Thanh mai cắn

Chương 24. Lựa chọn
Bên cạnh Lâm Nguyên còn có một nữ sinh đi theo, Tống Lưu không quen, nhưng chắc là cùng lớp với cô ấy. Tống Lưu nhìn thấy các cô ấy đi tới nói chuyện với Tôn Hạo, trong tay mỗi người đều cầm một chai nước, đưa cho mấy người đang nghỉ ngơi mỗi người một chai.
 
Không tới ba bước, Lâm Nguyên đã đi tới bên cạnh Mạnh Tiềm Tinh.
 

Tống Lưu bất giác siết chặt chai nước khoáng bên cạnh, cô hít sâu một hơi, cầm lấy uống một ngụm nước, lại bực bội thở ra.
 
Mạnh Tiềm Tinh cúi đầu sửa lại khăn lông, tầm nhìn đột nhiên xuất hiện một chai nước, hắn ngẩng đầu nhìn người cầm chai nước.
 
Lâm Nguyên nở nụ cười yêu kiều, “Vất vả rồi, bổ sung một chút nước đi.”
 
Mạnh Tiềm Tinh hơi bất ngờ, nhưng cũng chỉ nhìn thoáng qua mà thôi, quay đầu dùng ánh mắt chỉ chỉ chai nước khoáng bên cạnh hắn, lại gật đầu với Lâm Nguyên, “Không cần, tôi uống rồi, cảm ơn.”
 
Lâm Nguyên cũng không mở miệng nói gì hết, chỉ khom lưng đem đồ uống đặt ở bên cạnh Mạnh Tiềm Tinh, nhẹ giọng nói, “Đợi lát nữa uống nha.”

 
Cũng không đợi hắn trả lời, cô ấy liền đi đến bên cạnh bạn học, cùng bọn họ nói chuyện với Tôn Hạo.
 
Mạnh Tiềm Tinh nhíu nhíu mày, trên mặt có chút kỳ quái, ngẩng đầu nhìn Tống Lưu, lại thấy cô đang cúi đầu, trong tay cầm di động, nhưng tay không có động tác gì cả, đầu cúi đầu thoạt nhìn không có sức lực gì hết.
 
Mạnh Tiềm Tinh muốn kêu cô một tiếng, nhưng lại do dự lo lắng với mấy động tác trước đó của cô, trong lòng tức giận vì Tống Lưu rụt đầu rúc cổ, nhưng lúc này không phải thời cơ nói chuyện tốt, hắn đành để lại suy nghĩ này trong đầu, nhưng vẫn quyết định tìm cơ hội phá hủy tấm màn chắn trong lòng Tống Lưu.

 
Nửa trận sau bắt đầu không bao lâu, nữ sinh đến sân lại nhiều hơn, thỉnh thoảng còn chia ra cổ vũ hai đội cố lên.
 
Lâm Nguyên và bạn học vẫn đứng đối diện đường biên sân bóng rổ, không đến ngồi trên khán đài, biểu cảm của Lâm Nguyên chăm chú, ánh mắt vẫn luôn nhìn sân bóng rổ, lâu lâu khi tạm dừng còn đưa khăn lông cho bọn hắn.
 
Mạnh Tiềm Tinh vẫn chưa ra sân, dừng chơi đứng ở bên cạnh sân bóng, dùng khăn lau mồ hôi, vô tình lộ ra chút da thịt, làm mấy nữ sinh trong sân liên tục thét chói tai.
 
Mạnh Tiềm Tinh lại không để ý chút nào, biểu cảm trên mặt cũng không thay đổi, làm Tôn Hạo muốn đánh hắn một cái.
 
Tống Lưu chỉ nghiêm túc xem nửa trận đầu. Nhưng chỉ có suy nghĩ là tập trung, trên mặt không biểu cảm quá nhiều, khi nhìn thấy Mạnh Tiềm Tinh lộ da thịt cũng chỉ nhướng mày một cái.
 
Khoảng hơn nửa tiếng sau, rốt cục cũng kết thúc. Bên Mạnh Tiềm Tinh dẫn đầu hơn mười điểm, thắng.
 
Một đám người đứng ở một chỗ nói nói cười cười, trao đổi cách liên lạc, thắng thua cũng không quan trọng lắm.
 
Nữ sinh bên cạnh sân sau khi kết thúc liền rời đi, chỉ có tốp năm tốp ba còn đứng xung quanh đó.
 
Tống Lưu vẫn không nhúc nhích, cho đến khi người trên khán đài đi gần hết, cô mới bừng tỉnh, bắt đầu thu dọn đồ đạc. Bọn họ cũng không mang theo nhiều đồ, thu dọn không đến một phút, Tống Lưu liền dọn rác lại, nên bỏ thì bỏ, cô do dự một lát, đem túi xách đeo lên vai, vẫn ngồi tại chỗ, trong lòng hơi rối rắm, cô nên im lặng một mình đi ra ngoài trước, hay là qua đó tìm Mạnh Tiềm Tinh.

 
Thôi cô tự mình đi trước vậy, thực xin lỗi Mạnh Tiềm Tinh. Nhưng qua đó tìm hắn, Lâm Nguyên còn ở đó, mấy nữ sinh chung lớp của cô cũng còn ở đó, đang đứng nói chuyện.
 
Tống Lưu lại nhìn thoáng qua Mạnh Tiềm Tinh bị đám người vây quanh, nhấp nhấp miệng, chuẩn bị đi ra ngoài một mình trước, ở bên ngoài tìm một chỗ chờ Mạnh Tiềm Tinh ra, dù sao thì đồ của hắn cũng còn ở chỗ cô, chắc chắn phải tới tìm cô.
 
Quyết định xong, cô liền đứng lên, vì không muốn những người khác chú ý đến, trong lòng cô tính, đi đến cửa kia của khán đài trước, lại từ bậc thang đi xuống. Cô cúi đầu yên lặng đi đường, vẫn không dám ngẩng đầu nhìn xung quanh.
 
Tống Lưu không biết chính là, Mạnh Tiềm Tinh đang bị Tôn Hạo quấn lấy, muốn hắn đi theo bọn họ cùng nhau ra ngoài ăn cơm chiều.
 
Mạnh Tiềm Tinh kéo Tôn Hạo qua một bên hỏi, “Đi ăn với ai vậy? Nhiều người như vậy hả?”
 
Tôn Hạo là người nhiệt tình lại mê chơi, nghe thấy hắn hỏi liền nói, “Tôi mà, đánh một trận xong thì đều là bạn, còn có nhiều nữ sinh tới xem chúng ta thi đấu như vậy, kết thúc cũng không đi, vậy chúng ta cùng nhau đi ra ngoài ăn một bữa cơm rồi chơi một chút đi.”
 
“Đông người quá, tôi không đi đâu.” Mạnh Tiềm Tinh nhíu mày nói.
 
Tôn Hạo hiểu hắn, cũng biết hôm nay hắn dẫn Tống Lưu tới, Tống Lưu không thích kiểu liên hoan như thế này, trước kia bọn họ đánh bóng rổ xong đi liên hoan, Tống Lưu vẫn luôn một mình đi về trước.
 
“Có phải cậu lo lắng em gái Tống Lưu không muốn đi đúng không, vậy thì để cô ấy về nhà một mình trước đi.”

 
Tôn Hạo không biết chính là, trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, lần trước Tống Lưu đi theo Mạnh Tiềm Tinh tới xem hắn chơi bóng rổ, đã là chuyện hồi lớp 9, nhưng bây giờ, quan hệ của bọn họ đã xảy ra biến hóa, sao có thể giống như lúc trước để Tống Lưu một mình đi về chứ?
 
Mạnh Tiềm Tinh không nói chuyện, xoay người muốn nhìn Tống Lưu một chút, lại phát hiện cô đang đi xuống, đi đến cửa ra, bỗng nhiên hắn cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, cũng lười để ý đến lời nói của Tôn Hạo, chỉ lắc lắc đầu, “Tôi không đi đâu.”
 
Nói xong cũng mặc kệ Tôn Hạo có phản ứng gì, vỗ vỗ bả vai của hắn, chạy tới chỗ Tống Lưu.
 
Khi đi qua đám người ầm ĩ, bỗng nhiên cảm xúc dâng lên, bước chân chậm lại một chút, la lớn về phía Tống Lưu, “Tống Lưu!”
 
Bước chân Tống Lưu dừng lại, ngơ ngác đứng tại chỗ, cho dù cách một khoảng cô cũng cảm giác được sân bóng rổ đang ồn ào lập tức yên tĩnh lại, cô không dám xoay người, cũng không dám đi tiếp, nhất thời không biết nên làm như thế nào cho phải.
 
Mạnh Tiềm Tinh đã tới, nắm lấy ba lô trên lưng cô đeo lên người mình, lại nắm tay Tống Lưu dắt cô rời khỏi sân bóng rổ.
 
Tống Lưu bị hành động đột ngột của hắn dọa sợ, nhất thời không kịp phản ứng, hắn cũng không thèm để ý, chỉ hơi hơi cúi đầu nói với cô, “Đi thôi, chúng ta về nhà.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui