đốt che chở cho sườn xám, “Đây chính là hàng hiệu, tớ mua mất năm trăm đó Đinh tiểu thư, phiền toái ngài bước chân đi bước nhỏ một chút đi.”
Tuy rằng trong lòng đã sắp đặt kế hoạch không ít, nhưng gần đến giờ gọi điện thoại, Nhất Nhất vẫn là không tự chủ được tay chân lạnh lẽo. Ba sắc nữ ở bên cạnh làm ra động tác tay “ok”, ôm ngực ý bảo cô nhóc thả lỏng người ra. Vừa mới bấm được hai con số, tiếng chuông điện thoại kêu lên, trên màn hình hiện thị ba chữ “Kẻ hai mặt”. Hoang mang rối loạn trương trương ấn xuống phím call. . . . . .
Hỏng bét! Ấn lầm rồi, cuộc gọi lập tức bị ngắt! “Làm sao bây giờ?” Cô nhóc tội nghiệp nhìn đám bạn cùng phòng. May mắn chỉ chốc lát tiếng chuông lại vang lên.
Mặt khác lỗ tai của ba sắc nữ kia lập tức áp chặt vào tai nghe điện thoại. “Nhất Nhất à, tớ có việc tìm cậu.” Không đợi cô nhóc nói chuyện, Cẩn Ngôn trước mở miệng, thanh âm nghe qua có chút ngưng trọng. “Có rảnh không?”
“. . . . . . Chuyện gì?”
“Tớ có lời muốn nói với cậu.”
Tiểu Hồng trừng hai mắt lắc đầu, bàn tay đặt ở trên cổ làm ra động tác dùng đao cắt cổ. Nhất Nhất lập tức lĩnh hội. “Không bận gì, tớ vừa vặn muốn đi tìm cậu!” Nhất định là muốn nói những lừi nói khó nghe, tỷ như nói thích cô gái hoa hậu giảng đường kia, tỷ như nói ngày đó kiss là chuyện ngoài ý muốn, tỷ như. . . . . . Không được, quyết không thể để cho hắn chiếm thế thượng phong.
“Cậu ở trường học hả? Không cần bạn bịu làm báo cáo thực nghiệm hả? Không có người hẹn cậu chứ? Cứ đứng đó đừng nhúc nhích, tớ lập tức đi tới!”
“Tớ. . . . . .”
“Cứ như vậy định đi, mười một giờ gặp dưới lầu kí túc xá!” Cúp điện thoại luôn. Ngẫm lại cảm thấy lo lắng, sợ hắn đổi ý bất chợt, tắt luôn di động. Tiểu Lục kính nể nhếch lên ngón tay cái: “Trâu bò ~~~”
Bộ dáng này khẳng định không thể cưỡi con ngựa sắt leo núi kia a, cho dù là có thể cưỡi, Tiểu Lục cũng sẽ lấy khóa khóa nó lại cho xem. Quên đi, đi ngồi xe bus vậy. Nhất Nhất cầm theo túi sách tinh xảo của Tiểu Lam bước đi đón xe bus, dọc đường tiếp nhận rất nhiều con mắt chú ý. Ven đường có tên con trai đang gọi điện thoại cũng nhìn qua, là đang nhìn mình sao? Cô nhóc đáp trả lại bằng một nụ cười. Tên con trai kia cúp máy cũng nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng tinh. Đang cười mình? Có chỗ nào không ổn sao? Cô nhóc hoang mang rối loạn vừa kéo váy vừa sờ tóc tai muốn tìm ra manh mối. “Hi, có thể làm quen. . . . . .”
Xong rồi, mọi người nhất định cho rằng cô nhóc là yêu quái! Xoay người nhanh chân bỏ chạy, thở hồng hộc lao ra chạy xa ba trăm mét, lấy ra từ trong bóp một cái gương ngỏ. Nhìn đi, đã nói không thể trang điểm mà, mí mắt là màu xanh, trên môi là màu hồng, trên đầu còn cài kẹp tóc kì lạ kia, làm trò cười cho người ta nhìn mà thôi a ~~~
11strong0’ rồi, Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm vào di động ấn phím gọi lại, bên trong vẫn là truyền ra giọng nữ “Thực xin lỗi”. Cô nhóc chạy đi đâu? Ban ngày ban mặt tắt máy cái gì chứ, cũng không quản người khác lo lắng hay không lo lắng sao! Suốt ngày tắt máy, mấy ngày hôm trước cũng vậy, vừa rồi lại như vậy. . . . . . có phải còn đang trách mình hay không? Hay là gọi điện thoại tới cho cô nhóc trễ chọc giận cô nhóc. . . . . . Thấp thỏm nôn nóng chờ đợi muốn nổi khùng, liền chạy đến cửa hàng bên cạnh mua một bình nước.
“Thượng Quan. . . . . .” dường như phía sau truyền đến một tiếng kêu như con mèo nhỏ.
“Cậu chạy đi đâu hả!” Phút chốc xoay người, “Vì sao lại tắt. . . . . . Phốc!” Một ngụm nước phun lên trên mặt đất, hắn lần đầu tiên rất không có hình tượng hai mắt si ngốc nhìn chằm chằm vào người mới tới.
“Cẩn Ngôn sao vậy?” Nhất Nhất cong lên khóe miệng lộ ra bốn cái răng. Muốn duy trì hình tượng thục nữ, tuy rằng vừa rồi nước miếng kia thiếu chút nữa phun đến trên người mình, nhưng cô nhóc không trợn trắng mắt không vung quyền, chỉ lui về phía sau một bước nhỏ, đây là biểu hiện của thục nữ.
“. . . . . . Nhất Nhất?” Nhìn thấy hình dáng quả thật giống, nhưng người này có trang điểm lại mặc váy. . . . . .
“Là tớ a.”
“Cậu hôm nay. . . . . . Có chút không giống. . . . . . Mặc váy.”
Tiêu rồi, chắc là bộ dáng mình trang điểm sửa soạn khó coi, nhìn bộ dáng hắn ấp a ấp úng là biết rồi.
“Đúng vậy, trước kia chưa từng mặc qua, cho nên lần này mặc thử xem sao, tớ biết cũng không thích hợp.” Kiên trì tiếp tục giả thục nữ.
“Không phải, rất xinh đẹp. Đi theo tớ, ” Cẩn Ngôn dắt tay cô nhóc, “Tớ có lời muốn nói cùng cậu.”
Cũng đúng, nơi này người đến người đi khó mà nói chuyện. Nhất Nhất nhu thuận bước theo Cẩn Ngôn. “Cô gái kia, hoa hậu giảng đường đâu?”
“Cái gì hoa hậu giảng đường?”
Còn giả bộ!“Chính là cô gái lần trước gặp qua đó, tóc dài, mắt to hai mí.”
“À, cậu nói cô ấy hả.” Cẩn Ngôn đem cô nhóc kéo đến chỗ bãi cỏ yên vắng buông tay ra, cúi đầu nghiêm chỉnh nhìn vào mắt cô nhóc, “Nhất Nhất, tớ muốn nói với cậu, tớ và cô ấy. . . . . .”
“Đợi chút.” Nhất Nhất làm ra động tác tay ý bảo dừng lại đừng nói nữa. Muốn nói cái gì? Muốn nói hắn và cô ấy là tình yêu xuất phát từ hai phía sâu đậm tha thiết sao? Tuyệt đối không cho hắn chiếm tiện nghi trước. “Tớ muốn nói trước!”
“Cậu nghe tớ nói xong đã. . . . . .”
“Tớ muốn nói trước tiên!”
Xem nha đầu kia ánh mắt dường như muốn ăn thịt người vậy, hắn than nhẹ một tiếng: “Được, cậu nói trước đi.”
“Khụ.” Nhất Nhất lấy giọng, tròng mắt nhìn loạn lên chung quanh, “Cái đó, cậu đừng quá kinh ngạc, cũng đừng cảm thấy ngoài ý muốn, tuy rằng tớ cũng cảm thấy rất cái đó kì cục, nhưng mà, tớ là người chính là có cái gì thì nói cái đó, cho dù là không có hy vọng gì cũng phải đem lời nói trong lòng mình nó hết ra. Tớ chính là gần đây nhất mới phát hiện, cái kia, tớ thích cậu.”
“Nói xong rồi sao?” Một chuỗi từ ‘ cái gì’ của cô nhóc nói khiến Cẩn Ngôn choáng váng. “. . . . . . Cậu vừa mới nói cái gì?”
“Chưa nói xong đâu cậu nghe đi. Lần trước tớ thấy hoa hậu giảng đường đi cùng với, cậu giả bộ không quen biết tớ, lúc trở về tớ rất khổ sở rất tức giận, di động cũng ném hỏng rồi, suy nghĩ thật lâu mới suy nghĩ ra! Tớ biết hoa hậu giảng đường xinh đẹp ôn nhu trang nhã so với tớ tốt hơn, nhưng tớ cũng đâu đến nỗi xấu lắm đâu, cho nên hôm nay tớ cố ý mặc váy đi đến đây tìm cậu, chứng minh tớ cũng có thể ôn nhu, cũng có thể giống như cô ấy vậy để tóc dài! Bất quá phải đợi mấy tháng nữa.”
“Nhất Nhất. . . . . .” Hắn nâng tay lên đặt trên vai cô nhóc.
Không đúng, giống như cậu ta rất bị kích động a, phải thục nữ phải dịu dàng. “Tớ cũng biết bình thường đối với cậu không tốt lắm, sau lưng gọi cậu là kẻ hai mặt tiểu Nhật Bản chủ nghĩa đế quốc, tớ thừa nhận tớ sai rồi, về sau không bao giờ như vậy nữa. Gọi cậu Cẩn Ngôn thế nào? Nếu không thì kêu là Thượng Quan, các bạn học cậu đều gọi cậu như vậy a.” Hạ thấp bản thân mình xuống quả nhiên hữu dụng, nhìn thấy trên mặt cậu ta đều lộ ra nét tươi cười, Nhất Nhất vừa lòng làm tổng kết phát biểu, “Được rồi, tớ đã nói xong , cậu bắt đầu đi.”
Cẩn Ngôn yên tĩnh vài giây. “Cậu trước tiên là nói cái gì?”
“Cái gì?”
“Cậu nói cậu phát hiện ra cái gì, lặp lại lần nữa đi.” Hai mắt thủy tinh cầu đen nhánh giống như nhìn chằm chằm vào cô nhóc không nháy mắt, trong đáy mắt toát ra đốm lửa nhỏ.
Nhất Nhất da đầu căng ra, nhìn đi, rõ ràng là không nên nói ra mà, Biểu cảm cổ quái kia của cậu ta có ý gì chứ!“Cái gì, tớ có nói gì đó sao? Nha, sao lại thế này cũng không nhớ được nữa.” Ánh mắt liếc loạn lên khắp nơi giả bộ mất trí nhớ.
Cẩn Ngôn cúi đầu cười khẽ, hơi thở nóng âm phả ra trê n trán cô nhóc. “Nói đi.”
Kịch này nên diễn đoạn nào đây? Vẫn là tiếp tục mất trí nhớ đi. “Thật sự là không nhớ rõ . . . . . .”
“Lặp lại lần nữa đi, nói cho tớ nghe một chút.”
“. . . . . .”
“Cậu nói cậu thích tớ, là thật sao?” Thanh âm thuần khiết như men rượu được thoát ra từ những gia đình nấu rượu, Nhất Nhất choáng váng vui sướng ngắm khuôn mặt đẹp trai trước mắt, nâng tay véo một cái.
“Uhm, thích.” Hắc, cảm giác sờ thật thích, sờ lên mặt ngay cả cái mụn nhỏ cũng không có. Trên môi nhanh chóng bị mổ xuống một cái, lại một cái. “Cô bé ngốc. . . . . .” Cẩn Ngôn ôm chặt cô nhóc thì thào, biểu cảm trên mặt như trút được gánh nặng to lớn. Thì ra là điện thoại bị quăng hư khó trách suốt ngày đều tắt máy, còn tưởng rằng cô nhóc vì trách mình mới không chịu nhận điện thoại.
Sao lại hôn mình nữa? Có chút rối loạn a ~~~ Nhất Nhất tựa vào trước ngực Cẩn Ngôn nghe tiếng tim của cậu ấy đập thùng thùng vang lên, có chút không rõ tình huống ra sao. “Cậu không phải là có chuyện muốn nói với tớ sao, nói đi.” Cô nhóc làm tốt công tác chuẩn bị thấy chết mà không sờn.
“Hết rồi.”
“Hết rồi?” Đẩy hắn ra trừng lớn mắt, “Cậu không phải là thích cô gái hoa hậu giảng đường kia sao?”
“Ai nói thế?”
“Hoa hậu giảng đường kia xinh đẹp a, trước kia Chu Đình cũng xinh đẹp, Gia Vũ đã nói cậu thích cô gái xinh đẹp dịu dàng a.”
“Đồ ngốc, Gia Vũ nói cái gì cậu cũng tin, cậu ấy hồi nhỏ còn nói tớ là con gái đó, cậu có tin không?”
“Không tin, ” Cô nhóc cười mỉa, “Cậu đương nhiên là con trai.”
“Sao cậu lại nói tớ là đồng tính luyến ái?”
“. . . . . . Ngày hôm đó vì sao không nghe điện thoại của tớ ?” Cô nhóc vội lảng sang chuyện khác, “Còn thân mật với cô gái hoa hậu giảng đưởng kia như vậy, gặp tớ còn không thèm nhìn tớ một cái, suốt một tuần cũng không gọi điện thoại cho tớ.”
Cẩn Ngôn dở khóc dở cười, hắn còn chưa có thoát khỏi sự hiềm nghi đồng tính luyến ái kia đâu, cô nhóc đã bắt đầu tính toán nợ nần với mình rồi. Hai năm rõ mười hướng cô nhóc báo cáo: “ Thời điểm cậu gọi điện thoại chúng tớ đang họp, không có cách nào nghe được, sau này gọi cho cậu cậu lại tắt điện thoại. Tuần lễ này có nhiều chuyện lớn xảy ra, đa số thời gian đều phải ở trong phòng thí nghiệm, cho nên chưa gọi điện thoại cho cậu được.” Lại nói, bị con gái vừa mắng vừa cào lại vừa đánh, hắn là một người đàn ông cũng nên có tự tôn đúng không, không hạ thấp bản thân đi làm hòa trước a ~~~
“Oh. Hoa hậu giảng đường thì sao?”
“Cùng với cô ấy thảo luận chuyên đề thí nghiệm.” Hắn tâm tình tốt lắm xoa bóp cái mũi cô nhóc, “Ghen rồi?”
“Làm sao có thể!” Đánh chết cô nhóc cũng không thể nói ra chuyện hôm trước sau khi về kí túc xá khóc la òm sòm. “Cậu rốt cuộc là muốn nói cái gì với tớ thế?”
Cẩn Ngôn chỉ cười không nói. “Không nói đúng không, hắc hắc ~~~” Hình tượng thục nữ dần dần biến mất, lộ ra móng vuốt của mèo.
“Tớ nói.” Hắn tóm được cô nhóc đang chuẩn bị vung móng vuốt, “Tớ là muốn nói với cậu, tớ thích cậu, nhưng cậu không cho tớ nói.”
. . . . . . Quá mất mặt ! Còn đứng đó cười nữa! Nhất Nhất không lưu ý đến ánh mắt long lanh chan chứa tình ý của Cẩn Ngôn, trực tiếp giơ chân ra. “ Xoạt” một tiếng vang lên, hình như là thanh âm của vật nào đó bị xé rách~~~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...