Ngu Thiền nhìn vào ánh mắt mang ý cười kia nhưng cũng nhanh chóng rời tầm mắt: “Anh muốn tham gia thì cứ tham gia thôi, hỏi em làm gì?”
"Vì em là cô giáo nhỏ của anh mà, không phải anh đang báo cáo với em sao?" Bùi Vân Sơ ra vẻ không đứng đắn mà trêu chọc.
Mấy nam sinh khác đều cười rộ lên, cũng bắt chước trêu chọc theo Bùi Vân Sơ.
"Tiểu Thiền Thiền, cầu thu nhận! Anh cũng muốn thành học sinh của em, yêu cầu của anh không cao, có thể tiến bộ lọt vào top 100 là được rồi.”
“Anh cũng muốn vào!”
"Thêm anh với nhé."
"Mẹ kiếp, mấy cậu điên rồi à! Thế thì cho anh theo với.”
......
Ngu Thiền da mặt mỏng, bị bọn họ trêu chọc như vậy thì mặt lại càng đỏ hơn.
Bùi Vân Sơ liếc nhìn bọn họ một cái: "Mấy cậu muốn theo thì theo thôi! Nhưng cái này phải thu phí theo đầu người, mỗi người mười vạn, nộp tiền xong thì theo học.”
"Đệt! Đại ca à, cái giá này của cậu, đến mấy trung tâm học thêm cũng không ác thế đâu.” Đại Tượng lập tức khiếu nại.
"Nếu cậu không nộp được thì đừng làm phiền Tiểu Thiền nhà tớ, đây là vụ mua bán tôi tình anh nguyện, chúng ta tuyệt không cưỡng cầu." Bùi Vân Sơ thản nhiên nói, giọng điệu ngả ngớn vô cùng.
Anh dùng sức của một người mà khơi mào hỏa lực của mọi người, cuối cùng không ai trêu ghẹo Ngu Thiền nữa nữa. Ngu Thiền thấy bọn họ đùa giỡn vui vẻ thì cũng thở phào nhẹ nhõm, cô chỉ muốn đốc thúc Bùi Vân Sơ, chứ không muốn phải đốc thúc người khác đâu.
Mấy nam sinh bọn họ ăn cơm cũng rất nhanh, như là gió cuốn mây mù vậy, ăn cơm xong cũng không quá muộn. Bùi Vân Sơ muốn đưa Ngu Thiền về, không cùng đường với bọn họ bèn tự mình tản ra.
Lúc đi ngang qua một cửa hàng bán quà trang sức, Bùi Vân Sơ hơi trầm ngâm, anh cười hỏi: "Mỗi ngày cô giáo nhỏ đều phải đốc thúc anh trai, vất vả quá rồi, chúng ta đi chọn quà đi! Em có muốn gì không?”
Ngu Thiền:?
Không phải là bản thân đồng ý thưởng cho anh sao, sao giờ lại biến thành anh mua quà tặng mình vậy?
Ngu Thiền khoát tay áo: "Không cần đâu, em không cần quà.”
"Vậy cứ tùy ý chọn một món đi."
Bùi Vân Sơ kéo cô đi vào, Ngu Thiền nhìn hoa cả mắt, nơi này có rất nhiều món đồ nho nhỏ, chúng đều tinh xảo xinh đẹp vô cùng, nhưng đều không phải nhu yếu phẩm sinh hoạt, Ngu Thiền cảm thấy bản thân sẽ chẳng dùng đến.
Đi dạo một vòng, Ngu Thiền cũng không muốn mua gì cả, Bùi Vân Sơ thấy thế bèn dẫn cô đi đến trước một hàng kệ bán kẹp tóc, vòng hoa, anh tiện tay lấy một cái cài tóc hướng dương đáng yêu lên: "Mấy cô gái nhỏ chẳng phải đều thích mấy loại trang sức này sao? Chi bằng mua vài cái kẹp tóc vòng hoa này đi!”
Trước kia Ngu Thiền để tóc ngắn, Tăng Thục Phân nói cô để dài chỉ phí dầu gội đầu mà thôi, sau khi Lâm Mạn đón cô trở về thành phố, bà muốn cô để tóc dài, nghỉ hè còn cho cô đi cắt tóc bob, bây giờ đã dài hơn một chút, tóc dài có hơi che mắt.
Từ nhỏ Ngu Thiền được nuôi như cỏ dại, cô cũng luôn cảm thấy mình như một tomboy, thấy Bùi Vân Sơ đưa kẹp tóc đáng yêu tới thì hai má có hơi nóng lên.
Bùi Vân Sơ lại lắc lắc kẹp tóc hoa hướng dương trên tay: "Mất tập trung gì đấy, em mau đeo lên xem sao.”
Ngu Thiền rũ mắt nhận lấy kẹp tóc, kẹp loạn trên đầu.
Bùi Vân Sơ không khỏi bật cười: "Sao mà Tiểu Thiền Thiền lại ngại ngùng trước mặt anh trai thế này, đến kẹp tóc cũng cài lệch rồi.”
Hai má Ngu Thiền càng đỏ lên: "Em có ngại đâu!”
"Ừm, không ngại." Anh tiến lên phía trước một bước, đưa tay đến đỉnh đầu Ngu Thiền.
Khoảng cách mặt đối mặt quá gần làm cho Ngu Thiền lui về phía sau một bước, Bùi Vân Sơ nói: "Đừng nhúc nhích, để anh đeo lại cho em.”
Ngu Thiền không dám động nữa, trước mắt cô là lồng ngực Bùi Vân Sơ, hơi thở thanh nhã thuộc về anh đang quanh quẩn chóp mũi cô, Ngu Thiền rất thích hương vị trên người anh, khiến người khác vô cùng an tâm.
Một tay của Bùi Vân Sơ nhẹ nhàng giữ chặt tóc cô, lấy kẹp tóc xuống, lại vén mái tóc dư thừa trên trán sang bên cạnh rồi cài kẹp tóc lên. Đây cũng là lần đầu tiên anh giúp người khác cài tóc, tóc Ngu Thiền lại quá mức mềm mại mượt mà, anh thử vài lần cuối cùng mới cài xong.
Sau khi cài xong, anh lui về phía sau một bước, cụp mắt cẩn thận quan sát một lúc, giống như thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật mà anh tự hào: "Ừm, đẹp lắm, giống như một mặt trời nhỏ, quả thật rất hợp với em.”
Ngu Thiền không chịu nổi khen ngợi, vừa được khen là mặt đỏ cả lên, cô xoay người, vừa hay thoáng nhìn thấy chính mình đỏ mặt trong gương. Cũng may Bùi Vân Sơ không để ý nhiều, lại đi chọn kẹp tóc cho cô: “Những thứ này đều rất hợp với Tiểu Thiền, vậy chúng ta chọn thêm vài cái nữa nhé!”
Cuối cùng, Bùi Vân Sơ mua cho cô một cái kẹp tóc hoa, cùng với một con búp bê gấu trúc đáng yêu.
Lúc tính tiền, Ngu Thiền có hơi do dự, cô trả gấu bông lại: “Anh ơi đắt quá, mua những thứ này là đủ rồi.”
"Đây là món quà cảm ơn cô giáo nhỏ mà, giá có cao hơn nữa cũng không đắt, không cần phải tiết kiệm cho anh đâu."
Bùi Vân Sơ trả tiền rồi đưa cô về vườn Khải Minh.
Ngu Thiền ôm búp bê gấu trúc, lúc vào cửa còn hơi thấp thỏm, không biết nên giải thích với Lâm Mạn thế nào cho phải, may thay lúc cô trở về lại không có ai ở nhà, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Thấy tin nhắn trên điện thoại, cô mới biết Lâm Mạn ra sân bay đón Ngu Thiếu Huy, máy bay của Ngu Thiếu Huy bị trễ, không biết khi nào mới có thể trở về.
Ngu Tân Cố ở bên ngoài chơi bóng đến khuya mới về, vào cửa đã trông thấy Ngu Thiền ngồi luyện đàn bên cạnh khung đàn dương cầm.
Cô không bật đèn chùm trong phòng khách, chỉ bật đèn chùm nhỏ tương đối lạnh lẽo, vừa hay chiếu vào góc để khung đàn dương cầm kia, bị bóng đêm chung quanh làm nổi bật bầu không khí.
Trùng hợp cô còn mặc một bộ đồ ngủ tay bồng màu trắng, ánh đèn trong trẻo chiếu lên người cô, an tĩnh lại nghiêm túc, giống như công chúa Ánh Trăng.
Trong khoảnh khắc này, Ngu Tân Cố bỗng nhiên sinh ra một ý nghĩ kỳ quái... Lúc im lặng thế này thì em gái hờ nhà mình cũng không đến nỗi nào.
Anh đóng cửa lại, do dự không biết có nên bật đèn lớn hay không.
Tiếng đàn ở góc kia đột ngột dừng lại, Ngu Thiền nghe thấy động tĩnh bèn quay đầu nhìn ra cửa, thấy là Ngu Tân Cố thì làm như không có việc gì mà quay đầu lại, tiếp tục luyện đàn.
Ngu Tân Cố không hiểu sao lại có loại khó chịu khi bị xem nhẹ... Thấy là anh, cho nên con nhóc này thất vọng lắm à?
Ngu Tân Cố lạnh mặt, cách một tiếng bật đèn lớn, bầu không khí đầy xúc cảm ở góc không còn nữa, phòng khách rộng lớn trở nên sáng sủa. Thế nhưng người luyện đàn ở góc lại không có chút phản ứng nào cả, cô vẫn vùi đầu nghiêm túc đàn tấu.
Ngu Tân Cố mở một chai nước khoáng, chậm rãi đi đến sô pha ngồi xuống rồi uống.
Ngu Thiền đang lặp đi lặp lại luyện một khúc đàn, Ngu Tân Cố nghe một lát, hình như tiến bộ không ít. Tuy nói anh rất ghét tiếng ồn phát ra khi Ngu Thiền luyện đàn mỗi đêm, nhưng không thể không thừa nhận, con nhóc này làm việc rất nghiêm túc, bất luận là học tập hay là luyện đàn, đều có sự cố chấp cùng nhiệt tình khác với người thường.
Ngu Tân Cố không biết tại sao anh bỗng nhiên nhớ tới Bùi Vân Sơ cùng em gái anh, có lẽ đó mới là cách chung sống chuẩn nhất giữa anh em gái.
Anh đứng dậy, đi về phía Ngu Thiền, lười biếng tựa vào bên cạnh khung đàn dương cầm.
Ngu Thiền chỉ đang đàn một bài đơn giản đó là ngôi sao nhỏ.
Ngây thơ!
Thế nhưng lại rất phù hợp với độ tuổi của con nhóc này.
Bóng đen đột nhiên bao phủ trên khung đàn dương cầm khiến Ngu Thiền đàn sai một nhịp, cô ngẩng đầu, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, xen lẫn vài phần nghi hoặc cùng không vui nhìn về phía người đang dựa vào khung đàn dương cầm.
"Lạc nhịp rồi." Ngu Tân Cố mở miệng là lập tức hắt một chậu nước lạnh vào cô.
Ngu Thiền:...
Cho nên, anh cố ý tới đả kích mình?
Ngu Thiền thở phì phò, không để ý tới anh nữa, vùi đầu tiếp tục đi trên phím đàn.
Chà, bình thường buồn bực không thèm nói, tính tình cũng kinh ha, nhắc nhở một câu là tỏ thái độ ngay.
Lúc này Ngu Tân Cố mới phát hiện trên đầu Ngu Thiền có thêm một cái kẹp tóc, còn là kẹp tóc hoa hướng dương trông rất trẻ con nữa. Khi cô cúi đầu, bông hoa hướng dương kia cũng đung đưa theo, làm cho người ta không khỏi muốn sờ.
Ngu Tân Cố đè nén cái ý nghĩ kỳ quái này, nhấc một cái ghế qua rồi ngồi xuống bên cạnh Ngu Thiền: “Tiết tấu em đàn nhanh rồi, chậm lại nửa nhịp mới đúng.”
Ngu Thiền không hiểu hôm nay Ngu Tân Cố uống nhầm thuốc gì, thế nhưng cô vẫn nghe lời mà giảm tốc độ nhấn phím lại. Hai người cũng không hề nói chuyện dư thừa, Ngu Thiền vẫn luyện đàn mà không thèm để ý đến ai, chỗ nào đàn không tốt, Ngu Tân Cố bèn chỉ cho cô, ngược lại còn có một loại ăn ý ngột ngạt.
Lâm Mạn và Ngu Thiếu Huy vào cửa đã thấy hai anh em thân thiết ngồi bên cạnh khung đàn dương cầm, Lâm Mạn có hơi bật ngờ nhưng lập tức cao hứng nói: "Ai chà, anh trai đang dạy em gái luyện đàn đấy à!”
Ngu Thiền ngừng lại, chào hỏi Ngu Thiếu Huy và Lâm Mạn. Ngu Tân Cố cũng đứng dậy, vô cùng khó chịu rồi đi về phòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...