Cùng đi với Trương Húc tới đây có mẹ và cô của anh, hiện giờ, hai người họ đang cùng Lão Phật Gia nhà tôi trò chuyện rôm rả, để lại tôi với tâm trạng căng thẳng hồi hộp ở lại với Trương Húc bốn mắt nhìn nhau.
Nhiều năm như vậy không gặp, tôi cứ nghĩ rằng sẽ có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng tới khi thực sự gặp nhau tôi lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu; chỉ cảm thấy trái tim mình đang đập “thình thịch” ở trong lồng ngực.
"Mấy năm nay em sống thế nào?" Giọng nói của Trương Húc như gió xuân bay xa mười dặm.
"Rất tốt, anh thì sao? Sau khi chuyển trường thì đi đâu?"
"Tôi lên thành phố học lớp mười hai, sau khi học hai năm Đại học thì đi sang Anh trao đổi sinh viên, vừa mới về nước mấy tháng trước."
"À."
"Hạ Cận, có thể được gặp lại em, thật tốt quá." Ánh mắt của Trương Húc sáng rực nhìn thẳng tôi, chăm chú tới mức khiến lòng tôi run rẩy, nhất thời không biết nên trả lời ra sao. Anh ấy. . . . . . lại nói "Có thể được gặp lại tôi, thật tốt quá"………. Trong nháy mắt, tôi có cảm giác như trên đỉnh đầu mình nở một bông hoa sáng lạn rực rỡ, sáng đến nỗi làm tôi hoa mắt suýt mất cả phương hướng.
Trong lòng âm thầm tưởng tượng, nếu Trương Húc mặc chiếc áo blouse trắng thì không biết sẽ trông như thế nào nhỉ?
Sớm biết anh làm bác sĩ thì khi đăng ký thi Đại học, tôi đã học hộ lý rồi!
Đúng lúc này, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, Lão Phật Gia không vui trợn mắt nhìn tôi một cái. Tôi vội khom lưng nói xin lỗi với mọi người rồi nhanh chóng chạy ra ngoài nghe điện thoại.
"Này tiểu Hạ tử, ở thành Đông có cửa hàng bách hóa mới khai trương đấy, giảm giá nhiều lắm, chúng ta ra đó càn quét đi!" Đồng Yến kích động nói một tràng. Bình thường cô nàng vẫn gọi tôi là "tiểu Cận", thỉnh thoảng thì gọi là "Hạ tiểu Cận", chỉ có những khi hưng phấn bất thường mới ríu rít kêu một tiếng "tiểu Hạ tử". Tuy rằng cái biệt danh này tôi nghe thấy cực giống “tiểu hạt tử” (người mù nhỏ)!
"Mình không đi!" Tôi rất nghiêm túc cự tuyệt.
Sắc đẹp ở ngay trước mặt, sao tôi có thể để thứ phàm tục như "giảm giá ở cửa hàng bách hóa" làm nhiễu loạn tầm mắt được cơ chứ!
"Ơ, tối hôm qua chăm sóc Thái tử gia hưng phấn quá nên giờ kiêu ngạo rồi đấy hả ~" Đồng Yến không biết xấu hổ ở trong điện thoại trêu ghẹo nhạo báng, "Tiểu Hạ tử, tiết lộ cho “bản cung” biết một chút đi, tối qua “ngươi” cùng với Thái tử gia đã làm những tư thế nào vậy?"
"Đồng Tiểu Yến, mình muốn đoạn tuyệt quan hệ với cậu!"
" ‘Đoạn tuyệt quan hệ’ là tư thế nào?"
"Muốn biết hả? Vậy tối nay đến nhà ‘chị’ đi, ‘chị’ sẽ dạy cho biết."
Muốn cùng Đồng Yến so kè trình độ hạ lưu thì chỉ có thể hạ lưu hơn, vô sỉ hơn, mới có thể chiếm thế thượng phong trên vũ đài “võ mồm” này.
"Khụ khụ, được lắm, ‘tại hạ’ cúi đầu nhận thua!"
"Đồng Tiểu Yến, cậu đoán thử xem, bây giờ mình đang làm gì?" Tôi hí ha hí hửng hỏi.
"Vận! Động! Kịch! Liệt!"
"Cậu có thể suy nghĩ trong sáng một chút được hay không hả? Hê hê hê, Lão Phật Gia dẫn mình đi xem mắt đấy!"
"Không phải cậu ghét nhất là đi xem mắt à? Sao hiện tại lại hưng phấn thế? Ô, hay là đang xem mắt ở bệnh viện tâm thần?"
"Cút! Quan trọng nằm ở đối tượng xem mắt ý! Cậu chắc chắn không ngờ được đâu! Là Trương Húc, Trương Húc đó!"
"Coi cậu kích động chưa kìa! Mà khoan, Trương Húc á? Là nam thần mà cậu thầm mến hồi trung học ấy hả? Ái chà, được lắm, tối hôm qua vừa chăm sóc Thái Tử Gia xong, hôm nay đã đi xem mắt nam thần ngay được. ‘Hoa đào nở thật là nhiều ~ tôi ở nơi đây chờ em trở lại, chờ em trở lại, chia bớt cho tôi vận đào hoa ~’ " Đồng Yến càng nói càng phấn khích, đến cuối cùng còn rống to lời bài hát của “Hoa đào nở thật nhiều”, dọa tôi giật mình suýt chút nữa phi ngay cái di động xuống đất.
"Ừ, là anh ấy! Nhưng hiện giờ mình căng thẳng quá, một mình đối mặt với anh ấy, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi rồi. Mà thôi, không nói chuyện với cậu nữa, mình tiếp tục đi xem mắt đây ~"
"Hạ Tiểu Cận, cậu trọng sắc khinh bạn!"
"Ai da, đầu năm nay tình bạn còn dễ vỡ hơn cả bánh quy xốp nha." Tôi cường điệu than thở một tiếng.
"Hừ! Tên phản đồ không có nhân tính, vậy thì cút nhanh cút nhanh, chạy tới chỗ Trương Húc mà trải qua happy hour của mấy người đi, lão nương đây ôm phiếu giảm giá của cửa hàng bách hóa sống qua ngày là được rồi."
Tôi cụp máy, đúng lúc định bỏ di động vào trong tú, thì tiếng chuông không mong đợi lại bất ngờ vang lên. Cho rằng Đồng Yến gọi lại nên tôi trực tiếp bắt máy mà không nhìn màn hình hiển thị: "Đại tiểu thư Đồng Yến à, cậu sao thế? Không phải mới nói để cho mình với Trương Húc trải qua happy hour sao? Vừa cúp điện thoại cái đã hối hận luôn rồi à?"
Đầu bên kia điện thoại thật lâu cũng không có tiếng trả lời, tôi đang định nhìn thử màn hình xem sao thì liền nghe được một giọng nam quen thuộc, nhả từng chữ từng chữ, không nghe ra được cảm xúc: "Hạ Cận, tôi là Lục Bách Nghiêu."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...