“thanh Mai” Mỏi Mệt FULL
13.
Trần Vi cũng không biến mất trong thế giới của tôi.
Cho dù bề ngoài Chu Mục đã cố gắng hết sức để duy trì vẻ bình tĩnh thì cô ta vẫn ngày càng quá đáng.
Nửa đêm di động Chu Mục đổ chuông.
Tôi ngủ mơ mơ màng màng bị làm thức giấc.
Khi mở mắt đã thấy Chu Mục vội vàng mặc quần áo.
Anh thấy tôi thức giấc thì áy náy: “Xin lỗi Tiểu Tân, làm em thức giấc rồi, anh có việc gấp phải ra ngoài một lát.
Em cứ ngủ trước đi.”
Tôi gật đầu, mở to mắt nhìn anh biến mất khỏi phòng.
Tiếng cửa đóng sầm lại dưới lầu.
Không còn buồn ngủ chút nào.
Thật ra tôi nghe thấy tiếng Trần Vi.
Nũng nịu, yếu ớt, khóc lóc nói rằng bên ngoài có ai đó đang gõ gõ cửa sổ.
“Em rất sợ.
A Mục, anh đến ở cùng em được không? Một mình em thật sự rất sợ, lỡ có người làm gì em…”
Trẻ con còn biết, gặp vấn đề khó khăn thì gọi cảnh sát, cô ta lại chọn tìm chồng người khác.
14.
Dự báo thời tiết nói năm nay tuyết đầu mùa sẽ đến sớm, tôi với Chu Mục vốn đã hẹn nhau ngày đó cùng ăn tối.
Giữa trưa đến công ty tìm anh, anh lại ngập ngừng muốn nói lại thôi.
“Chu Mục.
Hôm nay em có người bạn từ nước ngoài về, mấy năm rồi không gặp.
Có thể tối nay chúng ta không thể đi ăn cùng nhau…”
“Không sao.” Chu Mục cười, tôi lại đọc được vẻ thở phào nhẹ nhõm trên mặt anh: “Tối anh đến đón em, các em định đi đâu?”
Tôi báo một địa chỉ.
Chu Mục gật đầu.
Nơi tôi đến là nhà hàng trên quảng trường trung tâm thành phố.
Vị trí bên cạnh cửa sổ kính kéo dài từ trần đến tận sàn, trong sảnh có người chơi piano, tiếng đàn như nước chảy róc rách.
Nhiều năm không gặp nhưng tôi và Trình Tư không xa lạ, Chúng tôi vừa ăn vừa trò chuyện không ngừng.
Chạng vạng tối, tuyết bắt đầu rơi.
Trình Tư ngạc nhiên vui vẻ kêu lên: “Mới về nước đã gặp tuyết đầu mùa, số mình may thật.”
Tôi mỉm cười, nhìn về phía quảng trường.
Trên đường phố có không ít người qua lại, vài đôi tình nhân nắm tay nhau.
Giữa những bông tuyết bay lả tả, một cô gái mạnh dạn hôn lên môi bạn trai mình.
Tôi nhìn, lại chợt sững người.
Máy sưởi trong nhà hàng mở hết công suất, tôi lại như rơi vào hầm băng, cứng đờ cả người.
“Sao vậy?” Trình Tư thấy ánh mắt tôi nhìn theo qua.
Khi nhìn thấy đôi tình nhân đang hôn nhau kia thì hiểu ra trong nháy mắt, bật cười: “Nghe nói những cặp đôi hôn nhau trong ngày tuyết đầu mùa thì sẽ hạnh phúc cả đời.
Tiểu Tân, có phải cậu nhớ chồng không? Làm khó cậu trong thời điểm lãng mạn thế này mà lại đến đi cùng mình.”
Tôi ngây người một lúc.
Nhìn đôi tình nhân thân mật kia cuối cùng tách ra, tay trong tay đi trên con đường đầy tuyết.
Hơn nửa ngày sau mới nói: “Đó chính là chồng mình.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...