Thế cục của Đế quốc khổng lồ trong một đêm đột nhiên thay đổi. Thái tử thành niên đã chết, đệ đệ dưới Thái tử có năng lực cạnh tranh nhất cũng đã chết, chỉ còn lại Chu vương Lý Hiển bản tính nhu nhược cùng với Ký vương Lý Đán vừa tròn mười ba tuổi.
Mà hiện giờ Hoàng đế hạ chiếu muốn thoái vị, Võ hậu chuyên quyền, thế đã không thể đỡ.
Cuối tháng tư, quần thần tụ tập ngoài Thượng Dương cung, thỉnh cầu Hoàng đế lập tân quân trước sau đó mới thoái vị. Nhưng bị Thiên hậu nghe thấy nổi giận, lấy việc kinh động long thể đang dưỡng bệnh giết hơn mười trọng thần, sau đó lập tức hạ lệnh phong bế Thượng Dương cung, ngang nhiên chặt đứt một tia liên hệ cuối cùng của Hoàng đế với bên ngoài.
Đây là lần đầu tiên từ khi Thiên hậu lâm triều nhiếp chính lộ ra thủ đoạn cứng rắn đẫm máu.
Lạc Dương thế gia cùng văn võ chúng thần chưa kịp phản ứng, đêm khuya cùng ngày, Thiên hậu mật chỉ khởi giá Lạc Dương, đi xe nhẹ đem theo ít tuỳ tùng chạy tới Trường An.
“… Ngươi hận ta đã bao lâu?” Hoàng đế vô lực dựa vào trong gối mềm, nhìn Võ hậu ngồi thẳng tắp đối diện, cung trang dài phết đất.
Tuy rằng bốn vách tường nghiêm nghiêm thực thực bọc đầy thảm đẹp đẽ quý giá, nhưng thanh âm bánh xe nghiến lên mặt đất, cùng với tiếng hô của sĩ binh đánh ngựa trên đường, vẫn có thể mơ hồ từ ngoài xe truyền đến.
Bên ngoài đêm đã khuya, ánh sáng dạ minh châu lại khiến cho thùng xe sáng như ban ngày. Thân hình Thiên hậu giống như một cây thương thẳng tắp, gương mặt không thấy một tia nếp nhăn hiện lên nụ cười, khiến cho dung nhan uy nghiêm mỹ mạo càng đậm nét phong tình: “Hận ngài? Không, chưa từng có. Ta đối với bệ hạ chỉ có cảm kích.”
“Vậy vì sao ngươi phải làm ra loại sự tình này?! Ngươi chính là hận Hàn quốc phu nhân sinh ra Lý Hiền, hận ta sủng ái Ngụy quốc phu nhân. Nếu không ngươi vì sao có thể làm đến một bước hôm nay! Độc sát con ruột, hại chết Ung vương, ngay cả năm đó Ngụy quốc phu nhân cũng là ngươi…”
Hoàng đế nói chuyện gấp gáp, lúc ấy liền tê tâm liệt phế mà ho khan. Võ hậu đưa bàn tay vươn ra vỗ lưng hắn, lại bị Hoàng đế chật vật bất kham mà đẩy ra: “Đừng đụng vào trẫm!”
Võ hậu mỉm cười, không để bụng.
“Bước tiếp theo ngươi tính toán làm gì? Cường bách trẫm thoái vị cho ngươi, hay sẽ đem cho trẫm một ly rượu độc đưa xuống hoàng tuyền? Tâm địa độc ác! Trẫm lúc trước như thế nào lại thích loại người tâm địa rắn rết, nhân ghét sinh hận như ngươi!”
“Bệ hạ cho rằng ta là từ yêu sinh hận?” Đối mặt với Hoàng đế khàn cả giọng gào thét, Võ hậu lại là phi thường bình tĩnh, thậm chí đầy vẻ hứng thú mà hỏi lại một câu.
“Chẳng lẽ không phải?!”
“Không phải!” Võ hậu cười nói.
Hoàng đế nhất thời nghẹn khí, chỉ nghe nàng thản nhiên nói: “Trái tim Đế vương dễ biến, lôi đình mưa móc đều là quân ân. Những thứ này là ta rất nhiều năm trước cũng đã rành mạch thấy được sự thật. Bởi vậy bệ hạ để cho Hàn quốc phu nhân sinh con nối dòng, thậm chí ân sủng Ngụy quốc phu nhân Hạ Lan thị, với ta mà nói đều là việc nhỏ không đáng nhắc tới…”
“Vậy ngươi vì sao độc chết Hạ Lan thị?!” Hoàng đế cả giận nói.
“Bởi vì nàng ngu.”
Võ hậu trong ánh mắt phẫn hận lại không tin của Hoàng đế lắc lắc đầu, tựa hồ mang theo chút thương hại: “Tại trong thâm cung, xấu hoặc hư đều không phải tội chết, chỉ duy nhất là ngu xuẩn. Là nữ tử, nàng mơ tưởng được làm Hoàng hậu không có gì đáng trách, nhưng một điểm ý đồ muốn ngăn cản ta Thái sơn Phong thiện, liền quả thực là ngu xuẩn đến cực hạn. Thậm chí ngay cả một phần trăm đầu óc của mẫu thân nàng cũng đều không có…”
“Từ đầu đến cuối ta theo đuổi chính là cái vị trí kia. Thiên cổ xú danh cũng tốt mà muôn đời lưu danh cũng thế, thứ ta muốn cả đời này chính là quyền lực cùng vinh quang. Giang sơn này sẽ vì ta chấn động, xã tắc này sẽ vì ta thay đổi; Ta sẽ giống như Tam hoàng Ngũ đế lưu lại danh tính trong sử sách. Không phải là cái Hậu phi của Hoàng đế nào đó hoặc mẫu thân của hoàng tử nào đó, mà chính là chí tôn cửu ngũ, sau khi chết sẽ được thờ phụng nơi Thái miếu, đường đường chính chính ở trên sử sách lưu lại niên hiệu họ Võ của ta!”
Hoàng đế dồn dập thở hổn hển, mấy lần muốn cắt ngang nàng, nhưng không biết sao lại không nâng nổi cỗ tức giận từ trong phế phủ kia lên, thẳng đến cuối cùng mới run rẩy phát ra tiếng rống giận suy yếu: “Ngươi… Ngươi đừng có nằm mộng! Ngươi cho là thế gia đại tộc, văn võ bá quan thực sự có thể ngồi yên nhìn ngươi tu hú chiếm tổ, dân chúng trong thiên hạ thực sự có thể mắt mở trừng trừng nhìn một nữ nhân đăng cơ xưng đế?! Nực cười!”
“Vương đạo là gì?” Võ hậu cao giọng hỏi.
Hoàng đế thốt nhiên dừng lại.
“Không tuân theo kẻ làm vương, tru lục tộc. Vương đạo chính là từ trong sử sách, từ giang sơn, từ sa trường, từ nhân tâm…mà ra” Thanh âm Võ hậu dịu đi, trầm thấp nói: “Vương đạo không liên quan gì đến nam hay nữ. Giống như ngươi và ta hôm nay, cũng không liên quan gì đến việc yêu hay hận.”
Võ hậu đứng lên, hướng cửa xe đi đến.
“Đứng lại!” Hoàng đế run run rẩy rẩy nâng lên nửa người, quát: “Cho dù ngươi bức trẫm thoái vị, người trong thiên hạ lại như thế nào có thể phục ngươi? Chu vương Ký vương vẫn còn ở đó, ngươi liền dám công khai mà đăng cơ?!”
Võ hậu quay đầu mỉm cười, đôi môi đỏ mọng ở trong ánh nến lóe ra sáng bóng như bảo thạch:
“Đó là chuyện của ta.”
Võ hậu trở tay đóng cửa xe nặng nề, vệ sĩ lập tức tiến lên, cùm cụp một tiếng mang khoá sắt khoá lại.
“Thiên hậu!” Minh Sùng Nghiễm cúi người nói.
Xe ngựa chạy như bay, đem cổng thành Lạc Dương để lại phía sau xa xa. Trước mặt bình nguyên hoang dã rộng lớn, đêm tối như mực, phương xa là Trường An thành phiêu diêu trong mưa gió.
“… Tìm được bọn họ không?” Võ hậu thấp giọng nói.
“Tìm được.”
“Ở nơi nào?”
“Kiềm châu.”
Võ hậu nhíu mày hỏi: “Vì sao lại ở Kiềm châu?”
Minh Sùng Nghiễm bất động thanh sắc, cũng không đáp lời.
Vô số ý nghĩ tràn ngập trong óc, Võ hậu lắc đầu, theo tiếng gió đêm gào thét đem chúng lật qua lật lại, một lát sau nói: “Thôi,… Lệnh cho Vũ Văn Hổ tự mình dẫn người đi đón bọn hắn trở về… Nhất định phải đến kịp trước đại điển đăng cơ. Đan Siêu không quan trọng, Tạ Vân nhất định phải sống, nhớ lấy!”
Minh Sùng Nghiễm hạ thấp người, biến mất trong bóng đêm.
………….
“Hôm nay chúng ta liền rời khỏi nơi đây.” Đan Siêu nói.
Thời điểm nói lời này bọn họ đang ngồi ở tầng hai của Hội tiên lâu vị trí gần cửa sổ. Tạ Vân gắp một đũa thức ăn chay, thả vào trong trong nước dùng tẩy bớt dầu mỡ, chậm rãi thưởng thức, một lúc lâu mới từ từ hỏi: “Tại sao?”
Trên người y độc tố đã đều thanh trừ, nhưng mà cánh tay trái bị thương lại vẫn chưa hoàn toàn phục hồi như cũ. Đan Siêu xem qua mạch, biết là bị thương kinh lạc, nội lực vận hành đã mười phần ngưng trệ, cho dù hắn mạnh mẽ đem nội lực tinh thuần đổ vào cũng không hữu dụng.
Cao thủ nội công thân thể so với thường nhân cường kiện hơn, nhưng lại càng thêm yếu ớt, một chút bị thương có khả năng ảnh hưởng không thể nghịch chuyển trong việc luyện công, đó cũng là một điều không biết làm thế nào. May mà Tạ Vân hiện tại đã không cần dựa vào thanh tuyền dưới Phược long thảo để giữ mệnh. Chỉ cần bọn họ thích, tùy thời đều có thể rời trấn nhỏ này đi.
“Ngươi không muốn đi nơi khác thăm thú sao?” Đan Siêu hỏi lại: “Trước khi đi, múc theo mấy bầu nước suối cho ngươi uống, nói không chừng hữu dụng.”
Tạ Vân lại dùng đầu đũa điểm điểm Đan Siêu, đơn giản một chữ đánh giá: “Ngốc!”
“…”
“Phược long thảo sinh ra nguồn nước, được gọi là Tẩy long tuyền. Ý nghĩa giống như tên gọi, đối với độc tố có tác dụng hấp thụ rất mạnh, nhưng uống vào lại vô dụng. Trước kia Thanh Long tộc nhân đã từng ỷ lại nguồn nước này, nhưng sau do Phược long thảo trừ cũng không hết, diệt cũng không tuyệt, toàn tộc chỉ đành phải dời đến Lương châu. Những người cùng thế hệ với ta đã không còn kẻ nào biết đến sự tồn tại của Tẩy long tuyền…”
Đan Siêu hồ nghi nói: “Vậy làm sao ngươi biết?”
Tạ Vân hơi khựng lại, không trả lời, chỉ trưng ra biểu tình phức tạp mà cười cười.
Tạ Vân một thân áo vải tầm thường, tóc cột dây lụa trắng, chỉ là loại phục trang bình dân. Nhưng nhiều năm thân ở địa vị cao khiến nhất cử nhất động của y đều có loại cảm giác nói không ra lời, ngôn hành cử chỉ khí chất cực kỳ nổi bật, cho dù đi tới chỗ nào cũng đều phi thường hấp dẫn ánh mắt chú ý.
Mắt thấy trong tửu lâu vài vị khách nhân liên tiếp quay đầu lại, Đan Siêu ho một tiếng, điểm điểm cái chén trước mặt hấp dẫn lực chú ý của Tạ Vân: “Một khi đã như vậy, chúng ta mang chút nước suối đi Lương châu quan ải, xem như là đi thăm viếng tộc nhân của ngươi, thế nào?”
“Đi quan ải làm gì?” Tạ Vân uể oải hỏi.
“Ở kinh thành đã nhiều năm như vậy, ngươi không muốn đi thăm thú nơi nơi một chút?”
Tạ Vân uống ngụm trà, nói: “Ta đều không sao cả.”
Đan Siêu vừa muốn tìm lời khuyến khích y, bỗng nhiên nhìn thấy cái gì, tầm mắt hướng xuống dưới lầu thoáng nhìn. Chỉ thấy ngã tư đường đối diện người đến người đi không biết khi nào đã xuất hiện hai nam tử mặc áo lam đậm, thân hình cao lớn, ngũ quan sắc bén, đang giơ lên một bức họa, đứng ở trước cửa tiệm bán điểm tâm hướng tiểu nhị hỏi thăm cái gì.
Ánh mắt Đan Siêu thoáng hiện lên một tia lạnh lẽo, lúc quay đầu lại lại không biểu lộ chút nào, nhẹ nhàng nâng cốc đặt xuống bàn: “Ta đi thanh toán, chuẩn bị đi thôi.”
Tạ Vân “Ngô” một tiếng.
Đan Siêu vội vàng đi xuống lầu, tựa như một giọt nước hoà vào biển lớn mà trà trộn vào trong đám đông, vô thanh vô tức đi về cửa tiệm bán điểm tâm hướng đối diện.
Hai nam tử hỏi điếm tiểu nhị cái gì cũng không ra, một người vừa muốn thu hồi bức họa, kẻ kia lại nhẹ nhàng kéo kéo tay áo hắn, ý bảo hắn nhìn về hướng cách đó không xa. Chỉ thấy gần đó một bóng người khôi vĩ rắn chắc đang theo dòng người đi hướng về phía chợ, quần áo tuy rằng chỉ là hạng phổ thông đơn giản, nhưng bước chân lại rõ ràng có thể nhìn ra khí thế cường hãn khác hẳn người thường, hơn nữa sau lưng mơ hồ lộ ra một góc chuôi kiếm, theo ánh nắng phản xạ ra một đường chớp loá mắt.
“…Hoài hóa Đại tướng quân.” Một nam tử nói nho nhỏ.
Hai người vứt cho nhau một ánh mắt ra hiệu, người cầm bức họa lúc này xoay người lại thông tri cho đồng bọn, người kia nhanh chân bước theo, không xa không gần mà bám phía sau Đan Siêu.
Đan Siêu bước nhanh xuyên qua chợ, người đi đường rộn ràng nhốn nháo chen qua bên cạnh. Đám con nít chạy tới chạy lui, tiếng tiểu thương rao hàng liên tục. Hắn tựa hồ hoàn toàn không phát hiện số người bám theo phía sau mình càng ngày càng nhiều, càng ngày càng cấp bách. Dưới con mắt nhìn trừng trừng của bọn họ, chỉ thấy bước chân hắn chuyển hướng, đi thẳng vào một cái khách điếm nơi phố xá sầm uất.
Đám người theo đuôi dừng bước. Một kẻ cầm đầu bắt tay ra sau lưng không tiếng động mà làm vài cái thủ thế. Lúc này có hơn mười người tản ra cửa trước, dưới cửa sổ, cửa ra vào nhà bếp… từ từ âm thầm vây quanh cả gian khách điếm.
“Khách quan, nghỉ trọ hay là ở trọ?”
Đan Siêu dừng bước lại, mới vừa mở miệng, bỗng nhiên bả vai bị một bàn tay khô gầy hữu lực nắm chặt. Ngay sau đó chủy thủ sắc bén liền dán tại hậu tâm: “Đan Tướng quân!” phía sau có người lạnh lùng nói “Xin đi theo chúng ta.”
Đan Siêu không quay đầu lại, mỉm cười với điếm tiểu nhị đối diện đang không biết làm sao, tùy tay ném cho hắn một khối bạc vụn: “Phí bồi thường!”
Người nọ phía sau đột nhiên sinh ra một tia dự cảm không ổn.
Nhưng mà lúc này đã không còn kịp. Nháy mắt lời nói vừa thốt, Đan Siêu xoay người vươn tay – Người kia chỉ cảm thấy cổ tay mình đang cầm chủy thủ như bị kìm sắt cự lực bắt lấy, ngay cả hừ cũng không kịp hừ một tiếng, đau nhức liền cùng với tiếng “răng rắc” của xương cốt vỡ vụn truyền đến!
“A a a…”
Bảo kiếm như kim long nổi giận ra khỏi vỏ, kình khí toả ra bốn phương tám hướng, bóng người cùng bàn ghế bát đũa bay về phía sau đảo lộn!
Người nọ giận dữ quát lớn: “Động thủ!” Lập tức thị vệ từ cửa trước cùng cửa sổ đồng loạt xông vào khách điếm!
Leng keng một tiếng, Thượng phương bảo kiếm thẳng tắp cắm xuống sàn nhà. Đan Siêu hai tay đặt trên chuôi kiếm, nhìn vòng vây chung quanh người nào người nấy như lâm đại địch, thản nhiên nói: “Lên hết đi, nhanh!”
…………..
Cùng lúc đó, ngoài Hội tiên lâu.
Tạ Vân trả tiền xong, gọi một chiếc xe lừa, nói địa chỉ, giống như hoàn toàn không nhìn thấy hỗn loạn sau chợ, đi dọc theo đường phố lát đá xanh thẳng ra khỏi thành.
Dưới chân Phục long sơn cây cối um tùm, ánh nắng xuyên qua bóng cây thành những đốm trắng dày đặc trên mặt đất đầu hạ. Xe lừa ở ngoài cửa thành ngừng lại, Tạ Vân cảm ơn người đánh xe, dọc theo sơn đạo đi khoảng thời gian chừng một bữa cơm, ven đường dần dần xuất hiện vài hộ nông gia thưa thớt cùng khói bếp, trâu bò chăn thả ở cách đó không xa, chính là một cái tiểu điền trang ngoại ô.
Y không vào điền trang, mà đi thêm khoảng hai dặm, ven theo một con suối nhỏ vào thôn trang phía sau núi, dừng chân lại trước một mảnh đất trống dưới bóng núi.
Đó là một tiểu viện rách nát. Bởi vì mưa gió phôi pha, nhiều năm thiếu tu sửa, hơn nửa tường viện đã sụp, cỏ dại một đường bò lên bậc thang, chim chóc líu ríu trên mái cỏ tranh làm tổ, cạnh miệng giếng đầy rêu xanh.
Trong viện có một bia mộ màu đen.
Tạ Vân đối diện một cỗ xe ngựa đẹp đẽ sang quý cách đó không xa trên sơn đạo, cùng hơn mười thị vệ canh giữ ở ngoài viện giương cung bạt kiếm làm như không thấy. Sắc mặt y bình thản thậm chí có chút đạm mạc, bước chân trầm ổn không nhanh không chậm, ở dưới ánh mắt chăm chú gấp gáp đến cực hạn của tất cả đám người đi vào tiểu viện, đứng ở trước tấm bia đá.
Vũ Văn Hổ cầm trong tay ba nén hương cắm xuống mâm đựng trái cây, đứng thẳng dậy, vỗ vỗ bụi trên đầu gối: “Biệt lai vô dạng, Tạ Thống lĩnh?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...