“Biểu cảm của Tiểu Thiền rất đáng yêu, đôi mắt tròn xoe giống như hai quả nho đen vậy đó.” Ngu Thiếu Huy lướt ảnh chụp và cười nói.
“Tiểu Thiền của chúng ta vốn đã đáng yêu rồi mà, mặc kệ là có biểu cảm gì thì cũng đáng yêu hết, anh trai nói xem có đúng không?” Lâm Mạn cố ý kéo Ngu Tân Cố vào.
Ngu Thiền không hiểu, bọn họ khen ngợi mù quáng thì thôi đi, còn hỏi Ngu Tân Cố làm gì chứ?
Dù sao thì cái miệng đó của Ngu Tân Cố cũng chẳng nói ra được lời tốt lành nào cả.
Ai ngờ một giây sau Ngu Tân Cố lại gật đầu: “Ừ.”
Ngu Thiền: Hả?
Cô vô cùng nghi ngờ nhìn về phía Ngu Tân Cố, cô luôn cảm thấy có thể đây là một cái bẫy.
Ngu Tân Cố bị chọc tức vì vẻ mặt tràn đầy đề phòng của cô, vẻ mặt này có đáng yêu như khi gọi anh là anh trai đâu chứ? Nhưng mà nhớ lại vẻ ỷ lại và đáng yêu khi đó của cô, thì Ngu Tân Cố vẫn dằn xuống cơn tức, nhướng mày nói: “Nhìn anh như thế làm gì? Chẳng lẽ anh nói sai à?”
Ngu Thiền không hiểu trong hồ lô của Ngu Tân Cố đang chứa loại thuốc gì, cô thấy Ngu Thiếu Huy và Lâm Mạn vẫn đang lật xem ảnh, cô đi vòng qua bên cạnh Ngu Tân Cố, nhỏ giọng nói: “Có phải là anh có chuyện gì đó muốn nhờ em không?”
Ngu Tân Cố: “?”
“Có việc thì cứ nói thẳng đi, anh không cần vì muốn nịnh nọt em mà nói mấy lời trái lương tâm như vậy đâu.”
Từ trước đến nay Ngu Tân Cố chỉ luôn ghét cô mà thôi, Ngu Thiền cũng đã quen rồi, vì lẽ đó mà cô không đảm đương nổi lời khen này. Ngu Tân Cố nói được nhưng mà cô lại nghe không nổi.
Ngu Tân Cố đã hiểu, anh chợt bật cười vì tức giận: “Con bé lừa đảo, trên người em có gì đáng giá để anh nhờ hả?”
“Há, không có thì tốt rồi.” Ngu Thiền thở phào nhẹ nhõm, cô cực kỳ khó chịu với cách gọi ‘con bé lừa đảo’ này nên xoay người đi đến bên cạnh Lâm Mạn.
Ngu Tân Cố lắc đầu, anh phát hiện nếu muốn đối xử tốt với con bé này một chút thì cũng thật là khó khăn mà, cô quá biết khiêu chiến sự nhẫn nại của anh. Vẫn là lúc say xe yếu đuối ôm anh gọi anh trai thì đáng yêu hơn, bây giờ dồi dào sức sống rồi thì cứ luôn làm cho anh tức giận mãi thôi.
Ngu Tân Cố chỉ được nghỉ Quốc Khánh bốn ngày, vì những chuyện không cần thiết mà bọn họ đã lãng phí hơn hai ngày, cả nhà đi nghìn dặm xa xôi đến thành phố Y cũng không có gì để chơi cả.
Trước khi đi, Lâm Mạn muốn đi chùa Di Đà bái Phật, một là phù hộ cho sự nghiệp của Ngu Thiếu Huy thuận lợi, hai là hy vọng Ngu Tân Cố có thể thi đậu vào một trường học tốt, ba là cũng hy vọng Ngu Thiền có thể trưởng thành khỏe mạnh.
Thị trấn cổ xưa dưới chân núi chùa Di Đà cũng có không ít cửa hàng đặc sản và cửa hàng ngọc bích cổ, bọn họ đi dạo nửa ngày, mua không ít đặc sản trong núi, nhà họ Ngu và nhà họ Lâm đều có rất nhiều họ hàng, bọn họ muốn mang quà về tặng người thân và bạn bè.
Ngu Thiền đi theo bọn họ qua lại trong ngõ cổ, Lâm Mạn bị một cửa hàng ngọc bích lừa vào xem thử, bà muốn mua ít đồ ngọc. Ngu Tân Cố đi theo phía sau làm cu li, anh chỉ có biết im lặng về khả năng mua sắm của mẹ mình, vừa nhìn đã biết là kiểu người dễ bị lừa gạt rồi.
“Tiểu Thiền, lại đây nào, mẹ mua mặt dây chuyền cho con nè.” Lâm Mạn kéo Ngu Thiền qua.
“Mẹ, con không cần đâu.” Ngu Thiền vội vàng xua tay, món đồ này hơn một nghìn một miếng, cô cảm thấy cô có đeo trên người thì cũng vô dụng mà thôi, không cần phải lãng phí số tiền này.
“Cô bé à, ngọc dưỡng người đấy, mặt dây chuyền Phật Di Lặc này là thích hợp nhất cho các cô bé đeo, cháu còn có thể mang nó đến chùa để đại sư khai quang, đeo trên người có thể trừ tà tránh họa đảm bảo bình an…” Chủ quán rất giỏi nói chuyện, thổi phồng đến mức ba hoa chích chòe.
Lâm Mạn có hơi rung động, chủ tiệm lại nhân cơ hội đó mà nói về việc ưu đãi mua một đôi sẽ được giảm hai mươi phần trăm, Lâm Mạn lập tức bảo chủ tiệm lấy cho bà một cặp.
“Nam đeo Quan Âm nữ đeo Phật, cậu bé đẹp trai này cũng có thể mua một miếng ngọc Quan Âm Bồ Tát đeo, đảm bảo việc học của cháu thành công, bé gái thì đeo tượng Phật, Phật Tổ đảm bảo bình an, yêu ma quỷ quái đều không thể đến gần.”
“Tân Cố, con cũng qua đây thử đi.” Lâm Mạn gọi Ngu Tân Cố.
“Con theo thuyết vô thần của chủ nghĩa duy vật, không tin những điều này, quỷ quái thấy con còn phải nhường đường, đi thôi.” Ngu Tân Cố chờ đến mức bực bội, anh thúc giục Lâm Mạn rời đi.
“Con không mua thì thôi, mẹ mua cho em con, sức khỏe của em con không tốt, mua một miếng ngọc dưỡng khí cũng được.” Lâm Mạn cầm miếng ngọc Phật Di Lặc thử đeo cho Ngu Thiền.
Chủ tiệm vẫn đang tiếp tục khuyên: “Mua hai miếng luôn đi! Ngọc này của chúng tôi thật sự tốt lắm, hàng thật giá thật, mua miếng thứ hai còn được giảm giá hơn phân nửa đấy!”
“Con trai lớn của tôi bướng bỉnh như trâu, thằng bé không muốn đeo thì tôi cũng không có cách nào.”
Ngu Thiền nhìn miếng ngọc Quan Âm đó, cô do dự hỏi: “Miếng ngọc này bao nhiêu tiền ạ?”
“Một miếng 1200, hai miếng 1900, chỉ cần thêm 720 tệ là có thể mua thêm một miếng ngọc nữa rồi.”
Lâm Mạn thấy cô có hứng thú với ngọc Quan Âm nên hỏi: “Tiểu Thiền thích miếng ngọc này sao?”
Ngu Thiền suy nghĩ một lát: “Con chỉ cảm thấy mua một miếng có hơi lỗ.”
“Nếu con thích thì mẹ sẽ mua hết hai miếng ngọc luôn.” Lâm Mạn nói, dù sao cũng không quá đắt, cũng chỉ là tiền mua một bộ quần áo mà thôi.
Ngu Thiền vẫn cảm thấy hơi ngại ngùng, cô suy nghĩ rồi nói: “Khi nào con về sẽ lấy tiền tiêu vặt bù lại số tiền chênh lệch đó.”
Lâm Mạn cười rộ lên: “Bù tiền chênh lệch gì chứ, nếu con thích thì chẳng lẽ là mẹ còn không mua cho con hay sao? Cũng đâu phải là món đồ đắt tiền gì đâu chứ.”
Lâm Mạn bảo chủ cửa hàng gói lại đôi ngọc bội đó, lát nữa bà mang đến chùa khai quang. Ngu Tân Cố ở bên cạnh nhìn mà lắc đầu, anh không khỏi cảm thấy mẹ anh đã đổi hết sự thông minh dùng cả đời để lấy gương mặt kia rồi.
Đồ đạc mua gần hết, cả nhà lại đến chùa thắp hương bái Phật, Lâm Mạn cực kỳ tin những thứ này, mỗi năm bái Phật đều tốn không ít tiền uổng phí.
Có lẽ là cũng đã quen ngồi xe rồi nên trên đường trở về Ngu Thiền không còn bị say xe như lúc đi nữa, ngược lại thì Ngu Tân Cố còn cảm thấy hình như thiếu chút gì đó.
Về đến nhà, Ngu Thiền lấy 720 tiền tiêu vặt mà mình tích góp được đưa cho Lâm Mạn, làm cho Lâm Mạn vui vẻ không khép miệng lại được: “Con gái ngốc của mẹ, mẹ thật sự không thiếu số tiền này đâu, con tiết kiệm tiền tiêu vặt như vậy thì vẫn nên giữ kỹ đi!”
Ngu Thiền lại kiên trì với mình: “Đây là thứ con muốn mua thêm, nên con phải tự trả, nếu không thì sau này con sẽ trở nên không có nguyên tắc.”
Lâm Mạn không tranh lại cô, cuối cùng cũng cười nhận lấy, đồng thời còn không quên mỉa mai Ngu Tân Cố: “Con xem em gái con hiểu chuyện thế nào kìa, con chỉ biết tiêu tiền thôi, con còn không hiểu chuyện bằng em gái nữa.”
Ngu Tân Cố trợn mắt: “Lông dê mọc trên thân dê, tiền của nó cũng là do mẹ cho mà.”
Lâm Mạn tức giận tát anh một cái: “Con nói như vậy à! Mẹ cho hai đứa tiền như nhau, em gái con có thể tiết kiệm, mà con lại có đồng nào tiêu hết đồng nấy.”
Ngu Tân Cố không nói gì mà đứng dậy trở về phòng, có đôi khi anh rất không hiểu mạch não của Ngu Thiền, bình thường Ngu Thiền thật sự không tiêu tiền bừa bãi nhưng anh không ngờ Ngu Thiền lại chịu bỏ mấy trăm ra mua một miếng ngọc nát không biết là thật hay giả.
Đi du lịch trở về, Ngu Thiền phát hiện ở trong nhà vẫn thoải mái hơn, không quá mệt mỏi, tự do thoải mái, có thể mang đến cảm giác ấm áp và thân thuộc cho mọi người, đó là cảm giác mà những nơi khác không thể có được.
Ngu Tân Cố khôi phục khoảng thời gian đi học, Ngu Thiền cũng phải luyện đàn và học thêm.
Buổi chiều Ngu Thiền tan học sớm nên đến chỗ cũ chờ Bùi Vân Sơ, cô có món quà muốn tặng anh.
Bùi Vân Sơ chạy xe đạp phóng như bay từ cổng trường, vững vàng dừng ở trước mặt cô: “Tiểu Thiền Thiền, đi chơi Quốc Khánh có vui không?”
“Cũng tạm ạ.”
“Trong tay em đang giấu gì thế? Siết chặt như vậy?” Bùi Vân Sơ vừa tới đã chú ý thấy tay của Ngu Thiền siết thành nắm đấm rồi.
Ngu Thiền không ngờ rằng anh lại quan sát cẩn thận như thế, cô dí dỏm nói: “Anh đoán xem.”
Bùi Vân Sơ bật cười: “Em thật thích làm khó anh trai mà, đáng tiếc là anh trai không phải con giun trong bụng em, cho nên không đoán được.”
“Anh còn chưa đoán, đương nhiên là không đoán được rồi.” Ngu Thiền bất mãn nhưng mà cô cũng không làm khó anh nữa: “Anh đưa tay ra đi.”
Bùi Vân Sơ rất nghe lời, anh mở tay trước mặt cô, còn không quên lắc lư hai lần, nhướng mày với cô, giữa lông mày đều là vẻ đắc ý.
Ngu Thiền đặt đồ vật trong tay vào lòng bàn tay của anh: “Cho anh đó.”
Bùi Vân Sơ tập trung nhìn vào, anh không khỏi vui vẻ: “Đây là cái gì?”
“Ngọc bội Quan Âm phù hộ anh thi đại học.”
“Ôi chao, Tiểu Thiền Thiền của anh, anh trai thật sự cảm ơn em, em đi chơi mà cũng không quên cầu xin giúp anh trai thi đậu vào trường đại học tốt nữa.” Bùi Vân Sơ cười như ý.
Ngu Thiền nói: “Anh phải mang theo bên người đó, miếng ngọc này đã được khai quang rồi, rất linh thiêng.”
“Rất linh thiêng sao?” Bùi Vân Sơ cười không ngậm miệng lại được, thế nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô bé thì anh lại càng không ngừng lại được: “Được được rồi, anh trai nhất định sẽ mang theo bên người. Nhưng mà anh trai không tin Phật, ngọc bội này có thể phù hộ cho anh được không đây?”
“Có thể.”
“Sao em lại chắc chắn như thế?” Bùi Vân Sơ cười hỏi.
“Anh trai là người tốt, sẽ được báo đáp thôi, em cũng sẽ cầu nguyện giúp anh trai.” Cô bé nói vô cùng nghiêm túc, ngược lại thì Bùi Vân Sơ không có hứng thú đùa giỡn nữa.
“Được rồi, nếu như Tiểu Thiền Thiền đã cầu cho anh, vậy thì hình như anh không đeo cũng không được nữa rồi.” Bùi Vân Sơ kéo sợi dây và đeo vào cổ nhưng mà nút thắt của sợi dây đỏ này ở sau gáy, anh vươn tay sờ lúc lâu cũng không sờ được.
Ngu Thiền thấy thế thì nói: “Em giúp anh.”
“Vậy thì nhờ Tiểu Thiền Thiền rồi.”
Bùi Vân Sơ ngồi xổm xuống, Ngu Thiền cúi đầu, cô trông thấy sau gáy anh có một nốt ruồi nhỏ nhạt màu, ông trời thật thiên vị anh mà, ngay cả nốt ruồi mọc trên người anh cũng đẹp như vậy. Cô nắm hai đầu của sợi dây màu đỏ rồi kéo căng: “Được rồi.”
Bùi Vân Sơ không nhanh không chậm đứng dậy, anh kéo mặt dây chuyền Quan Âm vào trong áo thun, ngọc thạch dán vào da, có hơi mát mẻ.
“Đây xem như là phần thưởng học tập của anh sao?” Bùi Vân Sơ cười hỏi: “Đúng là rất đặc biệt.”
“Không phải, chỉ là quà lễ Quốc Khánh mà thôi.” Ngu Thiền giải thích: “Món quà kia thì khi nào trời lạnh mới dùng được.”
Bùi Vân Sơ cảm thấy hứng thú: “Thì ra mặt dây chuyền Quan Âm này vẫn chưa tính, vậy thì xem như lần này anh trai kiếm hời rồi, Tiểu Thiền Thiền thật biết kéo hứng thú của người khác mà, anh trai càng ngày càng mong đợi rồi đấy.”
Ngu Thiền cười ngọt ngào: “Anh trai đối xử tốt với em, em đều nhớ kỹ, em sẽ báo đáp anh.”
“Anh thật sự rất cảm động nhưng mà sau này Tiểu Thiền Thiền nói nhiều lời dễ nghe dỗ dành anh là được rồi, em không nên tốn tiền mua quà cho anh nữa đâu, anh sẽ có cảm giác tội lỗi đấy.” Bùi Vân Sơ thu lại vẻ đùa giỡn.
Ngu Thiền: “Ngọc bội này không đắt, em mua bằng tiền tiêu vặt đó.”
Bùi Vân Sơ ngồi lên yên xe đạp: “Lên đi! Anh đưa em về.”
Ngu Thiền nhẹ nhàng nhảy lên ghế sau, cô thành thạo ôm eo Bùi Vân Sơ. Đôi chân dài của Bùi Vân Sơ đạp một cái, mang theo một cơn gió.
Ngu Tân Cố đi ra từ quầy ăn vặt ở cổng trường, anh vỗ Tạ Lâm Hãn đang chờ dưới tàng cây: “Đi thôi, nhìn cái gì mà mất hồn thế?”
Tạ Lâm Hãn quay đầu lại: “Tớ vừa mới nhìn thấy Bùi Vân Sơ.”
Ngu Tân Cố nhún vai: “Cậu thích cậu ta à? Nhìn không ra cậu còn có sở thích đặc biệt này đấy.”
Tạ Lâm Hãn húc cùi chỏ vào người Ngu Tân Cố một cái, cười bỉ ổi nói: “Đệt! Nói bậy gì đó? Cho dù xu hướng tính dục của tớ khác thường thì chắc chắn là tớ cũng sẽ xuống tay với cậu trước nhé!”
Ngu Tân Cố trừng anh ta: “Cách xa ông đây một chút.”
Trái lại Tạ Lâm Hãn còn ôm vai anh: “Nhắc mới để ý người chịu thiệt vẫn là tớ mà? Rõ ràng là tớ đẹp trai hơn cậu.”
Ngu Tân Cố không còn muốn phản ứng với anh ta nữa rồi.
“Cậu đã nhìn thấy em gái của Bùi Vân Sơ chưa? Có vẻ ngoan lắm, là một cô bé rất xinh đẹp luôn, còn đến đón Bùi Vân Sơ tan học, sao tớ lại không có em gái đến đón tớ tan học thế này?” Tạ Lâm Hãn có chút tiếc nuối nói.
Ngu Tân Cố lập tức câm nín.
Anh nhớ tới Ngu Thiền cứ ôm anh gọi anh trai hết lần này đến lần khác ở trên xe, tâm trạng đột nhiên có hơi phức tạp, anh cũng không biết cô đã tan học về chưa.
Ngu Tân Cố hất cánh tay đang đặt trên vai: “Cậu đi trước đi, tớ còn có việc.”
“Việc gì thế?”
“Mẹ của tớ gọi tớ đến công ty tìm mẹ.” Ngu Tân Cố qua loa tìm một cái cớ vụng về.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...