Thanh mai cắn

Chương 60. Tương lai
Tống Lưu tựa vào ngực Mạnh Tiềm Tinh, đầu gối lên cánh tay hắn, lười biếng nhưng rất thoải mái, không muốn cử động một chút nào, lại cảm thấy giữa hai chân và sau lưng đều dính dính, liền sai Mạnh Tiềm Tinh lau sạch sẽ cho cô.
 
Mạnh Tiềm Tinh dùng khăn giấy lau qua loa một chút, sau đó lại đi vào nhà vệ sinh nhúng một cái khăn lông ướt cẩn thận lau cho cô, vừa lúc tắm rửa luôn, khi trở về thì thấy Tống Lưu đang nằm nghiêng ở trên giường, đôi mắt nhắm chặt, phun ra tiếng hít thở đều đều.
 

Hắn không để ý nhiều, cho rằng tối hôm qua Tống Lưu ngủ không đủ, buổi sáng vui đùa ầm ĩ một trận nên mệt mỏi muốn ngủ, tay chân nhẹ nhàng leo lên giường, cẩn thận đắp chăn cho Tống Lưu, điều chỉnh tư thế để hai người cùng thoải mái, hắn không buồn ngủ, nên mặc áo, dựa vào đầu giường đọc sách.
 

Ngoài cửa sổ tuyết rơi một đêm cũng chưa dừng, tuyết bay lả tả, Mạnh Tiềm Tinh vừa kéo màn cửa sổ ra, cho ánh nắng chiếu vào, tốc độ đọc sách của hắn không nhanh, hơn mười phút mới lật một trang.
 
Đầu Tống Lưu rúc vào lồng ngực hắn, mở mắt nhìn trộm hắn, thật ra cô không ngủ, nhưng lười biếng không muốn mở mắt cũng không biết động đậy, trong đầu tràn ngập đủ loại suy nghĩ, nghĩ đến quá khứ đã qua, nghĩ đến tương lai, nhớ lại chuyện đêm qua, nhớ lại sau đó cô điên cuồng như thế nào, dần dần nghĩ quá nhiều mà loạn thành một đống, không biết nên nhớ từ đâu, nói như thế nào.
 
Dáng vẻ đọc sách của Mạnh Tiềm Tinh rất nghiêm túc, thật ra hắn làm gì cũng rất nghiêm túc, nghiêm túc học tập, nghiêm túc chơi game, nghiêm túc đánh bóng rổ, làm bài tập cũng nghiêm túc, không giống như Tống Lưu, làm cái gì cũng chỉ hứng thú được ba phút thôi, khi thích thì nhiệt tình nỗ lực muốn chết, nhưng không được mấy ngày sẽ cảm thấy nhàm chán, không thích thì làm cái này một lát loay hoay cái kia một lát, đặc biệt rất dễ phân tâm.
 
Tống Lưu híp mắt muốn nhìn rõ hắn đang xem cái gì, nhưng cố gắng lắm cũng chỉ có thể nhìn thấy mấy công thức lung tung rối loạn mà cô không hiểu, nhưng tốt xấu gì cô cũng đã biết Mạnh Tiềm Tinh đang xem sách vật lý, cô yên lặng thở dài ở trong lòng, tâm tư không hề đặt trên quyển sách, ngược lại tinh tế thưởng thức dáng vẻ nghiêm túc đọc sách của Mạnh Tiềm Tinh.
 
Khi hắn đọc sách trên mặt không có biểu cảm gì cả, cũng rất ít khi thay đổi cảm xúc, không nhíu mày buồn rầu vì xem không hiểu, cũng không vui sướng cười tươi vì đã giải quyết được vấn đề, chỉ nhàn nhạt dùng toàn bộ lý trí tiến vào trạng thái đọc sách, đôi lúc môi hơi hơi mấp máy, đó là khi hắn đang suy nghĩ gì đó.
 
Tống Lưu nhìn đến mê mẩn, cảm thấy dáng vẻ hắn như vậy rất đẹp, tinh tế dùng ánh mắt miêu tả đường nét gương mặt của hắn, ánh mắt cô cũng không nóng bỏng lắm, bởi vậy Mạnh Tiềm Tinh đang hoàn toàn chìm đắm trong sách không hề nhận ra người bên cạnh không ngủ, mà đang si mê nhìn ngắm hắn.
 

Tống Lưu đang nhìn rồi đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, dời ánh mắt, ánh mắt không có tiêu cự ngừng trên áo ngủ của Mạnh Tiềm Tinh, một lát sau, theo bản năng cô ở trong chăn nắm góc áo ngủ của Mạnh Tiềm Tinh, mở miệng nói, “Còn chưa đến bốn tháng…”

 
“Hả? Sao vậy, em không ngủ?” Mạnh Tiềm Tinh khép sách lại đặt lên tủ đầu giường, cúi đầu nhìn cô, “Bốn tháng… Em đang nghĩ đến việc thi đại học hả?”
 
Tống Lưu gật đầu, bò tới gối đầu lên cánh tay hắn, duỗi tay ôm lấy lồng ngực rộng lớn của hắn, lẩm bẩm nói: “Không tới bốn tháng nữa… Tính lại thì chỉ còn có hơn một trăm ngày thôi…”
 
Mạnh Tiềm Tinh nghe giọng nói hơi hoảng hốt của cô, cầm tay cô, một tay khác bị Tống Lưu gối đầu lên cũng gập khuỷu tay lại vuốt ve lưng cô, “Em đang lo lắng cái gì thế, thành tích hả? Thành tích cuối kỳ của em không tồi, mấy tháng tiếp theo chỉ cần ổn định, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
 

Tống Lưu lắc đầu, đối với thành tích cô không có nhiều cảm giác lắm, cô không phải là loại người đặc biệt thông minh thiên tài, cũng không có sự kiên trì nỗ lực trả giá trăm phần trăm, cho nên từ nhỏ đến lớn thành tích đều đạt tiêu chuẩn trung bình, cho dù có lúc không ổn định, cũng không quá kém, coi như nhìn lên mình chẳng bằng ai, nhìn xuống lại chẳng thấy ai bằng mình, ở một vị trí nhất định, cô cũng không có mục tiêu cao cả để theo đuổi, chỉ là, chênh lệch giữa cô và Mạnh Tiềm Tinh …
 
Cô lại thở dài ở trong lòng, chắc chắn nói: “Chúng ta… có thể sẽ không học chung một trường đại học đúng không?” Nói là “có thể”, nhưng thật ra trong lòng lại trăm phần trăm khẳng định chuyện này.
 
Mạnh Tiềm Tinh nghe thấy mấy lời này của cô, cũng im lặng, thật ra chuyện này không có trong phạm vi suy nghĩ của hắn, một là do hắn rất rõ ràng mục tiêu của mình nhưng lại không hỏi đến suy nghĩ cụ thể của Tống Lưu, hai là trong tiềm thức hắn cũng không nghĩ quá nhiều.
 
Nhưng bây giờ nghe thấy Tống Lưu nói ra chuyện này, trong nháy mắt hắn liền tự hỏi, tuy rằng rốt cuộc bọn họ chắc chắn sẽ đi chung một nơi, nhưng hiện thực có thể không như mong muốn của bọn họ, cho dù hai bên đồng ý với nhau, nhưng không chọn trường cho tốt, có thể sẽ mỗi người một nơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận