Thanh Mai Của Chàng, Trúc Mã Của Chàng


Chương 4: Lời thổ lộ không chân thực
Đến ngày hẹn đi hát, Vương Xán về nhà ăn cơm tối, cô nhốt mình trong phòng thay quần áo, vất vả vật lộn một hồi lâu mới quyết định mặc chiếc váy hoa nhí màu hồng nhạt hở vai kèm áo khoác lửng màu trắng. Khi cô trang điểm xong bước ra ngoài, bố mẹ đang xem phim liền quay ra nhìn, cô xoay một vòng, để chiếc váy xòe rộng ra: “Thế nào ạ?”
Ông Vương Thao xưa nay luôn tự tin trước tài mạo của con gái, cảm thấy dù cô có khoác bao tải cũng đẹp, liền cười tít mắt rồi gật đầu lia lịa. Bà Tiết Phượng Minh lại hơi chau mày: “Có phải chiếc váy hơi ngắn không, như thế có thiếu trang trọng không?”
Vương Xán cúi nhìn chiếc váy, rõ ràng là váy ở vị trí cao hơn đầu gối hai centimet, không thể nói là ngắn được. “Không ngắn đâu ạ, hơn nữa con đi hát karaoke chứ không phải đi kiểm duyệt, mặc trang trọng để làm gì chứ?”
“Con gái phải có phong thái thục nữ, người khác mới tôn trọng tâm hồn bên trong được.”
Vương Xán luôn bất lực phản bác lý luận của mẹ, hơn nữa từ khi lên trung học cô đã bắt đầu từ bỏ việc tranh luận với mẹ rồi, chỉ đành lảng tránh: “Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ cố gắng nghe lời khuyên của mẹ, sẽ cố gắng đi con đường của thục nữ.”
Bà Tiết Phượng Minh còn muốn nói tiếp nhưng ông Vương vội ngăn lại rồi nháy mắt với con gái: “Đi đi, đi rồi về sớm, chú ý an toàn con nhé!”
Vương Xán cười: “Bố mẹ ngủ sớm nhé, không cần đợi con đâu, con mang chìa khóa rồi!”
Khi Vương Xán đến phòng mà Trần Hướng Viễn đã đặt trước, bên trong mọi người đã bắt đầu hát. Trần Hướng Viễn lần lượt giới thiệu với cô: một người đàn ông cao to tên Vương Minh Vũ, là bạn học đại học của Trần Hướng Viễn, Vương Minh Vũ bổ sung: “Bọn anh cũng là anh em tốt của nhau.” Anh ta làm việc tại một công ty bảo hiểm tài sản trong tỉnh. Vợ của Vương Minh Vũ – Vu Lâm là nhân viên một công ty tài chính. Còn một người nữa có dáng người trung bình, anh ta là Lưu Hạo – đồng nghiệp của Trần Hướng Viễn, làm việc tại một chi nhánh ngân hàng dưới, cũng là bạn cùng câu lạc bộ xe hơi với anh. Bạn gái Lưu Hạo – Ngô Tranh đang học nghiên cứu sinh.
Mọi người đều sàn sàn tuổi, thế nên không có chút khoảng cách nào, họ nhanh chóng nói chuyện thoải mái với nhau. Vương Minh Vũ và vợ anh ta đặc biệt nhiệt tình với Vương Xán. Theo lời Vương Minh Vũ thì Vương Xán cứ như là em gái trong gia đình anh. Vu Lâm lại nói: “Cuối cùng cũng thấy bạn gái của Trần Hướng Viễn rồi, hôm nay đúng là đáng tiền đi hát.”
Vu Lâm là người Đông Bắc, dáng người cao, nói chuyện vui vẻ, hòa đồng. Trần Hướng Viễn dường như có chút bối rối nhưng không hề có ý phản bác. Vương Xán cũng cười thoải mái, mọi người lại bắt đầu hát.
Trên bàn đã bày bia, bỏng ngô, hạt điều, Trần Hướng Viễn gọi phục vụ đến, gọi thêm một đĩa dưa hấu rồi quay sang nói với Vương Xán: “Cô thích ăn dưa hấu đúng không?”
Hóa ra anh ấy nhớ cả những điều nhỏ nhặt cô từng nói, Vương Xán không giấu nổi nụ cười, dưới ánh đèn, đôi mắt cô càng thêm lấp lánh. Chút cảm giác ấm áp ngọt ngào lấp đầy trái tim khiến cô hát bài “Ấm áp” của Lương Tịnh rất say mê và nhận được sự cổ vũ của mọi người.
Trần Hướng Viễn không hay hát, phần lớn thời gian anh ngồi nghe mọi người hoặc nói chuyện với Vương Minh Vũ. Vu Lâm và Ngô Tranh đều là những cây mic vàng, hát tương đối hay. Lưu Hạo đề nghị hát đôi những bài tình ca, mỗi đôi hát một bài. Vu Lâm và Ngô Tranh bận rộn chọn bài. Vương Xán ngoảnh mặt nhìn Trần Hướng Viễn, anh có vẻ bị làm khó: “Minh Vũ, không phải là cậu không biết, tớ rất ít khi hát karaoke, nhiều bài các cậu hát, tớ còn chưa nghe bao giờ.”
Vương Minh Vũ cười nói: “Vậy thì hát bài “Tương tư trong gió mưa” đi, bài này cũng cũ rồi, nhưng thời đi học cậu cũng từng hợp xướng bài này. Vương Xán, cô biết hát bài này chứ?”
Vương Xán gật đầu cười.
Khi Vu Lâm và Vương Minh Vũ song ca bài hát “Quảng đảo chi luyến” điện thoại của Trần Hướng Viễn đổ chuông, anh ra ngoài nghe máy, một lúc sau mới quay lại. Vương Minh Vũ đưa micro cho anh: “Đến lượt cậu rồi đấy, nhanh lên!”
Trần Hướng Viễn không nhận micro, anh nói một cách khó xử: “Minh Vũ, tớ có chút việc phải đi trước.”

Vương Minh Vũ trừng mắt nhìn Trần Hướng Viễn: “Chuyện gì mà vội thế?”
Lưu Hạo cũng nói: “Hướng Viễn, đã nói hôm nay phải chơi thoải mái cơ mà, chuyện gì cũng mặc kệ.”
Trần Hướng Viễn quay ra nhìn Vương Xán, Vương Xán có chút nghi hoặc, nhưng cũng không tiện nói, chỉ mỉm cười thể hiện cô không sao cả.
“Tiểu Na lái xe đâm vào người khác, bây giờ đang cãi lộn với người ta nữa”, Trần Hướng Viễn nói nhỏ với Vương Minh Vũ, nhưng rõ ràng cái tên con gái vẫn lọt vào tai Vương Xán. “Tớ phải qua đó xem thế nào.”
Vương Minh Vũ hỏi: “Người không bị sao chứ?”
“Không sao, tớ đã hỏi rồi, người kia cũng không sao, chỉ là cãi lộn thôi, tớ sợ cô ấy sẽ chịu thiệt.”
Vương Minh Vũ đứng dậy: “Cậu ngoan ngoãn ngồi đây, tớ đi xem thế nào rồi đưa nha đầu đó về. Cãi nhau thì cậu không biết, còn nữa, ai làm ở công ty bảo hiểm chứ, là cậu hay là tớ? Xảy ra tai nạn giao thông, một là gọi cảnh sát giao thông, hai là gọi công ty bảo hiểm, cả hai cậu đều không thông thuộc, chạy đến đó thì giải quyết được gì?”
Vu Lâm cũng nói: “Đúng, cứ để Minh Vũ đi đi. Hướng Viễn không được đi, nếu không, bỏ Vương Xán ở đây còn ra thể thống gì nữa?”
Vương Xán thấy bất ngờ khi mọi người nhắc đến tên, vội vàng nói: “Không sao, tôi không sao đâu.”
Nhưng Lưu Hạo và Ngô Tranh đều hùa vào, Trần Hướng Viễn do dự một lát, gật đầu nói: “Ừ, Minh Vũ, cậu đi xem thế nào.”
Vương Minh Vũ cầm chìa khóa xe bước đi, Vu Lâm cầm bỏng ngô đưa cho Vương Xán: “Không sao đâu, chúng ta tiếp tục hát, nha đầu Thẩm Tiểu Na đó, là bạn từ nhỏ cũng lớn lên với Trần Hướng Viễn, coi anh ấy như anh trai, có chuyện lớn nhỏ gì cũng gọi anh ấy.”
Trần Hướng Viễn vốn phong thái điềm tĩnh lúc này lại có chút ngượng ngùng: “Làm gì đến mức như em nói.”
Vu Lâm liếc nhìn Trần Hướng Viễn, không cho anh nói thêm, đưa micro cho anh: “Hát đi! Hát đi!”
Vương Xán chỉ biết giữ nụ cười, hai người song ca bài “Tương tư trong gió mưa”. Giọng Trần Hướng Viễn trầm ấm rất hay, nhưng rõ ràng hai người đều không có chút tâm trạng nào khiến cho bài hát tình ca trở nên nhạt nhẽo.
Gần một tiếng đồng hồ trôi qua, cửa phòng karaoke bỗng mở, Vương Minh Vũ bước nhanh như gió dẫn một cô gái vào. Cô gái này có nước da màu lúa mạch khỏe mạnh, khuôn mặt rất có nét, trang điểm kĩ càng, dáng người cao, mái tóc sóng xoăn nhẹ buông dài ngang lưng. Cô mặc chiếc áo hai dây màu trắng, quần sooc siêu ngắn phía dưới còn có tua rua, chân đi một đôi tông màu đen.
Trần Hướng Viễn vội đứng dậy bảo cô ấy ngồi xuống, đồng thời cũng giới thiệu Vương Xán: “Thẩm Tiểu Na, đây là Vương Xán.” Hai người lịch sự cúi đầu chào nhau. Vương Xán có chút nghi vấn hỏi: “Nhìn cô Thẩm có vẻ rất quen.”
Thẩm Tiểu Na dường như quen biết với những người còn lại, chào hỏi từng người rồi cười nói: “Có lẽ tôi có khuôn mặt đại chúng.” Nhưng ẩn ý sau lời nói đó lại hoàn toàn tương phản.
Vương Xán có bệnh nghề nghiệp là nhìn thoáng qua đã nhớ: “A, đúng rồi! Tháng trước tôi có cùng bạn đến khách sạn Shangrila tham dự lễ công bố bộ sưu tập áo cưới, cô Thẩm cũng có ở đó.”

Lễ công bố bộ sưu tập áo cưới đó là hoạt động do công ty đầu tư bất động sản Tín Hoa tài trợ. Sau khi nhận được thiệp mời, Vương Xán đã hẹn La Âm đi cùng. Lúc đó Thẩm Tiểu Na cũng có mặt, cô ấy nói chuyện với một người đàn ông điển trai, dáng người cao ráo, bộc lộ rõ biểu hiện cảm mến. Nhưng La Âm và người đàn ông đó lại quen nhau, thế là cô chạy đến hỏi thăm vài câu.
“Ồ, đúng rồi! Cô đến cùng với bạn gái La Âm của Trương Tân, Trương Tân lại là bạn thân của Đới Duy Phàm, tôi nhớ ra rồi!” Thẩm Tiểu Na khẩu khí dịu dàng hơn nhiều nói: “Cứ gọi tôi là Tiểu Na, tôi có thể gọi cô là Vương Xán chứ? Hôm đó là một hoạt động do công ty bố tôi tài trợ, ông ấy muốn phát triển đầu tư, đối tượng hướng tới trong tương lai là những người trẻ. Đúng là không biết ai lại gợi ý cho ông ấy chủ ý kì quái như vậy?”
Vương Xán là phóng viên bất động sản, tất nhiên ẽ quen biết ông chủ Thẩm Gia Hưng của công ty bất động sản Tín Hoa. Ông ấy kinh doanh bất động sản chưa lâu, thực lực không phải xuất chúng, nhưng tại cuộc đấu thầu đất đầu năm nay, ông ấy đã khiến người khác phải bái phục khi đưa ra giá thầu khu đất trong nội thành. Khuôn mặt Thẩm Tiểu Na rất giống bố cô ấy, khiến người khác chỉ cần liên tưởng một chút là có thể xác định quan hệ huyết thống giữa họ.
Vương Xán cười nói: “Tòa nhà đó Chủ tịch Thẩm chủ yếu xây dựng những căn hộ nhỏ, đánh vào đối tượng là những người trẻ, dùng ý tưởng về váy cưới để đẩy mạnh quảng cáo cũng hợp lý đấy chứ. Hơn nữa, những chiếc váy cưới đó đúng là rất đẹp.”
“Những chiếc váy đó thật ra không phải tác phẩm của các nhà thiết kế bên công ty mẹ tôi. Tôi chỉ đến để giúp bố sắp xếp một chút, tránh để ông ấy dùng con mắt thẩm mỹ của mình mà làm hỏng buổi công bố.”
“Trong mắt Tiểu Na, chúng ta đều là những người lạc hậu.” Vương Minh Vũ nói giọng trêu trọc: “Năm ngoái Tiểu Na đi du học từ Pháp về, cô ấy học thiết kế thời trang, bây giờ phụ trách thiết kế của công ty thời trang do mẹ cô ấy thành lập, thế nên thẩm mỹ quan khá cao.”
Trần Hướng Viễn cười nói: “Minh Vũ, cậu đừng trêu cô ấy nữa.”
Tiểu Na lại tỏ ra không quan tâm: “Mẹ em cái gì cũng quản, con mắt thẩm mỹ của em cũng vô ích, Tổng giám sát thiết kế chỉ là cái danh mà thôi.”
Trần Hướng Viễn ấn chuông gọi nhân viên phục vụ, gọi thêm một đĩa dưa hấu, Vương Xán vội nói: “Không cần đâu, tôi không ăn được nữa.”
Trần Hướng Viễn thoáng có chút bối rối rồi nhỏ nhẹ nói: “Tiểu Na cũng thích ăn dưa hấu.”
Vương Xán thấy mặt mình nóng bừng, còn bối rối hơn cả Trần Hướng Viễn. Vương Minh Vũ kịp cười lớn: “Hướng Viễn, cậu còn sợ Tiểu Na chịu thiệt. Lúc tớ đến đó, các cậu thử đoán xem, cô Thẩm đây tay chống cạnh sườn giống hình cái ấm trà cãi nhau nghe đã lắm!”
Trần Hướng Viễn nhìn Tiểu Na trách móc: “Con gái con đứa, đứng giữa đường cãi nhau với người ta hay lắm sao?”
Vương Minh Vũ cũng nói: “Có chuyện gì to tát đâu, hai người đi cùng chiều không cẩn thận va chạm nhau, cả hai đều có trách nhiệm, người không sao, xe cũng không bị hỏng nặng, mang đến xưởng sửa chữa là được. Thế mà mặc kệ cảnh sát giao thông bên cạnh, cứ đứng đó cãi lộn. Em nhìn đôi dép của em xem, có thích hợp để lái xe không?”
Tiểu Na bĩu môi: “Em thất tình rồi, tâm trạng không vui, đang buồn chết đi được, ai mà biết lại gặp chuyện đen đủi như vậy chứ?”
Trần Hướng Viễn liền sầm mặt lại, đang định nói gì đó thì Vương Minh Vũ toét miệng cười: “Đen đủi à? Lúc nãy ngồi trên xe của anh, em đâu có nói với anh như vậy. Rõ ràng em yêu đơn phương người ta, tỏ tình bị người ta từ chối. Cái gì mà thất tình, đến bắt đầu còn không có.”
Vu Lâm vô tình nhìn Vương Xán, mặt cô pha lẫn nhiều cảm xúc mà miệng lại nói: “Không biết người đàn ông đó là thần thánh phương nào, nhất định phải có sức mạnh của Liễu Hạ Huệ[1] mới dám từ chối lời tỏ tình của Tiểu Na chứ?”
[1] Liễu Hạ Huệ (tiếng Hán: 柳下惠, 720 TCN – 621 TCN), tên thật là Triển Cầm (展禽), tự là Quý (季), người đất Liễu Hạ (柳下), nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử.

Thẩm Tiểu Na cứng đầu nói: “Anh ấy chưa có bạn gái, em vẫn còn cơ hội.”
Lưu Hạo cũng cười, chuyển chủ đề: “Lúc nãy em gọi điện đến, anh còn nghĩ có anh lái xe nào không biết thương hoa tiếc ngọc mà đụng vào xe của em, lại còn cãi nhau với em nữa chứ?”
Vương Minh Vũ cười nói: “Đối phương là một bà chị, nói chuyện có vẻ chậm rãi, bề ngoài mềm mỏng nhưng trong lòng nham hiểm, lợi hại. Tiểu Na chỉ biết nói ầm ĩ, căn bản không phải là đối thủ.”
Tiểu Na không vui nhìn Trần Hướng Viễn: “Mọi người chẳng ai an ủi em lấy một câu, lại còn mang em ra làm trò đùa nữa.”
Trần Hướng Viễn nhìn Thẩm Tiểu Na trìu mến nói: “Đồ ngốc, có chuyện gì to tát đâu, có gì đáng tức giận chứ? Ăn dưa hấu đi!”
Vương Xán giữ im lặng quan sát, trong lòng bỗng thấy ớn lạnh. Cô dần chuyển mắt đến màn hình, không nhìn họ nữa.
Ngô Tranh bảo Thẩm Tiểu Na chọn bài, cô lắc đầu: “Mấy năm nay đều nghe nhạc Pháp, những bài này em đều không biết hát. Mọi người hát đi, em ngồi nghe cũng được mà.”
Mọi người tiếp tục hát, Thẩm Tiểu Na và Trần Hướng Viễn ngồi một bên to nhỏ với nhau. Người bên cạnh đều không nghe rõ họ nói gì, nhưng rõ ràng là vô cùng thân mật.
Nét mặt Vương Xán không hề thay đổi, sau khi từ nhà vệ sinh vào, cô ngồi sang một ghế sofa khác, cách xa họ một chút, vẫn chọn bài, vỗ tay, thỉnh thoảng cũng uống một ngụm bia nhỏ. Vu Lâm tỏ ra không để ý nhưng trong lòng lại thấy rất khâm phục.
Thời gian không còn sớm, Trần Hướng Viễn gọi thanh toán, mọi người đứng dậy chuẩn bị ra về. Đến quầy thu ngân, Vương Xán dừng bước: “Tôi tự gọi xe về, tạm biệt mọi người.”
Trần Hướng Viễn vội nói: “Để tôi đưa cô về.”
Thẩm Tiểu Na cũng nói: “Đúng vậy, gọi xe gì chứ, chúng tôi đưa cô về.”
Vu Lâm kéo tay Thẩm Tiểu Na, cười thân mật: “Em gái, hôm nay em phá đủ rồi đấy, chúng ta phải tinh ý một chút có được không? Lên xe đi, chị và Minh Vũ đưa em về. Để Trần Hướng Viễn đưa Vương Xán về.”
Thẩm Tiểu Na tròn mắt nhìn Vương Xán, rồi lại nhìn Trần Hướng Viễn. Vương Xán không tỏ ra bối rối, xua tay nói: “Không cần đâu.”
Thẩm Tiểu Na lúc này mới làm bộ dạng sực tỉnh: “À, em hiểu rồi! Em không làm kì đà cản mũi nữa.” Cô không nói gì nữa, lập tức leo lên xe của Vương Minh Vũ.
Vương Xán bối rối đến mức không biết nói gì. Trần Hướng Viễn cười, mở cửa xe nói: “Đừng nghe nó nói linh tinh. Vương Xán, lên xe đi!”
Vương Xán nghĩ nếu cứ tiếp tục từ chối thì lại kiêu ngạo quá, dù sao tối nay cũng đủ ngượng lắm rồi, kết thúc thế nào cũng mặc kệ. Cô lần lượt vẫy tay tạm biệt Vương Minh Vũ và mọi người rồi lên xe Trần Hướng Viễn.
Trần Hướng Viễn khởi động xe, CD vẫn chạy một bài hát tiếng Pháp. Lần này Vương Xán hoàn toàn không có tâm trạng hỏi tên bài hát. Yên lặng một lúc, Trần Hướng Viễn mở lời: “Vương Xán, hôm nay biểu hiện của tôi rất kém phải không?”
Vương Xán không biết nên trả lời thế nào, liền nghí ngoáy dây thắt an toàn, không nói một lời.
“Bố mẹ tôi và bố mẹ Tiểu Na là đồng nghiệp, cũng là bạn tốt, hai nhà còn từng là hàng xóm.” Trần Hướng Viễn bình thản lái xe, mắt hướng về phía trước. “Bố mẹ cô ấy đã từ chức từ lâu và bắt đầu kinh doanh thời trang, một người ra Bắc vào Nam, một người phải trông cửa tiệm và lo kinh doanh nên thường xuyên gửi cô ấy ở nhà tôi. Mẹ tôi luôn mong có một đứa con gái, cũng thực sự yêu thương cô ấy như con cái trong nhà. Có thể nói, cô ấy cũng như em gái tôi, tôi đã chứng kiến cô ấy lớn lên.”
Vương Xán cảm thấy nếu tiếp tục yên lặng thì chỉ thể hiện mình rõ ràng là người hẹp hòi, cô liền cười nói: “Anh không cần giải thích, thanh mai trúc mã mà, nghĩ là tôi hiểu rồi.”

“Thanh mai trúc mã? Nếu nó có nghĩa là cùng nhau khôn lớn thì chúng tôi đúng là như vậy. Cô cũng là con gái duy nhất trong nhà, không biết hồi nhỏ có cảm giác cô đơn không? Bố mẹ đều đi làm, chìa khóa treo trên cổ. Nếu người lớn tăng ca, phải có một người ở nhà.”
Vương Xán lắc đầu: “Bố mẹ tôi đều là giáo viên. Hồi học tiểu học bố đưa tôi đi học, lên cấp ba thì mẹ tôi tiếp quản. Sau khi học xong tôi lại đến Vãn báo làm việc nên chưa gặp những chuyện như vậy.”
“Vậy là cô khá hạnh phúc. Tôi từ nhỏ đã sống nội tâm, không giỏi biểu lộ cảm xúc nên không có nhiều bạn lắm. Tiểu Na lại hoàn toàn trái ngược, cô ấy luôn hoạt bát, sôi nổi. Từ lúc đầu tiên đón Tiểu Na ở trường mần non, đến sau này đưa cô ấy đi học, tôi đều không để những đứa trẻ khác bắt nạt cô ấy. Nhìn bề ngoài là tôi đang chăm sóc cô ấy, nhưng thật ra tôi rất cảm động vì trong nhà có thêm người bầu bạn, để tôi không quá đơn độc, hướng nội. Cô ấy luôn coi tôi là anh trai nên nhiều khi cũng có chút dựa dẫm. Còn tôi thì từ trước đến giờ cũng quen với điều ấy.
Khi Vương Xán sinh ra, chương trình kế hoạch hóa gia đình đã triển khai được vài năm. Những đứa trẻ thành phố đồng trang lứa với cô hầu hết là con một. Anh chị em họ của cô lại ở nơi khác, một năm cũng khó mà gặp nhau đến một lần. Cô đã quen kiểu con một theo đúng nghĩa của nó. Hôm nay bỗng nhiên lại gặp kiểu thanh mai trúc mã sờ sờ trước mặt, đúng là không biết nên nói thế nào.
“Khi gặp rắc rối gì ở trường, phản ứng đầu tiên của Tiểu Na là đi tìm tôi, lần đầu tiên nhận được mảnh giấy từ bạn trai cũng lập tức đưa tôi xem.” Khóe miệng Trần Hướng Viễn khẽ nở nụ cười: “Trong mắt cô ấy, hình như không có chút bí mật nào với tôi cả. Sau đó, bố mẹ Tiểu Na đưa cô ấy sang Pháp học, cuối năm ngoái mới trở về. Thế nhưng cô ấy vẫn không thay đổi thói quen cũ, có chuyện gì thì việc đầu tiên cũng gọi điện cho tôi.”
Vương Xán không hiểu Trần Hướng Viễn rốt cuộc định nói gì, cô cũng thật sự không muốn nghe về hồi ức của anh. Nhưng cô nghĩ, chỉ là ngồi cùng xe một lát thôi, không nhất thiết phải bất lịch sự cắt ngang lời anh. Thế là cô nhẫn nại nghe.
Trần Hướng Viễn cũng phát hiện ra sự cố gắng im lặng của Vương Xán. Xe dừng lại trước vạch đèn đỏ, Trần Hướng Viễn quay sang nhìn cô: “Tôi nói nhiều như vậy, chỉ muốn nói rõ ràng rằng, tôi và Tiểu Na đúng là không có quan hệ huyết thống nhưng chỉ là tình cảm anh em thôi. Nếu sau này cô ấy vẫn thể hiện thân mật với tôi như vậy, thì đó cũng chỉ là kiểu đứa em gái làm nũng với anh trai, cô không phật ý chứ?”
Máu toàn cơ thể Vương Xán dường như đổ hết về não bộ, cô có chút ngỡ ngàng quay ra nhìn Trần Hướng Viễn, lúc này anh vẫn giữ thái độ bình tĩnh.
Lúc đó, đèn chuyển sang màu xanh, Hướng Viễn khởi động lại xe. Sự ngỡ ngàng của Vương Xán hiện rõ trên khuôn mặt. Đêm mùa hè, đường phố rộng rãi, vắng người, thành phố không còn vẻ ồn ào của ban ngày nhưng trong tim cô loạn nhịp, chẳng khác nào đang đứng giữa phố chợ đông đúc, người qua kẻ lại tấp nập.
Điện thoại của Trần Hướng Viễn hiển thị một tin nhắn đến, hai tiếng tít tít đã làm Vương Xán giật mình. Một tay anh giữ lái, một tay cầm điện thoại lên đọc.
“Xin lỗi, hình như đã làm cô giật mình.” Giọng của Trần Hướng Viễn vẫn trầm ấm như vậy.
Xe dừng lại, Vương Xán bây giờ mới biết đã đến nhà mình, cô tháo dây an toàn, rồi quay đầu lại nói với Trần Hướng Viễn:
“Cái đó, những lời nói vừa rồi của anh, có nghĩa là gì?” Vương Xán cảm thấy mình biểu hiện có vẻ hơi ngốc nghếch, nhưng cô không thể không hỏi: “Anh không cần phải nói với tôi những lời đó, ý tôi là, chuyện giữa anh em anh, tôi là người ngoài, không thể quản được.”
Một nửa khuôn mặt Trần Hướng Viễn trong bóng tối nên không rõ biểu cảm thế nào, “Vương Xán, thật ra tôi muốn theo đuổi cô, tôi vốn muốn chầm chậm từng bước, không muốn đường đột như vậy. Nhưng tôi có thể thấy được qua việc tối nay, cô sẽ tránh xa tôi. Thế nên tôi đành phải giải thích rõ ràng với cô.”
Vương Xán không dám tin vào tai mình. Đây là lời tỏ tình mà cô đã mong đợi từ lâu, hơn nữa còn hơn cả sự tưởng tượng của cô, nhưng nó lại có chút gì đó không thực.
“Tôi thích em, tích cách em cởi mở, hòa nhã, lại có thể dung hòa tính cách hướng nội, do dự của tôi. Tôi nghĩ chúng ta sẽ rất hợp nhau. Em không cần trả lời tôi ngay đâu, tôi đồng ý để em có thời gian suy nghĩ rõ ràng.”
Đến câu tạm biệt Vương Xán cũng quên không nói, cô không quay đầu lại, nhẹ nhàng bước lên lầu lấy chìa khóa mở cửa.
Bố mẹ đã ngủ, Vương Xán thở phào nhẹ nhõm. Vội vàng ra ban công, Vương Xán thấy chiếc xe Ford màu xám quay đầu, cô ngẩn ngơ nhìn chiếc xe khuất dần trong đêm tối rồi quay về phòng thay quần áo ngủ. Gió đêm thổi qua khung cửa sổ, không khí trong phòng rất thoáng mát, dễ chịu nhưng đêm nay Vương Xán chắc chắn sẽ mất ngủ.
“Tôi thích em.” Ba chữ này cứ vang bên tai cô, rồi phảng phất không chịu rời, nhưng rõ ràng nó thiếu cảm giác chân thực. Tuy nhiên, lý do Trần Hướng Viễn nói thích Vương Xán sau đó đã làm cô bất ngờ.
Tính cách cởi mở, hòa nhã, có lẽ là đúng – Vương Xán tự bình phẩm bản thân. Còn, có thể dung hòa? Không biết từ khi nào, từ lúc quen anh đến bây giờ, hình như cô đã dung hòa tính do dự và trầm lặng của anh ấy.
Còn về việc hai người liệu có hợp nhau không? Không có những lý do lãng mạn khiến cô ngần ngại, tình yêu mà cô hi vọng không phải là một cuộc gặp gỡ bình thường. Hơn nữa, sự tồn tại tất yếu của Thẩm Tiểu Na làm cô chần chừ không biết có nên bắt đầu cuộc tình này không? Cô không có cách nào cho bản thân một đáp án chính xác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui