Thanh Mai Nghi Kỵ Trúc Mã

Cô nhóc lại đang nhìn mình, từ lúc gặp mặt đến bây giờ, ánh mắt luôn luôn lóe ra điều gì muốn nói nhưng lại thôi. Cẩn Ngôn thở dài, dừng lại chiếc đũa bất đắc dĩ nhìn lại cô nhóc, cô nhóc lập tức cúi đầu ăn cơm. “Đó là rau xanh.” Hắn nhắc nhở.

Thảm ~~~ Nhất Nhất ngậm đồ ăn muốn phun ra lại không dám phun, kiên trì nuốt vào. “Tớ hiện tại không kiêng ăn nữa.”

“Vậy là tốt rồi, ăn nhiều một chút.” Hai đũa cải trắng lập tức gắp đến trong chén. Đây là trêu ghẹo ai chọc ai a, không phải là muốn tìm ra chân tướng thôi mà! Cô nhóc từ từ nhắm chặt hai mắt y như uống thuốc bắc vậy không thèm nhai liền nuốt xuống luôn.

“Có phải có chuyện gì muốn nói với tớ hay không? Nói đi.”

“A, không có, đang nghĩ hôm nay có thể kiếm bao nhiêu tiền thôi.” Đùa sao chứ hả, chẳng lẽ trực tiếp hỏi cậu ta có phải là kia không?

“Có chuyện gì muốn nói thì nói đi. . . . . .” Di động vang lên, Cẩn Ngôn xin lỗi cười cười, nghiêng người tiếp điện thoại. May quá cơ, nếu cứ hỏi tiếp nữa cô nhóc chỉ sợ cũng phải nói ra thôi. Thấy hắn nghe điện thoại có vẻ lâu, Nhất Nhất bắt đầu chuyên tâm ăn cơm. Vừa rồi chuyên chú theo dõi biểu cảm trên khuôn mặt hắn, bụng còn chưa ăn no đâu. Cẩn Ngôn kết thúc điện thoại hỏi: “Ăn xong chưa?”

“No rồi.”

“Ách. . . . . .” Ngón tay nhẹ nhàng gõ xuống bàn, “Tớ có một người bạn, muốn gặp cậu.”

Bạn? Tính cảnh giác lập tức nổi dậy. “Bạn nào?”

“Bạn làm ăn thôi, cậu ta nói chưa gặp qua cậu.” Phải không? Cách một cái bàn Nhất Nhất cẩn thận quan sát kĩ nét mặt hắn, cặp mắt nhấp nháy tinh quang chằm chằm nhìn hắn.

Đừng nhìn hắn như vậy! Cẩn Ngôn âm thầm kêu khổ, rõ ràng nghe được cả tiếng ‘ bịch bịch’ trong lồng ngực truyền đến.

Có tình huống lạ! Mặt đỏ rồi~~~“Được, hẹn cậu ra ra đây đi.”


Mua một cái kem đứng ở ngoài cửa như hổ đói rình mồi, cái kem đó mới liếm được một phần năm, vị bạn làm ăn của Cẩn Ngôn kia đã tới rồi, là một chàng trai có vẻ bề ngoài rất hào hoa đa tình, không biết sao lại thế này, trời mùa đông mà trên cái trán còn chảy ra vài giọt mồ hôi li ti.

“Đinh Nhất Nhất?” Hắn giống như thật hưng phấn, thở phì phò đem cô nhóc từ cao xuống thấp đánh giá một phen.

“Gấp cái gì chứ, có chạy mất được đâu.” Cẩn Ngôn bật cười, “Nhất Nhất, đây là Mạc Tử Vực.”

“Rất vui được gặp mặt, ” Người mới tới cười đến có ý tứ, “Hôm nay cuối cùng mới được nhìn thấy cậu.”

Mạc Tử Vực? Tên này hình như có chút quen tai. Nhất Nhất ôm quyền: “Kính ngưỡng đã lâu.”

“Không dám không dám.”

“Dám đi mà.”

Hai tên điên khùng! Cẩn Ngôn dở khóc dở cười. “Cậu đã chạy tới sao?”

“Kẹt xe suốt, lái xe sợ chậm trễ thời gian đến nhìn người.” Mạc Tử Vực thú vị nhìn chằm chằm Nhất Nhất. Đây chính là thành quả chạy bộ suốt hai đoạn đường để nhìn thấy, rốt cục đã nhìn thấy người thật rồi, còn tưởng rằng người nào đó biaja đặt ra lừa gạt mọi người chứ, thì ra thực sự là người này.

“Cậu đang đi làm hay là đi học?” Nhất Nhất hỏi hắn.

Mạc Tử Vực chỉ chỉ vào Cẩn Ngôn: “Làm công cho hắn. Có biết hắn rất có nhiều tiền hay không? Làm bà chủ sẽ rất sướng.”

“Nói bậy.” Cẩn Ngôn cười cho hắn một quyền, quay đầu cùng Nhất Nhất giải thích, “Hắn là phía đối tác của tớ, rất có bản lĩnh đó, đầu tư cổ phiếu viết chương trình chụp ảnh mọi thứ đều tinh thông. Đúng rồi, Tử Vực cũng tốt nghiệp từ Nhất Trung ra.”


“A ~~ cậu chính là Mạc Tử Vực kia?” Nghĩ lại, lúc học trung học luôn tai nghe bạn học nói về này họ Mạc trâu bò kia, học cao hơn trên bọn họ 3 khóa, vừa biết chơi lại học giỏi. “Tớ là lớp 282, so với cậu thấp hơn 3 khóa!”

“Thì ra là tiểu sư muội a.”

“Sư huynh ~~~~ sư huynh còn biết đầu tư cổ phiếu? Nói cho tớ biết phải làm sao đi , hiện tại loại nào đang kiếm tiền nhất? Có thể kiếm được bao nhiêu. . . . . .”

Năm phút sau Nhất Nhất tám xong rồi, trong não cũng mất sạch hết tin tức về cổ phiếu ( không có biện pháp a, cô nhóc đối cổ phiếu không có chút xíu năng khiếu nào), tiếp tục bắt đầu tám về tình trạng cá nhân của họ Mạc trâu bò kia.

“. . . . . . Cậu sinh tháng sáu nha, tớ cũng vậy a! Cậu thích ăn hoa quả gì?”

“Quả đào, quả táo.” Mạc Tử Vực rất phối hợp trả lời.

“Tớ cũng thích ăn quả đào! Vậy cậu thích màu phấn hồng của hoa đào không?”

“Con gái mới thích cái màu đó, tớ là đàn ông con trai sao có thể giống với đám đàn bà con gái được. Tớ thích màu xanh màu lam, còn có màu xám.”

Sở thích của Tử Vực không sai biệt lắm với sở thích của cô nhóc~~~“Tớ với cậu đều giống nhau thích màu xanh cùng màu lam!”

“Lại nói cho cậu một bí mật nữa, cậu không thể nói với người khác a, tớ thích xem Tom và Jerry.”

“A, tớ cũng rất thích cái đó, Mạc đại ca. . . . . .”


“Nhất Nhất a.” Cẩn Ngôn nhịn không được nữa, lại nhìn thấy có người nước mắt vui mừng nhận anh trai rồi. Vội vàng nghiêng người che ở giữa hai người mặt mày hớn hở kia , “Không còn sớm nữa đi làm đi. Mạc tiên sinh, lần trước bảng phân tích báo cáo còn chưa có viết xong đó?”

Mạc Tử Vực chau chau mày: “Thì đi, cậu đừng đuổi tớ.”

“Không cần vội, tớ đã dặn chị La để ý giúp tớ thêm một lát rồi, ở lại tâm sự thêm chút đi!” Nhất Nhất một khi hưng trí tám chuyện, không khỏi nhấc tay bá vai bá cổ họ mạc trâu bò kia, “Vậy há, đại ca a. . . . . .”

“Nhất Nhất, nếu không đi sẽ đến muộn đó.” Cẩn Ngôn kéo tay cô nhóc ra.

“Ai ~~~” Mạc Tử Vực huênh hoang thở dài, hướng hắn hấp háy mắt, “Trở về làm việc thôi.”

Cẩn Ngôn tức giận trừng hắn liếc mắt một cái: “Đi thôi, buổi tối sẽ điện thoại cho cậu.”

Nhất Nhất há miệng thở dốc, trong đầu đột nhiên có một linh cảm mãnh liệt. Haia người đàn ông liếc mắt đưa tình?! Không thể nào, cô nhóc chẳng qua lấy tay khoác lên trên vai Mạc Tử Vực, Cẩn Ngôn liền lập tức đem tay cô nhóc hất ra, rõ ràng là tức giận! Chẳng lẽ. . . . . .

“Tan tầm muốn tớ tới đón cậu hay không?” Cẩn Ngôn đưa cô nhóc đến cửa hàng rồi hỏi.

“Không cần, ngồi xe bus.” Vô lực khoát tay. “Cái kia, Cẩn Ngôn a. . . . . .”

“Cái gì?”

Nhất Nhất hít sâu một hơi, tuy rằng đối với đồng tính luyến ái không có ác cảm gì, nhưng bạn bè bên người mười mấy năm đột nhiên bị dẫn vào trong vòng luẩn quẩn kia, nhất thời cũng không chấp nhận được. “Tớ là muốn nói, kỳ thật trên đường có rất nhiều con gái xinh đẹp, cậu xem bên kia kìa, bộ dạng thật xinh đẹp khả ái, Cẩn Ngôn cậu nhìn đi.”

“Không có hứng thú.” Đầu đều lười xoay ra nhìn. Nhất Nhất khóc không ra nước mắt. Thượng Quan Cẩn Ngôn đối với con gái không, cảm, thấy, hứng, thú!!!

Kỳ nghỉ đông này Cẩn Ngôn trải qua vô cùng chán. Đầu tiên, vừa mới được nghỉ là Đinh Nhất Nhất đã đi nông thôn về nhà bà ngoại mừng năm mới, muốn gặp mặt cũng khó. Tiếp theo, rất không dễ dàng gì đợi đến thứ sáu cô nhóc trở về, thái độ lại rõ ràng là thay đổi, ánh mắt nhìn hắn phi thường phi thường kỳ quái, khi thì mê mẩn, khi thì tiếc nuối, khi thì thương hại, mà khi hắn nhìn lại cô nhóc thì cô nhóc lập tức quay mặt đi. Cuối cùng, làm hắn cảm thấy có nguy cơ cảm là cô nhóc này cả ngày đều cầm di động gửi tin nhắn qua lại với người khác, miệng cười đến ả mang tai.

“Gửi tin nhắn cho bạn học a?” Làm bộ như lơ đãng hỏi.


“Uh.”

“Bạn học nào mà cao hứng vậy? Khai giảng không phải có thể gặp được sao.”

Nhất Nhất buông tay ánh mắt phức tạp lườm hắn liếc mắt một cái: “Là con trai, tớ gửi tin nhắn cho bạn học nam.” Con trai muốn cùng con gái ở chung, con gái muốn cùng con trai ở chung mới phù hợp lẽ thường, hiểu không?

“Ai a?”

“Bạn ~~ trai, tớ là con gái, tớ nên tìm con trai ~~ làm bạn.” Chữ ‘ con trai’ cố ý kéo dài.

“Tuổi còn nhỏ tìm cái gì bạn trai!”

“Không tìm con trai tìm con gái hả ?”

Cẩn Ngôn yên lặng.

Nói quá nặng lời rồi hả? Nhất Nhất vuốt đầu ngây ngô cười hai tiếng tỏ vẻ xin lỗi. “Nói cho cậu biết, anh ấy là sư huynh tớ, xã trưởng Thư pháp xã, viết chữ thật đẹp, viết chữ thảo ai xem cũng không hiểu. Cậu biết không?”

“Không biết. Cậu. . . . . . Thích anh ta a?”

“Uhm!”

“Thích anh ta vì cái gì?”

“Viết chữ rất giỏi!” Bộ dáng tỏ vẻ là đương nhiên lườm Cẩn Ngôn một cái.

“. . . . . . Cậu từ từ tìm đi.” Cẩn Ngôn vô lực trả lời. Quên đi, cô nhóc này còn chưa thông suốt, cô nhóc tìm người bạn trai thứ nhất nguyên nhân là bởi vì đối phương tư thế nhảy cao rất đẹp, tới người thứ hai là đánh nhau rất lợi hại, người thứ ba là có sở thích giống với cô nhóc thích xem ‘Loạn mã’. . . . . . Hiện tại là vì người này viết bút lông rất đẹp. Tùy cô nhóc thôi. Nhưng hắn đã quên béng mất câu chuyện xưa kia, đứa nhỏ chăn cừu trong câu chuyện xưa luôn ồn ào la ó có sói đến kìa , mọi người không ai thèm để ý tới, kết quả có một ngày, sói thật sự đến rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui