Editor: coki (Mèo)
Tôi ở trên người Lục Bách Nghiêu liều mạng vặn vẹo phản kháng muốn thoát khỏi trói buộc của anh ta, vì chân phải không có sức lực gì nên liền nâng chân trái sống chết đá anh ta.
Tình hình dưới mắt lập tức biến thành một bên anh ta ở trên dùng ưu thế đè nặng tôi, một bên cùng tôi phản kháng các loại đấu tranh. Lúc hai người đang đấu đến say sưa thì cửa phòng ngủ đột nhiên bị mở ra.
Tôi nhìn thấy một bóng người đi vào trong phòng, trên tay xách theo túi đồ trong nháy mắt rơi xuống.
“A_________”
Người thét chói tai không phải là tôi, cũng không phải là Lục Bách Nghiêu mà là…………………………..mẹ anh ta.
“Ngươi…………………………các người……………..”Phu nhân căn bản tức giận đến mức một chữ cũng không nói ra được, ngón trỏ lúc này chỉ vào tôi và Lục Bách Nghiêu đang ở trên giường, trợn mắt há mồm.
Thời gian giống như yên lặng trong phút chốc, ngay cả không khí trong phòng cũng trở nên ngưng trệ, động tác này duy trì khoảng gần 5 phút, cuối cùng phu nhân cũng xách theo túi xách tức giận rời đi.
Thừa dịp Lục Bách Nghiêu đang bị vây trong trạng thái mơ hồ thì tôi giãy ra, liều mạng đưa tay đập thật mạnh vào ót của anh ta: “Không phải anh nói đây là căn cứ bí mật của anh sao? Không phải anh nói mẹ anh không biết nơi này sao hả?”
Hơn nửa đêm, cô nam quả nữ, nam trên nữ dưới, sắc mặt ửng hồng, giường chiếu hỗn độn…………….
Tuy rằng cái sắc mặt đỏ bừng này chủ yếu là do Lục Bách Nghiêu uống rượu mà có nhưng một phần cũng vì hồi nãy tôi và anh ta đánh lộn tới mức hăng say.
Chẳng qua một màn vừa rồi, mặc kệ người đó có phải là người bình thường hay không thì phỏng chừng đều hiểu nhầm đi?
Em gái anh, hai nươi năm trong sạch lão nương cố sống cố chết giữ gìn! Thế mà lại bị hủy trên tay Lục Bách Nghiêu, có muốn nhịn cũng không nhịn được.
“Mau, anh mau ra ngoài đuổi theo mẹ anh giải thích rõ ràng đi.” Mặc kệ mẹ anh làm sao tìm tới được nơi này, đầu tiên phải đem “thế giới quan” của bà sửa lại mới được, bằng không những lời tôi nói với mẹ anh lúc trước không phải trở thành sự thật trong mắt bà rồi sao?
“Với bộ dạng này của tôi sao?” Lục Bách Nghiêu từ từ chạm đất đứng dậy, nhìn bộ dáng trên người mình, gằn từng tiếng hỏi tôi.
Hiện tại là cái dạng gì đây?
Tôi theo ánh mắt của Lục Bách Nghiêu di dộng đến người anh ta, kết quả áo sơmi trắng của người nào đó vừa trải qua thế chiến bị giày vò tới mức không có mặt mũi gặp người, hình như………………còn dính một chút nước miếng của tôi trên áo. Ặc, vẫn là lựa chọn quên đi thôi.
Nhưng không chỉ có thế, ngay cả hai nút trên cùng của áo sơmi cũng bị đứt lộ ra một mảng ngực lớn, bộ dạng này nhìn như thế nào cũng có điểm gợi cảm, hấp dẫn?
Tôi vừa mới…………………Chẳng lẽ vừa rồi tôi hóa thân thành nữ lưu manh cùng anh ta đánh nhau quá mức kịch liệt?
Tôi sặc! Cái gì mà quá mức kịch liệt. Chữ này rất đáng khinh, lỗi………….lỗi.
“Haha, anh như vậy………….Haha, thật đúng là có chút ngượng ngùng khi gặp người khác……….Haha…….” Toàn bộ câu nói tôi đều dùng chữ “haha” để che dấu nội tâm bối rối mà ngay cả lúc nói chuyện cũng cảm giác được miệng đều cứng ngắc rồi.
Lục Bách Nghiêu khí định thần nhàn đứng dậy, sửa sang lại áo sơmi hỗn độn của mình, ánh mắt thoáng liếc đến trên người tôi: “A, chỉ biết nói tôi, cũng không nhìn lại chính mình thử, bây giờ có dám gặp người khác hay không?”
Như tôi thì làm sao?
Vẫn cảm thấy chính mình rất bình thường mà, nhưng nhìn theo ánh mắt của anh ta hồi nãy, mẹ nó, dây đeo áo ngủ Tiểu Hùng của tôi từ khi nào thì ở trên vai trượt xuống, còn lộ ra một mảng da thịt lớn nữa?
Tôi có thể vô liêm sỉ nói rằng vô cùng vô cùng may mắn vì trong thời điểm cuối cùng áo ngủ vẫn còn ở trạng thái “trung thành hộ chủ”, vững vàng che chở ngực của tôi sao?
Tuy rằng, bảo vệ cùng không bảo vệ cũng không có khác biệt gì lớn cho lắm.
囧 ặc ặc………………..
Vì sao mỗi lần ở trước mặt Lục Bách Nghiêu, thể diện của tôi đều muốn quăng tới Bắc Cực luôn vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...